Tên võ sĩ cười ha hả nói: “Tôi thấy là ngày chết của các cô mới đúng. Ngày hôm nay hai người các cô đều phải qua bên kia với thiếu chủ, hầu hạ anh ấy hài lòng!”
“Nếu như các cô không biết tự giác, vậy thì giết các cô chẳng có gì khó, có nghe hiểu không hả?”
Hắn lại vung lên thanh đao kia, khoa tay múa chân trước mặt hai người Tần Hiểu Lam.
“Bớt mơ mộng hão huyền giùm, chỉ bằng thiếu chủ của mấy người à?”
Tần Hiểu Lam hơi cao giọng gắt gỏng.
“Đi ra ngoài hỏi thử xem, đàn bà mà thiếu chủ chúng tôi vừa mắt có ai thoát được không?”
Tên võ sĩ đắc ý nói.
“Hừ!”
Trên mặt Tần Hiểu Lam tỏ vẻ ngán ngẩm: “Thiếu chủ của tập đoàn Yamaguchi các người là một tên bị thịt, cả Đông Thành này có ai mà không biết! Còn đòi hai người, rượu thịt nhiều quá liệt luôn rồi mà còn có mặt mũi nói vậy à? Không mau cút?”
“Phụt…”
Dương Cẩm Tú nhịn không nổi liền bật cười.
Ngay cả người phục vụ trong phòng nghe vậy cũng buồn cười.
Nghe hai cô gái mạnh miệng chế nhạo, tên võ sĩ ngây người.
Sao họ dám chứ?
Chẳng lẽ không biết thiếu chủ tổ chức Yamaguchi là ai sao?
“Các người! Các người!”
“Dám sỉ nhục thiếu chủ chúng tôi như thế, các người chết chắc rồi!”
Tên võ sĩ nhất thời nổi trận lôi đình, điên cuồng rít lên.
Hắn cũng sợ bị mất mặt, liền vội vã rời khỏi đó, chạy về phía phòng VIP bên kia.
Trong một phòng VIP khác.
Tên võ sĩ run rẩy lắp bắp.
Hắn tường thuật toàn bộ quá trình vừa xảy ra.
Trong căn phòng VIP xa hoa lặng phắc như tờ, ai nấy đều không dám thở mạnh.
Ánh mắt bọn họ cũng vô thức len lén liếc về phía Yamaguchi Harayo.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ nghe thấy chuyện như vậy.
Ở Đông Thành, có ai nghe thấy tên tổ chức Yamaguchi mà không phải thối lui ba bước?
Ấy vậy mà vẫn có người không biết nặng nhẹ!
“Hai ả đê tiện đó không biết điều đến thế à?”