Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3896-3901




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhân Vương có thể phá giải mọi phong ấn giữa đất trời!



Muốn phá vỡ phong ấn của Thiên Đạo, chỉ có đi tìm Nhân Vương!



Sau khi trầm mặc một hồi lâu, Thần Công đột nhiên biến mất tại chỗ.




Mà ở bên kia, một người con gái mặc đồ đen đang từ trên cao nhìn xuống Diệp Huyên và A Mục ở đằng xa.



Diệp Huyên không có phát hiện ra.



Mà A Mục thì trong lúc vô tình đã liếc nhìn về phía người con gái mặc đồ đen kia một cái...







A Mục đưa Diệp Huyên trở về Hư Vô Duy Độ lần nữa!




Mới vừa về đến Hư Vô Duy Độ, một ông lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, ông lão hành lễ với A Mục: “Đại Tế Ti!”



Diệp Huyên nhìn sang A Mục, A Mục cười nói: “Giới thiệu một chút, đây là trưởng lão Vu Thạch của Vu tộc ta!”



Diệp Huyên nhìn ông lão tên Vu Thạch kia, khẽ gật đầu.



Vu Thạch nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó nói: “Đại Tế Ti, vị này là?”



A Mục cười nói: “Hắn là Vu Thị của ta!”



Nghe vậy, Vu Thạch sửng sốt.



A Mục chớp chớp mắt: “Có vấn đề gì sao?”



Vu Thạch nhìn về phía Diệp Huyên, ông ta cẩn thận đánh giá Diệp Huyên, sau đó hơi nhăn mày: “Đại Tế Ti...”



A Mục đột nhiên lại nói: “Có vấn đề gì không?”



Nghe vậy, Vu Thạch biến sắc, vội vàng nói: “Không có gì!”



A Mục gật đầu: “Không có vấn đề vậy là tốt rồi! Chúng ta quay về Vu tộc đi!”



Vu Thạch vội tránh đường.



A Mục dẫn theo Diệp Huyên đi về phía xa, trên đường, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Ông ta hình như không thích ta làm Vu Thị của cô?”



A Mục nhìn thoáng qua Diệp Huyên, cười nói: “Ta thích là được rồi!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn cũng không quá quan tâm đến suy nghĩ của những người khác trong Vu tộc!



A Mục nhìn về phía Vu Thạch: “Chỉ có ngươi tỉnh lại?”



Vu Thạch lắc đầu: “Trong tộc đã có một vài người tỉnh lại, bọn họ đều ở trong Vu Thành đợi Đại Tế Ti”.



A Mục khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”



Chỉ chốc lát, A Mục đưa Diệp Huyên đến Vu Thành.



Bọn họ vừa mới đi vào Vu Thành, một đám cao thủ Vu tộc lập tức vây quanh, khi những cao thủ Vu tộc này nhìn thấy A Mục, sắc mặt của họ trông rất kích động, vội vàng hành lễ với A Mục, đồng thanh nói: “Bái kiến Đại Tế Ti!”



A Mục khẽ gật đầu: “Không cần đa lễ.”



Nói xong, nàng ta nhìn sang Vu Thạch: “Truyền lệnh của ta, nếu Vu tộc có người tỉnh lại, đều đến thành này, không lệnh của ta, người của Vu tộc không được ra khỏi thành!”



Vu Thạch cung kính hành lễ: “Tuân lệnh!”
Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó lặng lẽ rời đi.



A Mục dẫn Diệp Huyên đi tiếp.



Dọc đường đi, Diệp Huyên phát hiện những cao thủ Vu tộc này rất kính trọng A Mục!




Sự kính trọng xuất phát từ đáy lòng!



Địa vị của A Mục trong Vu tộc cao hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!



A Mục đưa Diệp Huyên đến trước một căn gác lửng có phong ấn, hai tay nàng ta kết ấn, niệm câu thần chú, một lát sau, căn gác lửng kia từ từ bắt đầu rung chuyển, rất nhanh, cửa chính của gác lửng đột nhiên mở ra!



Cửa chính vừa mở, một linh khí dồi dào lập tức tràn ra!




Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, A Mục cười nói: “Đây là nơi Vu tộc ta cất chứa thiên tài địa bảo, gọi nhóc kia ra đi!”



Diệp Huyên gật đầu, sau đó vội gọi thú Chiến Thiên ra!



Tiểu Linh Nhi cũng đi ra !



A Mục nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, cười nói: “Đưa nó vào trong ăn, ăn tuỳ thích!”



Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt: “Tỷ tỷ, nó ăn rất nhiều đó!”



A Mục cười nói: “Không sao!”



Tiểu Linh Nhi quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên nhìn sang A Mục: “Thật sự để nó ăn như vậy sao?”



A Mục mỉm cười: “Ta cũng là vì lợi ích riêng, Thiên Tài Địa Bảo là vật ngoài thân, nếu những vật ngoài thân này đổi lấy được một yêu thú lớn mạnh, chúng ta là được lợi, ngươi nói xem?”



Diệp Huyên cười: “Hy vọng vậy!”



Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Linh Nhi: “Dẫn nó vào ăn đi!”



Sau khi được Diệp Huyên đồng ý, Tiểu Linh Nhi không do dự nữa, cô bé lập tức ôm thú Chiến Thiên chạy vào bên trong.



Bên ngoài, Diệp Huyên nhìn gác lửng kia, nhẹ giọng nói: “Thú Chiến Thiên, rất mạnh sao?”



A Mục lắc đầu: “Vốn không mạnh!”



Diệp Huyên nhìn sang A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: “Giới hạn ban đầu của nó cũng chính là tổ tiên của nó, có lẽ cũng chỉ ngang bằng với Thất Bộ Thiên Long. Nhưng, nó khác!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ý cô nói là sau khi được Tiểu Linh Nhi và nhóc màu trắng kia bồi dưỡng, nó đã trở nên khác biệt?”



A Mục gật đầu: “Là sự khác biệt rất lớn! Huyết mạch của nó đã vượt qua tổ tiên của nó rồi, cộng thêm sự giúp đỡ của nhóc màu trắng, ta cũng không biết nó sẽ phát triển đến mức nào! Nhưng mà không sao, chúng ta lập tức sẽ biết được.”



Diệp Huyên hỏi: “Nếu sau khi nó ăn những bảo vật của Vu tộc vẫn không mạnh thì sao?”



A Mục chớp chớp mắt: “Vậy thì có vấn đề gì?”



Diệp Huyên lắc đầu: “A Mục, cô không sợ người của Vu tộc trách mình sao?”



A Mục nhẹ giọng nói: “Ngươi có biết vì sao người của Vu tộc đều kính nể ta không?”



Diệp Huyên trầm

1645681225203.png


A Mục gật đầu: “Về điểm này, ta chưa bao giờ giấu giếm ngươi.”



Diệp Huyên cười nói: “Cô lựa chọn ta, chủ yếu vẫn là nhìn vào người đứng sau ta?”



A Mục lắc đầu: “Không phải, lựa chọn ngươi chủ yếu vẫn là nhìn vào ngươi!”




Diệp Huyên nhíu mày: “Ý gì?”



A Mục nhìn Diệp Huyên: “Bởi vì con người ngươi tốt!”



Diệp Huyên chớp mắt: “Cô có chắc là vì lý do này mà lựa chọn ta?”



A Mục cười nói: “Nếu ngươi không tốt, ta sẽ không dám tương lai của chính mình và Vu tộc đặt trên người ngươi. Ngươi không giống những người khác, ngươi không có dã tâm, ngươi không có ham muốn quyền lợi, ngươi cũng không có hứng thú đối với việc trường sinh. Mà ngươi đối đãi với bạn bè rất chân thành, không làm việc trái lương tâm. Làm bạn với ngươi, ta yên tâm, Vu tộc cũng yên tâm, chính là đơn giản như vậy!”




Diệp Huyên trầm lặng.







A Mục lại nói: “Ngươi cũng đừng cảm thấy được ngươi đi đến hôm nay là bởi vì người đứng sau. Có một số việc là trời sinh, chúng ta không có cách nào thay đổi. Thân phận của ngươi...”



Nói đến đây, nàng ta dừng một chút, sau đó cười hì hì: “Thân phận của ngươi quả thật lợi hại, ngươi là thế hệ mạnh mẽ đời thứ hai không thể không chọn, khà khà!”



Diệp Huyên không nói gì: “Không phải cô muốn an ủi ta hay sao?”



A Mục chớp chớp mắt: “Bởi vì ta đột nhiên phát hiện, ngươi căn bản không cần an ủi!”



Diệp Huyên cười khổ: “Thực ra đến bây giờ ta cũng không biết người đứng sau ta rốt cuộc là những người như thế nào, ta hoàn toàn không biết gì về bọn họ”.



A Mục nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, làm tốt chính mình là được rồi!”



Diệp Huyên nhìn A Mục: “Nếu không có cô gái váy trắng, cô sẽ không lựa chọn ta, đúng không?”



A Mục nhìn Diệp Huyên một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Sau khi thú Chiến Thiên ra, ta đưa ngươi đến một chỗ!”



Diệp Huyên cười nói: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!”



A Mục nhìn Diệp Huyên: “Ta có một chút thất vọng về ngươi”.



Diệp Huyên có chút khó hiểu: “Vì sao?”



A Mục lắc đầu: “Chờ thú Chiến Thiên ra, ta đưa ngươi đến một chỗ. Đến lúc đó, ngươi muốn rời đi hay là ở lại, tùy ý ngươi”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta cũng không nói muốn rời đi!”



A Mục lại lắc đầu, cũng không nói gì.



Nhưng Diệp Huyên đã hiểu ý của nàng ta!



Cứ như vậy, hai người lặng lẽ đứng ở trước gác lửng, trong lúc này, A Mục không nói một câu.



Diệp Huyên cũng không nói chuyện.



Khoảng hai ngày sau, một hơi thở hùng mạnh đột nhiên truyền ra từ trong gác lửng!



Lúc này, ánh mắt của các cao thủ Vu tộc đều bị thu hút! Diệp Huyên nhìn về phía gác lửng, Tiểu Linh Nhi bỗng nhiên chạy ra, cô bé chạy đến trước mặt Diệp Huyên, có chút hưng phấn nói: “Nó ăn no rồi!”



Diệp Huyên hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt, sau đó nói: “Sau đó nó biến lớn rồi!”



Diệp Huyên đang muốn nói, đúng lúc này, gác lửng kia đột nhiên sụp đổ, ngay sau đó, một con yêu thú to lớn xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyên.



Thú Chiến Thiên!




Về hình thể, thú Chiến Thiên này cao như núi lớn, hai tay giống như cột trụ trời, trên người tản ra một luồng thú uy cực kỳ hùng mạnh!



Lúc này, Chân Long trên cánh tay Diệp Huyên mở mắt, nó nhìn thoáng qua thú Chiến Thiên, mà thú Chiến Thiên cũng đang nhìn nó, tràn đầy chiến ý!



A Mục đột nhiên nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Bảo nó thu nhỏ lại!”



Tiểu Linh Nhi gật đầu, sau đó nhìn về phía thú Chiến Thiên: “Thu nhỏ!”




Thú Chiến Thiên không chút do dự, lẳng lặng biến đổi, khôi phục lại hình dáng ban đầu!



Đối với Tiểu Linh Nhi, nó không dám có chút bất kính nào!



Đây chính là cha mẹ nuôi lớn nó!



Hơn nữa, còn có nhóc màu trắng kia!



Đối với nhóc màu trắng kia, nó là vừa kính vừa sợ!



Dù sao, Tiểu Linh Nhi và nhóc màu trắng đều là đùi lớn, phải ôm chặt lấy!



A Mục đột nhiên nói: “Cấp bậc hiện tại của nó hẳn là thuộc loại Thiên Long cửu bộ”.



Diệp Huyên hơi khiếp sợ: “Mạnh hơn so với Thiên Long bát bộ?”



A Mục nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Đừng xem thường nhóc màu trắng! Năng lực của cô bé là độc nhất vô nhị trên thế gian”.



Diệp Huyên trầm lặng.



Thiên Long cửu bộ!



Nói cách khác, sức chiến đấu của thú Chiến Thiên vượt xa Thiên Long bát bộ của tộc Thiên Long, hẳn là có thể chiến đấu một trận với Chân Long này!



A Mục lại nói: “Huyết mạch của thú Chiến Thiên có một điểm đặc biệt, đó là càng đánh càng mạnh, cho nên, tuy là Thiên Long cửu bộ, nhưng nó đủ để chiến đấu với Chân Long!”



Lúc này, Chân Long trên cánh tay Diệp Huyên chợt mở mắt, mà A Mục lại nói: “Đương nhiên, nếu Chân Long ở thời kỳ đỉnh phong, thì cũng là vô cùng lợi hại.”



Chân Long nhìn A Mục, không nói gì.



A Mục cười cười, cũng không nói gì với Chân Long nữa, thực ra thú Chiến Thiên sau khi được nhóc màu trắng giúp đỡ, huyết mạch của nó đã không còn thấp hơn Chân Long!



Nhưng nàng ta cũng biết, tộc Chân Long cực kỳ kiêu ngạo, bọn chúng căn bản không để các yêu thú khác vào mắt!



A Mục thu hồi suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Đi thôi!”



Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.



Diệp Huyên trầm lặng một lát, sau đó đi theo A Mục.



A Mục dẫn Diệp Huyên đi về phía trước, dọc đường đi, nàng ta cũng không nói gì.



Diệp Huyên liếc

1645681244787.png


Diệp Huyên im lặng.



A Mục lại nói: “Tự tin, vì sao ngươi không tự tin? Bởi vì cô gái váy trắng sao? Ngươi có biết, ta có tìm hiểu về ngươi, khi ngươi ở Thanh Thành trong thế giới nhỏ của các ngươi, ngươi của lúc đó không có chỗ dựa vững chắc, không có bảo vật, không có gặp gỡ bất ngờ, nhưng ngươi tự tin, ngươi kiêu ngạo, ngươi có trái tim bất khuất. Ngươi có biết cái gì là bản tâm? Bản tính? Vì sao bây giờ thực lực của ngươi mạnh hơn, có nhiều bảo vật hơn, nhưng sự tự tin của ngươi lại càng ngày càng ít?”



Nói xong, nàng ta đột nhiên cầm lấy kiếm Thiên Tru của Diệp Huyên: “Ngươi có biết vì sao kiếm của ngươi kém hơn A La không? Bởi vì kiếm của ngươi không có sự tự tin mạnh mẽ như vậy! Một người không tự tin, hắn có thể làm cái gì? Hắn làm cái gì cũng sẽ không tốt! Nếu đàn ông không tự tin, vậy còn gọi là đàn ông không?”




....







Tự tin!



Diệp Huyên trầm lặng.



Thanh Thành!




Lúc đó, hắn vẫn chỉ là một người bình thường, nhưng vì muội muội, hắn nhất định phải trở thành thế tử của gia tộc!



Bởi vì chỉ có như vậy, hắn và muội muội mới có thể sống sót!



Sống sót!



Kỳ thực, lúc đó vấn đề không phải là tự tin, mà là sống và chết.



Đương nhiên, hắn của lúc đó quả thật có sự tự tin.



Lúc đó, hắn cho rằng chỉ cần cố gắng thì không có gì không thể làm được.



Lúc đó, hắn chưa từng nghĩ dựa vào bất cứ người nào, bởi vì không có bất kỳ người nào cho hắn dựa vào, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!



Lúc đó, hắn không hề có tư tưởng ỷ lại!



Bởi vì không ai cho hắn ỷ lại!



Cũng chính lúc đó, trái tim hắn vững như bàn thạch!



Mà sau này, hắn quen biết rất nhiều người, trong đó người có ảnh hưởng lớn nhất với hắn là cô gái váy trắng.



Cô gái váy trắng đã làm hắn thay đổi rất nhiều!



Mà cho đến hiện nay, không thể phủ nhận, bản thân hắn có thể còn sống là nhờ vào cô gái váy trắng, mà rất nhiều người trợ giúp hắn, bao gồm Tiểu Đạo và Thiên Đạo trong truyền thuyết kia, chắc chắn không phải vì nể mặt Diệp Huyên hắn!



Tuy rằng bây giờ thực lực của hắn rất mạnh, nhưng trong mắt đám Thiên Đạo và Tiểu Đạo thật sự vẫn không đủ để họ phải nể mặt!



Mà có thể được kế thừa từ Nhân Vương, đối phương cũng quá nửa là bởi vì những nhân quả trên người hắn!



Tự tin?



Diệp Huyên lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Con đường của ta có hơi lệch rồi”.



A Mục nhìn Diệp Huyên: “Không phải lệch, là ngươi đã mất đi sự tự tin và bản tính của mình!"



Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: "Ngươi nghĩ rằng tất cả những gì ngươi có được đều là nhờ cô gái váy trắng. Thậm chí, ngươi cho rằng nếu không có nàng, ngươi cũng không thể sống đến bây giờ, có đúng không?"



Diệp Huyên hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?"



A Mục gật đầu: “Ngươi nghĩ không sai, quả thật chính là như vậy! Không có nàng, ngươi khẳng định không sống được đến bây giờ!"



Diệp Huyên: "…”



A Mục lại nói: "Nhưng ngươi quên một điều, đó là ngươi gặp nhiều khó khăn như vậy, không phải không có liên quan đến nàng!"



Diệp Huyên có chút khó hiểu: “Có ý gì?"



A Mục nhẹ giọng nói: "Có rất nhiều chuyện, rất phức tạp, ta không thể nói rõ với ngươi! Ta chỉ có thể nói với ngươi một vài điều ngươi có thể hiểu! Vận mệnh của ngươi, con đường tương lai, đã bị người khác định

1645681262396.png


Diệp Huyên trầm giọng nói: "A Mục, những gì ngươi nói có hơi mơ hồ rồi!"



A Mục lắc đầu: “So với những gì ta nói, cuộc đời của ngươi còn mơ hồ hơn gấp trăm lần!"



Diệp Huyên hỏi: “Ai đang nắm giữ vận mệnh của ta?"




A Mục nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Chính ngươi!"



Diệp Huyên nhíu mày: “Có ý gì?"



A Mục chỉ vào ngực Diệp Huyên: “Tự ngươi đang tính kế chính mình, cũng bởi vì như vậy, cô gái váy trắng không thể một kiếm chém đứt nhân quả kiếp trước của ngươi, bởi vì nàng không dám, nếu nàng chém, sẽ chém đứt luôn cả ngươi. Bởi vậy, điều nàng cần làm là thay đổi, thay đổi quỹ đạo vận mệnh trên người ngươi. Mà ngươi phải hiểu, đối với nàng mà nói, phá hư dễ hơn rất nhiều so với thay đổi. Nhưng nàng không thể phá hư”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: "Kiếp trước của ta đang tính kế kiếp này của ta?"




A Mục lắc đầu: “Không! Còn hơn thế nhiều”.



Diệp Huyên nhăn mày: “Có ý gì?"



A Mục trầm lặng, một lát sau, nàng ta mở lòng bàn tay, một quyển sách rất dày xuất hiện trong tay: “Quyển sách này là của một người lúc trước để lại chỗ ta!"



Diệp Huyên hỏi: “Ai!"



A Mục nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Tiên Tri!"



Tiên Tri!



Diệp Huyên híp mắt lại: “Ông ta để lại cho cô?"



A Mục gật đầu.



Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiên Tri đang tính kế ta?"



A Mục nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Khó chấp nhận sao?"



Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là ta có chút không hiểu, vì sao hắn lại muốn tính kế ta? Ta có cái gì đáng để tính kế?"



A Mục lắc đầu: “Ngươi suy nghĩ quá đơn giản!"



Diệp Huyên nhăn mày: “Có ý gì?"



A Mục im lặng.



Diệp Huyên trầm giọng nói: "A Mục, còn có điều gì không thể nói với ta?"



A Mục nhìn Diệp Huyên, ánh mắt có chút phức tạp: “Tiên Tri kỳ tài ngút trời, sự xuất hiện và biến mất của hắn đều là giống như một câu đố! Ngươi ở thư viện Vạn Duy, vậy ngươi có biết Tiên Tri xuất hiện như thế nào không?"



Diệp Huyên lắc đầu.



Bởi vì ngay cả phu tử và Trương Văn Tú cũng không biết Tiên Tri xuất hiện như thế nào!



A Mục nhìn thoáng qua quyển sách cổ trong tay, sau đó nói: "Ta nói thật với ngươi, sở dĩ ta tỉnh lại đầu tiên, đồng thời gặp được ngươi, chính là bởi vì quyển sách này, đơn giản mà nói, chính là bởi vì Tiên Tri. Nhưng ta có quyền lựa chọn, ta có thể lựa chọn ngươi, cũng có thể không chọn ngươi, mà Tiên Tri cũng không ép buộc, cũng giống như ngươi gặp được A La vậy! Hắn cũng không gò ép, chỉ để cho chúng ta tự mình lựa chọn”.


Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Bây giờ đã hiểu ra chưa? A La lựa chọn ngươi là bởi vì ngươi, mà không phải bởi vì Tiên Tri, lại càng không phải bởi vì cô gái váy trắng! Bởi vì trong khoảng thời gian nàng mất đi trí nhớ, ngươi đối tốt với nàng, không có bất kỳ mưu lợi nào. Cho nên, nàng không cắt đứt nhân quả với ngươi. Bằng không, với thực lực của nàng ta thì hoàn toàn có thể một kiếm chém đứt tất cả quan hệ nhân quả giữa nàng ta và ngươi”.