Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 4044-4050




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên Đạo khẽ cười: “Đừng giận, ta không có ác ý, chỉ là không nhìn nổi mà thôi. Làm kẻ xấu cũng phải có đầu óc chứ, hiểu không? Bây giờ ta cho các ngươi vài lời khuyên chân thành, mang lên đó mà nói với họ. Thứ nhất: tuyệt đối không được phép khinh thường tên nhóc dưới kia, tốc độ trưởng thành của hắn nhanh hơn so với những gì các ngươi tưởng, ít nhất là mười lần. Một khi để hắn lần nữa đột phá về cảnh giới hoặc kiếm đạo, theo ta tính toán, các ngươi sẽ phải bỏ ra cái giá ít nhất gấp năm lần hiện giờ để giết hắn”.



Nàng ta thoáng dừng lại rồi tiếp lời: “Thứ hai: đừng sử dụng cường giả vũ trụ này nữa. Ở nơi này có sáu người chiến lực cao nhất, đầu tiên là ta, đến Tiểu Đạo, thứ ba là A La, rồi tên đang bị nhốt trong tháp, ông lão các ngươi từng gặp, người cuối cùng thì ta không nói. Các ngươi chỉ cần biết, bốn trên sáu người này đã theo phe hắn, còn ta và một người còn lại sẽ không ra tay giúp ai. Dưới tình huống này, các ngươi muốn dùng cường giả vũ trụ này giết hắn chính là đang nằm mơ!"




Người đàn ông mờ ảo im lặng.



Thiên Đạo lại nói: "Ngoài ra, các ngươi còn quên mất tòa tháp cho Tiên Tri tạo ra. Nếu ta không đoán sai, đạo tắc của nó đã tề tựu gần đủ. Một khi đủ rồi, các ngươi sẽ phải hối hận. Chưa kể đến hắn còn có sự hậu thuẫn của Kiếm Tông và Chính Thần... Ta nói thật, chỉ vài kiếm tu Kiếm Tông đến thôi đã có thể đánh các ngươi đến mức mẹ ruột cũng nhận không ra, nói chi đến vô vàn kiếm tu nơi ấy. Chỉ một Hắc Ám giới các ngươi đang gầy dựng này thật sự không đủ để đặt vào mắt. Tóm lại, các ngươi nếu muốn giết hắn cũng phải sắp xếp lại lực lượng của mình".




Người đàn ông nhìn nàng ta, không biết đang suy nghĩ gì.



Thiên Đạo: “Còn nữa, A La sắp sửa đột phá rồi, khi ấy thì chỉ cần một kiếm là giải quyết được hạng như ngươi, ngay cả Thượng chủ cũng không phải đối thủ của nàng ta. Còn Tiểu Đạo kia, các ngươi biết nàng ta không? Vô cùng vô cùng lợi hại, ngay cả ta cũng phải kiêng kỵ ba phần. Mà các ngươi đã hoàn toàn chọc giận, khiến nàng ta toàn tâm toàn ý ủng hộ Diệp Huyên”.



Nàng ta thở dài: “Tóm lại, ta quan sát các ngươi lâu như vậy, chỉ thấy rặt một bọn ngu xuẩn, không nhìn nổi nữa!"



Người đàn ông mờ ảo bỗng gằn giọng: “Cô đang vũ nhục bọn ta?"



Thiên Đạo nhìn ông ta. Một khắc sau, một bàn tay vô hình đã thộp lấy cổ ông ta. Hai mắt người này trợn trừng đầy vẻ khó tin.



Ông ta không hề có sức phản kháng!



Thiên Đạo: “Ta vũ nhục các ngươi? Ta đang hảo tâm nhắc nhở đấy! Nói cho mà biết, con người các ngươi có một thói xấu rất lớn, đó là ngu mà không biết mình ngu! Không biết một chút gì cả! Như bây giờ đây, ngươi biết ngươi không phải đối thủ của ta mà cứ oang oang cái mồm làm cho dữ lên, bao nhiêu suy nghĩ cho chó ăn hết rồi à?!"



Ánh mắt nàng ta bay sang lão già. Lão lập tức biến sắc, ậm ừ nói: “Ta... ta không nói gì cả”.



Thiên Đạo thu mắt về, lại nhìn người đàn ông: “Điều ngu nhất là các ngươi còn muốn nhốt ta, mà ngu hơn nữa là chỉ bày ra một trận pháp, phái một tên Thượng Sứ. Chậc chậc, ta thật sự muốn hỏi bọn trên Thượng giới ăn phân mà lớn hay gì? Bằng không thì não đâu? Sống cả chục nghìn năm mà chỉ thông minh đến mức này thôi sao? Ta có nuôi một con heo, cho nó sống mười nghìn năm cũng không đến nỗi ngu xuẩn như vậy, ngươi tin không?"



Người đàn ông: “...”



Thiên Đạo nói đến hưng phấn, tiếp tục: “Thật ra thì ta hiểu suy nghĩ của các ngươi. Các ngươi cho rằng mình đến từ Thượng giới, chúng ta là Hạ giới. Các ngươi trời sinh mang trong mình cảm giác thượng đẳng, cho rằng chúng ta chỉ như những con kiến trong mắt, mặc cho các ngươi chà đạp. Nhưng sau bao lần thất bại qua, các ngươi còn chưa tỉnh lại sao?"


Nàng ta vươn tay chỉ vào Diệp Huyên đang điên cuồng chém giết bên dưới: “Thằng nhóc này không dễ chọc chút nào! Sau lưng hắn có người chống cho! Lũ đần độn các ngươi đừng xem thường hắn nữa được không? Muốn cướp thư phòng thì dùng đầu óc đi được không?"


Người đàn ông chỉ biết trân trối nhìn Thiên Đạo, không dám nói, cũng không dám động đậy.



Bởi người này có khả năng giết ông ta trong nháy mắt.




Thiên Đạo bỗng thở dài thườn thượt: “Lũ như các ngươi ấy, trong mấy truyện cổ hiệp nghĩa, đảm bảo không sống quá hai hồi”.



Lão già gầy đét bỗng lên tiếng: “Các hạ cũng mong Diệp Huyên chết đi?"



Thiên Đạo cười với lão: “Nghe câu hỏi của ngươi kìa... làm ta thấy ngại ghê. Nên thôi ngươi vẫn nên đi chết đi”.



Nói xong, nàng ta vung tay phải lên, lão già lập tức biến mất không một tiếng động.




Người đàn ông khiếp sợ đến tột độ.



Thực lực gì thế này?



Người phụ nữ này rốt cuộc mạnh đến đâu?



Thiên Đạo vừa mở miệng, bỗng thấy một luồng kiếm ý hùng mạnh bộc phát từ phía dưới. Chỉ trong chớp mắt, cả chân trời đã bị nhuộm màu đỏ máu, trông khủng bố vô cùng.



Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Thiên Đạo, vội nhìn xuống Diệp Huyên, chỉ thấy kiếm ý màu đỏ quanh thân hắn càng lúc càng mạnh, mà chiến lực của hắn cũng tăng lên ngùn ngụt với tốc độ không tưởng.



Thiên Đạo tròn cả mắt, rồi quay sang nói với người đàn ông: “Thấy chưa, Huyết Mạch Chi Lực của hắn sắp đột phá rồi!"



Người đàn ông: “...”



Ở dưới, Diệp Huyên đang trong giai đoạn đột phá càng chiếm càng điên, chẳng khác gì một sát thần.



Huyết mạch Phong Ma, càng điên càng mạnh!



Thiên Đạo bỗng đi đến trước người đàn ông: “Chừng nào lên Thượng giới, nhớ mà nói thật kỹ với người trên đó, đừng phái lũ ngu nào xuống đây nữa, phải đánh giá lại thằng nhóc này, tốt nhất là cứ lặp lại nguyên văn lời của ta. Lời khuyên cuối: hãy mang đến toàn bộ lực lượng, phá vỡ vách ngăn vũ trụ giữa Thượng giới và Hạ giới, tập hợp toàn bộ lực lượng tiêu diệt hắn, cướp thư phòng, bước lên đại đạo hoàn mỹ. Các ngươi làm được mà, cố gắng lên! Giết chết Diệp Huyên, cướp lấy thư phòng, các ngươi hoàn toàn có thể làm được!"



Nói xong, nàng ta siết chặt nắm tay, vung lên: “Cố lên nào!"



Người đàn ông: “..”.



Sau khi được Thiên Đạo thả ra, người đàn ông mờ ảo nhìn nàng ta một cái rồi biến mất với vẻ kiêng kỵ sâu đậm trong mắt.



Ông ta cảm nhận được người phụ nữ này còn đáng sợ hơn cả Diệp Huyên, có thể giết người mà không cần đổ máu.



Sau khi đối phương đi rồi, Thiên Đạo chớp chớp mắt, hơi cong môi: “Cái bọn đầu đất này”.



Nói xong, nàng ta lại tiếp tục theo dõi Diệp Huyên vẫn đang điên cuồng chém giết bên dưới, khẽ nói: “Huyết mạch này thú vị thật đấy”.



...



Trước tháp đen,

1646542414781.png


Nhờ có thân xác cứng cỏi và khiên Thái Cực, không có bất kỳ sinh linh hắc ám nào có thể gây tổn thương trí mạng đến Diệp Huyên.



Chúng chỉ có thể bào mòn thể lực của hắn.



Nhưng lại nhờ có Huyết Mạch Chi Lực mà hắn càng đánh càng mạnh.




...



Đại Hoang Quốc.



Vô số thi thể rơi từ trên trời xuống như một cơn mưa.



Đó là tác phẩm sau một hồi chém giết của Tiểu Đạo.



Cho dù là Thượng chủ hay các siêu cường giả Hắc Ám giới ra tay cũng không thể ngăn cản nàng ta.




Thượng chủ đã bắt đầu sinh lòng hối hận khi nhận ra người phụ nữ này mạnh hơn hắn ta nghĩ rất, rất nhiều lần.



Đúng lúc ấy, tin tức từ Hắc Ám giới cũng truyền đến.



Biết được Diệp Huyên đang mở cuộc tàn sát ở đó, sắc mặt Thượng chủ tối sầm như trời bão.



Toàn bộ cường giả của Hắc Ám giới đang có mặt ở đây, nơi đó làm sao mà ngăn được hắn nữa?



Phải trở về!



Thượng chủ thốt lên: “Rút lui!"



Hắn ta xoay người toan rời đi, nào ngờ đã bị Tiểu Đạo xuất hiện chặn đường.



Nàng ta hỏi: “Định đi đâu đây?"



Thượng chủ quắc mắt trừng lại: “Tiểu Đạo cô nương, chúng ta không thù không oán...”



Tiểu Đạo: “Nhưng ta chướng mắt ngươi đấy thì sao?"



Thấy mắt hắn ta lóe lên, nàng ta cười: “Ta cứ thích chướng mắt đấy!"



Nói xong, nàng ta biến mất tại chỗ.



Thượng chủ quay đầu thét lên: “Các ngươi trở về! Ta cản ả!"



Dứt lời, hắn ta đã lao về phía Tiểu Đạo.



Vô số cường giả Hắc Ám giới phía sau nháo nhào tháo chạy.



Ở dưới, Quốc chủ Đại Hoang Quốc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.



Dù sao hiện nay họ không có khả năng ngăn cản những người này, chỉ cần bọn họ chịu rút lui là tốt rồi.



...



Hắc Ám giới.



Diệp Huyên vẫn tiếp tục liều mạng cùng bọn sinh linh hắc ám, khí tức quanh người đã vọt lên một tầm cao mới khi Huyết Mạch Chi Lực hoàn toàn bùng nổ.



Bốn phía hắn là la liệt những cái xác của sinh linh hắc ám, ít nhất cũng có mấy trăm nghìn.



Vậy mà Diệp Huyên không tỏ vẻ gì là mệt mỏi, ngược lại càng đánh càng mạnh, đã hoàn toàn tiến vào trạng thái Phong Ma.



Kiếm Thiên Tru trong tay hắn đỏ hỏn như được đúc từ máu. Không, vào giây phút này, nó chính là một thanh huyết kiếm!
Thuộc tính của nó cũng bắt đầu thay đổi dưới sự ảnh hưởng từ Diệp Huyên.



Nơi chân trời, Thiên Đạo lẳng lặng quan sát với vẻ tò mò.



Dường như nàng ta đã đánh giá thấp Huyết Mạch Chi Lực của Diệp Huyên rồi.




Trong trạng thái này, bảo Diệp Huyên có thể đánh ngang tay với A La cũng không ngoa.



Quan trọng nhất là Huyết Mạch Chi Lực càng lúc càng mạnh hơn, dường như không có giới hạn.



Thiên Đạo hiếu kỳ đánh giá Diệp Huyên với vẻ hứng thú tràn ngập, muốn nhìn xem Huyết Mạch Chi Lực của hắn rốt cuộc có thể đạt đến mức độ nào.



Đúng lúc ấy, vô số bóng người chợt xuất hiện bên cạnh nàng ta.




Chính là Đệ Cửu, A Mục và Lâm Tiên.



A Mục nhìn Thiên Đạo một cái rồi mới nhìn xuống Diệp Huyên. Thấy hình dạng của hắn đã thay đổi, sắc mặt nàng ta lập tức sa sầm.



Thấy Lâm Tiên muốn ra tay, Thiên Đạo bỗng cất lời: “Thần trí của hắn đang không được tỉnh táo, nếu các ngươi ra tay, hắn sẽ giết cả các ngươi”.



Ba người nhìn sang. Lâm Tiên hỏi: “Các hạ là?"



Thiên Đạo chớp mắt: “Ta chỉ là người qua đường, có ý tốt nhắc nhở các ngươi thôi, ngoài ra không có gì hết”.



Người qua đường?



Lâm Tiên nhìn Thiên Đạo: “Trông các hạ không giống vậy cho lắm”.



Nàng ta cười: “Thật sự chỉ là đi ngang thôi. Ta không có ác ý với chư vị, không cần phải đề phòng như vậy”.



A Mục bỗng hỏi: “Các hạ xưng hô thế nào?"



Thiên Đạo chớp chớp mắt một hồi rồi nói: “Tiểu Đạo biết ta, ta là bạn của nàng”.



Nghe đến tên Tiểu Đạo, A Mục hạ giọng: “Các hạ có thể giúp hắn trở lại bình thường không?"



Thiên Đạo lại chớp mắt nhưng không nói gì.



A Mục: “Các hạ có thể?"



Thiên Đạo bật cười: “Ta đúng là có thể, nhưng trạng thái hiện tại của hắn cũng không phải là việc xấu. Các ngươi nhìn xem, hắn đang trở nên mạnh hơn, có thể nói như đang kích thích tiềm lực bản thân hắn vậy”.



Đôi mày Lâm Tiên nhăn lại: “Kích thích tiềm lực ư?"



Thiên Đạo gật đầu: “Nhìn kỹ đi, có phải hắn đã mạnh hơn trước đó rất nhiều không?"



A Mục thấp giọng nói: “Nhưng cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm cho hắn”.



Thiên Đạo lăc đầu: “Thân thể của hắn kiên cố như vậy, lại còn có một cái khiên, hiện nay đã không còn bao nhiêu thứ có thể uy hiếp đến hắn, trừ khi Thượng chủ đích thân trở lại”.



A Mục nhìn xuống Diệp Huyên đã biến thành huyết nhân, hai mắt tràn đầy lo lắng.



Thiên Đạo bỗng cười: “Đừng sốt ruột như vậy. Nếu thân thể hắn không đủ mạnh, Huyết Mạch Chi Lực sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến nó; nhưng thân thể hắn lại mạnh vô cùng, Huyết Mạch Chi Lực không thể hủy diệt được”.

Lâm Tiên bỗng lên tiếng: “Cứ để hắn tiếp tục vậy sao?"



Thiên Đạo vừa mở miệng thì không gian nơi chân trời bỗng nứt vỡ, vô số cường giả Hắc Ám giới vọt ra.



Lâm Tiên thấy vậy thì cau mày, biến mất tại chỗ.




A Mục quay sang nói với Đệ Cửu: “Xin cô nương hãy ra tay hỗ trợ”.



"Được”.



Đệ Cửu chớp mắt rồi biến mất cách đó không xa.



Hai cô gái này tuy sở hữu thực lực mạnh mẽ vô cùng nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản những cường giả Hắc Ám giới kia. Càng lúc càng có nhiều cường giả không ngừng ùa về phía Diệp Huyên bên dưới.



Hắn vẫn đang cầm kiếm Thiên Tru, quăng mình vào cuộc tàn sát như thể không biết mệt mỏi là gì. Dần dà, thanh kiếm trong tay hắn cũng đang thay đổi.




Bên cạnh A Mục, Thiên Đạo khẽ nói: “Quả nhiên, kiếm của kiếm tu sẽ biến hóa theo chủ nhân. Thanh kiếm của hắn hẳn là sắp đột phá rồi, thú vị đấy”.



A Mục nhìn lại: “Các hạ là bạn của Tiểu Đạo cô nương?"



Thiên Đạo cười: “Đúng vậy, hai chúng ta là bạn tốt với nhau”.



A Mục đang định nói thì bỗng nghe thấy tiếng kiếm minh rít lên ở dưới. Nàng ta nhìn xuống, chỉ thấy Thiên Tru trong tay Diệp Huyên bỗng nổ ra một tia kiếm khí huyết mang.



Nó bay ra ngoài hơn mấy nghìn trượng, mang theo vô số thủ cấp đầm đìa máu trên đường đi.



Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Thiên Đạo: “Nó đột phá rồi!"



Ánh mắt A Mục nhìn Diệp Huyên vẫn tràn đầy lo âu.



Thực lực của Diệp Huyên đã rất mạnh rồi, có thể nói là không thua kém gì so với những cường giả như A La hay Thượng chủ, nhưng vấn đề là hắn đang trông không được bình thường cho lắm.



Lúc này, các cường giả bốn phía bắt đầu thối lui vì sợ hãi.



Đúng vậy, bọn họ cảm thấy sợ hãi.



Quanh Diệp Huyên, thi thể chất thành núi; dưới chân hắn, máu đã chảy thành dòng.



A Mục nhìn Diệp Huyên trở thành huyết nhân bên dưới, muốn đi qua nhưng bị Thiên Đạo cản lại.



"Hắn đã không còn lý trí, rất nguy hiểm với ngươi”.



A Mục nhìn theo, thấy Diệp Huyên dừng lại. Trong mắt hắn chỉ còn là một biển máu, đỏ tươi đến đáng sợ. Từ trong cơ thể hắn, từng tia khí tức hùng hậu ập tới như sóng cả, đã biến quanh người hắn thành biển máu.



Cường giả Hắc Ám giới ở bốn phía liên tục thối lui.



Đúng lúc này, Diệp Huyên gầm lên một tiếng, sau đó đã lao vút về phía những người đó.



Xoẹt!



Kiếm mang màu máu vụt qua. Nó đi đến đâu, sinh linh hắc ám trên đường bị chém thành hư vô đến đấy, khiến không gian bị phá nát, chỉ trong chốc lát đã bay đi nghìn trượng, để lại kẽ nứt không gian đen nhánh trên đường.



Thiên Đạo lại nói: “Hắn cũng sắp đột phá rồi!"



A Mục: “Đột phá ư?"



Thiên Đạo gật đầu: “Huyết mạch của hắn đã đạt đến một điểm giới hạn, chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá”.



A Mục khẽ cau mày: “Thiếu một chút nữa?"



Thiên Đạo cười: “Phải giết thêm người”.



Nàng ta vừa dứt lời, Diệp Huyên đã biến mất ở bên dưới.



Xoẹt!



Một tiếng cắt xé vang lên,

1646542436716.png


Mùi máu tanh nồng bao phủ Hắc Ám giới.



A Mục nhìn Diệp Huyên, hai tay siết chặt, trên mặt là nỗi lo âu rõ mồn một.



Thiên Đạo kế bên lại trông thong dong vô cùng, đang tò mò đánh giá Diệp Huyên.




Đúng lúc ấy, một tia huyết mang bắn ra từ trong cơ thể hắn. Chỉ thoáng chốc, máu tươi lênh láng trong phạm vi mấy vạn trượng chợt dâng lên như thủy triều, ồ ạt cuốn về phía Diệp Huyên. Không những thế mà sinh linh hắc ám còn sống cũng bất chợt nổ tung, máu bắn ra cũng tụ hội về phía hắn. Vũ trụ nơi chân trời bị nhuộm thành màu đỏ tươi.



A Mục bỗng biến sắc khi nhận ra máu trong người nàng cũng đang xao động, da dẻ đang rạn nứt khi chúng muốn lao ra ngoài.



Chuyện gì thế này?



A Mục hốt hoảng. Đúng lúc ấy, một cánh tay đặt lên vai, giúp nàng khôi phục trạng thái bình thường.




A Mục nhìn Thiên Đạo, chỉ thấy nàng ta dõi mắt nhìn Diệp Huyên, khẽ nói: “Huyết mạch của hắn đã đột phá! Không chỉ vậy mà còn lợi dụng nó để lĩnh ngộ Huyết Vực. Dùng máu thành Vực... Lợi hại đấy chứ...”



Dùng máu thành Vực!



A Mục nhìn về nơi xa, chỉ thấy Diệp Huyên đang đứng giữa một biển máu. Từng dòng đỏ thắm ồ ạt tràn ra khỏi cơ thể của các cường giả Hắc Ám giới, tụ lại về phía hắn.



Chỉ trong chốc lát, hàng loạt sinh linh hắc ám đã chết bất đắc kỳ tử.



Khi lượng máu kia tiến vào cơ thể Diệp Huyên, Huyết Vực của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.



Không chỉ thế mà khí tức tỏa ra cũng càng khủng bố.



Đúng lúc ấy, Diệp Huyên siết chặt hai tay lại.



Uỳnh!



Chỉ chớp mắt một cái, biển máu bốn phía bỗng nổ tung. Không gian vạn trượng quanh Diệp Huyên lập tức hóa thành hư vô.



Luồng sức mạnh kia khổng lồ tựa thủy triều, ầm ầm đổ đến khắp nơi. Cảm nhận được uy lực của nó, A Mục lập tức biến sắc. Nhưng khi nàng ta vừa toan rút lui, nó đã biến mất không còn tung tích.



A Mục quay lại, chỉ thấy Thiên Đạo đang tủm tỉm cười.



Nàng ta không khỏi nhìn lâu thêm một phen trước khi trở lại với Diệp Huyên. Giờ phút này, biển máu quanh hắn đã biến mất, nhưng cả người hắn vẫn là một màu đỏ tươi.



Tựa như hắn được ngưng tụ lại từ máu vậy, trông khủng khiếp vô cùng.



Bỗng nhiên, Diệp Huyên quay phắt lại nhìn về phía A Mục và Thiên Đạo.



Sinh linh hắc ám không chết thì cũng đã trốn, hiện giờ họ là hai người gần hắn nhất.



Nhìn thấy ánh mắt hắn, A Mục lập tức biến sắc khi cảm nhận được sát ý cuồn cuộn trong đó.



Diệp Huyên bỗng dưng biến mất, kiếm quang lóe lên.



Hắn thật sự không nhận ra mình sao? A Mục cau mày.



Đúng lúc ấy, Thiên Đạo bỗng xuất hiện trước mặt A Mục. Kiếm của Diệp Huyên trực chỉ giữa trán nàng ta, nhưng khi còn cách nửa trượng bỗng dừng lại.



Diệp Huyên gào lên, dồn lực đâm kiếm về trước.



Không gian nơi mũi kiếm lõi xuống nhưng lại không vỡ ra, mà kiếm cũng không tiến lên được một tấc nào.



Thiên Đạo giơ tay, gõ nhẹ một cái nơi mũi kiếm.


Ruỳnh!


Thanh kiếm khôi phục lại trạng thái bình thường bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Không chỉ vậy, vết đỏ trên người Diệp Huyên cũng rút đi như thủy triều về biển. Chỉ trong chốc lát, hắn và thanh kiếm đã trở lại như trước kia, lập tức ngã khuỵu xuống.



A Mục vội vàng đỡ lấy Diệp Huyên. Thiên Đạo mỉm cười: “Hắn không sao cả, chỉ là tiêu hao quá nhiều sức mạnh, tạm thời có phần suy yếu”.



A Mục nhìn nàng ta: “Cảm ơn cô”.




Thiên Đạo phủi tay cười: “Không cần thiết, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Ta còn có việc phải đi trước, các ngươi cũng nên nhanh chóng rời đi. Chốc nữa Thượng chủ mà đến thì sẽ tức chết mất”.



Đoạn, nàng ta lướt nhìn Hắc Ám giới một vòng, lắc đầu nói: “Thê thảm quá đi, hì hì…”



Vừa dứt lời, nàng ta đã xoay người đi, tuy tốc độ rất chậm nhưng trong mắt A Mục, Thiên Đạo đã đi rất, rất xa.



Nàng ta rốt cuộc là ai?



A Mục lắc đầu, thu hồi dòng suy nghĩ. Nàng ta ôm lấy Diệp Huyên, nhìn về phía Đệ Cửu và Lâm Tiên cách đó không xa. Lâm Tiên cũng dõi mắt về hướng Thiên Đạo rời đi: “Là người ấy sao?”



A Mục cười: “Nàng ta không nói thì chúng ta cũng đừng hỏi”.




Lâm Tiên gật đầu.



A Mục ôm lấy Diệp Huyên rời đi, Lâm Tiên đi theo, nhưng Đệ Cửu lại không cất bước.



A Mục quay lại hỏi: “Cô nương không đi cùng chúng ta sao?”



Nàng ta trợn mắt: “Tự đi đi. Ta mà theo, sợ không nhịn được lại giết các ngươi”.



Hai người kia: “…”



Đệ Cửu nhấn mạnh: “Ta nghiêm túc đấy”.



A Mục mở to mắt: “Cô muốn giết chúng ta?”



Đệ Cửu gật đầu: “Ta có suy nghĩ đó, cũng muốn thực hiện nó”.



A Mục có phần khó hiểu: “Vì sao?”



Đệ Cửu: “Vì các ngươi là con người”.



A Mục kinh ngạc: “Chẳng lẽ cô không phải?”



Đệ Cửu chỉ hừ một tiếng rồi biến mất ở chân trời.



A Mục ngây ngẩn quay sang hỏi Lâm Tiên: “Ta nói gì sai rồi sao?”



Lâm Tiên cũng nhún vai, tỏ vẻ không hiểu gì hết.



A Mục do dự một hồi rồi nói: “Nàng ta sẽ không gặp chuyện chứ?”



Lâm Tiên lắc đầu: “Nàng ta rất mạnh, người thường căn bản không phải đối thủ”.



A Mục lại trỏ vào đầu mình, khẽ nói: “Nhưng ta thấy hình như nàng ta… không bình thường cho lắm”.



Lâm Tiên: “…”



Một hồi sau, cả hai mang Diệp Huyên rời đi.



...



Trên bầu trời Đại Hoang quốc, trận chiến giữa Thượng chủ và Tiểu Đạo vẫn tiếp tục. Thượng chủ đang hoàn toàn bị đàn áp, giờ phút này đã chi chít vết thương trên người.



Xoẹt!



Một cánh tay của hắn ta bỗng bay véo ra ngoài, máu tươi bắn ra tung tóe.



Tiểu Đạo đang muốn ra tay thì Thượng chủ gầm lên rồi xoay người. Không gian trước mặt vỡ ra để hắn ta chui vào trong. Tiểu Đạo vừa định ra tay ngăn cản thì nhìn thấy một cô gái xuất hiện trước mặt.



Thấy Thiên Đạo đến đây, Tiểu Đạo không khỏi cau mày: “Cô đến làm gì?”



Thiên Đạo:

1646542451723.png