Bên ngoài, Diệp Huyên im lặng suốt một hồi lâu. Giúp không được, không giúp cũng không xong! Má nó!
Người thanh niên kia chậm rãi ngã xuống, đưa chiếc nhẫn cho hắn với vẻ van lơn: “Huynh đệ, vật này rất quan trọng với Tiêu gia ta, cầu xin ngươi giúp đỡ… Và…”
Lại thêm một chiếc nhẫn nữa được đưa sang: “Đây là của cải ta tích cóp cả đời, làm ơn đưa nó cho muội muội ta, Tiêu Linh…”
Muội muội?
Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi trong thoáng chốc. Hắn không lưỡng lự nữa mà vươn tay, để tử khí dung nhập vào thân thể thanh niên kia.
Chỉ nghe một tiếng uỳnh vang lên, các loại vết thương lớn nhỏ trên người gã ta bắt đầu lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Trong tháp Giới Ngục, Tiểu Ách hoàn toàn im lặng, không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Người thanh niên ngây ngẩn nhìn Diệp Huyên: “Huynh đệ…”
“Ngươi tự mình mang về đi”.
Hắn nói rồi rời đi.
Người thanh niên vẫn còn ngơ ngác nhìn hắn rời đi, không biết đang nghĩ gì.
…
Trong dãy núi phương xa, Diệp Huyên nhìn khắp bốn phía, cười nói: “Hình như đâu có gì xảy ra đâu”.
Tiểu Ách: “Chắc chắn sẽ có”.
Hắn nghĩ ngợi rồi hỏi: “Cô thấy ta làm sai hay đúng?”
Tiểu Ách: “Ngươi muốn nói gì?”
Diệp Huyên cười: “Hai ta trò chuyện đàng hoàng đi nào Tiểu Ách. Cô cho rằng ta cứu người có sai hay không?”
Tiểu Ách hỏi lại: “Nếu người kia là kẻ ác thì sao?”
Diệp Huyên không đáp.
Tiểu Ách: “Bất kỳ chuyện gì cũng có hai mặt. Đôi khi việc ngươi làm trông có vẻ tốt nhưng thật ra thì không. Ta nhắc nhở ngươi lần nữa, ở thế giới này, làm việc thiện chưa chắc sẽ được hồi báo. Ở Ngân Hà giới thường xuyên xuất hiện tình trạng làm thiện mà bị lừa”.
Diệp Huyên mở to mắt: “Cô cũng biết Ngân Hà giới à?”
Tiểu Ách: “Đương nhiên, nhưng bên đó không thuộc phạm vi quản hạt của Thần Đình Vũ Trụ”.
Diệp Huyên có phần khó hiểu: “Tại sao? Ta tưởng các cô quản lý toàn bộ vũ trụ chứ?”
Tiểu Ách im lìm một hồi mới nói: “Bên ấy tương đối đặc biệt”.
“Đặc biệt?”
Diệp Huyên tò mò: “Đặc biệt thế nào?”