Tiểu Tháp bỗng xen vào: “Tiểu chủ không có gì phải sợ hết! Đánh một trận là xong!”
Khóe miệng Diệp Huyên giật giật. Mẹ nó, bây giờ thứ hắn muốn đập chết chính là cái tháp này!
Bỗng có tiếng nổ ầm vang truyền đến từ nơi xa, sau đó là một bóng người vọt ra từ trong rừng rậm.
Đó là một người thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi, cả người chi chít vết thương, hiển nhiên là vừa trải qua đại chiến.
Gã ta lảo đảo đi đến trước mặt Diệp Huyên, vừa mở miệng đã phun ra máu tươi.
Mẹ nó chứ. Trực giác nói cho Diệp Huyên biết sẽ có chuyện không hay xảy ra, vì vậy lập tức xoay gót rời đi.
Nào ngờ thanh niên kia bỗng vọt tới túm lấy tay hắn: “Huynh đệ!”
Diệp Huyên không nói gì.
Gã ta đặt một chiếc nhẫn trữ vật vào tay hắn, run rẩy nói: “Huynh đệ, làm ơn giúp đưa thứ này đến Tiêu gia ở Nam Thành!”
Diệp Huyên chần chừ một hồi, nói: “Ta ra giá cao lắm đấy”.
“Không… không bắt giúp suông”.
Đối phương vội vàng đáp, sau đó lấy ra một lượng tinh thạch khổng lồ đặt trước mặt hắn: “Huynh đệ giúp ta việc này, chúng sẽ là của ngươi, Đại tiểu thư cũng sẽ trọng thưởng ngươi”.
Diệp Huyên do dự một phen rồi lấy một chiếc nhẫn ra: “Ngươi xem này”.
Thanh niên làm theo, sau đó ngây ra như phỗng khi thấy mấy tỉ viên tinh thạch năng lượng cực phẩm cao cấp nhất bên trong.
Yết hầu gã ta di chuyển: “Huynh đệ… đây là…”
Diệp Huyên chân thành nói: “Huynh đệ thấy đấy, ta không có hứng thú với tiền tài”.
Đối phương nghe xong thì đưa tay ôm ngực, tiếp tục phun máu.
Diệp Huyên chần chừ một hồi rồi nắm tay phải lại, gọi một sợi tử khí ra.
Nhưng thấy hắn chuẩn bị cứu người, Tiểu Ách bỗng nói.
“Ta khuyên ngươi không nên, bởi vì cứu người tức là tạo nhân, nhưng vì là ác nhân nên chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra”.
Diệp Huyên hỏi lại: “Nếu không cứu thì sao?”
Tiểu Ách im lặng rồi đáp: “Cũng là ác nhân, cũng sẽ có chuyện không hay xảy ra”.
Diệp Huyên tức tối quát lên trong lòng: “Mả mẹ nó! Tiểu Ách, cô nói xem pháp tắc Tai Ách đang làm cái quái gì vậy hả? Ả ta đang muốn ép người lành làm ác đấy!”
Tiểu Ách không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy làm như vậy hình như có phần hơi quá…
Nhưng nàng ta bỗng dưng hốt hoảng.
Mình là người bảo vệ pháp tắc Tai Ách, mình phải luôn luôn ủng hộ pháp tắc Tai Ách mới đúng, sao có thể có suy nghĩ như kia?