“Hô hô hô hô… Vậy thì… thịt cô ngay trong phòng VIP này luôn!”
Tên võ sĩ cười khả ố.
“Khốn kiếp!”
Dương Cẩm Tú nghe vậy lập tức nổi giận: “Đúng là vô liêm sỉ!”
“Cẩm Tú, người của tổ chức Yamaguchi xưa nay đều vô liêm sỉ mà”.
Tần Hiểu Lam chế giễu.
“Cô chán sống rồi hả?”
Tên võ sĩ nắm đốc đao gầm lên uy hiếp.
“Làm ơn đừng có hơi chút là lấy đao ra dọa người khác, sợ quá cơ, có giỏi thì chém đại đi!”
Tần Hiểu Lam lên giọng mắng.
Tên võ sĩ thẹn quá hóa giận, ngực phập phồng giận dữ.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cái tay kia vẫn chỉ nắm chặt chuôi đao chứ không dám rút ra.
Hắn chỉ là một con chó săn trung thành, nhưng cho đến giờ này chưa từng chém ai.
Vốn chỉ định hù dọa người phụ nữ này, ai ngờ cô ta lại không hề sợ hãi!
Thậm chí còn đáp trả ngông cuồng, người như vậy hắn chưa bao giờ gặp.
“Cô! Cô!”
Tên võ sĩ giả vờ lên giọng hung thần ác ôn: “Cô phải biết, chúng tôi là người của tổ chức Yamaguchi, không tin cô thử gọi điện cho thế lực đứng sau cô xem có đúng không!”
“Đừng tưởng cô có chỗ dựa thì không coi ai ra gì, trong mắt tổ chức Yamaguchi chúng tôi tất cả đều là rác rưởi!”
“Cũng như cô, hôm nay cô không thoát khỏi tay thiếu chủ chúng tôi đâu, cả hai người các cô, thiếu chủ đều muốn hết!”
Hắn cuối cùng cũng rút dao ra, bổ thẳng xuống bàn.
“Rầm!”
Lưỡi đao bén ngót bổ thẳng vào giữa bàn.
Dương Cẩm Tú và Tần Hiểu Lam đều cảm nhận được chiếc bàn rung lên bần bật.
Nhưng mà hai cô gái không hề biểu lộ ra chút sợ hãi nào.
Tần Hiểu Lam chán ngán nhìn tên võ sĩ: “Xem ra lời tôi vừa nói vẫn chưa đủ rõ ràng nhỉ!”
“Thiếu chủ tổ chức Yamaguchi các người có tới hay không tôi không biết, cho dù có tới, kết quả cũng như nhau cả thôi!”
“Bây giờ biết điều thì cút đi cho nhanh, về nói với thiếu chủ nhà các người, đừng làm phiền chúng tôi, nếu không hôm nay chính là ngày chết của hắn!”
Nghe vậy, tên võ sĩ hít vào một hơi lạnh ngắt.
Từ sau khi gia nhập tổ chức Yamaguchi đến giờ, hắn chưa từng nghe người nào dám láo xược với tổ chức Yamaguchi như thế!
“Ngày chết?”