“Mày đi nói cho cô ta biết, bất kể kẻ đứng sau cô ta là ai, dám cứng đầu với tao thì đừng trách tao không nể tình, coi chừng tao thẳng tay xử lý cô ta đấy!”
Tên võ sĩ kia lập tức đáp: “Vâng, tôi qua đó ngay!”
Nhìn theo bóng lưng tên võ sĩ, Yamaguchi Harayo nhếch mép cười.
“Đừng nói là thế lực lớn cỡ nào, dù là tập đoàn Long Viêm thì tao cũng xử tất!”
Dứt lời, đám côn đồ xung quanh lập tức lên tiếng hùa theo.
“Đúng đó, ả kia quả thật không biết điều, cậu Yamaguchi vừa ý ả chính là vinh dự của ả, lại còn dám hống hách?”
“Không biết là được thế lực nào che chở mà dám lớn giọng như vậy, ngay cả tổ chức Yamaguchi mà cũng dám vuốt râu hùm”.
“Đợi cậu Yamaguchi xong việc, chúng ta sẽ hỏi xem thế lực đứng sau ả là ai, sau đó thẳng tay tiêu diệt, dạy cho bọn họ một bài học”.
Những lời này càng khiến Yamaguchi Harayo thêm kiêu ngạo.
“Được lắm, tao thấy đứa còn lại cũng khá xinh, đợi hai tiếng sau sẽ thưởng cho bọn mày”.
Trong phòng VIP.
Tần Hiểu Lam cầm thực đơn lên.
“Cẩm Tú à, đừng quan tâm những kẻ rác rưởi đó, cũng có khi bọn chúng dựa hơi bọn Yamaguchi giả mạo bịp chúng ta đấy, gọi món trước đi đã”.
“Thật sự không sao chứ?”
Dương Cẩm Tú vẫn còn lo lắng, liền hỏi dò.
“Yên tâm đi, đây là cách hành xử thường thấy của bọn Yamaguchi ở Đông Thành này, trước đây tôi đã từng thấy rồi”.
Tần Hiểu Lam đẩy quyển thực đơn đến trước mặt Dương Cẩm Tú.
“Vậy thì được rồi”.
Dương Cẩm Tú yên tâm hơn một chút, đưa mắt nhìn những món ăn trình bày trong thực đơn.
Tần Hiểu Lam đang định gợi ý món mình thích, bất chợt bị một tiếng xô cửa thô bạo cắt ngang.
“Oành!”
Dương Cẩm Tú và Tần Hiểu Lam ngẩng phắt đầu lên, nhìn ra cửa.
Lập tức thấy gã võ sĩ ban nãy xồng xộc xông vào..
“Anh điếc à? Cút ngay!”
Tần Hiểu Lam đang vui vẻ tự dưng bị chọc mất hết hứng thú, bực mình quát lớn.
Tên võ sĩ nọ lạnh lùng âm hiểm nói: “Xem ra cô vẫn chưa rõ mình đang đứng ở đâu nhỉ?!”
“Anh còn muốn nói gì?”
Tần Hiểu Lam hỏi.
“Thiếu chủ nhà tôi nói, bất kể sau lưng cô là thế lực lớn cỡ nào, hôm nay nếu không chịu qua đó…”