Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3822-3830




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy Diệp Huyên mang A Mục rời đi, con Chân Phượng điên cuồng rít lên, nhưng hắn không ngoảnh đầu lại.



Như Diệp Huyên đã nói, hắn không nợ Chân Phượng bất kỳ thứ gì.




Rời khỏi núi Chân Phượng rồi, A Mục bỗng nói: “Tính tình nàng ta quá cao ngạo”.



Tầng chín: “Ta thấy không phải cao ngạo mà là ngu”.



A Mục lắc đầu thở dài.




Tầng chín lại nói: “Cô xem, nàng ta rõ ràng không địch lại Thiên Đạo, lại còn lớn lối dọa nạt người ta, không phải muốn chết thì là gì? Thua thì không thừa nhận mình sợ được à? Đúng là điên khùng”.



Diệp Huyên gật đầu. Hắn không ngờ Chân Phượng vừa được thả ra đó lại bị bắt giam.



Thiên Đạo có khả năng giết nàng ta nhưng lại không làm vậy, chứng tỏ chỉ muốn giam giữ.



Mà mất tự do lâu ngày có khi còn đáng sợ hơn cả cái chết.



A Mục bỗng nói: “Thật ra thì ngươi có thể cứu nàng ta để kết thiện duyên đấy”.



Diệp Huyên lại lắc đầu: “Nàng ta tính tình cao ngạo, không hợp với ta, vẫn là thôi vậy, bằng không e rằng thiện duyên sẽ thành nghiệt duyên mất. Nhưng ta lại thấy Thiên Đạo không tệ, không cần phải vì nàng ta mà đắc tội với người này. Dẫu sao người ta cũng đã cho ta ân huệ, nếu không biết điều thì e rằng cũng không thể kết thiện duyên với Thiên Đạo được nữa”.



A Mục gật gù: “Ngươi nói cũng phải”.



Nàng ta nhìn núi Chân Phượng phía dưới, lắc đầu: “Nàng ta không chỉ hại bản thân mà còn hại toàn tộc Chân Phượng, vậy mà đến giờ vẫn không biết hối cải, thật là hết thuốc chữa”.



Nói đến đây, nàng ta như nghĩ đến gì đó mà quay sang Diệp Huyên: “Ta hay nghe nói kiếm tu là những người cao ngạo bất khuất, thà chết không quỳ, nhưng sao ta lại thấy ngươi giảo hoạt phết nhỉ?"



Tầng chín xen vào: “Vì hắn là một tên kiếm tu không có liêm sỉ”.



Diệp Huyên: “...”



A Mục che miệng cười khẽ: “Mặt ngươi đúng là dày thật, nhưng mà đây là chuyện tốt”.



Diệp Huyên lắc đầu cười, đang muốn nói gì thì cảm nhận được long uy hùng hậu ở chân trời.



Hắn cau mày, ngẩng đầu nhìn lên cùng A Mục. Trong lòng vũ trụ, một con rồng khổng lổ vươn tới, không gian trên đường chấn động liên tục.



A Mục bỗng nói: “Thiên Long ngũ bộ, địa vị trong Thiên Long tộc hẳn là không thấp”.



Diệp Huyên chỉ gật đầu.



Con rồng kia chẳng mất bao lâu đã đáp xuống bầu trời phía trên Diệp Huyên và A Mục, dõi mắt nhìn xuống: “Nhân loại! Ngươi lại dám...”
Đúng lúc ấy, Diệp Huyên bỗng phóng lên cao. Thiên Long ngũ bộ chưa kịp phản ứng thì đã bị kiếm quang đâm xuyên bụng.



Xoẹt!




Một vòi máu rồng bắn ra tung tóe, đi kèm là tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp vũ trụ.



Lại một tia kiếm quang lóe lên, đầu rồng bay vút ra khỏi tinh không.



Nó đã bị giết trong nháy mắt!




Thực lực của Diệp Huyên hiện nay, cộng thêm kiếm Thiên Tru được cường hóa khiến cho những con rồng cỡ này trước mặt hắn không khác gì một con kiến.



Diệp Huyên trở lại bên người A Mục, lấy một cái nồi to ra: “Hầm thịt rồng nào!"



A Mục tròn mắt: “...”



Nhưng Diệp Huyên không hề đùa giỡn mà lập tức lóc tách Thiên Long ngũ bộ. Chỉ trong chốc lát, mùi thịt thơm phức đã bay ra từ trong nồi.



A Mục gắp một đoạn gân rồng lên, mê say nói: “Ngon quá đi mất! Trước kia ta ở Vu tộc cũng không có món này để ăn đâu. Ngày nào cũng có thịt rồng để ăn thật là sảng khoái”.



Nàng ta bỏ đoạn gân vào miệng, nhai nhai với vẻ thỏa mãn trên mặt.



Diệp Huyên cũng gắp một miếng thịt: “A Mục, cô nói cho ta nghe về sự phân chia các thế lực vào thời đại ấy đi”.



A Mục gật đầu: “Trong thời đại của chúng ta, hai tộc mạnh nhất lần lượt là Thiên tộc và Vu tộc. Thiên tộc do trăm tộc kết minh mà thành, một số tộc mạnh nhất là Thiên Thần tộc, Minh Phủ và Cổ Hình tộc. Thiên Thần tộc trông coi Thiên giới, thực lực mạnh mẽ vô cùng, xem Thiên Long tộc là tọa kỵ, cũng là chi tộc mà Thiên Long trung thành nhất. U Minh tộc thì canh giữ U Minh, người chết không muốn luân hồi sẽ gia nhập họ...”



Nàng ta dừng một chút rồi tiếp lời: “Trong Minh Phủ có một siêu cường giả tên A Bố Tàng, mạnh mẽ vô cùng, nhưng may là không dính dáng gì đến chuyện giữa Thiên tộc và U Minh tộc, bằng không thì e rằng sức mạnh của Minh Phủ còn hơn cả Thiên Thần tộc. Còn Cổ Hình tộc thì rất rất ít người, chỉ tầm mấy chục, nhưng ai cũng đánh nhau rất kinh khủng”.



Diệp Huyên có phần khó hiểu: “Đánh nhau rất kinh khủng?"



A Mục gật đầu: “Chiến lực của họ khủng bố vô cùng, nếu tộc nhân nhiều hơn nữa thì Minh Phủ lẫn Thiên tộc đều chẳng là cái đinh gì. Tiếc rằng họ đã ít người mà năng lực sinh sản cũng thấp, trong mấy chục nghìn năm qua cũng chỉ sinh ra được thêm mười mấy người”.



Diệp Huyên cau mày: “Sao lại thấp đến vậy?"



A Mục lắc đầu: “Trời cao ban cho họ thiên phú về chiến đấu, cũng lấy đi một số năng lực khác. Bằng không, nếu họ có đến mấy chục nghìn tộc dân, e rằng cả Thiên Đạo cũng bị làm thịt”.



Diệp Huyên im lặng một hồi rồi hỏi: “Thiên Long tộc là một tộc phụ thuộc của Thiên Thần tộc?"



"Phải”.



Diệp Huyên khó hiểu: “Ta tưởng Thiên

1645246654911.png


A Mục: “Phải, không tính là mạnh”.



Diệp Huyên hạ giọng: “Ta làm thịt Thiên Long, chắc chắn đã mang mối thù truyền kiếp với tộc họ. Khi ấy, Thiên Thần tộc nhất định sẽ ra tay giúp, đúng không?"



A Mục lại gật đầu: “Chính xác, tại đánh chó phải ngó mặt chủ, mà ngươi lại còn làm thịt chứ không phải đánh nữa, chẳng khác gì giẫm đạp mặt mũi Thiên Thần tộc. Ta nói cho ngươi biết, Thiên tộc đoàn kết như thể chân tay, Minh Phủ và Cổ Hình tộc chắc chắn cũng sẽ giúp đỡ Thiên Long tộc. Đợi khi bọn họ tỉnh lại thì ngươi xong rồi”.




Diệp Huyên: “...”



A Mục lại cho một miếng thịt rồng vào miệng, nói: “Nhưng ngươi cũng không cần sợ, bởi vì ngươi là Vu thị của ta mà, ta sẽ bảo vệ ngươi”.



Diệp Huyên: “Còn Vu tộc thì sao? Các người có thể đối đầu với Thiên tộc, hẳn cũng sẽ không kém nhỉ?"




A Mục đặt đũa xuống, nghiêm giọng nói với Diệp Huyên: “Đó là tất nhiên! Ta cho ngươi biết, Vu tộc ta có tới ba mươi sáu Thần Vu, mười hai siêu Tổ Vu, ba Đại Vu, và còn Vu Thần nữa. Ngoài ra chúng ta còn có tám mươi mốt bộ lạc, chiến sĩ trong mỗi bộ lạc đều dũng mãnh kinh người, đặc biệt là bộ lạc Cửu Lê chúng ta. Họ sở hữu chiến lực phi phàm, cho dù đụng độ Cổ Hình tộc cũng có thể không phân cao thấp!"



Diệp Huyên nghe vậy thì nhẹ lòng hẳn. Cũng may Vu tộc không đến nỗi yếu, bằng không hắn phải trốn về vũ trụ Tứ Duy mất.



A Mục bỗng nói: “Còn cô gái váy trắng đứng sau chúng ta tên gì?"



Diệp Huyên chớp mắt: “Chúng ta?"



A Mục nhìn hắn: “Không phải chúng ta à?"



Diệp Huyên gật đầu: “Ừ, là chúng ta. Ta cũng không biết tên nàng là gì, chỉ biết nàng lợi hại vô cùng”.



A Mục đồng tình: “Rất là lợi hại”.



Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi phải đạt đến Luân Hồi Cảnh, không, Chúa Tể Cảnh mới đúng. Cảnh giới của ngươi quá thấp, không theo kịp thân thể, một khi giao thủ với cường giả chân chính thì sẽ bị động ăn đòn”.



Diệp Huyên gật đầu: “Chúng ta đi ngục tối Vô Biên thôi”.



A Mục đứng dậy: “Ừ, nhân lúc cường giả Thiên tộc và Thiên Long tộc chưa tỉnh lại, chúng ta phải tìm đến Phần Mộ để gia tăng cảnh giới của ngươi”.



Hai người thu dọn nồi thịt rồi cùng biến mất trong vũ trụ.



...



Ngục tối Vô Biên.



Diệp Huyên và A Mục vừa trở về, ông lão trông mộ đã xuất hiện trước mặt họ, thấp giọng thở dài với Diệp Huyên: “Sao ngươi lại đến đây nữa?"



Diệp Huyên nhếch môi: “Tiền bối khỏe không ạ?"



"Không khỏe”, ông ta lắc đầu.



Diệp Huyên: “...”



"Thiếu niên, ngươi muốn gây họa có thể đổi nơi khác được không?"



Diệp Huyên đen mặt: “Tiền bối cũng biết Thiên

1645246664300.png


A Mục chỉ nhìn theo bóng lưng ông lão trông mộ rồi nói: “Ta chỉ biết ông ấy đứng ở vị trí trung lập, sẽ không giúp Thiên tộc lẫn Vu tộc, nhưng thân phận thật sự thế nào thì ta không rõ”.



Diệp Huyên có phần kinh ngạc: “Cả cô mà cũng không biết ư?"



Nàng ta gật đầu: “Chủ yếu là vì ta không điều tra”.



Diệp Huyên: “Thôi kệ đi, chúng ta đến Phần Mộ thôi”.




Nói xong, hắn và A Mục cùng biến mất, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện trước Phần Mộ.



Diệp Huyên vừa định cất bước thì bị A Mục ngăn lại. Nữ Vu sư cau mày nhìn Phần Mộ.



Diệp Huyên hỏi: “Sao vậy?"



A Mục: “Chúng ta trúng mai phục”.



Vứa dừt lới, một tiếng cười bỗng vang lên cạnh đó: “Không hổ là Đại tế ti của Vu tộc”.



Một người đàn ông bước ra.



Cùng lúc ấy, quanh Diệp Huyên và A Mục, hơn mười cường giả xuất hiện lặng im không một tiếng động, trông kỳ dị vô cùng.




Diệp Huyên cau mày: “Thiên Long tộc?"



A Mục lắc đầu: “Không phải”.



Người đàn ông trung niên cười: “Chúng ta không phải Thiên Long tộc, mà là Dạ U tộc”.



Diệp Huyên nhìn A Mục, nghe nàng ta nói: “Một tộc nhỏ thuộc Thiên tộc, cấp bậc còn thấp hơn Thiên Long”.



Diệp Huyên: “Họ có thù oán với cô à?"



A Mục gật đầu: “Hẳn là muốn bắt ta để tranh công trước Thiên Thần tộc”.



Diệp Huyên nhìn sang người đàn ông, nghe ông ta nói: “Đại tế ti đoán đúng”.



Ông ta quay sang Diệp Huyên: “Ngươi muốn tự kết liễu hay để ta ra tay?"



A Mục đến gần Diệp Huyên: “Tên này còn yếu hơn con rồng đầu tiên bị ngươi băm nữa”.



Diệp Huyên ngớ ra: “Vậy sao hắn phách lối dữ vậy?"



A Mục suy nghĩ rồi chỉ vào đầu mình: “Chắc là bị thiểu năng á”.



Diệp Huyên: “...”

Một tia âm u hiện lên trong mắt người đàn ông trung niên khi nghe được những lời này của A Mục, nhưng ông ta chưa kịp ra tay thì Diệp Huyên đã biến mất.



Xoẹt!



Thủ cấp ông ta bay ra ngoài trước khi kịp phản ứng, sau đó là thủ cấp của những cường giả còn lại cũng nối gót.



Tất cả đều bị giết trong nháy mắt.



Thân thể Diệp Huyên đã đạt đến Bất Diệt Kim Thân Cảnh, cho dù là Chúa Tể Cảnh cũng không phải đối thủ của hắn.



Mà ở thời đại Thần Ma này, Chúa Tể Cảnh cũng không nhiều đến thế.



A Mục nhìn những thi thể trước mặt, khẽ lắc đầu rồi nhìn sang ngôi mộ.



Diệp Huyên: “A Mục cô nương, ta đi vào nhé?'



Nàng ta lắc đầu: “Không được, ngươi đi vào lúc này căn bản không có cách tĩnh tâm tu luyện”.



Diệp Huyên hạ giọng: “Vậy phải làm sao bây giờ?"



A Mục suy nghĩ một hồi: “Chúng ta mang nó đi”.



Diệp Huyên kinh ngạc: “Mang đi được sao?"



A Mục gật đầu: “Có chứ, ngươi đặt nó trong tòa tháp của ngươi là được”.



Diệp Huyên nhìn Phần Mộ với vẻ do dự. Sau đó hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trên ngôi mộ. Một luồng sức mạnh khủng khiếp tuôn trào từ bên trong mộ.



Uỳnh!



Diệp Huyên lùi lại mấy bước, nói với A Mục: “Hình như nó không muốn theo ta”.



A Mục im lặng một hồi: “Vậy đánh nó!"



"Đánh?", Diệp Huyên tròn mắt.



A Mục gật đầu: “Đánh mạnh vào!"



Diệp Huyên do dự: “Nghe có vẻ không ổn lắm”.



A Mục: “Nếu ngươi có được nó, rất nhiều bạn bè của ngươi sẽ nhanh chóng đạt đến Luân Hồi Cảnh”.



Diệp Huyên hạ giọng: “Không phải nó thuộc về Vu tộc sao? A Mục cô nương là Đại tế ti, không thể bắt nó đi cùng sao?"



A Mục chớp mắt: “Thật ra nó là của Minh Phủ ấy”.



Khóe miệng

1645246680164.png


A Mục: “Minh Phủ thuộc về Thiên tộc”.



Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi: “Chúng ta mượn dùng một chút rồi trả lại cho họ sau, được không?"



Nàng ta vội vàng gật đầu: “Ta thấy rất được”.




Diệp Huyên quay lại, sau đó xông tới nện nắm đấm vào Phần Mộ.



Uỳnh!



Phần Mộ run lên bần bật dưới cú đấm của Diệp Huyên, nhưng nó cũng không nằm yên chịu chết mà kịch liệt phản kháng.



Tiếc rằng nó không phải đối thủ của hắn.




Một hồi sau, nó đã bị thu vào tháp Giới Ngục.



Như nghĩ đến điều gì, hắn quay sang hỏi A Mục: “Cô còn biết chỗ nào khác có bảo vật không?"



Nàng ta gật đầu: “Ta biết, nhưng mà sẽ có nguy hiểm”.



Diệp Huyên do dự: “Bảo vật ấy tốt không?"



A Mục: “Khởi Nguyên Thần Thụ của Thần Linh tộc, trân quý vô cùng, nếu có được nó...”



"Sẽ có ích gì?", Diệp Huyên vội hỏi.



A Mục: “Khởi Nguyên Thần Thụ có Khởi Nguyên Chi Lực, tức có thể không ngừng chữa trị thân thể, thêm vào Bất Diệt Kim Thân của ngươi thì Bát Bộ Thiên Long cũng phải chào thua. Quan trọng nhất là Khởi Nguyên Thần Thụ chính là một siêu linh mạch. Có được nó, tốc độ tu luyện của ngươi và bạn bè sẽ tăng lên ít nhất mấy chục lần.



Nghe nghịch thiên quá xá! Diệp Huyên nheo mắt.



A Mục lại nói: “Ngươi phải hiểu rõ một điều này, cho dù ngươi không làm thịt Thiên Long, họ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Tựa như Dạ U tộc vừa rồi vì sao lại muốn giết ngươi? Đơn giản thôi, vì ngươi đang ở cùng với ta, lại còn là Vu thị của ta. Vào giây phút ngươi đồng ý làm Vu thị cho ta, Thiên tộc đã đứng bên kia chiến tuyến với ngươi. Tương tự, nếu ngươi là Thần thị của Thần sư Thần tộc, Vu tộc ta cũng sẽ không tiếc mọi giá để giết chết ngươi”.



Nàng ta dừng lại một chút: “Đó chính là lập trường, ngươi hiểu ý ta không?"



Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu”.



A Mục: “Ngươi là người có nội tâm lương thiện, hành sự cũng dứt khoát quả quyết, nhưng vẫn chưa đủ”.



Diệp Huyên lắc đầu cười: “Cô là người đầu tiên nói ta lương thiện đấy”.



Rồi hắn nhìn về phương xa: “Chúng ta đến xem Khởi Nguyên Thần Thụ chứ?"



A Mục chớp mắt: “Được, để ta dẫn đường”.



Nàng ta leo lên lưng hắn, chỉ về trước: “Chạy theo hướng này”.



Hắn biến mất tại chỗ.



Trên đường, Diệp Huyên hỏi: “A Mục cô nương không biết bay sao?"



A Mục: “Biết, nhưng sẽ hao tốn năng lượng, vả lại ta không nhanh bằng ngươi”.



Diệp Huyên gật đầu.



Trước đó, khi bị đuổi giết, hắn cõng A Mục cũng không có tâm tư gì khác, nhưng giờ đây, thân thể nàng áp sát vào lưng hắn, mang theo cảm giác... mềm mại, thơm tho...


Diệp Huyên gạt những suy nghĩ bậy bạ ra khỏi đầu, tiếp tục tăng tốc.
A Mục bỗng nói: “Ta đã suy tính những chuyện sắp xảy ra. Ngươi làm thịt vài ba con rồng, Thiên Long tộc chắc chắn sẽ không tha cho ngươi. Đợi khi Thiên Long mạnh hơn của họ tỉnh lại, chắc chắn sẽ không từ mọi giá để lấy mạng ngươi. Thiên Long tộc lại là tộc phụ của Thiên Thần tộc, nếu họ không đánh lại ngươi thì Thiên Thần tộc sẽ ra tay, mà nếu tộc này cũng không làm gì được ngươi thì sẽ triệu tập Minh Phủ và Cổ Hình tộc đến giết ngươi. Nên ngươi chuẩn bị tâm lý trước đi”.



Diệp Huyên: “...”



A Mục tiếp lời: “Suýt nữa quên việc này. Thân phận của ngươi là Vu thị của ta, bấy nhiêu đã đủ để toàn bộ Thiên tộc không buông tha cho người rồi. Ngươi sắp phải chạy trốn một đoạn thời gian dài đó”.




Diệp Huyên lắc đầu: “A Mục, cô nói vậy làm ta cũng thấy sợ đấy”.



Nàng ta cười: “Không sao cả, chỉ cần cường giả Vu tộc ta tỉnh lại là ngươi sẽ an toàn thôi”.



Diệp Huyên gật đầu. Việc cần kíp bây giờ là gia tăng sức mạnh!



Cũng may hắn đã có được Bất Diệt Kim Thân, gặp cường giả bình thường không có gì phải sợ, ngoại trừ cường giả hàng đầu.




Nghĩ vậy, hắn tăng tốc. Một hồi lâu sau, A Mục nói: “Chúng ta đã tiến vào địa bàn Thiên Thần tộc, có thể có cường giả của họ ở đây, ngươi cẩn thận”.



Diệp Huyên gật đầu rồi nhìn khắp bốn phía, vắng lặng không một bóng người.



Hắn nói: “A Mục, cô có cảm nhận được cường giả của họ không?"



A Mục nhìn quanh rồi lắc đầu: “Không cảm thấy gì cả, có lẽ họ chưa tỉnh dậy. Đây là cơ hội của chúng ta”.



Nàng ta chỉ về bên phải: “Bên này”.



Diệp Huyên gật đầu, hai chân chạy càng nhanh.



A Mục tò mò đánh giá bốn phía: “Đây là lần đầu tiên ta tiến vào Thần tộc mà lại nghênh ngang thế này đấy”.



Diệp Huyên không nói gì, tiếp tục chạy nhanh. Chốc lát sau, hắn đi đến bên một con sông, với trung tâm dòng sông là một cây đại thụ khổng lồ vươn tít lên cao, che khuất bầu trời.



Khởi Nguyên Thần Thụ.



A Mục nhìn nó, thở dài: “Không hổ là báu vật Thiên Thần tộc”.



Diệp Huyên nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy bốn bề tĩnh lặng.



A Mục: “Đưa nó vào tháp đi”.



Diệp Huyên gật đầu rồi đi đến trước Khởi Nguyên Thần Thụ. Hắn quan sát nó một phen, đoạn nói: “A Mục, vì sao linh khí nơi này không có gì khác với những nơi khác?"



A Mục: “Bởi vì nó chưa tỉnh dậy, đây cũng chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta mang nó đi”.



Diệp Huyên gật đầu rồi lấy tháp Giới Ngục ra. Đúng lúc ấy, sau lưng hắn bỗng vang lên tiếng bước chân.



Diệp Huyên cau mày, cùng A Mục xoay người nhìn lại. Cách đó không xa là một người đàn ông trung niên mặc khôi giáp màu vàng, trong tay cầm một thanh đại kiếm vàng rực.



A Mục: “Thần Tướng Thiên Thần tộc!"



Nàng ta quan sát người kia rồi nói: “Hẳn là một trong sáu vị Thần Tướng, Nghê Tín”.



Diệp Huyên nhìn thanh kiếm trong tay ông ta, hỏi: “Là kiếm tu ư?"



"Đúng vậy”, A Mục gật đầu.



Đúng lúc này, Nghê Tín kia

1645246712359.png


A Mục nhăn nhở: “Ta chỉ đến thăm thú thôi, không có ý gì khác”.



Nghê Tín lại nhìn Khởi Nguyên Thần Thụ, nói: “Ta cho rằng mục đích thật sự của các hạ lại là Khởi Nguyên Thần Thụ này”.



Đại tế ti chớp mắt: “Đúng luôn”.




Diệp Huyên: “...”



Nghê Tín nhoẻn cười: “Đại tế ti nếu có bản lĩnh thì cứ việc mang nó đi, bổn tướng tuyệt đối không ngăn cản”.



A Mục ngây ra. “Ông nói thật chứ?”



Nghê Tín gật đầu. “Đúng vậy. Chỉ cần Đại tế ti có bản lĩnh mang nó đi, bổn tướng tuyệt đối không ngăn cản”.




Thấy A Mục nhìn sang, Diệp Huyên do dự một hồi rồi nói: “Các hạ đã nói vậy thì ta không khách khí”.



Dứt lời, hắn đưa tháp Giới Ngục ra, giơ lên trước Khởi Nguyên Thần Thụ: “Thu!"



Ầm!



Một luồng sức mạnh khổng lồ bao phủ lấy đại thụ, nhưng Khởi Nguyên Thần Thụ lại chẳng xê xích dù chỉ một li.



Diệp Huyên khẽ nhíu mày.



Sao lại không có gì xảy ra?



Thấy hắn nhìn sang, A Mục hạ giọng: “Ngươi phải bắt nó đi theo mới được”.



Diệp Huyên không biết nói gì. Làm sao hắn có thể bắt Khởi Nguyên Thần Thụ đi theo hắn được chứ?



Như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: “Hay là chúng ta đánh nó?"



A Mục do dự: “Ngươi đánh không lại đâu”.



Diệp Huyên: “...”



Ở nơi xa, Thần Tướng Nghê Tín nhếch mép khinh thường: “Các ngươi sao xứng có được Thần Thụ này?"



Diệp Huyên đang muốn nói gì thì Tiểu Linh Nhi bỗng xuất hiện trước mặt ắn.



Cô bé nhìn Thần Thụ rồi nói: “Đại ca, ta muốn cái cây này”.



Diệp Huyên chớp mắt: “Muội bảo nó đi theo chúng ta được không?"



Tiểu Linh Nhi hỏi Khởi Nguyên Thần Thụ: “Đi theo ta không?"



Không có tiếng trả lời.



Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.



Nào ngờ Tiểu Linh Nhi lại lấy ra một chiếc hộp, vỗ nhẹ vào nó: “Bạch!"



Hộp run lên rồi mở ra, để một tia sáng trắng thoát ra. Từ trong đó, một đứa nhóc với

1645246723214.png


Vào khoảnh khắc nhóc màu trắng kia xuất hiện, Tiểu Đạo đang nằm ngủ trên quầy hiệu cầm đồ Thiên Đạo tại ngục tối Vô Biên bỗng ngẩng đầu. Một khắc sau, nàng ta đã biến mất.



Trước Khởi Nguyên Thần Thụ, ánh mắt của Diệp Huyên và A Mục đều tập trung vào nhóc màu trắng.



Trong đó, mắt A Mục đong đầy khiếp sợ, đúng hơn là chấn động.




Diệp Huyên không ngờ nhóc con này sẽ lại xuất hiện, vì vậy cũng sững sờ không thôi.



Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra nhóc ta chỉ là hình chiếu chứ không phải chân thân.



Một hình chiếu có thể đối phó Khởi Nguyên Thần Thụ sao?



Thần tướng Nghê Tín nhìn nhóc màu trắng, cong môi xem thường: “Ta còn tưởng là vật gì, thì ra chỉ là một con Linh mà thôi”.




Diệp Huyên nhìn ông ta: “Nhóc này không phải Linh tầm thường”.



Nghê Tín hờ hững: “Vậy sao? Vậy để bổn Thần Tướng mở mang tầm mắt một phen”.



Diệp Huyên không để ý đến ông ta nữa mà quay về nhìn nhóc màu trắng. Nhóc bỗng quay đầu, khi nhìn thấy Tiểu Linh Nhi thì nở một nụ cười xán lạn. Tiểu Linh Nhi đưa cho nhóc một viên kẹo hồ lô.



Hai mắt nhóc ta lập tức sáng rỡ, ôm kẹo liếm láp đến là say mê.



Tiểu Linh Nhi vươn tay chỉ vào Khởi Nguyên Thần Thụ ở xa. Nhóc màu trắng tròn mắt nhìn theo.



Tiểu Linh Nhi lại chỉ vào Thần Tướng: “Bạch, ông ta nói nếu chúng ta mang cái cây này đi được thì nó là của chúng ta đó. Ngươi có cách đúng không?"



Bạch nhìn Thần Thụ, đưa tay lên vẫy vẫy.



Cây thần không phản ứng.



Diệp Huyên: “...”



Nhóc màu trắng tròn mắt nhìn hồi lâu, chợt chu môi làm động tác hút vào. Nào ngờ Khởi Nguyên Thần Thụ chợt chấn động rồi bắt đầu mờ dần.



Thần Tướng thấy vậy thì sửng sốt.



Một tia kích động lóe lên trong mắt A Mục. Nàng ta không kềm được mà kéo tay Diệp Huyên, run rẩy hỏi: “Nhóc này... từ đâu mà tới?"



Diệp Huyên lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa”.



Nhóc màu trắng lại vẫy tay với Khởi Nguyên Thần Thụ. Dưới ánh mắt của mọi người, Thần Thụ bỗng run lên như đang đáp lời.



Không biết nó trả lời những gì mà chân mày nhóc trắng nhăn lại.



Diệp Huyên vội hỏi Tiểu Linh Nhi: “Hai người họ đang nói gì vậy?"



Tiểu Linh Nhi chỉ vào Khởi Nguyên Thần Thụ: “Cây kia nói nó nợ ân huệ của Thiên Thần gì đó nên phải bảo vệ nơi này, không thể đi”.



Diệp Huyên nhìn A Mục, chỉ nghe nàng ta nói: “Hẳn là vì Thiên Thần Chủ đời đầu tiên đã mang nó đến đây”.



Đúng lúc ấy, nhóc màu trắng chợt vung tay lên, đưa một luồng tử khí tím đậm bay về phía Khởi Nguyên Thần Thụ. Chỉ trong chốc lát, cây thần chấn động kịch liệt, từng luồng khí tức mạnh mẽ phun trào từ bên trong.



A Mục kinh ngạc thốt

1645246735863.png


Nhóc con kia vẫn tiếp tục liếm viên kẹo trong tay. Vào lúc khí tức của Khởi Nguyên Thần Thụ đạt đến đỉnh điểm, nhóc lại đưa tay lên. Làn khói tím kia bỗng biến mất, đi theo là khí tức mạnh mẽ từ trên thân cây.



Nó không đột phá nữa mà đã trở lại bình thường rồi.



Diệp Huyên và A Mục ngây người.




Khởi Nguyên Thần Thụ cũng sững ra trong giây lát rồi rung lắc kịch liệt như đang bày tỏ gì đó.



Hai người nhìn Tiểu Linh Nhi, chỉ thấy cô bé nói: “Nó bảo cho nó thêm tử khí”.



Diệp Huyên: “Bảo nó đi theo chúng ta!"



Tiểu Linh Nhi đi đến bên nhóc màu trắng, hết chỉ vào Khởi Nguyên Thần Thụ rồi lại chỉ vào Diệp Huyên, ý tứ vô cùng rõ ràng.



Thấy nhóc kia nhìn sang, Diệp Huyên vội đưa cho một xâu kẹo hồ lô. Nhóc con cười toe toét, nhận lấy rồi lại vẫy vẫy tay với Khởi Nguyên Thần Thụ.




Cây thần lúc lắc như đang nói gì đó.



Diệp Huyên và A Mục đều nhìn Tiểu Linh Nhi, nhưng cô bé không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cây thần.



Đúng lúc ấy, cây thần ngừng chuyển động, một luồng sức mạnh bí ẩn ồ ạt tuôn ra về phía nhóc màu trắng.



Diệp Huyên và A Mục đồng thời sửng sốt.



Nó đang làm gì vậy?



Tiểu Linh Nhi: “Nó muốn cướp lấy tử khí!"



Cướp ư?



Diệp Huyên cả kinh, kiếm Thiên Tru lập tức xuất hiện trong tay. Nhưng ngay khi hắn muốn ra tay, nhóc con màu trắng chợt chu môi hút khí vào. Chỉ trong nháy mắt, Khởi Nguyên Thần Thụ chợt trở nên mờ ảo, linh khí trên người nó tan biến với tốc độ khủng khiếp.



A Mục run giọng: “Khởi Nguyên Thần Lực trên Khởi Nguyên Thần Thụ đang tiêu tán nhanh chóng!"



Chợt một tiếng thét kỳ lạ, run rẩy kịch liệt vang lên từ cây thần.



Tiểu Linh Nhi: “Nó đang xin tha!"



Diệp Huyên và A Mục nhìn nhau.



Xin tha ư?



Diệp Huyên: .“..”



Bỗng Thần Tướng kia gầm lên: “Hỗn xược!"



Vừa dứt lời, thanh kiếm khổng lồ trong tay ông ta bay vút đi, một luồng kiếm quang hùng mạnh lóe lên, trực chỉ nhóc con màu trắng.



Diệp Huyên biến sắc, nào ngờ chưa kịp ra tay thì thanh kiếm đã khựng lại.



Nó bị một bàn tay trắng nõn nà chặn đứng!



Tiểu Đạo!



Diệp Huyên nhìn người con gái đột ngột xuất hiện trước mặt mà sửng sốt. Hắn hoàn toàn không ngờ nàng ta sẽ lại có mặt ở đây.



Một tay Tiểu Đạo cản lại thanh kiếm, mắt lại không rời khỏi nhóc con màu trắng. Nhóc ta thì vẫn đang nhìn chằm chằm cây thần đang run rẩy ngoài xa.



Sau đó, nhóc bỗng nâng tay lên. Khởi Nguyên Thần Thụ chấn động kịch liệt trước khi hóa thành một tia sáng xanh, dung nhập vào bụng Diệp Huyên.


Nó đã vào tháp Giới Ngục!