*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đại Hoang Quốc!
Lúc này, Đại Hoang Quốc đã bày trận sẵn sàng nghênh địch.
Không chỉ vậy, Đại Hoang Quốc còn mở cả đại trận phòng thủ.
Quốc chủ Đại Hoang Quốc đứng trên tường thành, ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt là một tia ưu buồn.
A La đột phá.
Nếu là bình thường thì đây chắc chắn là một điều tuyệt vời!
Nhưng bây giờ…
Lúc này, một áp lực vô hình đột nhiên xuất hiện trên không trung Đại Hoang Quốc.
Quốc chủ Đại Hoang Quốc hơi nheo mắt: “Tới rồi sao?”
Chẳng bao lâu, trên không trung Đại Hoang Quốc xuất hiện một người đàn ông.
Người tới chính là Tôn Sứ!
Bên cạnh Tôn Sứ là Vô Thiên.
Tôn Sứ cúi xuống nhìn bên dưới với vẻ mặt vô cảm.
A La!
Đương nhiên bọn họ không dám khinh thường người phụ nữ này chút nào, Hắc Kiếm Sứ của bọn họ đã chết trong tay nàng ta!
Nếu để A La đột phá lần nữa, nghĩ thôi cũng thấy sợ.
Bởi vậy, lần này bọn họ có thể nói là bị ép phải ra tay, không thể không ra tay.
Vô Thiên đột nhiên lên tiếng: “Diệp Huyên đang trên đường đến”.
Tôn Sứ nhẹ giọng hỏi: “Chỉ có mình hắn thôi sao?”
Vô Thiên gật đầu.
Tôn Sứ hỏi tiếp: “Tiểu Đạo thì sao?”
Vô Thiên trầm giọng trả lời: “Không biết nữ nhân đó đã đi đâu, nhưng chắc chắn nàng ta sẽ ra tay, không thể không đề phòng”.
Tôn Sứ nhìn xuống dưới, nhẹ giọng bảo: “Đang đề phòng mà”.
Nói xong, gã nói với Vô Thiên: “Hành động đi”.
Vô Thiên gật đầu, quay đầu nhìn Truyền Tống Trận không gian phía sau: “Tế trận!”
Ầm!
Một luồng khí tức mạnh mẽ đột ngột lan ra từ trong Truyền Tống Trận, giây tiếp theo từng tia năng lượng màu đen tràn ra, tiếp nữa những tia năng lượng đen ấy ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ màu đen dài mấy trăm trượng trên bầu trời Đại Hoang Quốc.
Ngay khi bàn tay ấy xuất hiện, không gian trên không của Đại Hoang Quốc rung lên dữ dội, tựa như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, cực kỳ đáng sợ.
Vô Thiên đột nhiên hạ lệnh: “Đáp!”
Lời vừa dứt, bàn tay to màu đen ấy từ trên trời giáng xuống, nơi nào nó đi qua không gian sụp đổ từng tầng, như huỷ diệt thế giới.
Phía dưới, Quốc chủ của Đại Hoang Quốc mặt không cảm xúc: “Xuất trận”.
Dứt lời, trong Đại Hoang Quốc có vô số chùm sáng phóng lên trời, những chùm sáng này nối tiếp nhau bắn về phía bàn tay đen khổng lồ ấy!
Bùm bùm bùm!
Trên bầu trời, vô số chùm sáng vỡ tan, mà bàn tay đen khổng lồ ấy vẫn tồn tại.
Thấy vậy, sắc mặt Quốc chủ Đại Hoang Quốc hơi tái đi.
Lúc này nàng ta đã chợt hiểu ra một chuyện.
Sở dĩ Đại Hoang Quốc mạnh như vậy là do A La mạnh.
Không có A La, Đại Hoang Quốc chỉ như con kiến trước những thế lực cổ này.
Quốc chủ Đại Hoang Quốc từ từ nhắm mắt lại: “Chiến đấu đến cùng!”
Đối với Đại Hoang Quốc bây giờ, đánh không lại cũng phải đánh.
Họ không còn đường lui nữa.
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang chợt phóng từ trên trời xuống, ngay sau đó kiếm quang ấy chém thẳng vào bàn tay khổng lồ.
Bùm!
Bàn tay khổng lồ màu đen run lên kịch liệt, nhưng không hề bị ảnh hưởng!
Lúc này Diệp Huyên đã xuất hiện trên bầu trời Đại Hoang Quốc.
Trên bầu trời, Vô Thiên nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt vô cảm: “Trận này do Hắc Ám tộc ta dựng lên, đừng nói là ngươi, cho dù A La cũng không phá được!”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kim quang đột nhiên phóng lên trời, ngay sau đó có Bát Quái Trận khổng lồ bao phủ trên bầu trời Đại Hoang Quốc.
Bát Quái đồ!
Khi trận pháp xuất hiện, bàn tay khổng lồ lập tức va vào Bát Quái Trận, trận đồ rung lên kịch liệt, cả thế giới chấn động.
Bát Quái Trận ngăn bàn tay khổng lồ lại, nhưng bàn tay ấy vẫn không biến mất, tiếp tục bắn phá Bát Quái Trận.
Phía dưới, mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc, hắn xoè tay, kiếm Thiên Tru đột nhiên xuất hiện trong tay, tiếp theo kiếm quang phóng lên trời chém thẳng vào bàn tay khổng lồ.
Rầm!
Bàn tay ấy rung lắc dữ dội, tuy không vỡ nhưng cũng đã mờ ảo hơn một chút.
Nhưng trong Truyền Tống Trận không gian liên tục có năng lượng hắc ám truyền ra, sau đó lại ngưng tụ vào bàn tay khổng lồ màu đen đó.
Vì vậy bàn tay khổng lồ càng lúc càng mạnh.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên nhíu mày.
Hắn đang định ra tay lần nữa thì Tôn Sứ đột nhiên biến mất tại chỗ, bên dưới, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hai tay hắn cầm kiếm chém vào khoảng không trước mặt.
Phụt!
Tiếng xé rách vang lên.
Bùm!
Diệp Huyên bị đẩy lùi ra xa cả trăm mét, mà vị trí ban đầu của hắn đã thay bằng Tôn Sứ.
Diệp Huyên nhìn
Trường thương đâm thẳng về phía mặt Diệp Huyên nhưng không đâm vào được, vì Diệp Huyên đã dùng Bất Tử Chi Thân.
Bất Tử Chi Thân cộng thêm Bất Diệt Kim Thân của hắn chống lại thương này, mà kiếm của Diệp Huyên cũng không đâm được tới Tôn Sứ, bởi gã đã về lại chỗ cũ từ lúc nào, nhát kiếm đâm vào khoảng không.
Diệp Huyên nhìn Tôn Sứ, thân thể Tôn Sứ đột nhiên trở nên hư ảo, xung quanh Diệp Huyên chợt xuất hiện vô số tàn ảnh.
Diệp Huyên nhắm mắt, sau đó kiếm của hắn đâm từ phía bên phải.
Vút!
Tất cả tàn ảnh đều đã rút hết, Tôn Sứ lại trở lại vị trí ban đầu.
Tôn Sứ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không nên làm kiếm tu mà nên tu luyện thân thể thì hơn!”
Gã phát hiện tên nhóc trước mặt chính là thể tu khoác thêm lớp da kiếm tu.
Là kiếm tu mà phòng ngự thể chất lại biến thái đến vậy.
Có còn là người không?
Diệp Huyên không nói lời thừa thãi, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Tôn Sứ có thể kéo dài thời gian nhưng hắn không kéo được, bây giờ hắn vẫn đang điều khiến Bát Quái Trận, nếu không có Bát Quái Trận chống đỡ thì bàn tay màu đen khổng lồ kia sẽ rơi xuống, cả Đại Hoang Quốc sẽ bị phá huỷ.
Lúc Diệp Huyên biến mất, Tôn Sứ cười khẩy sau đó cũng biến mất.
Tuy cảnh giới của gã cao hơn Diệp Huyên, nhưng gã cũng không làm gì được hắn.
Nhưng Diệp Huyên muốn giết gã cũng là điều không thể.
Mà bây giờ gã có thể kéo dài thời gian chứ Diệp Huyên không thể.
Trên trời, tuy Bát Quái Trận đã ngăn bàn tay màu đen nhưng vẫn khiến Diệp Huyên tiêu hao rất nhiều sức lực.
Đúng lúc này, ở nơi bầu trời xa, một luồng khí tức mạnh mẽ cuốn tới.
Người tới chính là Lâm Tiên Đại tế ti tiền nhiệm và A Mục của Vu tộc.
Vô Thiên liếc nhìn Lâm Tiên và A Mục, sau đó vô số tàn ảnh bắn về phía hai người họ.
…
Bên kia, Tiểu Đạo đang ngự không bay đến chợt dừng lại, nơi không xa trước mặt nàng ta xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Tiểu Đạo nheo mắt: “Thượng chủ!”
Ông ta chính là Thượng chủ của Hắc Ám giới.
Thượng chủ khẽ gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương, đã lâu không gặp”.
Tiểu Đạo khẽ cười: “Sống không tốt à?”
Thượng chủ cười khẽ: “Tiểu Đạo cô nương, đương nhiên ta muốn sống nhưng ta chọn một con đường khác mà thôi”.
Tiểu Đạo nhẹ giọng đáp: “Thượng chủ, ông là người thông minh, ông nên biết thiếu niên đó rất không đơn giản!”
Thượng chủ gật đầu: “Ta biết, nhưng người của Thượng giới cũng không đơn giản, không phải sao?”
Tiểu Đạo tiếp lời: “Suy cho cùng, ông muốn báo thù đúng không?”
Thượng chủ gật đầu: “Cô hại Hắc Ám giới của ta thê thảm như vậy, thù này sao có thể không báo?”
Tiểu Đạo khẽ lắc đầu: “Hành động này rất không khôn ngoan! Người phụ nữ đó không phải người ông có thể đối phó!”
Thượng chủ cười bảo: “Vậy nên ta cần mượn lực”.
Tiểu Đạo nhìn Thượng chủ, sau một lúc im lặng, nàng nhẹ giọng nói: “Thôi, ta không quan tâm đến ân oán giữa các người”.
Thượng chủ nở nụ cười: “Tại hạ cũng không có ý thù địch với Tiểu Đạo cô nương, chỉ cần cô nương đừng đến Đại Hoang Quốc là được!”
Tiểu Đạo mỉm cười: “Không đi thì không đi, chúc các ông may mắn”.
Nói xong nàng ta quay lưng bỏ đi.
Nhìn thấy cảnh này, Thượng chủ cau mày.
Sau một hồi im lặng, Thượng chủ quay lại nhìn phía cuối bầu trời, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
…
Trên bầu trời Đại Hoang Quốc, Diệp Huyên vẫn đang chiến đấu với Tôn Sứ, Diệp Huyên càng đánh càng lo lắng, mà Tôn Sứ thì lại càng chiến càng nhẹ nhàng, bây giờ gã cứ kéo dài thời gian đấy.
Kéo dài càng lâu càng tốt.
Vì Diệp Huyên vừa phải duy trì trận pháp vừa phải chiến đấu với gã nên cũng không cầm cự được lâu.
Lúc này Diệp Huyên chợt cau mày vô thức lùi về phía sau, thấy vậy Tôn Sứ mừng rỡ: “Không chống đỡ được nữa à?”
Nói xong gã lao tới.
Ở nơi xa, trên mặt Diệp Huyên lộ ra vẻ hoảng loạn, hắn vô thức rút kiếm ra đỡ ngang mình, lúc này trường thương đã đâm vào kiếm của hắn.
Keng!
Dường như đã hết sức, Diệp Huyên lập tức bị đánh bật ra hàng hàng trăm mét.
Thấy vậy, trong lòng Tôn Sứ mừng khôn xiết, gã biến mất rồi lại xuất hiện, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt Diệp Huyên, mà đúng lúc này khoé miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên.
Tôn Sứ giật mình, trực giác nói cho gã biết có chuyện không hay, đang định lui về thì một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Nhìn thấy cô gái này, vẻ mặt Tôn Sứ lập tức thay đổi, gã vừa định rút lui thì cô gái biến mất, Tôn Sứ sợ hãi, giơ ngang trường thương để đỡ, lúc này một thanh kiếm đã chém lên trên trường thương.
Phụt!
Trường thương lập tức nứt lìa, mà đồng thời đầu của Tôn Sứ cũng rơi xuống.
Bùm!
Thân thể Tôn Sứ trong phút chốc tan vỡ, nhưng linh hồn của gã lại trốn ở nơi cách xa mấy trăm mét, mà gã vừa dừng lại thì cô gái đã xuất hiện trước mặt, thanh kiếm trong tay cô gái đã hoá thành kiếm Trấn Hồn.
Nhìn thấy thanh kiếm này, Tôn Sứ khiếp sợ, rống lên như dã thú: “Vô sỉ, bỉ ổi, không ngờ ngươi lại gọi người tới!”
Gã vừa dứt lời, kiếm Trấn Hồn đã đâm xuyên cơ thể gã.
Rầm!
Kiếm Trấn Hồn đột nhiên bạo phát ra sức mạnh linh hồn cường đại, không gian xung quanh sôi trào rồi nứt ra.
Diệp Huyên nhìn kiếm Trấn Hồn mà vui mừng khôn xiết, thanh kiếm này sắp nâng cấp sao?
Ở đằng xa, Vô Thiên thấy Tôn Sứ bị giết thì sững người.
Lại một cô gái khác tới?
Hơn nữa còn giết Tôn Sứ bằng một nhát kiếm?
Đùa gì vậy?
Nghĩ đến đây, Vô Thiên giận không chỗ trút, ông ta nhìn Diệp Huyên, hai tay siết chặt, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn: “Diệp Huyên, có thể đừng gọi người tới không hả? Aaaa!”
Diệp Huyên: “…”
Nghe Vô Thiên nói xong, Diệp Huyên có một thoáng ngây ra.
Ông ta điên rồi hay gì?
Đệ Cửu bỗng quay phắt sang nhìn Vô Thiên với vẻ bất thiện, sau đó liền lao vọt đến.
Diệp Huyên không khỏi đen mặt. Nàng ta đã không kềm được mà muốn giết người rồi!
Thấy Đệ Cửu lao đến, Vô Thiên biến sắc định trốn. Đúng lúc ấy, một cái bóng mờ bỗng bay vút ra từ không gian đen nhánh sau lưng ông ta.
Uỳnh!
Chỉ trong chớp mắt, Đệ Cửu đã trở về vị trí.
Nàng ta nhìn vào người đàn ông trung niên đang đứng cách đó không xa. Ông ta mặc áo bào trắng, tay cầm một thanh trường thương lấp lóe ánh bạc.
Diệp Huyên cau mày. Ai đây?
Đúng lúc ấy, người này biến mất.
Đệ Cửu vung kiếm đâm tới, không mang theo kiếm ý lẫn kiếm khí, chỉ là một chiêu quá đỗi bình thường.
Nhưng nó lại đâm trúng vị trí cách đầu thương bạc nửa tấc.
Uỳnh!
Người đàn ông biến sắc khi nhận ra sức mạnh trong một thương này đã bị hóa giải, chẳng mấy chốc đã lui lại trăm trượng.
Đệ Cửu bất thình lình xuất hiện trước mặt ông ta, lại vung kiếm đâm tới.
Nào ngờ người đàn ông biến sắc, bởi chính một kiếm vô cùng tầm thường này lại khiến ông ta không biết phải làm sao để đón đỡ.
Ông ta không chút do dự mà dồn lực vào chân, thoắt cái đã lùi lại thêm trăm trượng, nào ngờ còn chưa đứng vững thì kiếm kia đã đến.
Hệt như nàng biết ông ta muốn trốn vậy.
Không thể lui tiếp!
Người đàn ông nhấc thương đâm về phía trước, nhằm thẳng vào yết hầu Đệ Cửu. Thương dài hơn kiếm, hiển nhiên cho thấy ông ta muốn biến bị động thành chủ động.
Nào ngờ Đệ Cửu bỗng vung kiếm sang ngang rồi bổ tới cây thương của đối thủ.
Lưỡi kiếm chạm vào thân thương nghe một tiếng xoẹt!
Tấm áo trắng cũng nhuộm thành màu máu.
Diệp Huyên thấy cảnh này thì không khỏi ngây ra.
Đệ Cửu là kiếm tu ư?
Người đàn ông nhìn nàng ta đầy sửng sốt: “Ngươi là kiếm tu?"
Sở dĩ hỏi vậy là vì ông ta không cảm nhận được bất kỳ kiếm ý hay kiếm khí gì từ người phụ nữ này.
Đệ Cửu chỉ đáp: “Nhiều lời!"
Sau đó đã vọt tới.
Diệp Huyên cũng không đứng đó bàng quan nữa mà lao về phía những bàn tay đen khổng lồ.
Trước tiên phải phá trận của Hắc Ám tộc!
Ngay lúc hắn đang lao về phía bàn tay, không gian sau lưng bỗng nứt ra, một bóng mờ xuất hiện.
Diệp Huyên không để tâm mà tiếp tục lao về trước. Từ sau lưng hắn, một con Chân Long bất ngờ uốn lượn bay ra.
Uỳnh!
Chân Long đâm sầm vào bóng mờ.
Diệp Huyên cũng đã đến trước bàn tay, vung kiếm bổ xuống.
Ầm!
Bàn tay chấn động kịch liệt rồi bắt đầu mờ dần.
Kiếm thứ hai của Diệp Huyên đã lao xuống.
Ầm!
Bàn tay nứt vỡ tan tành, hóa thành hư vô.
Diệp Huyên quay lại. Bóng mờ vừa ra tay kia chính là Vô Thiên!
Thấy hắn đã phá hủy bàn tay, Vô Thiên không dám ham chiến nữa mà lui về đến trước truyền tống trận, nhìn sang trận chiến giữa người áo bào trắng và Đệ Cửu. Người đàn ông đang bị áp đảo nặng nề, toàn thân trên dưới đều là vết kiếm.
Ông ta căn bản không đánh lại Đệ Cửu.
Sắc mặt Vô Thiên trầm xuống, bắt đầu sinh ý thối lui.
Tôn Sứ đã bỏ mạng, phía trên không trợ giúp, Thượng chủ không ra, Hắc Ám giới căn bản không thể làm gì được Diệp Huyên.
Mà Thượng chủ hiện nay đang phải kềm chế Diệp Huyên. Không, là bị Tiểu Đạo kềm chế mới đúng!
Hơn thế, Diệp Huyên còn giữ một con bài tẩy trong tay: những Chính Thần viễn cổ kia vẫn chưa xuất hiện.
Vô Thiên nghĩ vậy bèn lập tức muốn rút lời. Nào ngờ đúng lúc ấy, từ không gian sau lưng ông ta, một người đàn ông bước ra.
Vô Thiên thấy người này thì cung kính thi lễ: “Thượng chủ!"
Đó chính là Thượng chủ của Hắc Ám giới.
Gần như cùng lúc, Tiểu Đạo cũng xuất hiện bên Diệp Huyên.
Nàng ta nhìn Đệ Cửu đang áp đảo người đàn ông áo trắng, khẽ nói: “Chiến lực của nàng ta không tầm thường chút nào”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Tiểu Đạo cô nương có biết thân phận thật của nàng ta không?"
Tiểu Đạo lắc đầu: “Nàng ta xuất hiện bí ẩn, dường như từ hư không vậy”.
Xuất hiện từ hư không? Diệp Huyên không khỏi cau mày.
Thượng chủ nhìn Đệ Cửu: “Ngươi là người phương nào?"
Sắc mặt Đệ Cửu trở nên dữ tợn, quắc mắt trừng lại đầy tức tối: “Mi mới là người! Cả lò nhà mi đều là người!"
Vừa dứt lời, nàng ta đã biến mất tại chỗ. Một khắc sau, kiếm quang đã xuất hiện trước mặt Thượng chủ.
Ông ta không khỏi nheo mắt, tự hỏi con ả này bị gì vậy, sau đó vung tay lên.
Uỳnh!
Một tia sáng đen lóe lên.
Đệ Cửu trở lại vị trí, nhìn xuống tay mình, thấy kiếm Thiên Tru đang khẽ run.
Nàng ta bèn khẽ gật gù với Thượng chủ: “Khá đấy”.
Vừa dứt lời, nàng ta lại biến mất.
Nơi xa, đôi mắt Thượng chủ nheo lại, khép tay nhẹ nhàng chạm vào trước mặt. Không gian lập tức nứt ra, phạm vi mấy trăm trượng quanh hắn ta trở thành một vùng đen đặc.
Diệp Huyên thấy vậy không khỏi lộ vẻ kinh dị, thầm nghĩ tên này có phần biến thái đấy!
Trong không gian màu đen ấy bỗng vang lên từng tiếng xoèn xoẹt. Ngay sau đó, một bóng trắng bay ra, đáp xuống trước mặt Diệp Huyên và Tiểu Đạo.
Chính là Đệ Cửu.
Nàng ta nhìn Thượng chủ, khẽ nói. "Chiến lực rất cao!
Diệp Huyên đi đến bên nàng ta: “Thắng được không?"
Đệ Cửu chớp mắt: “Có chút khó khăn”.
Diệp Huyên xòe tay ra, để một tấm khiên xuất hiện: “Cho cô món này, cầm đi mà đánh với ông ta”.
Đó là khiên Thái Cực.
Đệ Cửu không khách khí, cầm lấy nó rồi biến mất.
Thượng chủ ở nơi xa khẽ nhíu mày, bỗng giẫm mạnh chân phải.
Uỳnh!
Chỉ trong nháy mắt, không gian trên bầu trời Đại Hoang Quốc bỗng trở thành một màu đen nhánh khi nó vụn vỡ tan tành.
Đứng trong đó, Đệ Cửu liên tục lùi bước lại hơn nghìn trượng.
Nhờ có khiên Thái Cực cản lại tất cả sát thương, nàng ta vẫn không hề hấn gì.
Nào ngờ sau đó nàng ta lại đi đến, đưa kiếm Thiên Tru và khiên cho Tiểu Đạo: “Cô ra đánh đi”.
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Đạo nhìn sang: “Ta cũng không đánh chết hắn ta được”.
Đệ Cửu chớp mắt: “Thế thì cùng nhau?"
Tiểu Đạo cười cười: “Đợi thêm một chút được không?"
Đệ Cửu gật đầu, đoạn trả kiếm và khiên cho Diệp Huyên.
Hắn thu cả hai về rồi nhìn Thượng chủ, người cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
Tiểu Đạo bỗng bật cười: “Thượng chủ, có muốn đánh tiếp không?"
Thượng chủ gật đầu: “Đương nhiên”.