Thượng chủ: “Chưa chắc”.
Hắn ta nhẹ nhàng phất tay, những luồng khí tức mạnh mẽ lập tức ùa ra từ Truyền Tống Trận sau lưng.
Thấy thế, Diệp Huyên không khỏi cau mày.
Lại có người mạnh hơn nữa sắp xuất hiện sao?
Không lâu sau, vô số người xuất hiện từ Truyền Tống Trận.
Họ đều là cường giả Hắc Ám giới, ngoài ra còn có đại quân Hắc Ám.
Sắc mặt Diệp Huyên đanh lại.
Chỉ trong chốc lát, bầu trời Đại Hoang Quốc đã bị các sinh linh hắc ám bao trùm.
Không ai ra tay, hiển nhiên đều đang đợi lệnh Thượng chủ.
Người này nói với Diệp Huyên: “Không thể không nói, ngươi tuy còn nhỏ tuổi nhưng quả thật là một tên yêu nghiệt!"
Diệp Huyên vào thời điểm này, cho dù không có những món báu vật thì chiến lực cũng đã vô cùng mạnh mẽ, nếu hắn có thể đột phá thêm một bước lên Chủ Tế Cảnh, khi ấy thực lực của hắn sẽ không thua kém gì A La.
Chưa kể đến hắn còn có thần trang và thân thể biến thái vô cùng!
Tiểu Đạo bỗng lên tiếng: “Thượng chủ, ta thành thật khuyên ông lần cuối, đừng nghĩ đến chuyện đi tìm nàng kia báo thù, bằng không Hắc Ám giới của ông sẽ trả một cái giá rất đắt!"
Thượng chủ khẽ cười: “Ta biết, nhưng vẫn là câu nói cũ: ả vây khốn chúng ta nhiều năm như vậy, thù này sao có thể không báo? Sư tôn và các huynh đệ của ta đều chết dưới tay ả!"
Tiểu Đạo: “Ông có biết vì sao ông còn sống không?"
Đôi mắt Thượng chủ nheo lại: “Cô có ý gì?"
Tiểu Đạo cười: “Ông cho rằng nàng ta không có thực lực giết ông và các Chính Thần kia ư? Vậy vì sao ông lại vẫn toàn mạng?"
Thượng chủ cũng cười theo: “Ý cô là nàng ta nhân từ sao?"
Tiểu Đạo lắc đầu: “Không. Trực giác của ta nói rằng, nàng ta có ý đồ riêng khi giữ mạng ông lại”.
Thượng chủ hít sâu một hơi: “Cho dù thế nào đi nữa, lần này chúng ta cũng sẽ tính hết ân oán với nàng ta”.
Tiểu Đạo: “Ông không có khả năng này”.
Thượng chủ đưa tay chỉ lên trên: “Có người có”.
Tiểu Đạo im lặng.
Quả nhiên Thượng giới đã đồng ý điều kiện gì đó của Thượng chủ.
Có thể nói, đối thủ chân chính của Diệp Huyên không phải Thượng chủ này, mà là những người trên Thượng giới kia.
Nghĩ đến đây, Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn lên, vừa định mở miệng thì Diệp Huyên đã lên tiếng: “Không đúng!"
Nàng ta nhìn hắn: “Sao vậy?"
Diệp Huyên nhìn Thượng chủ không chớp mắt: “Theo lý mà nói, ông phải khẩn trương hơn chúng ta mới đúng, nhưng ông vẫn còn bình tĩnh nói chuyện cùng chúng ta được...”
Nghe vậy, đôi mắt Tiểu Đạo khẽ nheo lại. Hai người nhìn nhau, Diệp Huyên bỗng gằn giọng: “Không. Mục tiêu của các người không phải A La! Mà là Vu tộc, là Diệp Liên!"
Thượng chủ nhẹ giọng nói: “Họ sắp đến”.
Diệp Huyên trừng ông ta: “Muội muội ta mà có mệnh hệ gì, ta sẽ bắt toàn bộ Hắc Ám giới chôn cùng!"
Vừa dứt lời, hắn đã hóa thành một tia kiếm quang phóng lên.
Chân trời nháy mắt trở thành màu đỏ.
Tác giả có lời muốn nói: Không có chương dự trữ, tôi cũng hết sức để nói rồi...
Vừa thấy Diệp Huyên biến mất, Tiểu Đạo nói với Thượng chủ: “Ông sẽ phải hối hận”.
Rồi cũng mất dạng.
Thượng chủ cười rộ lên: “Cô vẫn nên ở lại thì hơn”.
Vừa dứt lời, hắn ta vươn tay về phía Tiểu Đạo rồi nắm lại, để một luồng sức mạnh khổng lồ bao phủ lấy nàng ta.
Tiểu Đạo dừng bước, xoay lại nhìn Thượng chủ. Hắn ta đang toan mở miệng thì đã thấy nàng ta biến mất.
Uỳnh!
Thượng chủ bất chợt thối lui hơn nghìn trượng, khi dừng lại thì không gian sau lưng bỗng nứt ra.
Đệ Cửu thấy vậy thì sáng cả mắt, vừa định ra tay thì nghe tiếng Tiểu Đạo vang lên trong đầu: “Đi giúp hắn đi!"
Nàng ta chần chừ một phen trước khi xoay người biến mất.
Ở nơi xa, Lâm Tiên cũng lựa chọn thoát ly khỏi chiến trận rồi mang theo A Mục biến mất khỏi chân trời.
Thượng chủ nói với Tiểu Đạo: “Mục tiêu của chúng ta không chỉ có muội muội và bạn bè hắn, mà còn có cả A La. Tiểu Đạo, cô không ngăn được chúng ta, tránh ra đi!"
Tiểu Đạo chậm rãi nện bước về trước, một nụ cười trào phúng dâng lên nơi khóe miệng: “Không ngăn được? Ông là cái thá gì?"
Trong tay nàng ta bỗng xuất hiện hai lưỡi liềm đỏ quạch như máu, sau đó thân hình nàng thoắt cái đã mất dạng.
Xoẹt xoẹt!
Tiếng cắt xé liên tục vang lên trong không trung.
Thượng chủ biến sắc, vội nắm chặt tay phải. Một khắc sau, không gian trước mặt hắn ta hóa thành một vùng đen nhánh.
Đó là Vực!
Nhưng chỉ một khắc sau, hai tia huyết mang lóe lên phá vỡ Vực. Đồng tử Thượng chủ co lại, lập tức vung tay đấm ra.
Oành!
Xoẹt!
Tiếng nổ và tiếng cắt vang lên. Thượng chủ lui lại hơn nghìn trượng mới dừng lại, khi ấy trước ngực đã mang theo hai vết cắt sâu hoắm, có thể thấy nội tạng bên trong.
Sắc mặt hắn ta nhìn Tiểu Đạo đã tràn đầy nghiêm trọng.
Nơi xa, Tiểu Đạo chỉ lưỡi liềm máu trong tay về phía Thượng chủ: “Lên hết đi”.
...
Phần Mộ, Hư Vô Duy Độ.
Diệp Liên ngồi xổm trước cây gai trên ngôi mộ vô danh, hai mắt khép hờ.
Nàng đã lẳng lặng ngồi tại đây rất lâu.
Đúng lúc ấy, một lão già gầy nhom bỗng xuất hiện cách đó không xa. Lão ta khoác áo vải sờn rách, tóc chỉ có vài sợi lưa thưa, gần như hói cả đầu, gương mặt chảy xệ vì nếp nhăn, trông thật sự rất lớn tuổi.
Lão chậm rãi cất bước đi về phía Diệp Liên. Khi chỉ còn cách vài trượng, lão ta bỗng xoay người nhìn lại, thấy một ông lão lưng gù khác.
Người này là ông lão trông mộ.
Ông nhìn lão già kia kia: “Có chuyện gì?"
Lão già gầy nhom chỉ với Diệp Liên: “Ta đến dẫn con bé đi”.
"Không được”.
Thấy ông lão trông mộ lắc đầu, lão ta cười tà ác: “Ta cứ muốn mang đi thì sao?"
Câu trả lời là một cú đấm của ông lão trông mộ.
Đồng tử lão gầy nhom rụt lại, cũng đáp trả bằng cách ra quyền.
Uỳnh!
Chỉ trong chớp mắt, lão đã xuất hiện ở phạm vi ngoài trăm trượng, mà ông lão trông mộ một bước cũng không lùi.
Sau khi dừng lại rồi, lão già gầy nhom nhìn chằm chằm đối thủ với vẻ đề phòng.
Ông lão trông mộ chỉ nói: “Lão hủ không muốn dính vào những thị phi này, mau đi đi”.
Người kia lại nói: “Hôm nay, ta tuyệt đối phải mang con bé kia đi!"
Ông lão trông mộ chỉ nhìn đối phương rồi bất chợt biến mất.
Đồng tử lão già gầy nhom co rụt lại, vươn tay về trước rồi chập lại trước mặt: “Đại Băng Diệt!"
Vào giây phút ấy, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa ồ ạt tuôn trào khắp Phần Mộ. Không gian khắp mấy vạn trượng bỗng nhòe đi.
Nhưng hai tay lão ta còn chưa kịp khép lại, đã có một quả đấm lao tới.
Uỳnh!
Lão già gầy nhom bay véo ra ngoài hơn vạn trượng. Dừng lại rồi, không gian sau lưng lão ta sụp đổ, khóe miệng rỉ ra một vệt máu.
Lão ngẩng đầu nhìn ông lão trông mộ với vẻ nghiêm trọng sâu sắc: “Ngươi là người phương nào?!"
Ông lão trông mộ lại không hé răng, chỉ đi đến nhìn Diệp Liên quỳ cạnh ngôi mộ, khẽ nói: “Đợi nàng tỉnh lại, ta sẽ được giải thoát”.
Đúng lúc ấy, không gian trên đầu ông bỗng nứt ra. Một người đàn ông với thân hình mờ ảo xuất hiện từ trong đó, nhìn xuống nói: “Người này, chúng ta sẽ mang đi”.
Ông lão trông mộ chỉ cười: “Các ngươi có biết người ở trong mộ là ai không?"
Đối phương: “Có liên quan gì đến việc chúng ta mang nó đi sao?"
Ông lão lắc đầu: “Thôi vậy, các ngươi quả thật khiến ta chướng mắt!"
Vừa dứt lời, ông đưa tay ra, một ngọn thương đen tuyền xuất hiện. Vào giây phút ông ta nắm lấy nó, sắc mặt hai người kia đồng loạt thay đổi.
Cảm giác đầu tiên của họ là: Nguy hiểm!
Ông lão trông mộ hỏi: “Hai người cùng lên?"
Theo những chữ này được thốt ra, bốn bề tĩnh lặng vô cùng.
Người đàn ông