Hắn cảm thấy xương cốt cả người như muốn vỡ vụn.
Không đấu nổi!
Thần lôi kia vẫn như cũ giáng xuống, ngay khi vào trong hố sâu, Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Ầm!
Huyết lôi kia va chạm trực tiếp với Tiểu Tháp, nhưng, Tiểu Tháp mạnh mẽ lại ngăn được huyết lôi đó.
Tiểu Tháp kêu rên: “Tiểu chủ, mau chạy đi. Ta không đỡ được bao lâu nữa”.
Trong hố sâu, Diệp Huyên trở mình, nhìn bầu trời, đột nhiên ánh mắt trở nên mờ mịt.
Tại sao cha hắn lại muốn phong ấn tu vi hắn?
Vì sao?
Rèn luyện?
Chắc chắn có một phần nguyên nhân, nhưng chắc chắn còn có nguyên nhân quan trọng hơn. Nếu không, khi hắn đã lên trên Kiếm Phàm mà phong ấn vẫn chưa bị phá bỏ.
Là vì nguyên do gì?
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên ngồi dậy.
Phong ấn…
Hắn phát hiện một vấn đề, tại sao bản thân không chủ động phá vỡ phong ấn này?
Mới đầu, hắn cũng thử, nhưng đã thất bại!
Nhưng, sau khi thất bị thì hắn cũng từ bỏ rồi.
Hơn nữa, cho rằng chắc chắn không thể phá vỡ được phong ấn này, tại sao?
Vì người bày ra phong ấn này là người đàn ông áo xanh, là người đàn ông vô địch.
Lúc này hắn phát hiện, thì ra trước đến giờ, hắn ngoại trừ ỷ lại tam kiếm, thì còn có một vấn đề, chính là hắn cảm thấy tam kiếm chính là bất khả chiến bại.
Bản thân hắn đã tự nhốt hắn vào vòng tròn rồi.
Mọi người đều cảm thấy Tam Kiếm là vô địch, kể cả Diệp Huyên hắn.
Vì vậy, nếu đã là kiếm khí do người đàn ông áo xanh để lại, hắn cũng sẽ cảm thấy bất khả chiến bại, không thể phá vỡ.
Lúc này, Diệp Huyên cuối cùng cũng hiểu ra.
Không phải kiếm khí của người đàn ông áo xanh phong ấn hắn, mà bản thân hắn tự phong ấn chính mình.