*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cau mày, chuẩn bị ra tay nhưng Tiểu Đạo đã nhanh hơn. Nghê Tín còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng ta tát bay đi.
Nàng ta mạnh thật. Diệp Huyên nheo mắt.
Tiểu Đạo nhìn Thần Tướng, nói: “Còn dám làm càn nữa là ta giết”.
Nghê Tín gằn giọng: “Các hạ có biết nơi này là nơi nào không? Đây là lãnh địa của Thần Linh tộc!"
Tiểu Đạo không chút dao động, chẳng thèm để ý ông ta mà nhìn sang nhóc màu trắng. Nhóc nhìn lại trước khi bay đến nhập vào người Diệp Huyên.
Sau đó, Tiểu Linh Nhi cũng biến mất.
Cả hai đã về lại tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên cho tâm trí mình chìm vào trong cơ thể, thấy nhóc màu trắng đi đến trước mặt Chiến Thiên Thú ở tầng ba. Nó lập tức nằm rạp xuống, thân thể khẽ run.
Nó đã hoàn toàn thần phục nhóc màu trắng.
Nhóc khẽ hé miệng, thổi một luồng tử khí vào thân thể nó.
Uỳnh!
Chỉ trong phút chốc, Chiến Thiên Thú run lên, cả người bắt đầu phát triển.
Ngoài tháp Giới Ngục, Thần Tướng Nghê Tín bỗng gầm lên: “Các ngươi đáng chết!"
Ông ta phóng ra một lệnh tiễn màu vàng thẳng vào nơi sâu trong Phần Mộ.
Một chốc sao, từng luồng khí tức hùng mạnh tản ra.
Thấy vậy, A Mục vội nói: “Rất nhiều cường giả Thiên tộc sắp tỉnh lại rồi, chúng ta chạy mau!"
Diệp Huyên gật đầu, nào ngờ lại nghe một giọng nói từ xa truyền tới: “Chạy? Nực cười!"
A Mục dừng bước, nói với hắn: “Không chạy được rồi”.
Diệp Huyên lại nhìn Tiểu Đạo, thấy nàng ta chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn vào nơi sâu trong phần mộ: “Cần gì phải chạy? Chỉ là một Thiên Thần tộc mà thôi”.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy nàng ta có phần lạ lẫm.
Diệp Huyên nhẹ nhàng huých A Mục một cái: “Cô có biết nàng ta không?"
Thận phận của Tiểu Đạo quá thần bí, làm hắn tò mò mãi không thôi.
A Mục nhìn nàng ta rồi lắc đầu: “Ta chỉ biết nàng ta đã sống rất lâu rồi, nhưng không biết nàng ta là ai”.
Diệp Huyên gật gù rồi nhìn sang Tiểu Đạo. Có thể thấy, nàng ta đã
Diệp Huyên nhìn ngọn tháp kia rồi nói: “Tháp của ông ta và của ta, cái nào tốt hơn?"
A Mục nhìn hắn, nhoẻn cười: “Của ngươi”.
Diệp Huyên cũng cười hì hì rồi nhìn sang Tiểu Đạo.
Tuy càng lúc càng có nhiều cường giả Thiên Thần tộc tỉnh lại, nhưng hắn không sợ.
Bởi đã có Tiểu Đạo ở đây.
Chỉ cần có nàng ta trước mặt, sẽ lập tức có cảm giác an toàn.
Nơi xa, Tháp Vương nhìn Nghê Tín rồi cau mày: “Thần Thụ đâu?"
Nghê Tín phẫn nộ chỉ vào Diệp Huyên: “Đã bị hắn cướp đi!"
Diệp Huyên lại nói: “Ê ê, nói vậy là không được nhé! Ban nãy ai bảo ta cứ thoải mái lấy hả? Là ông chứ ai! Ông đã nói chỉ cần ta có bản lĩnh mang Thần Thụ đi thì nó chính là của ta!"
Nghê Tín cứng họng, chỉ có thể trợn trừng nhìn hắn.
Ông ta thật sự không ngờ rằng nhóc màu trắng kia lại có năng lực mang Thần Thụ đi!
Khởi Nguyên Thần Thụ chính là báu vật của Thiên Thần tộc, đã tồn tại hằng hà sa số năm trong tộc họ, gần như là một biểu tượng.
Lòng trung thành của nó với Thiên Thần tộc lại càng không phải nói.
Vậy mà... nó lại bị mang đi dễ dàng như vậy!
Nghê Tín vừa giận vừa sợ.
Vào lúc ấy, lại có thêm một vài cường giả Thiên Thần tộc xuất hiện sau lưng Tháp Vương.
Bọn họ đều rất mạnh, bởi tuy không phải tất cả đều là Chúa Tể Cảnh nhưng cũng có không ít người đã đạt đến Luân Hồi Cảnh.
Tháp Vương nhìn Diệp Huyên. Hắn vội vàng kéo A Mục, cùng nấp sau lưng Tiểu Đạo. Ánh mắt của Tháp Vương lại rơi vào Tiểu Đạo, nói đầy nghiêm túc: “Cô chính là Tiểu Đạo cô nương”.
Nàng ta mỉm cười: “Là ta”.
Tháp Vương hạ giọng: “Tiểu Đạo cô nương, Thiên Thần tộc ta không thù không oán cùng cô, vì sao cô lại ra tay giúp thiếu niên này?"
Tiểu Đạo bật cười: “Hôm nay ta sẽ dẫn hắn rời đi. Nếu các ngươi bằng lòng để ta đi, ngày sau ta sẽ không nhúng tay vào việc của các ngươi, bằng không...”
Tháp Vương xen vào: “Tiểu Đạo cô nương, Thiên Thần tộc ta tất lấy mạng người này, không ai có thể giữ được. Ta...”
Đúng lúc ấy, Tiểu Đạo biến mất tại chỗ.
Tháp Vương biến sắc, bảo tháp trong tay hóa thành một tia sáng vàng. Ông ta lầm rầm niệm chú, để nó cao lên nghìn trượng trước khi ầm ầm nện xuống từ trên cao.
Tiểu Đạo chỉ đưa tay ra, phóng một cây châm
Ông ta vừa dứt lời, một luồng sáng vàng chói lòa bỗng bừng lên từ bảo tháp. Nhưng A Mục cong ngón tay, cây châm bé nhỏ kia lại run lên, sau đó xuyên thủng phần đáy tháp.
Ầm!
Bảo tháp nát vụn thành từng mảnh nhỏ.
Một tia sáng đỏ rực cũng bắn xuyên qua giữa trán Tháp Vương.
Phụt!
Vòi máu phun ra.
Bốn bề an tĩnh.
Cường giả Thiên Thần tộc đồng loạt trợn mắt há mồm, không ai nghĩ rằng Tháp Vương sẽ bị giết trong chớp mắt như vậy cả.
Gương mặt Nghê Tín cũng tràn đầy sợ hãi. Thực lực của Tháp Vương còn trên cả ông ta, vậy mà cứ thế đã bị lấy mạng rồi?
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?!
A Mục quan sát cây châm đang lơ lửng trước mặt Tiểu Đạo, nói: “Châm này không tệ”.
Diệp Huyên: “Nó là Mệnh Vận Chi Châm, lợi hại lắm đấy”.
A Mục gật gù rồi nhìn sang Tiểu Đạo: “Nàng ta cũng lợi hại lắm”.
"Vô cùng là đằng khác”, Diệp Huyên đồng tình.
Sức mạnh của Tiểu Đạo vẫn luôn là một dấu chấm hỏi.
Nơi xa, nàng ta nhìn thân thể đang dần mờ đi của Tháp Vương: “Ta rất không thích bị người khác xen vào khi đang nói chuyện”.
Tháp Vương chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn nàng ta, vừa toan mở miệng thì cây châm nhỏ lại phóng ra.
Vèo!
Đầu ông ta bay vút ra ngoài.
Tiểu Đạo vung tay lên, bảo tháp của Tháp Vương đã bị nàng ta thu vào.
Diệp Huyên không khỏi nheo mắt. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Tiểu Đạo có nhiều báu vật đến vậy rồi.
Tất cả là do giết người cướp của mà đến.
Tiểu Đạo quay lại hỏi hắn: “Cô bé còn ở đó không?"
Diệp Huyên ngẩn ra, đoạn nhanh chóng hiểu nàng ta đang hỏi ai.
Nhóc màu trắng.
Hắn gật đầu: “Vẫn chưa đi”.
Tiểu Đạo im lặng, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Khi ấy, nhóc màu trắng lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Hắn không khỏi nheo mắt. Nhóc ta đang định làm gì đây?
Nhóc ấy lấy ra một viên kẹo hồ lô rồi đưa cho Diệp Huyên. Hắn nhận
Tiểu Đạo thì chỉ nhìn xoáy vào Diệp Huyên với ánh mắt sâu xa.
Nàng ta biết đứa nhỏ kia đang nói gì.
Bỗng nhiên, nhóc màu trắng nhìn Mệnh Vận Chi Châm trước mặt Tiểu Đạo một hồi lâu rồi phẩy tay một cái, cây châm lập tức xuất hiện trong tay nhóc.
Tiểu Đạo không cản lại, để nhóc ta ngắm nghía nó hồi lâu trước khi lắc đầu, đưa châm đến cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên tròn mắt. Đây là muốn cho hắn sao?
Nhóc màu trắng đặt cây châm vào tay hắn. Diệp Huyên do dự nhìn sang Tiểu Đạo rồi nói: “Đây là của người ta”.
Nhóc ta tròn xoe mắt nhìn hắn hồi lâu rồi rút ra một xâu kẹo hồ lô, bay đến đưa cho Tiểu Đạo, vươn tay chỉ chỉ cây châm trong tay Diệp Huyên.
Thế là Diệp Huyên hiểu ra.
Nhóc ta muốn dùng kẹo hồ lô đổi lấy Mệnh Vận Chi Châm.
Đầu óc hắn trống rỗng.
Tiểu Đạo chỉ lẳng lặng nhìn nhóc màu trắng.
Bỗng nhiên, nhóc lại đưa tay gỡ hai viên kẹo trên xâu xuống, đưa viên duy nhất còn lại cho Tiểu Đạo.
Hiển nhiên là nhóc cho rằng cây châm kia chỉ đáng giá một viên kẹo chứ không phải cả một xâu .
Tiểu Đạo chỉ lẳng lặng nhìn nhóc.
Nhóc ta cũng tròn mắt nhìn lại, còn đưa tay lên chỉ chỉ viên kẹo, ý hỏi không muốn sao?
"Ngươi cũng tàn nhẫn phết"
Tiểu Đạo nói rồi thu viên kẹo vào.
Nhóc màu trắng hí hửng toét miệng cười, bỗng nhiên quay đầu nhìn như phát hiện gì đó. Hai mắt sáng lên, nhóc ta bay về phương xa.
Diệp Huyên kinh ngạc, vội thu Mệnh Vận Chi Châm vào rồi cùng A Mục đuổi theo.
Tiểu Đạo cũng biến mất.
Thần Tướng Nghê Tín thấy vậy thì biến sắc, bởi vì nơi kia chính là Vương điện Thiên Thần, mảnh đất trung tâm của Thiên Thần Tộc!
Nó muốn làm gì?
Ông ta không dám nghĩ nhiều mà vội vã đuổi theo.
Chỉ trong chốc lát sau, Diệp Huyên nhìn thấy một tòa thành cổ hùng vĩ vô cùng. Nó lơ lửng trên không trung, được tạo thành từ một loại đá vàng không biết tên, trông đến là lóa mắt.
Bầu trời phía trên nó còn có một quang trận bằng ngọc thạch che lấp cả tòa Vương điện, bên trên là một ngai vàng màu đen nhánh.
A Mục chỉ vào ngai vàng: “Đó chính là Thần Vương Tọa trong truyền thuyết, báu vật của Thiên Thần đời thứ nhất, còn quý báu hơn cả Khởi Nguyên Thần Thụ”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Nó có tác dụng gì?"
A Mục chớp mắt: “Cụ thể thế nào thì ra không rõ, nhưng tóm lại là cực quý. Có thể nói nó chính là
Nhóc con màu trắng thích chiếc ghế này ư?
Mà Thần Tướng Nghê Tín nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt trắng bệch như vôi.
Đó là Thần Vương Tọa, là biểu tượng tối cao của Thiên Thần tộc!
Tiểu Đạo thì chỉ nhìn nhóc con kia, không biết đang suy tư gì.
Lúc này, nhóc màu trắng bỗng vẫy vẫy tay với Diệp Huyên.
Diệp Huyên ngẩn ra, nhìn sang A Mục: “Con bé đang gọi ta hả?"
Nàng ta gật đầu: “Ừ, gọi ngươi đấy”.
Hắn do dự một chút rồi kéo A Mục cùng bay đến trước Thần Vương Tọa. Nhóc con kia vỗ vỗ lên ghế, ý bảo hắn ngồi xuống.
Hắn trợn tròn mắt: “Ngồi được ư?"
Nhóc gật đầu.
Diệp Huyên đang muốn đặt mông xuống thì bị A Mục lắc đầu ngăn lại: “Sức mạnh của ngươi bây giờ không thể ngồi được”.
Diệp Huyên nhìn lại, chỉ thấy nhóc màu trắng trợn mắt, chỉ chỉ vào Thần Vương Tọa.
Hắn bật cười: “Được, ta tin ngươi”.
Vào khoảnh khắc hắn ngồi xuống, Thần Vương Tọa bỗng run lên kịch liệt.
Một luồng sức mạnh hùng hậu bao phủ lấy Diệp Huyên khiến hắn biến sắc, nhưng nhóc màu trắng lại vỗ một phát vào ghế.
Uỳnh!
Thần Vương Tọa nín khe.
A Mục: “...”
Diệp Huyên cũng tròn mắt nhìn, đoạn cười với nhóc màu trắng: “Thoải mái phết đấy!"
Nhóc toét miệng cười rồi vung tay lên, thu Thần Vương Tọa vào tháp Giới Ngục trong người Diệp Huyên.
Sau đó, nhóc lại nhìn sang một hướng khác, mắt sáng như sao.
Nào ngờ đúng lúc ấy, Tiểu Đạo lắc đầu: “Xảy ra chuyện lớn rồi”.
Diệp Huyên: “...”