Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3902-3910




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Mục nhẹ giọng nói: "Sở dĩ ngươi sửng sốt, là bởi vì lúc ấy ngươi chỉ muốn cứu người, cũng không nghĩ tới lợi dụng ta hoặc là đạt được sự trợ giúp từ ta. Giống như lúc trước ngươi dẫn theo A La, ngươi giúp đỡ nàng ta, không hề nghĩ tới lợi dụng nàng ta hoặc là đạt được thứ gì đó từ nàng ta. Mà sau này nàng ta giúp ngươi, những điều này không liên qua gì đến cô gái váy trắng, đây là tự ngươi gieo nhân lành gặt được quả tốt!"



Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi là kiểu người mà đối xử tốt với ngươi, ngươi sẽ đối tốt lại với người ta gấp trăm lần, nhưng nếu người khác đối xử với ngươi không tốt, ngươi tuyệt đối sẽ không lấy ơn báo oán, ngươi sẽ tàn nhẫn hơn đối phương”.




Diệp Huyên im lặng.



A Mục nhẹ giọng nói: "Còn cả Tiểu Đạo, đừng thấy nàng ta giúp đỡ ngươi rất nhiều, thật ra nàng ta cũng nhận được không ít lợi ích từ ngươi, những tử khí của ngươi có giá trị hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi”.



Diệp Huyên khẽ lắc đầu: “Tiểu Đạo cô nương giúp đỡ ta rất nhiều, chút tử khí kia không đáng là gì”.



A Mục nhìn Diệp Huyên: “Ngươi rất hào phóng với bạn bè và người thân của ngươi. Sở dĩ ta nói với ngươi nhiều như vậy là muốn nói cho ngươi, ngươi đừng quan tâm cái gì kiếp trước kiếp này, cũng đừng quan tâm bất cứ kẻ nào, điều ngươi phải làm là sống tốt cuộc đời của mình”.




Sống tốt cuộc đời của mình!



Diệp Huyên trầm tư.



Mới đầu, hắn còn có thể không suy nghĩ kiếp trước kiếp này, nhưng sau này, hắn không thể không suy nghĩ!



Lúc này, A Mục đột nhiên nói: "Theo ta đi!"



Nói xong, nàng ta xoay người đi về phía xa.



Diệp Huyên đi theo!



Trên đường, A Mục lại nói: "Ngươi phải nhớ, ngươi chính là ngươi, ngươi chỉ cần hiểu điều này là được!"



Diệp Huyên trầm giọng nói: "A Mục, lúc trước hình như cô còn điều chưa nói hết!"



A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Nói cái gì?"



Diệp Huyên trầm giọng nói: "Ngươi nói, Tiên Tri không biết là từ đâu đến, đây là có ý gì?"



A Mục trầm lặng một lát, sau đó nói: "Tiên Tri kỳ tài ngút trời, sự hiểu biết của hắn về thế gian này tuyệt đối nhiều hơn Thiên Đạo, vậy vấn đề đến rồi! Quá khứ của người như vậy lại hoàn toàn không có ai biết gì cả?"



Diệp Huyên nhăn mày lại: “Có ý gì?"



A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiên Tri từ đâu đến?"



Diệp Huyên dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt trở nên nặng nề.



A Mục nhìn Diệp Huyên: “Ngay từ đầu, ta đã nhìn mọi chuyện quá nông cạn! Sau này ta mới phát hiện, nước ở đây quá sâu. Mà muốn làm rõ mọi nhân quả trên người của ngươi, chỉ có thể làm rõ thân phận của Tiên Tri trước. Mà Tiên Tri đã được xác định là không còn, vậy vấn đề đến rồi! Cô gái váy trắng giúp ngươi ngăn cản cái gì?"



Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Không phải là nhân quả trên người ta sao?"



A Mục chậm rãi nhắm mắt: “Là nhân quả trên người ngươi! Ta có thể nhìn thấy nhân quả của Tiên Tri, nhưng theo ta nhân quả của Tiên Tri không cần nàng ta đối kháng, bởi vì kế hoạch của Tiên Tri vô hại đối với ngươi”.



Nghe vậy, đồng tử Diệp Huyên co rụt lại: “Trên người ta còn có nhân quả lớn hơn Tiên Tri!"



A Mục gật đầu: “Ngươi là nhân quả nằm trong nhân quả...”
Diệp Huyên còn đang muốn hỏi gì đó, nhưng A Mục lại lắc đầu: “Đừng, ta cũng không nhìn thấu!”



Nói xong, nàng ta càng bước nhanh hơn.




Diệp Huyên vội đi theo: “A Mục…”



A Mục quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cũng đừng nói, đi theo ta là được”.



Nói xong, nàng ta đi về phía xa.



Diệp Huyên do dự chốc lát sau đó cũng đi theo.



Không lâu sau, A Mục dẫn Diệp Huyên đến trước một quán rượu trong thành, quán rượu buôn bán cũng không tệ, nhìn thấy A Mục đến, một vài người Vu tộc vội đứng dậy đi đến trước mắt A Mục kính cẩn làm lễ: “Bái kiến Đại Tế ti!”




Mà Diệp Huyên phát hiện, trong sân chỉ có một người không hành lễ, là ông chủ của quán rượu!



Ông chủ quán rượu là một người đàn ông trung niên, mặc áo bào xám đơn giản, trước ngực còn thắt một miếng vải đen, đang làm mỳ.



A Mục nhìn cao thủ Vu tộc trước mặt, khẽ nói: “Chư vị mời đứng lên”.



Những cao thủ Vu tộc kia lần lượt đứng dậy.



A Mục khẽ hành lễ với mọi người, nói: “Làm phiền chư vị rời đi một lúc, ta có chút chuyện phải xử lý ở đây”.



Nghe vậy, những cao thủ Vu tộc kia vội vàng đáp lễ, sau đó lặng yên lui xuống.



A Mục đi đến trước mắt người đàn ông trung niên, nàng ta khẽ thi lễ: “Giang thúc”.



Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, sau đó liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chọn sao?”



A Mục gật đầu: “Đúng vậy!”



Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ngươi chọn, đương nhiên là không tệ”.



A Mục nói: “Muốn nhờ Giang thúc giúp ta một tay!”



Người đàn ông trung niên nói: “Ngươi nói đi!”



A Mục đáp: “Mở con đường Luyện Ngục của Vu tộc, để hắn đi vào!”



Nghe vậy, người đàn ông trung niên chợt nhíu mày: “Ngươi chắc chắn?”



A Mục gật đầu.



Người đàn ông trung niên thấp giọng nói: “Đây không phải là chuyện đùa”.



A Mục cười nói: “Ta cũng rất nghiêm túc”.



Người đàn ông trung niên nói: “Hắn biết không?”



A Mục quay người nhìn Diệp Huyên: “Con đường Luyện Ngục của Vu tộc, là một cách thí luyện của Vu tộc ta, mà muốn trở thành Đại Tế ti, bắt buộc phải thông qua con đường này”.



Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Cô muốn ta đi con đường này sao?”



A Mục gật đầu: “Muốn, nhưng,

1645850055501.png


Diệp Huyên im lặng một lúc sau đó nói: “Ta đi!”



A Mục nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên khẽ cười nói: “Ta biết, ngươi làm như vậy không phải vì ngươi, mà là vì ta”.



A Mục quay người, không để Diệp Huyên nhìn thấy vẻ mặt nàng ta: “Ta nói cho ngươi biết, sau khi đi vào, tu vi của ngươi sẽ bị phong ấn, ta cũng sẽ dùng bí pháp để phá vỡ Bất Diệt Kim Thân của ngươi, để ngươi biến thành một người bình thường thực sự”.




Diệp Huyên nhíu mày: “Còn có thể phá vỡ Bất Diệt Kim Thân của ta?”



A Mục gật đầu: “Có thể!”



Diệp Huyên nhìn A Mục, A Mục khẽ nói: “Đừng xem thường Đại Tế ti, ta biết rất nhiều, chỉ cần ta muốn thì cả khiên Thái Cực kia của ngươi ta cũng có thể phá vỡ, với cả Bất Tử Chi Thân của ngươi, ta cũng có thể phá vỡ”.



Diệp Huyên trầm mặc.




A Mục lại nói: “Sau khi đi vào, ngươi chính là một người bình thường, nhưng ngươi yên tâm, bất cứ khi nào ngươi cũng có thể từ bỏ”.



Diệp Huyên hỏi: “Ngay từ đầu cô đã muốn ta đi vào, hay là bây giờ mới nghĩ đến?”



A Mục nhẹ giọng nói: “Mới đầu, ta cảm thấy ngươi không cần thiết! Nhưng bây giờ, ta phát hiện, ngươi bắt buộc phải làm!”



Diệp Huyên cười nói: “Ta đi!”



A Mục nói: “Chắc chắn không?”



Diệp Huyên gật đầu.



A Mục hỏi: “Tại sao lại vào?”



Diệp Huyên nói: “Vì ngươi, cũng là vì ta!”



A Mục trầm mặc một lúc, sau đó nhìn người đàn ông trung niên: “Giang thúc”.



Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Nha đầu… Hắn không được”.



Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên: “Đại thúc, đừng khinh thường người vậy chứ!”



Giang thúc liếc nhìn Diệp Huyên: “Tiểu tử, sau khi ngươi đi vào, ngươi sẽ hối hận”.



Diệp Huyên nói: “Không đi vào, sau này ta lại càng hối hận”.



Giang thúc nhìn A Mục, A Mục gật đầu: “Mở đi!”



Giang thúc thấp giọng thở dài, sau đó mở lòng bàn tay, một luồng khí đen bay ra, ngay sau đó, luồng khí đen đó biến hình thành một lỗ đen đen ngòm.



Mà lúc này, vô số cao thủ Vu tộc đột nhiên chạy đến bên này.



Con đường Luyện Ngục của Vu tộc!



Trong Vu tộc, con đường này có thể nói là khiến người ta vừa nghe đã sợ, bởi vì nó còn kinh khủng hơn cả luyện ngục, trong lịch sử Vu tộc chỉ có ba vị Đại Tế Ti, cũng có nghĩa là, trong cả lịch sử Vu tộc, chỉ có ba người đi hết con đường này.



Bây giờ con đường Luyện Ngục của Vu tộc mở ra, có nghĩa là có người muốn đi con đường Luyện Ngục!



Khi mọi người trong sân nhìn thấy Diệp Huyên, đột nhiên có người kinh ngạc nói: “Đó chẳng phải là Vu thị của Đại Tế ti sao?”



Vu thị!



Sắc mặt mọi người nhìn Diệp Huyên có chút kỳ lạ.



Trong lịch sử, ngoài A mục, Vu thị của hai vị Đại Tế ti còn lại đều là cao thủ siêu cấp, đối với Diệp Huyên, cao thủ Vu tộc không suy nghĩ gì nhiều, bởi vì hắn là do A Mục chọn lựa!
Trước quán rượu, A Mục nhìn Diệp Huyên, nàng ta nhắm mắt lại một lúc sau, đột nhiên nàng ta chỉ vào ngực Diệp Huyên: “Quy nguyên!”



Ầm!



Trong chớp mắt, cả người Diệp Huyên run rẩy, ngay sau đó, sắc mặt hắn trắng bệch gần như có thể thấy rõ bằng mắt, mà hơi thở toàn thân hắn thoáng chốc đã biến mất không tung tích.




Không chỉ vậy, thân xác hắn lúc này lại biến đổi từng lớp một, không lâu sau, cả người Diệp Huyên đã lập tức ngã thẳng xuống đất.







Lúc này, Diệp Huyên cảm thấy bản thân vô cùng yếu đuối, giống như sức lực cả người như đã bị rút ra vậy!



Mà lúc này, A Mục lại chỉ vào ngực Diệp Huyên: “Hóa cảnh!”




Ầm!



Một luồng sáng đen đột nhiên đi vào trong cơ thể Diệp Huyên, hai mắt Diệp Huyên trợn tròn, thoáng chốc, cảnh giới hắn đã bị phong ấn lập tức.



Thân xác, cảnh giới, toàn bộ đều bị phong ấn!



Hiện tại, hắn đã biến thành một người bình thường thật sự!



Nhưng vẫn còn chưa kết thúc, A Mục nhẹ nhàng vung tay phải, tháp Giới Ngục lập tức bay ra từ trong cơ thể Diệp Huyên, không chỉ tháp Giới Ngục, mà tất cả bảo vật trên người Diệp Huyên lúc này đều bị A Mục lấy đi.



A Mục ngồi xổm xuống, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Phải ghi nhớ lời của ta, cả một đời người, có rất ít người có thể giữ vững được sơ tâm, đừng quên mong nguyện ban đầu, tại sao? Bởi vì chúng ta sống chính là một loại tu hành, trên con đường tu hành này, chúng ta sẽ gặp rất rất nhiều vấn đề, cũng sẽ gặp phải rất nhiều cám dỗ. Là người, rất dễ đánh mất bản thân”.



Nói rồi nàng ta dừng lại một lát rồi lại nói: “Kiên trì rất khó, nhưng, từ bỏ lại rất dễ dàng!”



Nói xong, nàng ta nhìn Giang thúc, Giang thúc do dự chốc lát, sau đó vung tay phải, Diệp Huyên nằm trên mặt đất lập tức biến mất.



A Mục đứng tại chỗ, im lặng không nói.



Giang thúc nhìn A Mục: “Hắn không chịu đựng được!”



A Mục nhẹ giọng nói: “Hắn có thể!”



Giang thúc lắc đầu: “Nha đầu, ngươi cũng biết, nếu không phải là người có nghị lực có quyết tâm lớn, thì căn bản không thể chịu đựng được luyện ngục kia!”



A Mục nhìn hố đen trước mặt, nhẹ giọng nói: “Chắc chắn hắn có thể!”



Giang thúc hỏi: “Nếu hắn không thể thì sao?”



A Mục chầm chậm nhắm mắt lại: “Vậy ta sẽ móc hai mắt ta!”



Vẻ mặt Giang thúc lập tức thay đổi.



Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên mở mắt, ngay khi vừa mở mắt hắn đã ở trong vùng sa mạc vô tận.



Diệp Huyên muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện, bản thân cả người yếu ớt không có sức, không đúng, là sau khi mất đi sức lực mạnh mẽ nguyên bản, thì hắn đã không quen được với bản thân mất đi sức lực.



Diệp Huyên lắc đầu khẽ cười, hắn chầm chậm bò dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía xa, xa tít tắp đều là một vùng sa mạc, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.



Không đúng!



Là năng lực thần thức hiện tại của hắn đã biến mất rồi, hắn chỉ có thể nhìn thấy phạm vi

1645850074135.png


“A!”



Diệp Huyên hoảng sợ trong lòng, buộc phải lăn ra sau, trên đất cát thoáng chốc đã nhuộm máu đỏ thẫm!



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn qua, trước mặt hắn không xa, nơi đó là một con bò cạp trưởng thành to lớn màu đỏ đang nhai cánh tay phải của hắn!




Lúc này, trán Diệp Huyên lập tức chảy đầy mồ hôi.



Bởi vì hắn biết, A Mục không hề nói đùa với hắn, chỉ cần bất cẩn, chắc chắn sẽ chết!



Mà vừa nãy, vì bản thân hắn khinh thường mà cánh tay hắn đã mất rồi!



Không nghĩ ngợi nhiều, Diệp Huyên cởi quần áo mình xuống dùng miệng và tay trái quấn vào vết thương trên vai phải, nếu không mau chóng băng bó vết thương thì hắn sẽ chảy máu đến chết.




Lúc này, con bọ cạp màu đỏ đã ăn hết cánh tay hắn, bọ cạp nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đó đã xem hắn như là thứ đồ trong miệng rồi!



Diệp Huyên liếc nhìn khóe mắt về phía trước, bốn phía trước mặt chẳng có cái gì, cũng không có vật gì có thể dùng!



Làm thế nào đây?



Lúc này, thậm chí hắn có phần hoảng loạn!



Bởi vì đã quen với các loại thần vật cùng với thân thể mạnh mẽ của mình, khi đối mặt với nguy hiểm thế này, bỗng chốc lại hoảng sợ.



Mà lúc này, đột nhiên bọ cạp đỏ kia vươn lên, phóng về phía hắn!



Nếu là ở bên ngoài, với loại này thì chỉ cần một ánh mắt hắn cũng có thể giết chết rồi, nhưng bây giờ, bọ cạp đỏ này lại giống như tử thần đang vung vẫy lưỡi liềm vậy.



Mùi vị chết chóc!



Vào lúc mấu chốt này, Diệp Huyên đột nhiên gào rống, tay trái hắn bỗng nắm lấy một nắm cát ném mạnh vào đầu bọ cạp đỏ kia, bọ cạp đỏ bất ngờ không kịp đề phòng lập tức bị nắm cát ném trúng, bất giác nó nhắm mắt lại, mà lúc đó đột nhiên Diệp Huyên vươn người nhảy lên, ngay lúc này, bọ cạp đỏ kia bỗng nhiên cắn về phía hắn theo bản năng!



Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, khom người, sau đó tay phải đánh mạnh một quyền vào bụng bọ cạp.



Răng rắc!



Trong sân, âm thanh như tiếng trứng vỡ chợt vang lên, bọ cạp đỏ kia đột nhiên trợn tròn hai mắt, cả cơ thể cứng đờ, vẻ mặt đó còn kỳ khôi hơn cả của người nữa!



Mà lúc này, Diệp Huyên thuận thế đánh một quyền vào yết hầu bọ cạp.



Ầm!



Bọ cạp đỏ kia lập tức tắt thở!



Diệp Huyên thì co ro ngồi dưới đất, bây giờ hắn không còn như trước, lại thêm tay phải bị cắt đứt, hắn bây giờ vô cùng yếu ớt.



Diệp Huyên lại không dám nghỉ ngơi, vì hắn không biết xung quanh đây còn có thứ gì nguy hiểm nữa không!



Trong sa mạc, nguy hiểm đều đến từ trong cát dưới chân!



Diệp Huyên vội đứng dậy, hắn cảnh giác nhìn khắp xung quanh, sau đó muốn rời đi, tìm một nơi an toàn, nhưng lúc ấy, hắn như nghĩ đến gì đó, bỗng nhìn sang bọ cạp đỏ kia.



Ở sa mạc mênh mông này, lại không có gì ăn cả.



Nếu không ăn gì thì làm sao để bổ sung thể lực?


Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đi đến chỗ bọ cạp đỏ…
Không lâu sau, Diệp Huyên thành thạo chém bọ cạp ra từng phần.



Nhưng hắn lại phát hiện một vấn đề lớn, chính là cần lửa.



Lửa thì phải làm sao?




Lúc này, Diệp Huyên bỗng chốc cảm thấy mọi thứ đều quá khó khăn!



Bấy giờ, hắn cảm giác như trở về lúc đã từng ở Thanh Thành!



Thanh Thành!



Nghĩ đến lúc đó, Diệp Huyên bất giác cười khổ.



Lúc đó quả thực quá khổ!




Để đem lại lợi ích cho gia tộc, bình thường hắn đều ở trong núi sâu chém giết với gia tộc khác mấy ngày mấy đêm!



Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chợt bật cười.



Chẳng phải chỉ là không có tu vi sao?



Chẳng phải chỉ là không có vật ngoài thân thôi sao?



Chẳng lẽ bản thân không có những thứ này thì sẽ trở thành người vô dụng sao?



Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy ý chí chiến đấu bừng bừng, hắn lập tức ăn thịt bọ cạp kia, thịt bọ cạp hơi đắng, nhưng để lấp đầy bụng và bổ sung thể lực, hắn không thể không ăn!



Sống sót quan trọng hơn mọi thứ!



Một lúc sau, Diệp Huyên cảm thấy khôi phục một ít sức lực, hắn quét mắt nhìn xung quanh, xung quanh mênh mông đều là sa mạc.



Nhưng bây giờ hắn buộc phải nghĩ cách đi ra ngoài!



Diệp Huyên quấn một miếng thịt bọ cạp, sau đó dùng miếng vải buộc kỹ quanh eo, tiếp đó hắn đi về phía xa.



Lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện mặt trời gay gắt!



Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi!



Nước!



Nhất định phải có nước!



Với tình hình hắn hiện tại, lâu nhất thì chỉ có thể chịu đựng được ba ngày, nếu ba ngày sau không có nước, hắn sẽ chết!



Mà thịt bọ cạp trên người cũng chỉ có thể giúp hắn chống chọi được hai ngày!



Cấp bách!



Sắc mặt Diệp Huyên u ám, đi về phía xa.



Trên đường, vẻ mặt Diệp Huyên phòng bị, không dám sơ suất gì, mà trong tay trái hắn là một cái đuôi bọ cạp sắc nhọn, là do hắn lấy từ trên người bọ cạp.



Mà cái này chính là vũ khí hiện tại của hắn.



Đi được khoảng chừng nửa canh giờ, Diệp Huyên dừng lại, bởi vì ở phía xa e rằng cũng là một vùng sa mạc!



Diệp Huyên đứng tại chỗ trầm tư.


Đi như vậy căn bản không ổn, không chỉ tiêu hao thể lực mà còn dễ bị đi lạc.
Diệp Huyên trầm tư một lúc, sau đó đột nhiên lấy miếng thịt bọ cạp bên eo xuống, mở tấm vải ra, sau đó để thịt bọ cạp trước mặt, tiếp đó, bản thân hắn lại đi đến bên cạnh, để cơ thể mình lún vào trong cát, chỉ chừa lại mỗi đầu, sau đó bình tĩnh trầm ngâm.



Đợi!




Diệp Huyên cứ bất động đợi chờ như vậy, ước chừng hai canh giờ sau, phía xa trong sa mạc đột nhiên có chuyển động.



Diệp Huyên khẽ nhíu mắt, hắn nhìn chằm chằm khối thịt bọ cạp thì ngay lúc đó, một con rắn lớn xông ra từ trong lớp cát, tớp về phía miếng thịt bọ cạp, nhưng gần như đồng thời Diệp Huyên đột nhiên từ trong cát xông ra, lập tức lao đến trước mặt con rắn lớn, hắn vung tay trái nắm cát ném về phía con rắn lớn.



Con rắn theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng nó phản ứng rất nhanh, phần đuôi rung mạnh, lập tức quấn lấy Diệp Huyên, Diệp Huyên bỗng chốc cảm thấy bị nghẹt thở, mà ngay khoảnh khắc đó, Diệp Huyên dùng đuôi bọ cạp kia đâm vào phần tim rắn lớn.



Một tia máu tươi bắn ra!




Rắn lớn ngẩng đầu rống gào, phần đuôi thả lỏng, Diệp Huyên thuận thế đánh mạnh một quyền vào phần tim con rắn.



Ầm!



Rắn lớn run rẩy một hồi!



Diệp Huyên lại đánh quyền xuống, vừa đánh quyền thì rắn lớn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.



Cứ như vậy, hắn vội vàng tức giận đánh xuống liên tục, dần dần, con rắn không còn giãy giụa gì nữa, chỉ còn thoi thóp yếu ớt.



Diệp Huyên dừng lại, hắn nằm trên người rắn lớn.



Hắn vừa nãy đã dùng hết toàn bộ sức lực!



Thế nhưng, hắn không dám nghỉ ngơi, mà bò dậy, sau đó đi đến trước mặt rắn lớn, con rắn đó mở bừng mắt nhìn hắn.



Diệp Huyên quan sát con rắn lớn, hình thể của con rắn không tính là quá lớn nhưng cũng không kém gì người bình thường, đương nhiên, so với người bình thường thì nó dài hơn rất rất nhiều.



Diệp Huyên nhìn rắn lớn: “Nghe hiểu tiếng người không?”



Rắn lớn cứ nhìn Diệp Huyên như vậy.



Diệp Huyên khẽ lắc đầu, không cần nói, tên này cấp quá thấp, chắc chắn còn chưa có linh trí. Không có linh trí, cũng có thể hàng phục, nhưng như vậy tuyệt đối không phải chuyện một hai ngày là được!



Diệp Huyên im lặng một lúc, hắn nhìn tay trái mình, lúc này, hắn nghĩ đến máu của mình!



Huyết Mạch Chi Lực!



Huyết Mạch Chi Lực của bản thân cũng bị phong ấn rồi sao?



Diệp Huyên do dự một lát, sau đó hắn cắn đầu ngón tay, hắn nhỏ máu vào trong miệng rắn lớn, một giọt vừa đi vào, con ngươi rắn lớn kia bỗng co rút lại.



Diệp Huyên ngây người, có hiệu quả sao?



Hắn nhìn kỹ con rắn lớn đó, con rắn thè lưỡi với hắn, ánh

1645850121836.png


Diệp Huyên thất vọng.



Mặc dù máu của hắn là cực phẩm nhưng lại không có tác dụng với yêu thú.



Dù sao hắn cũng là người!




Thất vọng qua đi, Diệp Huyên trầm tư một lúc lâu, cuối cùng, hắn cưỡi lên người con rắn lớn, dùng mảnh vải quấn đầu rắn, còn hắn dùng đuôi bọ cạp khẽ đâm vào tim con rắn: “Đi!”



Con rắn khẽ run rẩy, sau đó “vù” một tiếng đã bay đi.



Diệp Huyên giữ chặt mảnh vải.



Hắn cũng không biết con rắn này muốn đưa hắn đi đâu, dù sao, bây giờ được dẫn đường là được rồi, hắn bây giờ chỉ muốn đi ra khỏi sa mạc này, tìm đến nguồn nước.




Khoảng chừng nửa canh giờ sau, con rắn đột nhiên dừng lại. Diệp Huyên khẽ nhíu mày, ngay lúc đó cát trước mặt bỗng chốc rung chuyển, ngay tiếp đó một con rắn lớn trườn lên từ trong cát!



Tổng cộng hai mươi con!







Nhìn thấy vậy, Diệp Huyên biến sắc!



Mẹ nó, tên này dẫn hắn đến hang ổ rồi!



Cái quỷ gì vậy chứ?



Đám rắn lớn kia nhìn Diệp Huyên, ánh mắt hung tàn, thè lưỡi.



Diệp Huyên khẽ giật mí mắt, cứ vậy hạ màn rồi sao!



Lúc này, mấy con rắn lớn kia muốn ra tay, Diệp Huyên đột nhiên cầm đuôi bọ cạp trong tay đâm vào tim rắn lớn, nhưng những con rắn lớn đó không dừng lại, mà còn xông lên nhanh hơn!



Diệp Huyên nheo mắt, chẳng lẽ ông đây một đời nổi danh mà hôm nay phải chôn thân trong hang ổ rắn như vậy sao!



Với thực lực hiện tại của hắn, chắc chắn không phải đối thủ của những con rắn lớn này.



Lúc này, con rắn lớn phía dưới hắn đột nhiên rống gào, vừa rống những con rắn lớn trước mặt kia lập tức dừng lại!



Thấy vậy, Diệp Huyên cũng sửng sốt.



Thân phận con rắn lớn này không hề tầm thường!



Diệp Huyên vội nói: “Đưa ta rời khỏi chỗ này!”



Con rắn lớn quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nói: “Có thể nghe được lời của ta không? Đưa ta rời khỏi chỗ này, ta sẽ thả ngươi ra!”



Con rắn lớn lè lưỡi, sau đó bò về phía xa, còn những con rắn lớn bên cạnh kia cũng vội đi theo.



Khoảng chừng ba canh giờ sau, Diệp Huyên thấy một dãy núi, vừa thấy núi vẻ mặt Diệp Huyên lập tức vui mừng.



Nhìn thấy dãy núi kia, trong lòng Diệp Huyên có chút sợ hãi, nếu không phải con rắn lớn này dẫn đường thì sợ rằng hắn sẽ chết ở sa mạc đó vì thiếu nước, thiếu đồ ăn, và vì không có phương hướng.



Khi sắp ra khỏi sa mạc, con rắn lớn kia đột nhiên dừng lại.


Diệp Huyên nhìn rắn lớn, nói: “Bảo thuộc hạ của ngươi lùi lại!”
Rắn lớn nhìn Diệp Huyên, chỉ thè lưỡi.



Diệp Huyên chỉ những con rắn lớn ở phía xa kia, sau đó khẽ huơ tay.



Rắn lớn quay đầu nhìn, những con rắn kia đồng loạt lùi lại, Diệp Huyên nhảy xuống khỏi thân rắn, chạy về phía xa.




Rắn lớn cũng không đuổi theo mà cứ vậy nhìn Diệp Huyên bỏ chạy về phía xa, không lâu sau, Diệp Huyên đã đi vào trong rừng sâu.



Mà những con rắn lớn kia vẫn chưa rời đi, ngay lúc đó, Diệp Huyên ở phía xa lại từ trong rừng rậm chạy ra, sau lưng hắn là một bầy sói đông nghịt.



Nhìn thấy Diệp Huyên, ánh mắt con rắn lớn kia lập tức hung ác, mà lúc này, Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên dừng lại, hắn chỉ tay về phía đàn rắn, sau đó khua tay múa chân với bầy sói.




Rắn lớn: “…”



Ở phía xa, Diệp Huyên vội vã khua tay múa chân, có chút kích động, dần dần, những con sói kia đột nhiên nhìn sang đàn rắn lớn.



Khi nhìn thấy đàn rắn lớn, bầy sói lập tức đồng loạt tru lên, ngay sau đó, mấy con sói chạy về phía đàn rắn.



Đàn rắn lớn kia thoáng chốc hỗn loạn…



Mà Diệp Huyên đã chuồn đi từ lâu.



Rất nhanh sau đó, đám rắn lớn và sói đã lao vào nhau.







Bên ngoài quán rượu.



Giang thúc nhìn A Mục đang đứng bên cạnh, A Mục khẽ cười nói: “Đám rắn kia cố ý đưa hắn vào trong bầy sói mà chúng nó không ngờ được, bầy sói lại vô cùng nhạy cảm với lãnh địa của mình, nhìn thấy bọn chúng chắc chắn sẽ đề phòng mà Diệp Huyên kia còn chỉ vào đám rắn đổ thêm dầu vào lửa, như vậy càng khiến bầy sói cho rằng đám rắn đó đến để xâm lấn…”



Giang thúc khẽ nói: “Chỉ với mưu trí thì không ra khỏi được nơi đó”.



A Mục nhìn trước mặt, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên không đủ, nhưng, nếu không có mưu trí thì càng không ra được!”



Giang thúc trầm giọng nói: “Nha đầu, ban đầu làm sao ngươi ra khỏi vùng sa mạc đó?”



A Mục lắc đầu, khẽ cười: “Đều là chuyện quá khứ, đừng nhắc đến nữa”.



Giang thúc lại hỏi: “Ngươi với hai Đại Tế Ti trước đó với cả hắn, ai ra khỏi sa mạc đó nhanh hơn?”



A Mục nhẹ giọng nói: “Nếu nói về tốc độ thì ta nhanh nhất, nếu nói về độ mạnh thì Đại Tế Ti tiền nhiệm mạnh nhất, bởi vì nàng ta giết chết cả một đường để thoát ra khỏi sa mạc đó. Nếu nói về độ vô sỉ, đương nhiên là thuộc về hắn…”



Nghe vậy, Giang thúc lắc đầu cười: “Bây giờ chắc hẳn hắn đã thoát khỏi khu rừng rậm rồi!”



A Mục lắc đầu: “Người nhầm rồi!”



Nghe vậy, Giang thúc khẽ nhíu mày, ông ta quay đầu nhìn trước mặt, trong lỗ đen đó có thể nhìn thấy Diệp Huyên.



Đám rắn và sói đại chiến có thể nói là vô cùng khốc liệt, thi thể khắp nơi, mà đại chiến

1645850139352.png