Mà trên trời, tầng mây đỏ máu kia cũng biến mất không dấu.
Thấy vậy, đám người Minh Thương kia lập tức thở phào, tia chớp vừa nãy nếu mà giáng xuống thì Ma giới thật sự biến mất.
Nhìn tờ giấy ghi nợ trước mặt, sắc mặt Minh Thương lại u ám.
Mượn?
Tên kia sẽ trả chứ?
Diệp Huyên vừa xuất hiện trên bầu trời, một uy lực vô hình đột nhiên đã bao phủ hắn.
Ngay sau đó, một huyết lôi lập tức giáng xuống từ trên trời.
Diệp Huyên vội nói: “Tiểu Tháp, có thể giúp ta một chút không?”
Tiểu Tháp vội nói: “Tiểu chủ, thân thể ta yếu đuối, không đỡ được”.
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu Ngưu, giúp đỡ chút đi”.
Nói rồi, Tiểu Ngưu lập tức bị Tiểu Tháp ném ra ngoài.
Tiểu Ngưu ngơ ngác.
Tiểu Tháp vội nói: “Anh em tốt, lần tới mà gặp Tiểu Bạch, ta sẽ nói tốt cho ngươi, để nàng ấy giúp ngươi thăng cấp”.
Tiểu Ngưu nhìn Tiểu Tháp, ánh mắt sáng rực: “Thật sao?”
Tiểu Tháp gật đầu: “Thật!”
Tiểu Ngưu lập tức di chuyển, đạp mạnh chân trái, phóng lên trời.
Va chạm với tia chớp kia.
Bùm!
Trên trời, huyết lôi kia dao động kịch liệt, tiếp đó, Tiểu Ngưu lập tức rơi mạnh xuống đất.
Ầm!
Mặt đất bên dưới lập tức nứt vỡ, biến thành một cái hố khổng lồ.
Bên trong hố sâu, Tiểu Ngưu kêu rên nói: “Tiểu Tháp, ngươi bẫy trâu!”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Huyên nhìn Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu lúc này có chút thảm thương, lớp giáp khắp người đã rạn nứt, toàn thân đều là máu.
Nó cũng không chống nổi.
Trong hố sâu, Tiểu Ngưu không ngừng kêu rên: “Không chơi nữa”.