*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lấy gan rắn!
Thứ này rất bổ!
Không lâu sau, Diệp Huyên lấy ra hai mươi phần gan rắn, không những vậy, hắn còn lột da những con rắn đó rồi làm thành một áo khoác da rắn lớn, hắn còn làm cả một đôi giày da rắn.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, Diệp Huyên nhìn dãy núi trước mắt.
Hắn biết, dãy núi này chắc chắn vô cùng nguy hiểm, muốn vượt qua dãy núi này, với năng lực hiện tại của hắn thì căn bản không làm được!
Một lúc sau, đột nhiên Diệp Huyên nhặt một ít lá khô bên cạnh khu rừng.
Trước quán rượu, Giang thúc nhìn A Mục: “Hắn muốn làm gì?”
A Mục im lặng.
Giang thúc quay đầu nhìn vào hố đen, hình ảnh bên trong là Diệp Huyên đang cầm một cành cây khô cố sức xoay, khoảng chừng một khắc sau, lá khô trước mặt hắn bỗng bốc cháy.
Giang thúc nhẹ giọng nói: “Hắn muốn đốt lửa nấu ăn sao?”
Ngay lúc đó, đột nhiên Diệp Huyên tạo ra một cây đuốc, sau đó châm lửa đốt khu rừng…
Thấy vậy, Giang thúc sửng sốt nói: “Hắn… Hắn muốn đốt núi! Hắn điên rồi sao? Hắn tàn nhẫn vậy sao?”
A Mục nhìn Giang thúc, vẻ mặt có phần kỳ lạ: “Sao người lại đồng tình với những yêu thú kia vậy?”
Giang thúc: “…”
Không lâu sau, cả khu rừng đó đều bị đốt cháy.
Ngọn lửa hừng hực lan rộng khắp khu rừng!
Rất nhanh sau đó, sâu trong rừng vang lên từng tiếng kêu gào của yêu thú.
Mà Diệp Huyên thì nằm ườn ở phía rìa sa mạc, không hề động đậy, hắn cứ nhìn khu rừng rậm như vậy.
Ngay sau đó, từ trong khu rừng đó rất nhiều yêu thú chạy ra, đủ các thể loại.
Trong đó còn có rất nhiều yêu thú còn mang theo lửa cháy xém lao ra…
Thoáng chốc, khắp nơi trong khu rừng đều là tiếng kêu la thảm thiết, nhưng ngọn lửa không hề có ý định dừng lại mà còn lan tràn khắp khu rừng.
…
Trước quán rượu, Giang thúc nhìn A Mục: “Hắn làm như vậy… Có phải là không tốt lắm không?”
A Mục: “…”
Ngọn lửa lớn thiêu đốt một ngày trời, cả khu rừng đã trơ trụi, trong lúc đó vô số yêu thú đã chạy trốn.
Diệp Huyên cũng không rảnh rỗi, trong lúc đó, hắn đã ăn rất nhiều thịt rắn và gan rắn, đã bồi bổ khá nhiều thể lực bản thân.
Qua ngày hôm sau, ngọn lửa vẫn còn lan ra, mà Diệp Huyên cũng chẳng nhàn hạ, sau khi hắn khôi phục thể lực thì đeo một túi cát bên hông, không chỉ vậy, hắn còn góp nhặt một ít dịch thể của rắn lớn, chất lỏng đó thì hắn cũng không biết có độc hay không, dù sao hắn cũng trộn nó và cát vào nhau.
Sau khi làm xong hết, hắn lén lút đi theo những yêu thú chạy trốn, hắn không dám bám theo quá gần mà chỉ đi theo phía xa.
Cứ như vậy, Diệp Huyên đi theo những yêu thú đó, đi về phía bên phải dọc theo rìa sa mạc.
Khoảng chừng hai canh giờ sau, Diệp Huyên đi theo những yêu thú đó vòng qua khu rừng, đi vào trong dãy núi.
Thế nhưng lúc này, khắp nơi trong dãy núi đều là tiếng yêu thú rít gào!
Đấu tranh!
Bởi vì có rất nhiều yêu thú đi vào dãy núi, đồng nghĩa với việc đi vào địa bàn của yêu thú khác!
Chiến tranh bắt đầu rồi!
Trên đường đi, Diệp Huyên cẩn thận dè dặt, bây giờ hắn phải tránh để những yêu thú đó phát hiện.
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, lúc này, sắc trời đã dần tối.
Trời sắp tối rồi!
Sắc mặt Diệp Huyên chùng xuống.
Hắn bắt buộc phải tìm một nơi lánh nạn.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên tìm được một sơn động, hắn đi vào trong, sau đó tìm một ít cành khô che cửa sơn động lại.
Trong sơn động, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, hắn vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất.
Dựa theo lời A Mục nói, nơi này là con đường Luyện Ngục của Vu Tộc.
Luyện Ngục!
Hai chữ này chính là trọng điểm, phải khoanh lại!
Diệp Huyên biết, nơi này chắc chắn không đơn giản, phía sau khẳng định sẽ nguy hiểm hơn gặp mấy lần như hiện tại hắn gặp phải, dù sao hắn cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý, không chỉ chuẩn bị tốt tâm lý mà còn phải làm tốt chuẩn bị để đối phó.
Mà mục tiêu cuối cùng của hắn là phải đi hết con đường này!
Mà muốn đi hết con đường này hắn nhất định phải làm rõ điểm cuối là nơi nào, nếu không hắn có đi một trăm năm cũng vô dụng!
Trong Con đường Luyện Ngục, chắc chắn sẽ có yêu thú có lính trí khá cao!
Nhưng vấn đề là, có yêu thú linh trí cao, đồng nghĩa thực lực bọn chúng cũng cực kỳ mạnh.
Đây chính là vấn đề nan giải!
Một lúc sau, Diệp Huyên dựa
Diệp Huyên cẩn thận lắng nghe.
Yêu thú dám kêu gào vào đêm khuya chắc chắn không phải yêu thú đơn giản, hắn nhất định phải tìm rõ phương hướng những yêu thú này, nếu không, ngày hôm sau nhỡ đâu đi vào địa bàn của yêu thú đó, có khả năng là xong đời!
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên cơ bản đã biết rõ phương hướng đại khái của những yêu thú kia, mà trời vừa sáng hắn đã rời khỏi sơn động, tiếp tục tiến về phía trước!
Trên đường, hắn nhìn thấy một vài thi thể yêu thú, nhưng hắn thành công tránh được một vài địa bàn của yêu thú mạnh.
Lại nửa canh giờ, Diệp Huyên vào trong sơn cốc, sau khi hắn vào trong sơn cốc, A Mục ở ngoài quán rượu chợt nheo hai mắt.
Trong sơn cốc, Diệp Huyên đưa mắt nhìn xung quanh, bốn phía rất yên lặng.
Diệp Huyên không hề chần chừ, chầm chậm lùi ra sau.
Quá yên tĩnh, chắc chắn có yêu.
Mà ngay lúc đó, bụi cỏ sau lưng hắn đột nhiên có động tĩnh!
Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, thuận thế lăn một vòng ra xa, nhưng vẫn chậm một chút, một cây gai dài sắc nhọn đâm xuyên qua vai trái hắn, máu tươi bắn ra.
Diệp Huyên lăn trên đất, sau đó hắn vội đứng dậy, trước mặt hắn là một con nhện bảy màu rất lớn, cơ thể còn cao hơn cả hắn, chân nhện sắc nhọn như kiếm.
Nhìn thấy con nhện bảy màu này, Diệp Huyên lập tức nheo mắt.
Thứ này tuyệt đối không phải thứ mà bầy sói và rắn kia có thể so sánh được!
Diệp Huyên lấy mảnh vải quấn quanh tay trái lẳng lặng bỏ vào túi cát quanh eo, ngay lúc đó, con nhện bảy màu bỗng lao về phía Diệp Huyên, hắn nheo mắt, quay người trốn thoát.
Thấy Diệp Huyên chạy trốn, con nhện bảy màu vội đuổi theo, lúc đó, Diệp Huyên vừa chạy trốn được hai bước bỗng nhiên lại dừng lại, sau đó quay người ném mạnh một nắm cát. Con nhện bảy màu kia chần chừ, tốc độ nhanh chóng, lập tức bị cát ném vào chính diện, Diệp Huyên vội vàng vươn người nhảy lên, một chân đạp vào thân dưới con nhện.
Ầm!
Ngay sau tiếng vang vang lên, bản thân Diệp Huyên lập tức bay đi!
Quá cứng!
Diệp Huyên vội đứng dậy, quay người chạy vào trong sơn cốc, lúc này, con nhện bảy màu đột nhiên gào rít, vì hai mắt nó đã ửng đỏ lên, cát kia có độc!
Nhện bảy màu lao về phía Diệp Huyên!
Chắc chắn hắn chạy không thể so với nhiều chân như vậy được, không bao lâu hắn đã bị nhện bảy màu đuổi kịp, mà lúc đó, Diệp Huyên bỗng dừng lại, còn nhện bảy màu kia lập tức chạy qua hắn.
Diệp Huyên nheo mắt, khi nhện bảy màu kia đến trước mặt, hắn lăn một vòng dưới đất, vừa lăn thì nhện bảy màu kia cũng vồ hụt, Diệp Huyên lại đạp mạnh hai chân xuống đất, cả người xông về phía trước, đồng thời, hắn nắm lấy nắm cát cuối cùng ném vào mắt nhện bảy màu, thấy vậy, nhện bảy màu vội vàng nhắm mắt lại, mà lúc đó, Diệp Huyên thuận thế lăn về về phía trước, hắn cầm đuôi bọ cạp trong tay đâm về nơi đại tiện của nhện bảy màu.
Vừa đâm vào, nhện bảy màu đột nhiên trợn trừng, tròng mắt như muốn nứt ra, lúc đó, Diệp Huyên lại rút mạnh đuôi bọ cạp ra, cuối cùng lăn về phía sau kéo giãn khoảng cách với nhện bảy màu!
Nhện bảy màu đứng tại chỗ trước mặt Diệp Huyên vùng vẫy, liên tục rít gào, đó là âm thanh đau đớn thảm thiết, sau một lúc giãy giụa, nhện bảy màu chầm chậm ngã xuống, không còn động đậy.
Thấy thế, Diệp Huyên thoáng chốc thở phào một hơi.
Mặc dù tu vi và thân xác hắn đã bị phong ấn, nhưng, ý thức chiến đấu của hắn thì vẫn còn đó, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là yêu thú hiện tại hắn gặp phải đều không quá lợi hại!
Nếu giống yêu thú như dị thú đã từng gặp bên ngoài thì mưu kế gì đó đều là phù du!
Diệp Huyên nhìn ngực trái mình, chỗ đó vẫn còn chảy máu, Diệp Huyên nhìn xung quanh, cuối cùng hắn tìm được một ít cỏ bóp nhuyễn rồi đắp lên ngực mình.
Sau khi máu ngừng chảy, hắn nhìn thi thể nhện bảy màu rồi đi đến trước thi thể con nhện, sau đó mổ xẻ, hắn lôi ra một túi mật có chất lỏng màu xanh. Hắn dùng quần áo da rắn bọc lại túi mật đó, sau đó nhẹ nhàng nhỏ một giọt xuống đất, vừa rơi xuống đất thì mặt đất đã bị ăn mòn.
Thấy vậy, ánh mắt Diệp Huyên lập tức sáng lên, đây là thứ tốt đấy!
Hắn cẩn thận cất túi mật vào thắt lưng, sau đó hắn nhìn sơn cốc, chần chừ một lát, sau đó đi lên phía trên sơn cốc, bây giờ hắn nhất định phải làm rõ hoàn cảnh xung quanh.
Không lâu sau, Diệp Huyên đến được phía trên sơn cốc, sau khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, sắc mặt hắn chợt chùng xuống.
Xung quanh đều là núi cao trùng điệp.
Căn bản không nhìn thấy đỉnh.
Làm sao để đi ra?
Lúc này, Diệp Huyên có chút mờ mịt rồi.
Đáng sợ nhất không phải là trở ngại, mà là không có phương hướng!
Bởi vì hắn không biết phải đi như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này.
Từ bỏ?
Nếu hắn từ bỏ, hắn có thể lập tức rời khỏi nơi này, nhưng A Mục sẽ thất vọng đến nhường nào!
Hơn nữa, người khác có thể đi ra thì Diệp Huyên hắn sao lại không thể?
Những người khác không nói, nhưng A Mục có thể đi ra khỏi con đường Luyện Ngục của Vu tộc này thì…
Bản thân hắn nhất định có thể thoát ra được!
Diệp Huyên hít sâu mọt hơi, lúc này, hắn đã hạ quyết tâm!
Diệp Huyên ở trên sơn cốc trầm mặc một lúc. Khoảng nửa canh giờ sau, hắn bắt đầu xuống sơn cốc, sau đó ở trong sơn cốc thì thuận tiện dùng chân của nhện bảy màu kia cắt được rất nhiều cành cây nhỏ, hắn vót nhọn những cành cây đó, sau đó lấy vỏ cây làm thành một sợi dây thừng, đương nhiên chuyện này đối với hắn mà nói, không phải chỉ khó khăn bình thường, bởi vì hắn chỉ có một tay mà thôi.
Làm cả một ngày trời, sau đó Diệp Huyên đào một cái hố to ở cửa sơn cốc, trong hố to này bỏ rất nhiều cây nhọn, sau đó hắn dùng lá che lấp hố.
Đặt bẫy!
Cũng may, mặc dù yêu thú ở đây mạnh hơn người bình thường rất rất nhiều, nhưng đều không có linh trí, cũng không xem là cao thủ thực sự, nếu không, hắn làm gì cũng vô dụng.
Sau khi đặt xong bẫy, Diệp Huyên rời khỏi sơn cốc, qua nửa canh giờ, hắn đột nhiên chạy về lại, mà phía sau lưng lại có một yêu thú đang đuổi theo tốc độ không quá nhanh. Yêu thú hình dạng giống lợn, hình dáng so với lợn bình thường còn lớn hơn gấp đôi, cũng chính vì vậy mà tốc độ của nó cũng chậm hơn, nó điên cuồng đuổi theo Diệp Huyên, rất nhanh sau đó, Diệp Huyên đã đến trước sơn cốc, khi đến chỗ bẫy kia, hắn vươn người lên nhảy qua cái bẫy, còn yêu thú kia thì lập tức rơi vào trong bẫy, nhưng những cọc gỗ kia không thể đâm thủng da của yêu thú đó!
Thế nhưng lúc này, đột nhiên Diệp Huyên nhảy vào trong bẫy, yêu thú kia còn chưa kịp phản ứng lại, hắn lập tức lấy ra dây thừng vỏ cây quấn vào phần dưới yêu thú, vừa đúng siết chặt hai quả trứng, sau đó hắn kéo mạnh dây.
“A!”
Yêu thú lập tức kêu gào thảm thiết, nhưng nó không dám động, vì một khi chuyển động thì trứng sẽ bị xé nát!
Mà lúc này, Diệp Huyên đã bò lên phía trên nhưng trong tay hắn vẫn nắm chặt dây thừng vỏ dây, Diệp Huyên nhìn yêu thú, ý bảo nó đứng dậy, yêu thú không dám động đậy gì, Diệp Huyên kéo mạnh dây thừng, yêu thú lập tức phát ra tiếng kêu thảm thương, ngay sau đó, nó chầm chậm từ bên trong bò lên, nó nhìn Diệp Huyên, ánh mắt ngoài hung tợn và tức giận thì còn có cả e dè!
Diệp Huyên không khách khí ngồi lên lưng yêu thú, tay hắn vẫn nắm chặt dây thừng không buông, hắn chỉ về phía xa: “Đi!”
Yêu thú không động đậy.
Diệp Huyên vừa kéo “trứng” của người ta, yêu thú đã gào một tiếng phóng đi, tốc độ rất nhanh…
Ngoài quán rượu.
A Mục cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng.
Giang thúc bên cạnh sững sờ một lúc lâu, sau đó nhìn A Mục, ông ta do dự một lát, sau đó nói: “Hắn làm như vậy… Quả thực có hơi...”
Giang thúc không tiếp tục nói nữa, bởi vì ông ta cũng không biết nên nói gì.
Thực ra ông ta rất muốn nói là cách làm này của Diệp Huyên có phần bỉ ổi, nhưng ngẫm lại, ở trong hoàn cảnh đó thì vẫn phải đặt mạng sống lên trên hết.
Để sinh tồn thì có thể sử dụng mọi cách thức.
Về phần A Mục, dù rằng lúc này nàng ta đang “đỡ trán” nhưng khóe miệng lại khẽ mỉm cười.
Bản thân nàng ta không hề bảo thủ tới mức đó.
…
Giữa sơn mạch, Diệp Huyên cưỡi yêu thú chậm rãi mà đi.
Hắn không bắt yêu thú tăng tốc, bởi vì tốc độ quá nhanh rất có thể thu hút sự chú ý của các loài yêu thú khác.
Cứ như vậy, Diệp Huyên cưỡi yêu thú đi theo con đường, hắn không biết điểm cuối cùng của con đường này ở đâu, thế nên
Từ bỏ ư?
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
Giống những gì A Mục đã nói, kiên trì rất khó, còn từ bỏ thì vô cùng dễ dàng.
Mà hắn - Diệp Huyên sẽ không bao giờ từ bỏ.
Năm xưa lúc ở Thanh Thành, không hề có bất cứ ngoại vật nào, không có bất cứ chỗ dựa nào, chẳng phải hắn đã đi được tới bây giờ đó sao?
Bản tâm!
A Mục nói rằng nàng đã đánh mất bản tâm rồi, đến tận bây giờ hắn mới hiểu được ý mà A Mục muốn nói.
Bản tâm là gì nhỉ?
Đó chính là không ngừng vươn lên, dũng cảm tiến về phía trước!
Tự tin vốn xuất phát từ thực lực của chính mình, tuy ngoại vật và thân phận cũng được xếp vào thực lực, thế nhưng sự tự tin được đổi lấy từ những thứ đó chỉ là hư ảo mà thôi.
Thực lực của người khác không phải gốc gác cho sự tự tin của bản thân mình.
Sở dĩ A Mục thấy thất vọng là bởi vì tất cả những thứ mà hiện giờ Diệp Huyên có được đều nhờ cô gái váy trắng mà ra.
Thật ra, đây cũng chính là biểu hiện của việc không có tự tin.
Tất nhiên hắn phải thừa nhận rằng cô gái váy trắng đã giúp đỡ hắn rất nhiều, nếu không có nàng thì hắn đã chết đến trăm nghìn lần rồi ấy chứ.
Vậy thì lại có thêm một vấn đề nữa cần giải đáp.
Tại sao hắn lại cần người khác phải giúp đỡ?
Bản thân hắn thực sự yếu lắm sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Huyên bỗng bật cười. Thật lòng mà nói, nếu so với những cường giả xa xưa kia, ví dụ như A La, quả thật hắn rất yếu!
Vô cùng yếu ớt!
Bản thân hắn rất yếu ớt…
Chỉ toàn xài mấy chiêu bỉ ổi thâm hiểm…
Thích sử dụng ngoại vật để chống lại…
Nhờ mối quan hệ với cô gái váy trắng và Kiếm Tông mà hắn được giúp đỡ rất nhiều, chẳng những không cảm thấy nhục nhã vì điều đó là lại còn cho rằng đó là quang vinh…
Nếu không có cô gái váy trắng, không có Kiếm Tông, cũng chẳng có Tiên Tri, vậy thì hắn được coi là gì đây?
Được coi là gì cơ chứ?
Chẳng là cái quái gì hết!
Nghĩ tới đó, Diệp Huyên bỗng mỉm cười.
Nhân quả?!
Nhân quả “bay” mợ nó theo gió mây thôi!
Kiếp này hắn chính là Diệp Huyên, chẳng phải là người nào hết!
Có chỗ dựa thì cứ dựa, còn không có thì dựa vào bản thân, tất nhiên chủ yếu vẫn là phải dựa vào bản thân, bởi vì có thực lực là có tất cả.
Nghĩ tới đó, cái đuôi bọ cạp mà Diệp Huyên đang nắm trong tay đột nhiên run bần bật, sau đó phát ra một âm thanh ong ong rất nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên lập tức sững người.
Giây lát sau, hắn bỗng nhiên cười phá lên.
Lúc này hắn đã hiểu được cái gì gọi là “vạn vật đều có thể là kiếm” rồi.
Trong lòng có kiếm thì mọi thứ trên đời đều có thể được lấy làm kiếm.
Kiếm tu… Kiểm tu… Vậy không có kiếm thì không còn là kiếm tu ư?
Không phải!
Kiếm tu chính là tu luyện từ tâm, chứ không phải từ kiếm. Trong lòng có kiếm thì mọi vật đều là kiếm thôi.
Oong!
Một tiếng kiếm reo đột nhiên phát từ trong thân thể Diệp Huyên, rồi phóng thẳng lên trời.
Phàm Cảnh tầng thứ hai!
Giờ phút này, kiếm ý mạnh mẽ không ngừng được phát ra từ trong thân thể Diệp Huyên.
Bên ngoài quán rượu, Giang thúc hơi híp mắt, quay sang A Mục: “Đây…?”
A Mục chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, trong miệng niệm câu chú ngữ nào đó. Một lát sau, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên rơi xuống chỗ Diệp Huyên.
Uỳnh!
Kiếm ý xung quanh Diệp Huyên đột ngột bị cưỡng ép áp xuống, những lần này kiếm ý bỗng phản kháng lại, càng bị trấn áp thì chúng càng phản kháng mãnh liệt hơn.
Diệp Huyên nắm đuôi bò cạp trong tay, nhìn về phía chân trời, cười nói: “A Mục, nếu lần này ta ra tay, Vu thuật của cô sẽ mất hiệu lực đấy!”
Bên ngoài quán rượu, A Mục chỉ nhìn về phía trước, im lặng không nói gì.
Vu thuật của nàng ta không thể trấn áp được kiếm tu Phàm Cảnh tầng thứ hai!
Phải biết rằng A La kia cũng chính là Phàm Cảnh tầng thứ hai.
Tất nhiên nàng ta có thể sử dụng loại vu thuật lợi hại hơn, nhưng nếu thế thì cũng đâu có nghĩa lý gì chứ?
Cũng chính lúc này, Diệp Huyên ở bên trong dãy núi đột nhiên thu cái đuôi bọ cạp về, kiếm ý chuyển động xung quanh hắn hệt như thủy triều cũng ào vào trong cơ thể. Giờ phút này, tu vi kiếm đạo của Diệp Huyên lại một lần nữa bị phong ấn.
A Mục nhìn Diệp Huyên bên trong tấm hình. Diệp Huyên cười bảo: “A Mục, các cô có thể dùng tu vi của người bình thường để đi hết con đường thử luyện này, ta cũng có thể”.
Dứt lời, hắn tiếp tục thúc giục con yêu thú kia chạy nhanh về phía trước.
Trước quán rượu, Giang thúc đột nhiên nói: “Thật ra cậu ta không cần phong ấn tu vi của mình làm gì”.
Đột phá trên con đường luyện ngục
Giờ phút này, hắn cảm thấy có phần lâng lâng.
Hắn đây nào có sợ ai đâu?
Đột nhiên, con yêu thú mà hắn cưỡi bỗng dừng lại, ngay sau đó, một bóng đen thình lình lao tới trước mặt hắn, tốc độ cực kỳ nhanh. Diệp Huyên còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trước ngực nhói lên, sau đó cả người bay thẳng ra ngoài, cú bay lần này phải đến tầm mười trượng, cuối cùng, hắn đập rầm xuống mặt đất.
Dù rằng trước ngực đang rất đau nhưng Diệp Huyên cũng không dám lơ là, lập tức xoay người bật dậy, sau đó thấy cách hắn vài chục trượng có một con yêu thú đang đứng, yêu thú kia thân người đầu sói, có đến bốn chân và ba tay.
Diệp Huyên khẽ híp mắt, con yêu thú này có linh trí.
Yêu thú liếc nhìn hắn, sau đó cắn đứt đầu con vật mà vừa nãy Diệp Huyên cưỡi. Con vật kia kêu la thảm thiết, nhanh chóng bị con yêu thú mới tới ăn sạch, không còn dư chút xương cốt nào.
Sau khi ăn xong, con yêu thú mới tới lại nhìn về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên chỉ liếc ngang “đũng quần” của yêu thú, không hề nói gì.
Con yêu thú kia muốn xuất chiêu, nhưng đúng lúc này Diệp Huyên lại cất lời: “Từ từ đã!”
Yêu thú nhìn Diệp Huyên, không hề ra tay.
Quả đúng là nó có linh trí!
Diệp Huyên nhìn yêu thú: “Ta là con người, không chiếm đoạt địa bàn của ngươi đâu!”
Yêu thú nhìn Diệp Huyên, thè lưỡi liếm một vòng quanh miệng.
Mắt Diệp Huyên giần giật. Mợ nó, ta đã bảo không chiếm địa bàn của ngươi rồi, vậy mà ngươi còn muốn ăn cả ta sao?
Đúng lúc này, con yêu thú đột nhiên bổ nhào về phía Diệp Huyên. Tốc độ của nó quá nhanh, khiến cho Diệp Huyên cũng phải lập tức thay đổi sắc mặt.
Nhưng phản ứng của Diệp Huyên cũng không hề chậm chạp. Trong giây lát con yêu thú xông về phía hắn, hắn đột nhiên lôi túi mật của con nhện đánh thắng vừa nãy ra, ném về phía yêu thú!
Tốc độ của yêu thú không hề giảm, nó tung ra một chưởng về phía túi mật.
Ầm!
Túi mật vỡ vụn, thứ nước độc bên trong lập tức ngấm thẳng vào “tay” con yêu thú, chỉ trong giây lát, nắm đấm của nó bắt đầu hoại tử.
Thấy nắm đấm của mình đang dần hoại tử, yêu thú bỗng nhiên sững sờ. Đúng lúc này, chẳng biết Diệp Huyên đã đi tới trước mặt nó từ bao giờ, hắn giơ nắm tay lên, đấm thẳng vào đầu yêu thú.
Yêu thú gầm thét, hai cánh tay còn lại lập tức đánh về phía Diệp Huyên.
Song đúng lúc này cả người Diệp Huyên lại ngửa thẳng ra sau, mặt hướng lên trời, tránh thoát được cả ba chiêu thức của yêu thú. Cùng lúc đó, chân phải của hắn đột nhiên đá mạnh vào “đũng quần” con yêu thú.
“Áu!!”
Hai chân con
Yêu thú trợn trừng hai mắt, thân hình nhảy dựng, đau đớn cực độ.
Sau khi đánh trúng, Diệp Huyên tiện thể lăn sang bên phải, kéo dài khoảng cách với yêu thú.
Ở nơi xa, con yêu thú không ngừng lăn lộn trên đất, kêu la thảm thiết.
Cảm giác “thốn” đó ngay cả yêu thú cũng khó lòng chịu nổi.
Quan trọng nhất là trong lúc đánh nhau làm gì có loài yêu thú nào sử dụng cái chiêu thức này cơ chứ?!
Bởi vậy, con yêu thú kia căn bản không ngờ Diệp Huyên sẽ “xài” chiêu này!
Yêu thú lăn lộn gãy dụa trên đất, gào thét đau đớn.
Một lát sau, Diệp Huyên đi tới trước mặt nó. Lúc nhìn thấy Diệp Huyên, yêu thú liền gầm lên, trong mắt lộ rõ vẻ hằn học.
Diệp Huyên nhìn yêu thú: “Có muốn chết không?”
Dứt lời, hắn liền rút đuôi bọ cạp ra ngang đến phần hông của yêu thú, sau đó nhếch miệng cười: “Nếu ngươi lắc đầu, ta sẽ lại ‘đâm’ thêm vào, hê hê!”
Dưới sự điều khiển của ý thức, thân hình yêu thú liền run bần bật, nó nhìn Diệp Huyên, trong mắt ngoài vẻ hằn học còn xen lẫn đôi phần e dè.
Diệp Huyên cười nói: “Không giết ngươi cũng được thôi, nhưng ngươi phải trả lời vấn đề của ta. Thế nào?”
Yêu thú chỉ nhìn Diệp Huyên mà không nói gì.
Tay phải của Diệp Huyên đột nhiên ấn mạnh, “chỗ nào đó” đã bị nứt của yêu thú lại bị rạch to hơn. Nó kinh hãi vạn phần, nhanh chóng lăn về phía sau, Diệp Huyên lại đi tới trước mặt nó: “Có ý kiến à?”
Yêu thú vội vàng lắc đầu, nó nhìn Diệp Huyên bằng ánh mắt như nhìn ma quỷ.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Không có thì tốt. Nào, ta hỏi ngươi, đây là chỗ nào hả?”
Yêu thú nhìn Diệp Huyên: “Sơn mạch Vạn Thú!”
Biết nói tiếng người cơ à?
Diệp Huyên nhìn yêu thú: “Vì sao ngươi lại biết nói tiếng người? Chẳng phải yêu thú nên nói thú ngữ sao? Sao ngươi lại nói được tiếng người hả?”
Mắt Yêu thú giần giật: “Con người, ta là yêu thú có linh trí!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thì cũng là yêu thú cả thôi. Sao ngươi lại biết nói tiếng người?”
Yêu thú đột nhiên tức giận gắt lên: “Ngươi đừng hỏi vặn kiểu đó nữa được không?”
Vừa gắt xong, dường như nghĩ tới điều gì, nó lại kìm lòng chẳng đặng rụt người về phía sau.
Diệp Huyên liếc mắt đánh giá yêu thú, sau đó nói: “Ngươi đã từng gặp những người khác chưa?”
Yêu thú lắc đầu.
Diệp Huyên lại nói: “Bên ngoài sơn mạch Vạn Thú là nơi nào?”
Yêu thú lại tiếp tục lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, yêu thú vội vàng nói thêm: “Ta chưa từng rời khỏi sơn mạch Vạn Thú này, tất nhiên là không biết rồi!”
Diệp Huyên thoáng trầm ngâm, sau đó hỏi: “Vậy yêu thú mạnh nhất ở sơn mạch Vạn Thú này là gì?”
Con yêu thú nhìn Diệp Huyên: “Cự Viên – Vượn khổng lồ, hình thể cực kỳ to lớn, mạnh lắm”.
Diệp Huyên hỏi: “Nó sống ở đâu?”
Yêu thú chỉ sang phải: “Viên Sơn”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó lại hỏi tiếp: “Ngươi coi ta có đánh thắng được nó không?”
Yêu thú nhìn Diệp Huyên mà không ừ chẳng hử.
Diệp Huyên đứng tại chỗ, trầm tư giây lát.
Một lát sau, hắn xoay người rời đi.
Mà phương hướng của hắn chính là Viên Sơn kia.
Thấy Diệp Huyên rời đi, con yêu thú kia liền thở phào một hơi, nhưng đúng lúc này Diệp Huyên lại quay trở lại, hắn đi tới trước mặt yêu thú: “Ngươi chưa bao giờ gặp con người sao?”
Yêu thú
Trước tửu quán, Giang thúc nhìn A Mục, hỏi: “Cậu ta muốn làm gì?”
A Mục cười nói: “Hay là Giang thúc thử đoán xem?”
Giang thúc trầm giọng: “Con vượn khổng lồ kia không phải yêu thú bình thường, mà là Yêu Vương, mấy chiêu thức kia không có tác dụng với nó đâu”.
A Mục trầm mặc.
Giang thúc đột nhiên hỏi: “Hồi đó ngươi đã đối phó với con Yêu Vương kia của sơn mạch Vạn Thú kiểu gì vậy?”
A Mục chỉ mỉm cười mà không đáp.
Giang thúc lắc đầu: “Nhóc con này, ngay cả Giang thúc mà cũng không nói được à?”
A Mục khẽ nói: “Chúng ta hãy coi thử xem hắn đối phó với con vượn khổng lồ đó kiểu gì đi”.
Giang thúc gật đầu: “Ta cũng tò mò lắm!”
…
Bên trong dãy núi, Diệp Huyên ngang nhiên đi về phía con vượn khổng lồ kia.
Suốt dọc đường hắn không hề ừ hử câu nào mà chỉ trầm ngâm.
Nhưng trong đầu thì nghĩ tới vô số trường hợp có thể xảy ra!
Mỗi một trường hợp sẽ có cách giải quyết khác nhau!
Nguyên nhân khiến hắn tìm tới con vượn khổng lồ này là bởi hắn muốn liều một phen!
Xét theo tình hình hiện giờ, điểm đáng sợ nhất của con đường luyện ngục này không phải là lũ yêu thú ở đây, cũng chẳng phải là tu vi và sức mạnh thân thể tan biến, mà chính là tâm tính!
Trước đó hắn từng sở hữu sức mạnh cường đại, nhưng từ giờ về sau, tất cả sức mạnh của hắn đều đã biến mất.
Sự chênh lệch kiểu này là loại đáng sợ nhất!
Một người đạt tới một độ cao nhất định thì sẽ không muốn bị thụt lùi. Nếu thật sự bị thụt lùi, liệu có bao nhiêu người có thể thừa nhận sự chênh lệch đó đây?
Cuộc đời biến hóa khôn lường, không phải ai cũng có thể vượt qua được tình cảnh lên voi xuống chó ấy!
Tâm cảnh!
Lòng người phải thật bình tĩnh.
Tâm niệm thông suốt.
Diệp Huyên mỉm cười, sau đó tăng tốc.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên đã đi vào khu vực mà vượn khổng lồ sinh sống.
Hắn quang minh chính đại đi sâu vào trong ngọn núi chỗ vượn khổng lồ, không hề tránh tránh né né.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đi tới trước một ngọn núi nhỏ. Lúc này, mặt đất phía xa đột nhiên rung chuyển, tiếp theo đó, một con yêu thú hình thể to lớn cũng vươn người đứng dậy!
Cự Viên!
Không thể không nói rằng hình thể của con vượn khổng lồ này cực kỳ lớn, nhưng so ra thì vẫn thua kém con vượn mà hắn dẫn đi khỏi chỗ Dị Thú Kinh nhiều lắm.
Nhưng ở địa phương này thì con vượn khổng lồ trước mặt cũng đã là loài vô cùng đáng sợ.