Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt, hắn mở lòng bàn tay, một thanh kiếm bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm tâm.
Mà lần này, thanh kiếm này không hề biến mất.
Lúc này, kiếm khí trong cơ thể Diệp Huyên đột nhiên trào dâng ra ngoài, kiếm khí bay nhẹ, dần dần, kiếm khí đã biến thành một người đàn ông.
Là người đàn ông áo xanh!
Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Huyên, gương mặt vui mừng.
Như nghĩ đến gì đó, người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn tầng mây màu đỏ: “Cút”.
Trên trời, thoáng chốc im lặng, tầng mây màu đỏ kia bỗng nhiên biến mất không dấu…
Sau khi tầng mây máu kia biến mất, cả chân trời liền trở về trạng thái vốn có.
Tiểu Tháp từ từ rơi xuống.
Người đàn ông áo xanh mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp liền xuất hiện trong tay y.
Tiểu Tháp yếu ớt gọi: “Chủ nhân!”
Người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Vất vả rồi!”
Dứt lời, y liền đưa Tiểu Tháp tới trước mặt Diệp Huyên: “Nó đã từng theo giúp ta, cùng ta vượt qua vô số trắc trở, còn giờ, hãy để nó làm bạn với con đi!”
Diệp Huyên thu Tiểu Tháp về, sau đó nhìn nam tử áo xanh: “Đã giải trừ phong ấn rồi sao?”
Người đàn ông áo xanh lắc đầu cười: “Muốn giải trừ thì con nhất định phải đánh bại ta!”
Diệp Huyên đột nhiên rút kiếm ra chém xuống.
Một kiếm này chính là chiêu mạnh nhất từ trước tới giờ của hắn.
Bởi vì hiện tại hắn đã vượt qua Phàm Kiếm rồi.
Nhưng chiêu kiếm khủng khiếp ấy lại bị hai ngón tay kẹp lấy.
Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Đánh lén? Có phong thái của ta đấy nhỉ!”
Dứt lời, hai ngón tay y khẽ cử động.
Ầm!
Diệp Huyên lập tức bị đánh bay về sau hơn trăm trượng, khi hắn vừa dừng lại được thì thân thể cũng nứt vỡ, hoặc nên nói là, thân thể vừa nãy không hề khôi phục.
Nhưng cũng may, lúc này huyết mạch bất tử của hắn không còn bị áp chế nữa.