*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.A Mục gật đầu: “Ta tỉnh lại vào lúc ngươi đi tới chỗ ta đang ngủ say, đây chắc chắn là duyên phận!”
Diệp Huyên hỏi: “Cô chọn ta làm Vu thị cũng là vì lý do này à?”
A Mục im lặng.
Diệp Huyên cười nói: “A Mục cô nương, ta tin tưởng cái duyên phận mà cô nói, nhưng ta không tin tất cả mọi cuộc gặp gỡ đều là duyên phận, cô gặp ta, sau đó chọn ta làm Vu thị, ta cảm thấy tất cả mọi thứ giống con người tạo nên hơn”.
A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi cảm thấy ta đang gài bẫy ngươi cái gì à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không có gì đáng để gài bẫy cả, ta chỉ thấy hơi khó hiểu nên muốn hỏi thôi, không có ý gì khác cả!”
A Mục nhìn Diệp Huyên: “Chắc ngươi cũng biết thân phận của mình không đơn giản đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết! Sau lưng ta có một cô gái váy trắng, nàng rất mạnh, ta không biết nàng mạnh đến mức nào, dù sao thì cũng rất mạnh, mà ta cũng không biết nàng bảo vệ ta như vậy là vì lý do gì. Ngoài nàng ra, ta còn có bảo vật của Tiên Tri, bọn họ nói Tiên Tri lựa chọn ta… Còn Kiếm Tông, thế lực hàng đầu kia nữa, ta không hiểu vì sao mình lại trở thành Thiếu chủ của Kiếm Tông”.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía A Mục: “Điều khiến ta khó hiểu nhất chính là huyết mạch của ta, huyết mạch của ta rất mạnh, chỉ đứng sau huyết mạch Phàm Nhân trong truyền thuyết, mà ta cũng không hiểu vì sao huyết mạch của mình lại mạnh đến thế! Vì ta hoàn toàn không biết phụ thân ta là ai, nhưng nghe bọn họ nói, thì chắc chắn phụ thân ta không phải người bình thường!”
A Mục cười khẽ nói: “Ngươi rất khó hiểu đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Có một chút!”
A Mục đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta cười khẽ: “Cứ sống theo nội tâm của mình là được. Còn về những thứ khác, có vài chuyện ông trời đã sắp đặt sẵn, cũng có vài chuyện do con người sắp đặt, cho dù là cái nào thì chúng ta cũng không thể thay đổi được! Cho nên việc chúng ta có thể làm chính là sống đúng với bản thân mình”.
Sống theo nội tâm!
Diệp Huyên im lặng.
A Mục lại nói: “Cũng giống như ngươi và ta, việc chúng ta gặp nhau chắc chắn không phải tình cờ, ta gặp ngươi, sau đó chọn ngươi làm Vu thị có rất nhiều rất nhiều nguyên nhân. Mà một người làm bất cứ chuyện gì cũng là có lý do, nhưng chúng ta không nhất thiết phải tìm hiểu kỹ mỗi một lý do, biết càng nhiều, mình sẽ càng khó chịu. Còn về ta và ngươi, ngươi có thể hiểu thế này, bây giờ ta cần ngươi, sau này ngươi cần ta, như thế là đủ rồi!”
Diệp Huyên im lặng.
Nhân quả!
Từ rất lâu trước đây đã có người nói với hắn, trên người hắn có nhân quả rất lớn.
Mà hắn thật sự không biết gì về nhân quả này cả.
Cũng như cô gái váy trắng vậy, vì sao nàng lại bảo vệ mình như thế?
Còn nữa, người phụ thân thần bí kia của mình là ai?
Một lát sau, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, đúng như lời A Mục nói, mình suy nghĩ nhiều như thế làm gì?
Dù sao có lợi thì tìm đến, có hại thì cứ chạy là được!
Nghĩ đến
A Mục lắc đầu: “Có lẽ vẫn cần chút thời gian, ba thứ đó đều là thần vật, muốn dung hợp là chuyện rất khó khăn”.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó hắn hỏi: “Nếu dung hợp thành công, thật sự có thể phá được phòng ngự của Thiên Long sao?”
A Mục gật đầu: “Chắc chắn có thể!”
Diệp Huyên đáp: “Chỉ cần có thể phá vỡ phòng ngự của Thiên Long là được rồi!”
Bây giờ thân thể của hắn không thua kém Thiên Long là bao, nếu cộng thêm Bất Tử Chi Thân, thân thể của hắn bây giờ đã có thể nói là vô địch rồi, nhưng hắn còn thiếu lực lượng và thủ đoạn tấn công!
Vì thân thể của người ta cũng rất mạnh!
Thời gian dần trôi, đám Thiên Long bên ngoài Vĩnh Sinh Chi Địa thì sắp không đợi được nữa rồi!
Lúc Dị Thú Kinh báo bọn họ phải đợi ba ngày, ông lão Thiên Long suýt chút nổi điên!
Lại ba ngày nữa!
Ông ta thật sự muốn huỷ diệt thế giới rồi!
Nhưng vì e ngại sự mạnh mẽ của Dị Thú Kinh, ông ta không thể không đợi thêm ba ngày!
Ba ngày!
Ông lão Thiên Long nhắm mắt lại, long uy không ngừng phát ra từ trong người ông ta.
…
Ba ngày thoáng chốc trôi qua!
Ngày thứ ba, ông lão thợ rèn đi ra từ trong nhà tranh, thấy thế, Diệp Huyên vội tiến lên nghênh đón: “Tiền bối?”
Ông lão thợ rèn nói: “Đi vào với ta!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Huyên đi vào, A Mục bên cạnh cũng vội đuổi theo.
Sau khi đi vào nhà tranh, Diệp Huyên phát hiện trong nhà tranh chỉ có một lò sắt lớn chứ không còn gì khác nữa!
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Nhỏ một giọt máu tươi vào!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn bấm ngón tay, một giọt máu tươi chảy thẳng vào trong lò sắt.
Ầm!
Giọt máu tươi vừa chảy vào, lò sắt lập tức rung lên, một tiếng kiếm reo kinh khủng phát ra từ bên trong lò sắt, sau đó, một thanh kiếm bay ra từ bên trong.
Kiếm Thiên Tru!
Diệp Huyên mở tay phải, kiếm Thiên Tru bay vào tay hắn, lúc này kiếm Thiên Tru không hề thay đổi, nhưng hai bên lưỡi kiếm lại có thêm hai đường sáng trắng rất nhỏ, trên mũi kiếm có một đường đỏ mảnh như lông.
Thiên Đạo Chi Phong!
Đại Địa Chi Nhuệ!
Ông lão thợ rèn nói: “Kiếm này rất ghê gớm, bây giờ nó sắc bén hơn trước đây ít nhất mười lần”.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó lấy giáp Chúc Long ra, hắn dùng kiếm Thiên Tru rạch nhẹ lên giáp Chúc Long.
Xoẹt!
Giáp Chúc Long chẳng khác nào một tờ giấy, lập tức rách ra!
Thấy cảnh này, Diệp Huyên ngây người.
Sắc bén thế ư?
Không thể không nói, lúc này hắn vẫn thấy hơi khiếp sợ, không đúng, là chấn động!
Hắn hiểu rõ sự kinh khủng của giáp Chúc Long, nhưng hắn không ngờ kiếm này lại có thể tuỳ tiện chém rách nó, phải biết rằng trước đây, kiếm Thiên Tru này chỉ có thể để lại một vết trầy thật mờ trên giáp Chúc Long mà thôi!
Ông lão thợ rèn lên tiếng: “Sự sắc bén của thanh kiếm này vô cùng hiếm thấy”.
A Mục chợt nói: “Nếu cho thêm một thứ nữa thì nó sẽ càng lợi hại hơn!”
Ông lão thợ rèn và Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, A Mục cười nói: “Theo ta được biết, ngoài Thiên Đạo Chi Nhận là thứ sắc bén nhất trên đời thì còn một thứ nữa gọi là Phá”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Phá?”
A Mục gật đầu: “Thứ này là khắc tinh của những người luyện thể, năm đó thứ này cũng nằm trong tay Thiên Đạo, sau đó nghe nói nàng tặng cho người nào đó rồi không còn tung tích nữa!”
Diệp Huyên nói: “Ta có thể đi hỏi Tiểu Đạo!”
Người phụ nữ này có rất nhiều bảo vật, còn hiểu rõ chuyện của thế giới này như lòng bàn tay, đi hỏi nàng chắc chắn không sai.
Lúc này, A Mục lại nói: “Ngươi có thể đi tìm con Chân Phượng kia!”
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Chân Phượng?”
A Mục gật đầu: “Bây giờ thân thể của ngươi đã cứng rắn đến mức tối đa rồi, nếu muốn tiếp tục nâng cao thì chỉ có thể Niết Bàn trùng sinh thôi. Nếu ngươi có thể đạt tới Bất Diệt Cảnh, dù là cô gái một chân và Ác Ma Nhạn muốn giết ngươi, ngươi cũng có thể tự bảo vệ mình”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thân thể của Thiên Long bát bộ của Thiên Long tộc ngày đó mạnh đến mức nào?”
A Mục đáp: “Cũng là Bất Diệt Kim Thân Cảnh! Nhưng không phải Bất Diệt Kim Thân bình thường, nếu ngươi đạt tới Bất Diệt Kim Thân, ngoài Thiên Long bát bộ, không có con Thiên Long nào có năng lực phòng ngự vượt qua ngươi cả”.
Diệp Huyên lại nói: “Có nhiều Thiên Long bát bộ không?”
A Mục lắc đầu: “Thiên Long tộc chỉ có một con Thiên Long bát bộ thôi!”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Nhưng nếu ngươi đi tìm con Thiên Phượng kia, rất có thể sẽ đắc tội Thiên Đạo”.
Thiên Đạo!
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Nàng ta hẹp hòi thế à?”
A Mục đáp: “Nàng ta rất hẹp hòi, hơn nữa còn rất thù dai!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Dị Thú Kinh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên vội vàng cất kiếm Thiên Tru đi.
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi che giấu cái gì?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Đâu có giấu gì đâu!”
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên một hồi, sau đó nói: “Ngươi phải đi rồi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết!”
Diệp Huyên xoay người về phía ông lão thợ rèn, cung kính cúi chào: “Tiền bối, ta phải đi rồi!”
Ông lão gật đầu: “Đi đi!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó hắn dẫn A Mục rời đi.
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên biến mất ở phía xa, không nói một lời.
Ông lão thợ rèn xoay người đi, lúc này, Dị Thú Kinh gọi lão lại: “Các hạ”.
Ông lão quay đầu nhìn Dị Thú Kinh, ả trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc các hạ đang suy tính điều gì?”
Ông lão thợ rèn cười nói: “Ngươi muốn đuổi ta đi sao?”
Dị Thú Kinh im lặng.
Ông lão cười khẽ: “Tiểu cô nương, so với chủ nhân của ngươi, ngươi vẫn còn non nớt lắm! Biết năm đó tại sao hắn để ta ở lại đây không? Là vì hắn đánh không lại ta đấy, ha ha!”
Nói xong, lão xoay người đi vào trong nhà tranh.
Dị Thú Kinh đứng im tại chỗ, ả không dám ra tay, vì trực giác cho ả biết nếu ra tay, ả sẽ chết chắc!
Đầu tiên là A La, sau đó là ông lão thợ rèn này…
Dị Thú Kinh lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.
…
Diệp Huyên vừa