Tiểu Ách cả giận quát lên: “Mắc chứng gì hỏi nhiều vậy hả? Bộ ta thân với ngươi lắm hay sao mà hỏi? Hả?”
Diệp Huyên: “…”
Thấy nàng ta bắt đầu có dấu hiệu cáu gắt, Diệp Huyên quyết định không nói chuyện nữa, bèn tăng tốc bước đi.
Người muốn nổi nóng bây giờ phải là hắn mới đúng. Hắn vốn có ý định tu luyện Đạo Thể, một việc vô cùng dễ dàng với máu của cô bé có sừng, nhưng bây giờ hắn căn bản không dám.
Hắn không biết ả Mục Tiểu Đao kia kinh khủng ra sao, nhưng lại biết Tiểu Ách đáng sợ nhường nào.
Vào thời kỳ đỉnh cao, nàng ta mạnh đến không còn gì để nói.
Mà Mục Tiểu Đao thân là người bảo vệ pháp tắc hẳn cũng không kém là bao.
Nghĩ vậy, hắn càng quả quyết rằng không thể quang minh chính đại đối đầu với ả ta, mà phải càng hèn càng tốt.
Bỗng nhiên, mười mấy khí tức ùa tới từ cách đó không xa.
Diệp Huyên dừng bước, cau mày quay lại, thấy mười mấy người xuất hiện trước mặt.
Đi đầu là một cô gái mặc trường bào màu đen, tay cầm thanh kiếm.
Kế bên nàng ta là một người thanh niên quen mắt – chính là người được Diệp Huyên cứu trước kia.
Thấy mấy người này trông không có ý tốt lành gì, sắc mặt hắn sa sầm.
Người thanh niên cười chào hỏi: “Chúng ta lại gặp mặt”.
Diệp Huyên: “Có chuyện gì sao?”
Gã ta đánh mắt sang bên, cô gái bèn bước đến: “Trên người ngươi có một loại tử khí”.
Diệp Huyên gật đầu: “Phải”.
Cô gái: “Và rất nhiều tinh thạch”.
Hắn không khỏi lắc đầu cười. Quả nhiên “nhân” thiện cũng sẽ mang đến “quả” ác.
Cô gái: “Niệm tình ngươi đã cứu tộc nhân của ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng nếu tự động giao nộp”.
Diệp Huyên cong môi: “Nếu ta giao ra, cô nương hẳn sẽ lập tức tiêu diệt ta để trừ hậu hoạn mới đúng chứ?”
Cô gái nhắm mắt, đang định mở miệng thì nghe hắn căm giận quát lên: “Lũ ngu!”
Những người khác sửng sốt.