Diệp Huyên cũng vội vàng dẫn A Mục vào theo.
Sau khi vào trong thành, luồng khí âm u lại càng thêm dày đặc!
Mà đúng lúc này, nhóc màu trắng đột nhiên dừng lại, trước mặt nhóc có một cây cầu dài, dưới cầu là một mảnh nước đen ngòm, mà giữa cầu thì lại có một bà lão đang đứng.
Diệp Huyên nhìn A Mục, vẻ mặt A Mục bấy giờ rất nghiêm nghị: "Kia là Bà La, người dẫn đường của Minh Phủ, thực lực rất mạnh!"
Rất mạnh!
Diệp Huyên gật đầu, trong lòng âm thầm đề phòng.
Lúc này, nhóc màu trắng bay tới trước mặt Bà La, Bà La nhìn nhóc, sau đó lấy ra một bát nước trong rồi đưa cho nhóc màu trắng.
A Mục ở bên cạnh vội nói: "Không được uống, đó là nước Vong Xuyên!"
Nhóc màu trắng mở to mắt nhìn, nhóc ngửi ngửi thử rồi lắc đầu, sau đó lách người đi qua.
Lúc này, Bà La đột nhiên chắn trước mặt nhóc.
Nhóc màu trắng trừng mắt nhìn, sau đó giơ móng vuốt nhỏ lên, ý là 'ngươi muốn đánh nhau sao?'
Bà La nhìn nhóc màu trắng, không nói lời nào.
Nhóc màu trắng đột nhiên xoay người chui về lại trong cơ thể của Diệp Huyên, Diệp Huyên sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc nhóc đã bay ra lại, mà bấy giờ trong móng vuốt của nhóc đã có thêm một cái hộp màu đen.
Hộp!
Diệp Huyên: "..."
Nhóc màu trắng đang định mở hộp thì đúng lúc này Tiểu Đạo lại bỗng xuất hiện bên cạnh nhóc, nàng ta nhìn nhóc màu trắng: "Ngươi qua đi!"
Nhóc màu trắng tròn xoe mắt nhìn, sau đó cất hộp đi, rồi bay qua bên kia.
Bà La híp hai mắt lại, đang định ra tay thì bỗng có một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên bao trùm lấy bà ta!
Tròng mắt Bà La đột nhiên co rụt lại, bà ta nhìn Tiểu Đạo ở trước mặt, Tiểu Đạo nhìn chòng chọc vào bà ta: "Không muốn chết thì ngoan ngoãn đừng yên đó cho ta, nếu không cho dù là A Bố Tạng cũng không cứu nỗi ngươi đâu!"
A Bố Tạng!
Cường giả siêu cấp đứng đầu trong Minh Phủ!
Bà La nhìn Tiểu Đạo rồi cất giọng khản đặc: "Các hạ là người phương nào!"
Tiểu Đạo không nói gì, nàng ta bay qua đi theo nhóc màu trắng.
Diệp Huyên và A Mục cũng vội vàng nối gót, mà lúc này Bà La đột nhiên nói: "Đại tế ti!"
A Mục dừng bước lại, nhìn Bà La ở bên cạnh rồi mở to mắt chào hỏi: "Bà La, chào nhé!"
Bà La nhìn Đại tế ti: "Nàng ta là ai!"
A Mục cười: "Nàng tên là Tiểu Đạo, người của hiệu cầm đồ Thiên Đạo!"
Nghe thế, tròng mắt Bà La đột nhiên co lại.
Hiệu cầm đồ Thiên Đạo!
Bà La nhìn A Mục: "Các ngươi muốn làm gì!"
A Mục đáp: "Ta cũng không biết bọn ta sẽ làm gì nữa, he he!"
Nói xong, nàng ta kéo tay Diệp Huyên bỏ chạy.
Bà La lại đứng trơ trọi một mình trên cầu.
Chẳng mấy chốc nhóc màu trắng đã dẫn Diệp Huyên và A Mục đi tới trước một gian đại điện, Diệp Huyên ngẩng đầu lên nhìn, phía trên cung điện có ba chữ lớn màu đen: Sinh Tử Điện!
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: "Là nơi ở của Phủ chủ Minh Phủ, có thể chưởng quản sinh tử của sinh linh ở nhân gian, tất nhiên nói vậy là có hơi cường điệu, sau khi đạt đến Nhân Quả Cảnh thì cũng không còn chịu sự quản thúc này nữa".
Diệp Huyên gật đầu, lúc này, nhóc màu trắng đột nhiên bay vào.
Diệp Huyên vội vàng dẫn A Mục đi theo!
Tiểu Đạo liếc mắt nhìn bốn phía, trong mắt nàng ta ánh lên một tia lo lắng, nhưng không hề nghĩ ngợi nhiều, Tiểu Đạo đã vội theo chân ba người bước vào.
...
Sau khi nhóc màu trắng tiến vào Sinh Tử Điện, nhóc nhìn quanh một lượt, cuối cùng, ánh mắt của nhóc rơi vào một chiếc gương ở phía trên cung điện.
Chiếc gương này có kích thước giống với gương thường, thứ khác biệt duy nhất là ngay chính giữa mặt gương có một con mắt đang nhắm.
Nhóc màu trắng thấy chiếc gương này thì sáng mắt lên, nhóc lập tức bay đến trước gương, cái móng nhỏ vươn ra định cầm lấy, thì đúng lúc này, con mắt kia đột nhiên mở choàng ra, nhóc màu trắng sợ hết hồn, vội vàng rụt móng lại.
Thế nhưng chẳng mấy chốc nhóc lại phát hiện ra, hình như mình không cần phải sợ!
Con mắt kia cứ nhìn nhóc màu trắng như thế, nhóc cũng nhìn lại nó, đúng lúc này, trong gương đột nhiên xuất hiện một vài hình ảnh vụn vặt, đầu tiên là một người đàn ông mặc áo xanh xuất hiện, mà hình ảnh này vừa hiện lên đã tắt ngóm.
Nhóc màu trắng mở to mắt nhìn, cái móng nhỏ huơ huơ lên.
Con mắt kia vẫn nhìn đăm đăm vào nhóc màu trắng, một luồng sức mạnh cực lớn đột nhiên bộc phát ra!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, hắn đang định xuất kiếm thì nhóc màu trắng đã bỗng há miệng hút một cái, luồng sức mạnh cực lớn kia lập tức biến đi đâu mất, cùng lúc đó, chiếc gương kia trở nên hơi mờ ảo!
Lúc này, con mắt giữa gương có vẻ đã hoảng sợ.
Nhóc màu trắng bắt lấy chiếc gương, sau đó ném về phía Diệp Huyên, chiếc gương lập tức bị quăng vào trong tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên: "..."
A Mục đột nhiên nói: "Đây là kính Nghiệt Duyên, có thể nhìn kiếp trước kiếp này của một người, cũng có thể dùng nó để thăm dò thiên hạ, vô cùng đáng gờm!"
Kính Nghiệt Duyên!
Diệp Huyên gật gật đầu, kiếp trước kiếp này? Sau này phải xem kỹ lại mới được!
Hắn cũng rất muốn biết kiếp trước kiếp này của mình.
Mà lúc này nhóc màu trắng vẫn chưa rời đi, nhóc khịt mũi ngửi ngửi vài cái, chẳng mấy chốc ánh mắt nhóc lại sáng quắc lên, móng nhỏ lại khẽ huơ. Ngay sau đó, dưới cái nhìn của Diệp Huyên, A Mục và cả Tiểu Đạo, mặt đất đột nhiên rung lên!
Bảo bối trong lòng đất!
Diệp Huyên và A Mục cùng nhìn nhau!
Diệp Huyên hỏi: "Còn bảo vật gì nữa à?"
A Mục trầm giọng đáp: "Ta cũng không biết, chờ xem thử!"
Ầm!
Đúng lúc này, toàn bộ Sinh Tử Điện đột nhiên rung lên dữ dội, ngay sau đó, một luồng hắc quang đột nhiên phóng từ dưới nền đất lên thẳng trên trời.
Nhóc màu trắng bay ra ngoài, ba người Diệp Huyên cũng vội vàng lui ra.
Trên bầu trời bên ngoài Sinh Tử Điện, có một quyền sách cổ dày cộm nổi lơ lửng giữa không trung.
Diệp Huyên nhìn về phía cuốn sách kia rồi hỏi: "A Mục, nó là gì?"
A Mục nhìn cuốn sách, một lát sau, trong mắt nàng ta đột nhiên co rụt lại: "Đó là chí bảo của Minh Phủ - sách Bói Trời!"
Sách Bói Trời?
Diệp Huyên đang định hỏi gì đó thì nhóc màu trắng đã bay đến trước sách Bói Trời, mà lúc này, quyền sách kia đột nhiên mở ra, một luồng khí tức mạnh mẽ bao phủ lấy nhóc!
Nhóc màu trắng vung vuốt nhỏ lên, một luồng tử khí trùm lên sách Bói Trời, quyển sách rung lên, sau đó khép chặt lại.
Lúc này, nhóc màu trắng lại huơ móng nhỏ của mình, như đang nói gì đó.
Mà sách Bói Trời cũng chầm chậm rung lên, như đang đáp lại lời nhóc.
Cứ thế, giằng co chừng một phút, sách Bói Trời đột nhiên bay đến trước mặt nhóc màu trắng, nhóc kia nhếch miệng cười, móng nhỏ vung lên, một luồng tử khí bao trùm lấy sách Bói Trời.
Sách Bói Trời vui vẻ rung lên, một lát sau, nó đột nhiên hóa thành một tia sáng trắng chui vào tháp Giới Ngục trong bụng Diệp Huyên.
Lại vào!
Diệp Huyên cảm thấy có chút như mơ!
Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã thu được vài món thần vật siêu cấp rồi đó!
Hơn nữa Chiến Thiên Thú hình như cũng sắp trưởng thành rồi!
Diệp Huyên nhìn về phía nhóc màu trắng, nhóc kia thì xoay đầu nhìn về phía bên phải, thấy cảnh này, A Mục có chút hưng phấn nói: "Đó là hướng đến Cổ Hình tộc!"
Nhóc màu trắng