Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3921-3928




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cự Viên nhìn xuống Diệp Huyên: “Con người?!”



Con người!



Diệp Huyên nhìn Cự Viên, cười nói: “Chào ngươi!”




Cự Viên đột nhiên nện một đấm về phía Diệp Huyên.



Nắm đấm hạ xuống tựa như cả ngọn núi đè nặng.



Mà Diệp Huyên vẫn không đổi sắc mặt: “Vu tộc”.



Vu tộc!



Khi nắm đấm của Cự Viên cách đỉnh đầu Diệp Huyên chừng nửa trượng thì bỗng ngừng lại.




Nó ngồi xổm xuống, nhìn Diệp Huyên: “Con người, ngươi nói gì?”



Diệp Huyên nhìn Cự Viên: “Ta là người của Vu tộc”.



Hai mắt Cự Viên híp lại: “Thí luyện của Vu tộc?!”



Diệp Huyên gật đầu.



Cự Viên liền nói: “Ngươi muốn nói gì?”



Diệp Huyên nhìn Cự Viên, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì các ngươi bị nhốt ở trong này, đúng không?”



Cự Viên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”



Diệp Huyên cười bảo: “Có muốn rời khỏi nơi này không?”



Cự Viên mặt không đổi sắc: “Ở đây rất tốt!”



Diệp Huyên bật cười: “Rất tốt sao? Ta nói thẳng nhé, ngươi cũng biết linh khí ở ngoài kia nhiều thế nào đúng không?”



Cự Viên chỉ nhìn Diệp Huyên mà không nói lời nào.



Diệp Huyên lại nói: “Linh khí ở bên ngoài nhiều hơn ở đây không chỉ mười lần. Ta cho ngươi hay, với thiên phú và năng lực của ngươi, nếu sống ở ngoài kia thì hiện giờ ít nhất cũng phải là Chủ Tế Cảnh?”



Cự Viên nhíu mày: “Chủ Tế?”



Diệp Huyên chân thành nói: “Chính là một cảnh giới”.



Dứt lời, hắn liền liếc mắt nhìn một vòng, rồi khẽ cất lời: “Nếu như ta đoán không sai, thì tổ tiên của ngươi chưa từng có một ai rời khỏi nơi này được, đúng chứ?”



Cự Viên vẫn chỉ nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói lời nào.



Diệp Huyên cười tiếp lời: “Yêu thú bình thường ở nơi đây khá yếu, không phải vì thiên phú của các ngươi kém cỏi, mà là do hoàn cảnh sống thiếu thốn. Nếu là ở ngoài kia, các ngươi sẽ mạnh hơn bây giờ không chỉ mười lần thôi đâu”.



Cự Viên mặt không cảm xúc: “Ngươi nói với ta chuyện này làm gì?”



Diệp Huyên đi tới trước mặt Cự Viên: “Ngươi có muốn thay đổi không?”



Cự Viên hờ hững cất lời: “Thay đổi? Con người, ngươi đang đùa ta sao?”



Diệp Huyên nhìn Cự Viện: “Vu tộc nhốt các ngươi ở chỗ này, lẽ nào các ngươi không muốn thoát ra sao?”



Cự Viên hỏi ngược lại: “Ngươi có thể đại diện cho Vu tộc à?”



Diệp Huyên cười nói: “Chỉ cần

1645850372794.png


Diệp Huyên lại nói: “Ta vốn dĩ không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi có biết lý do tại sao ta lại dám tới đây không? Bởi vì ta muốn cược một lần! Vậy sao ngươi lại không dám?”



Cự Viên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Đã từng. Rất nhiều năm về trước có một nữ nhân tới đây, nàng ta đã giết cả tộc Cự Viên chúng ta!”



Diệp Huyên nheo mắt, đó không phải là A Mục đấy chứ?!




Không đúng, chắc không phải A Mục đâu. A Mục không phải kiểu người thích giết chóc. Chắc hẳn là Đại Tế ti tiền nhiệm!



Diệp Huyên trầm giọng: “Vậy ngươi thấy thế nào?”



Cự Viên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi mang tới cho ta một cảm giác vô cùng gian xảo. Nói đơn giản chính là, trông ngươi không giống người tốt!”



Diệp Huyên: “…”




Cự Viên lại nói: “Ta sẽ không tin con người!”



Dứt lời, nó chậm rãi nắm chặt tay phải lại.



Diệp Huyên cười nói: “Ngươi không muốn ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh nơi đó sao?”



Cự Viên nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cũng nhìn thẳng vào Cự Viên: “Nếu ngươi giúp đỡ ta, ta có thể thay đổi huyết mạch của ngươi, để ngươi tự đột phá huyết mạch và những gì trói buộc ngươi”.



Cự Viên nheo mắt: “Vì sao ta phải tin ngươi?”







Diệp Huyên nhún vai: “Ta nói rồi đấy thôi! Ngươi có thể cược thử một lần. Tất nhiên, ngươi cũng có thể chọn cách không cược, tiếp tục ở lại chỗ này, và rồi ngày càng nhiều người tới đây tham gia thí luyện, hoặc ngươi sẽ già dần rồi chết ở đây”.



Cự Viên trầm mặc.



Diệp Huyên cười nói: “Sao không cược thử một lần. Dù sao ngươi cũng chẳng tổn thất gì cả. Thấy thế nào?”



Cự Viên nhìn về phía Diệp Huyên: “Nhưng ta không tin ngươi!”



Diệp Huyên lại cười: “Ngươi thử nghĩ mà xem, tại sao Vu tộc lại cho ta tới đây tham gia thí luyện. Bọn họ sẽ để một kẻ vô sỉ tham gia thí luyện dành cho Đại Tế ti sao? Ta khẳng định với ngươi cả nhân phẩm lẫn thiên phú của ta đều được Vu tộc công nhận, thế nên bọn họ mới để ta vào đây. Ngươi đã hiểu chưa?”



Cự Viên im lặng.



Diệp Huyên lại nói: “Trong lúc trò chuyện với ngươi ta đã phát hiện ngươi cũng biết không ít đâu. Thật ra, ta có thể nói thẳng, quyết định lúc này của ngươi sẽ có thể thay đổi được vận mệnh của cả tộc Cự Viên các ngươi. Tại sao ngươi lại không cược thử đây?”



Cự Viên vẫn chỉ im lặng.



Rõ ràng nó đang có phần do dự.



Diệp Huyên thấy vậy liền chêm lời: “Ở sơn mạch Vạn Thú này ngươi không có đối thủ, nhưng chắc hẳn hiện giờ ngươi đang ở vào bình cảnh. Nếu cứ ở mãi nơi này sẽ khó mà giúp ngươi tăng thêm được thực lực, khó như lên trời vậy. Nhưng nếu ngươi rời khỏi chỗ này rồi, ta có thể cam đoan với ngươi, chuyện tăng thực lực chính là điều dễ như trở bàn tay. Còn nữa, nếu như ngươi trợ giúp ta, thì ta sẽ ghi nhớ điều này suốt đời, và sẽ báo đáp ngươi”.



Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không rời khỏi đây được đâu?”



Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”



Cự Viên khẽ nói: “Dù ta có thả ngươi ra ngoài, nhưng sau khi rời khỏi sơn mạch Vạn Thú này thì những chỗ kia còn nguy hiểm hơn nữa”.



Diệp Huyên cười nói: “Thì có sao? Tu vi và sức mạnh của ta đều đang bị phong ấn mà ta còn chẳng sợ. Ngươi có thực lực mạnh như thế thì sợ gì chứ? Đi theo ta, chúng ta cùng đánh giết xông ra ngoài”.
Cự Viên thoáng im lặng một lát mới cất lời: “Con người, ngươi có dám thề không?”



Diệp Huyên nhìn Cự Viên: “Thề gì?”



Cự Viên nói: “Nếu như ra ngoài được rồi, ngươi phải dẫn ta và tộc Cự Viên của ta rời khỏi nơi này”.




Diệp Huyên đáp: “Tất nhiên! Nếu ta ra ngoài được, ta chắc chắn sẽ giữ chữ tín. Nếu như nuốt lời, vậy thì mãi mãi không được chết yên ổn!”



Cự Viên khẽ gật đầu: “Được!”



Nghe thấy vậy, Diệp Huyên liền cảm thấy nhẹ nhõm.



Nhóc con này đồng ý rồi!



Cũng may trí lực của nhóc con này không thấp, bởi vì nếu thấp quá thì hắn cũng chẳng có cách nào dụ dỗ được nó cả.




Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Phía sau sơn mạch Vạn Thú là gì?”



Cự Viên đáp: “Đầm lầy Vực Thẳm. Ở nơi đó có một bầy cá sấu khổng lồ cực kỳ hung hãn cư trú, nếu như trên đất liền thì ta chẳng việc gì phải sợ hãi chúng nó. Nhưng ở trong đầm lầy thì ta không phải đối thủ của chúng”.



Diệp Huyên thoáng im lặng, sau đó nói: “Nơi này có bao nhiêu yêu thú cường đại? Ý ta là những loài rất mạnh ấy!”



Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn làm gì?”



Diệp Huyên nói: “Nếu chỉ có hai ta thì thế lực phe ta quá mỏng manh! Ngươi có thể kêu gọi được bao nhiêu yêu thú nữa muốn rời khỏi đây cùng chúng ta?”



Cự Viên lắc đầu: “Ta không biết!”



Diệp Huyên cười nói: “Ngươi thử tập trung những tộc yêu thú mạnh mẽ ở nơi này lại xem sao!”



Cự Viên liếc nhìn Diệp Huyên, nhưng sau đó vẫn quay người rời đi. Ước chừng một lúc lâu sau, cả sơn mạch Vạn Thú đột nhiên rung chuyển dữ dội, vô số yêu thú đều lao về phía núi Cự Viên.



Chỉ trong chốc lát, trước mặt Diệp Huyên đã có rất nhiều yêu thú xuất hiện, ước chừng vào khoảng mấy nghìn con.



Mà kẻ đi đầu chính là con vượn khổng lồ hồi nãy.



Phía sau nó còn có khoảng ba mươi con vượn hình thể to lớn.



Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Đám yêu thú này tình nguyện đi theo ta”.



Diệp Huyên khẽ gật đầu, không thể không nói, con vượn khổng lồ này không hổ là lão đại ở đây, vẫn có sức thu hút!



Cự Viên lại hỏi: “Giờ chúng ta làm gì?”



Diệp Huyên quay đầu nhìn ra xa, khẽ đáp: “Đến đầm lầy Vực Thẳm!”



Dứt lời, hắn quay lại nhìn Cự Viên: “Ta có thể ngồi trên người ngươi không? Ngươi biết đó, ta đi chậm lắm”.



Cự Viên liếc Diệp Huyên một cái, nó không cho Diệp Huyên ngồi trên người mình, nhưng có thể cho Diệp Huyên ngồi trên vai của một con yêu thú tộc vượn khác.



Dưới sự chỉ huy của con vượn khổng lồ, cả đám yêu thú cứ thế trùng trùng điệp điệp lao nhanh về phía đầm lầy Vực Thẳm.







Bên ngoài quán rượu.



Giang thúc quay sang A Mục: “Cậu ta đang xúi giục yêu thú nổi loạn!”



A Mục im lặng.



Giang thúc hạ giọng: “Cậu ta làm thế này… không ổn chút nào. Đám yêu thú đó là do chúng ta nuôi nhốt bên trong. Cậu ta…”



A Mục đột nhiên cất lời: “Con đường thí luyện có quy định không được liên thủ với yêu thú sao?”

Giang thúc thoáng do dự, sau đó lắc đầu: “Quả thật không có chuyện này”.



A Mục liền cười nói: “Vậy thì đâu có trái luật!”



Giang thúc cười khổ: “Nhóc à, cậu ta làm vậy thì sẽ khiến trong đó trở nên lộn xộn. Thằng nhóc kia vốn chẳng ra chiêu theo lẽ thường, nếu cứ để cậu ta tiếp tục làm như vậy, ta thật sự không biết cậu ta sẽ quậy cho trong đó thành thế nào nữa”.




A Mục im lặng không nói.



Giang thúc trầm giọng: “Sao ngươi không nói gì?”



A Mục khẽ khàng cất lời: “Ta nên nói gì đây?”



Giang thúc trầm giọng: “Cậu ta đã trở thành sơn đại vương rồi! Ta sợ nếu cứ để cậu ta tiếp tục, vậy thì cậu ta sẽ thống nhất cả giới thí luyện đấy”.



A Mục: “…”




Bên trong dãy núi, Diệp Huyên dẫn theo cả bầy yêu thú phi nước đại. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi tới đầm lầy Vực Thẳm.











Trước mặt Diệp Huyên là một vùng đầm lầy.



Đầm lầy Vực Thẳm



Nhìn bề ngoài, đầm lầy này vô cùng phẳng lặng, nhưng Diệp Huyên biết rõ bên trong đầm có ẩn chứa sát cơ.



Diệp Huyên nhìn Cự Viên bên cạnh mình: “Ngươi có thể bảo chúng nó ra đây được không?”



Cự Viên thoáng im lặng, một lát sau nó đi tới bên bờ đầm lầy, đột ngột nện một quyền vào bên trong đầm.



Uỳnh!



Sau nắm đấm đó, cả vùng đầm lầy trước mặt Cự Viên liền nổ tung.



Chỉ một lát sau, đầm lầy đã sôi sục, thoáng chốc đã có rất nhiều con cá sấu khổng lồ nổi lên.



Nhìn thấy cảnh đó, Cự Viên liền lùi về sau chừng vài trượng.



Ở trong khu vực đầm lầy thì nó không phải đối thủ của đám cá sấu này.



Diệp Huyên đột nhiên cất lời: “Ai là thủ lĩnh của bọn chúng?”



Cự Viên lắc đầu: “Không biết!”



Đúng lúc này, một con cá sấu hình thể to lớn đột nhiên trồi lên từ trong đầm lầy Vực Thẳm. Con cá sấu này to hơn những con khác trong đầm gấp mấy lần.



Diệp Huyên nhìn con cá sấu trước mặt, cười hỏi: “Có thể nói chuyện được không?”



Cự Ngạc nhìn Diệp Huyên: “Con người!”



Diệp Huyên gật đầu: “Vu tộc”.



Cự Ngạc nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Con người, ngươi muốn làm gì?”



Diệp Huyên nói: “Ta muốn nói chuyện với các ngươi!”



Cự Ngạc cười lạnh: “Nói chuyện gì?”



Diệp Huyên nhìn Cự Ngạc: “Có muốn rời khỏi thế giới này không?”



Cự Ngạc híp mắt: “Ngươi có

1645850398602.png


Cự Ngạc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là con người”.



Diệp Huyên mỉm cười: “Thì đã sao? Lẽ nào tất cả con người đều xấu xa hết ư? Chẳng phải con người cũng có người tốt đấy sao?”



Dứt lời, hắn liền chỉ vào Cự Viên: “Không tin thì ngươi cứ hỏi nó đi. Ta tốt lắm đó!”




Cự Viên: “…”



Cự Ngạc nghe xong liền quay sang nhìn Cự Viên. Cự Viên thoáng do dự một lát rồi mới gật đầu: “Quả thật rất tốt. Đáng tin!”



Cự Ngạc nhìn Cự Viên: “Ngươi tin con người?”



Cự Ngạc gật đầu: “Sao ngươi không thử cược một ván xem? Nếu cược thành công thì có thể dẫn cả tộc Cự Ngạc của ngươi rời khỏi thế giới này. Còn giả như thất bại, thì ngươi cũng đâu tổn thất gì, đúng chứ? Hay là ngươi muốn sống cả đời ở cái chốn này?”




Cự Ngạc im lặng.



Cự Viên lại chêm lời: “Với thiên phú của ngươi, nếu ra đến bên ngoài ít nhất cũng sẽ phải đạt Chủ Tế Cảnh”.



Diệp Huyên: “…”



Cự Ngạc nhíu mày: “Chủ Tế Cảnh?”



Cự Viên vội vàng gật đầu: “Chính là một cấp bậc cực kỳ cao. Cự Ngạc, lẽ nào ngươi muốn ở mãi nơi này cả đời sao? Ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho cả tộc Cự Ngạc của ngươi nữa chứ. Đến khi ra được ngoài rồi, ở đó dư dả linh khí, với thiên phú của ngươi, đừng nói là Chủ Tế Cảnh, mà còn hơn thế nữa cũng là chuyện trong tầm tay!”



Dứt lời, nói liền quay sang Diệp Huyên, hỏi: “Đúng không?”



Diệp Huyên liền vội vàng gật đầu: “Đúng vậy!’



Cự Ngạc nhìn về phía Diệp Huyên: “Phía trên Chủ Tế Cảnh là gì?”



Diệp Huyên



Cự Ngạc nhìn Diệp Huyên: “Nếu ra được bên ngoài thì ta cũng có cơ hội đạt tới Độn Nhất Cảnh trong truyền thuyết sao?”



Diệp Huyên gật đầu: “Tất nhiên rồi!”



Cự Viên đột nhiên nói: “Các hạ, không phải thiên phú của chúng ta kém cỏi,mà bởi vì hoàn cảnh nơi đây thiếu thốn. Với thiên phú của chúng ta, nếu ra được bên ngoài thì chắc chắn sẽ vượt qua được tổ tiên. Lúc đó, ngay cả Vu tộc có đứng trước mặt thì chúng ta cũng có thể tiêu diệt trong phút chốc”.



Diệp Huyên quay sang Cự Viên, nháy nháy mắt…



Cảm nhận được ánh nhìn của Diệp Huyên, Cự Viên liền quay sang hắn: “Có vấn đề gì à?”



Diệp Huyên thoáng do dự một lát mới đáp: “Nếu ta trở thành đại tế ti rồi thì chúng ta coi như thành bạn bè. Mọi người cùng chung sống hòa bình, các ngươi có đồng ý không? Suy cho cùng thì chiến tranh luôn dẫn tới chết chóc tang thương mà!”



Cự Viên gật đầu: “Đến lúc đó sẽ nể mặt ngươi!”



Diệp Huyên: “…”



Lúc này, Cự Ngạc đột nhiên cất lời: “Con người, liệu ta có tin được ngươi không?”



Diệp Huyên không nói gì, còn Cự Viên thì đáp: “Chắc chắn rồi!”


Cự Ngạc nhìn Cự Viên. Cự Viên liền nói: “Con người này không tệ đâu, hơn nữa không phải tất cả con người đều xấu xa thối nát, trong số đó cũng có người tốt nữa mà. Vả lại, đây chính là cơ hội cuối cùng của cả hai tộc chúng ta, chúng ta phải nắm cho chắc”.


Cự Ngạc trầm ngâm.



Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên giơ cao tay trái: “Vì tự do!”




Cự Viên sững sờ, sau đó cũng giơ tay trái lên, gầm thét: “Vì tự do!”



Phía sau nó, vô số yêu thú đều đồng loạt gầm to.



Tự do!



Hiện giờ chúng nó chẳng khác gì thú nuôi bị nhốt trong lồng, quả thật quá oan ức.



Vì tự do!




Tự do!



Cự Ngạc thoáng trầm ngâm một hồi, sau đó nó đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, khẽ nói: “Vì tự do!”



Tiếp theo nó, trong vùng đầm lầy Vực Thẳm, vô số con cá sấu khác cũng đồng loạt hô hào.



Nhìn cảnh tượng đầm lầy Vực Thẳm hiện giờ, Diệp Huyên liền mỉm cười, hắn đi tới trước mặt Cự Ngạc rồi cất lời: “Phía sau đầm lầy Vực Thẳm là gì?”



Cự Ngạc trầm giọng: “Hẻm núi Tội Ác!”



Diệp Huyên nhíu mày: “Đó là nơi thế nào?”



Vẻ mặt Cự Ngạc vẫn lạnh băng, nó bảo: “Ở đó có một đám cú vọ sinh sống, vào ban đêm, chúng nó sẽ dốc toàn bộ lực lượng đi săn mồi”.



Lúc này, Cự Viên đột nhiên nói: “Đúng vậy, sơn mạch Vạn Thú của chúng ta cũng thường xuyên bị chúng nó vơ vét!”



Diệp Huyên gật đầu: “Đi thôi, tới hẻm núi Tội Ác!”



Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Cự Ngạc, hỏi: “Ngươi có thể lên bờ được không?”



Cự Ngạc đáp: “Có thể. Nhưng thực lực của chúng ta lúc ở trên bờ sẽ giảm xuống”.







Diệp Huyên cười đáp: “Không sao. Chúng ta đi thôi!”



Cứ thế, Diệp Huyên liền dẫn theo cả đoàn yêu thú đi về phía hẻm núi Tội Ác kia. Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đã tới được hẻm núi Tội Ác, dù hiện giờ là ban ngày nhưng trong hẻm núi lại chỉ có đúng màu đen kịt, khiến người khác phát khiếp.



Diệp Huyên nhìn về phía hẻm núi Tội Ác: “Có thể nói chuyện với bọn nó được không?”



Cự Viên đột nhiên đi tới lối vào hẻm núi, thế rồi đột ngột nện một quyền xuống đất.



Uỳnh!



Mặt đất rung chuyển kịch liệt!



Ngay sau đó, những tiếng rít chói tai liền từ trong hẻm núi truyền ra ngoài, chỉ một lát, có vô số bóng đen từ bên trong xông ra, cả khoảng trời đen kìn kịt.



Nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Huyên lập tức biến sắc, đám cú vọ kia rốt cuộc muốn làm gì?



Không muốn nói chuyện sao?


Cự Viên đột nhiên hỏi: “Làm thế nào đây?”



Diệp Huyên đáp: “Rút lui!”




Cự Viên đột ngột vung cánh tay lên, chỉ trong chốc lát, cả đàn yêu thú đã rút nhanh về sau như thủy triều. Cả đám nhanh chóng lùi đến khu vực đầm lầy Vực Thẳm, nhưng những con cú vọ kia lại không hề có ý định buông tha mà vẫn dồn sức đuổi theo.



Sắc mặt Diệp Huyên sa sầm, hắn chỉ tay lên trời nhưng lại chẳng thấy bất cứ hiện tượng gì xảy ra.



Diệp Huyên thoáng cảm thấy ngại ngùng, bởi vì lúc này hắn mới nhận ra bản thân không có tu vi!



Nếu ở bên ngoài thì cái chỉ tay vừa nãy của hắn có thể tiêu diệt được cả đám cặn bã kia.



Diệp Huyên nhìn sang Cự Viên: “Liệu có đánh thắng bọn nó được không?”




Cự Viên đáp: “Có thể thử xem sao!”



Diệp Huyên liền gật đầu: “Xông lên!”



Cự Viên đột nhiên gầm thét, sau đó giậm chân bật mạnh về phía bầu trời rồi thả mình xuống đất.



Cú va chạm này tựa như một ngọn núi nhỏ rung chuyển, kinh hồn bạt vía.



Ầm ầm!



Rất nhiều con cú vọ bị chết bởi cú va chạm của Cự Viên, nhưng số lượng bên pha cú vọ lại quá đông đúc.



Diệp Huyên đột nhiên giơ tay trái lên cao: “Chiến đấu vì tự do! Giết!”



Nói xong, hắn liền xông ra ngoài.



Sau lưng hắn, cả đám yêu thú cũng nhao nhao xông lên.



Tuy số lượng cú vọ khá đông nhưng yêu thú sau lưng Diệp Huyên cũng không hề ít, nên trận hỗn chiến này bọn họ không ở vào thế yếu, nhất là đám Cự Viên còn có ưu thế da dày thịt béo, thế nên tạm thời đám cú vọ không có cách nào đối phó cả.



Trước quán rượu, Giang thúc nhìn cuộc chiến giữa đám yêu thú, im lặng không nói gì.



A Mục cũng im lặng giống ông.



Một lát sau, Giang thúc đột nhiên cất lời: “Tại sao đám yêu thú kia lại đi theo cậu ta?”



A Mục khẽ cất lời: “Tự do!”



Giang thúc thoáng do dự, muốn nói lại thôi.



A Mục liền hi: “Giang thúc muốn nói gì sao?”



Giang thúc lắc đầu: “Ta chỉ cảm thấy loại thí luyện kiểu này đã mất đi ý nghĩa vốn có của thí luyện mà thôi”.



A Mục nhìn Giang thúc: “Thúc sai rồi. Cực kỳ sai!”



Giang thúc nhìn A Mục: “Là sao?”



A Mục khẽ đáp: “Trừ phi thúc có thực lực vô địch, còn không thì mưu trí nhiều lúc còn quan trọng hơn cả. Thí luyện này không chỉ thử thách tâm cảnh của một người, mà còn khảo nghiệm cả trí thông minh của

1645850431103.png


Bên cạnh đầm lầy Vực Thẳm, cuộc chiến lúc này đã kết thúc, đám cú vọ kia cũng đã lùi về chỗ hẻm núi lớn, bởi vì ban ngày là trở ngại của chúng.



Cự Viên bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng: “Chắc chắn đến đêm chúng nó sẽ đột kích lần nữa”.



Diệp Huyên đột nhiên nói: “Phe chúng ta thương vong thế nào?”




Cự Viên nhìn lướt một vòng: “Hơn một trăm yêu thú”.



“Hơn một trăm” sao?



Vẻ mặt Diệp Huyên sa sầm.



Một lát sau, hắn khẽ cất lời: “Hãy chôn cất chúng thật cẩn thận”.




Cự Viên lắc đầu: “Phiền!”



Diệp Huyên đột nhiên nói: “Bọn chúng là chiến hữu của chúng ta! Là chiến hữu đó!”



Dứt lời, hắn liền liếc nhìn đám yêu thú có mặt: “Bắt đầu từ giờ giữa chúng ta không phân biệt chủng tộc. Không có Nhân tộc, không có tộc Cự Ngạc, không có Yêu tộc, chẳng có Lang tộc, chúng ta đều như nhau! Ta nói rõ ràng trước, nếu các ngươi đã lựa chọn tin ta thì ta nhất định sẽ dẫn các ngươi rời khỏi nơi này. Ra đến bên ngoài, ông đây sẽ khiến tất cả yêu thú các ngươi thoát thai hoán cốt. Ông đây đã nói thì sẽ làm được!”



Có Tiểu Linh Nhi ở đây, muốn khiến đám yêu thú này thoát thai hoán cốt là chuyện hắn có thể nắm chắc.



Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nói thật chứ?”



Diệp Huyên nhìn chằm chằm Cự Viên: “Thật!”



Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Con người, ta biết chắc chắn ngươi không phải người bình thường. Lúc ở đây tu vi của ngươi bị phong ấn, nên thực lực không bằng chúng ta. Nhưng nếu ra ngoài rồi, ắt hẳn thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta. Ta mong là ngươi là người giữ chữ tín, sẽ dẫn chúng ta rời khỏi nơi này!”



Diệp Huyên nhìn thẳng vào mắt Cự Viên: “Ta nói được thì sẽ làm được!”



Cự Viên gật đầu: “Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ chiến đấu vì ngươi!”



Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nhóm lửa!”



Nhóm lửa?!



Đám yêu thú có mặt đều sững sờ.



Diệp Huyên nhìn về phía hẻm núi xa xa, gằn giọng: “Nếu chúng nó không muốn bàn chuyện vậy thì ông đây không thèm nữa! Nhóm lửa!”



Dứt lời, hắn liền bắt đầu nhóm lửa.



Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên dẫn theo cả đám yêu thú lao về phía hẻm núi Tội Ác kia, mà đám yêu thú này đều mang theo một bó đuốc.



Diệp Huyên vẫn ngồi trên vai con vượn lớn lúc này, tay trái cầm một bó đuốc đang cháy hừng hực…



Đốt sạch cả hẻm núi!



Trước quán rượu, Giang thúc đột nhiên nói: “Thật ra, cậu ta đã có thể vượt qua rồi!”



A Mục lắc đầu: “Sau hẻm núi kia chỉ mới là bắt đầu mà thôi”.



Giang thúc nheo mắt: “Ở đó có gì?”


A Mục khẽ đáp: “Kẻ mang tội!”