*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông lão Thiên Long nhìn chằm chằm vào Ác Ma Nhạn: "Các hạ, đây là chuyện giữa Thiên Long tộc và hắn!"
Ác Ma Nhạn trừng mắt: "Ta biết đây là chuyện của các ngươi, ta có nói muốn xen vào à? Ta có nói sẽ giúp hắn sao? Ta chưa nói gì cả!"
Nói xong, nàng ta nhếch miệng lên cười: "Ta đã bảo rồi, chỗ này nhỏ, không chứa đánh nhau, bảo ngươi đừng có đánh nhau ở đây, ngươi cứ không nghe, không nghe thì chính là không chịu nể mặt Ác Ma Nhạn ta đây, ngươi không nể mặt ta thì sao ta lại phải nể mặt ngươi?"
Vẻ mặt của ông lão Thiên Long trở nên hơi khó coi, lão oán độc liếc mắt nhìn Diệp Huyên ở nơi xa, tên nhân loại này vừa nãy cố ý chọc tức lão ra tay đây mà!
Ác Ma Nhạn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên vội vàng nói: "Ta không có ra tay, ta, ta rất nể mặt cô!"
Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyên: "Ngươi là kẻ xấu xa nhất!"
Diệp Huyên: "..."
Ác Ma Nhạn đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta cười nói: "Ác Ma tộc chúng ta hiện tại chỉ muốn hòa bình, không muốn vướng vào thị phi, cũng không muốn trở thành địch của bất kỳ thế lực nào, chúng ta chỉ muốn sống cho tốt, tiểu đệ đệ à, đệ hiểu ý của ta không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Hiểu mà!"
Ác Ma Nhạn cười nói: "Khi nào rời đi?"
Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: "Ba ngày!"
Ác Ma Nhạn gật đầu: "Thành giao! Trong vòng ba ngày, ngươi có thể ở đây, ai ra tay, ta đánh kẻ đó!"
Diệp Huyên chân thành nói: "Đa tạ!"
Ác Ma Nhạn quay đầu nhìn về phía ông lão Thiên Long: "Nhớ cho kỹ, nơi này rất nhỏ, không chịu nổi các ngươi cấu xé!"
Ba ngày!
Sắc mặt ông lão Thiên Long vô cùng u ám!
Lại ba ngày!
Diệp Huyên ở phía xa xa lại dẫn A Mục rời đi.
Sau khi Diệp Huyên và A Mục rời đi, ông lão Thiên Long nhìn về phía Ác Ma Nhạn: "Các hạ, tên kia rõ ràng là một tên vô lại, vì sao các hạ lại phải nể mặt hắn? Hay là các hạ đang kiêng kỵ điều gì?"
Ác Ma Nhạn nhìn ông lão Thiên Long, cười nói: "Ngươi đấy, cần gì phải vì một con rồng đã chết mà bám riết theo hắn không buông!"
Ông lão Thiên Long gằn giọng nói: "Hắn làm nhục Thiên Long tộc ta!"
Ác Ma Nhạn lắc đầu: "Nếu như ta là ngươi, ta cũng mặc hắn sỉ nhục!"
Ông lão Thiên Long khẽ nhíu mày: "Các hạ có ý gì?"
Ác Ma Nhạn mở to mắt: "Ta chẳng có ý gì cả! Ha ha!"
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Lúc hày, ông lão Thiên Long đột nhiên hỏi: "Các hạ, rốt cuộc hắn là ai?"
Ác Ma Nhạn nhìn về phía ông lão Thiên Long, cười nói: "Nói thật, ngươi đừng gây sự với hắn nữa! Dù sao nếu đổi lại là ta, ta sẽ không chọc vào hắn đâu!"
Nói xong, nàng ta xoay người biến mất chẳng còn thấy đâu.
Ông lão Thiên Long đứng tại chỗ khẽ cau mày lại.
Một lát sau, ông lão Thiên Long gằn giọng nói: "Mặc kệ ngươi là người phương nào, làm nhục Thiên Long tộc ta thì phải chết!"
Nói xong, lão đã biến mất.
...
Diệp Huyên dẫn A Mục đi đến một dãy núi nọ, A Mục bỗng nói: "Người phụ nữ vừa nãy cũng rất mạnh đấy!"
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: "Vu Tộc có cường giả cỡ đấy không?"
A Mục gật đầu: "Có!"
Diệp Huyên lại hỏi: "Nhiều không?"
A Mục lắc đầu: "Không nhiều lắm!"
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Rốt cuộc lúc nào bọn họ mới tỉnh dậy?"
A Mục lại lắc đầu: "Không biết nữa! Nhưng cũng sắp rồi!"
Diệp Huyên thấp giọng thở dài.
A Mục nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó nói: "Thiên Long tộc sẽ có nhiều Thiên Long tỉnh lại hơn nữa đúng không?"
A Mục gật đầu: "Ta không lo Thiên Long tộc, ta lo là lo Thích Già tộc".
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Thích Già tộc?"
A Mục gật đầu: "Bọn họ là chủ nhân của Thiên Long tộc, thực lực cũng mạnh hơn, nếu bọn họ mà tỉnh lại thì ngươi gặp phiền toái lớn rồi đấy!"
Khóe miệng Diệp Huyên giật lên.
A Mục đột nhiên cười nói: "Ngươi hối hận vì đã hầm con rồng kia à?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Không hối hận!"
A Mục cười cười, không nói gì.
Diệp Huyên lấy kiếm Thiên Tru ra, hắn nhìn kiếm trong tay rồi trầm giọng nói: "Nếu nó sắc bén hơn chút nữa là được rồi! Hoặc để tên kia dùng linh hồn đánh với ta cũng được!"
A Mục nói: "Ta có thể khiến nó sắc bén hơn nữa!"
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, A Mục cười nói: "Thật đó!"
"Sắc bén đến mức nào?"
A Mục suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi muốn đến mức nào?"
"Chém rách phòng ngự của Thiên Long!"
A Mục đột nhiên nói: "Chỉ có một cách thôi, đó là cải tạo lại từ đầu thanh kiếm này".
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Cải tạo lại từ đầu?"
A Mục gật đầu: "Kiếm này của ngươi đã đủ sắc bén rồi, nếu như thêm vào Thiên Đạo Chi Phong và Địa Mẫu Chi Nhuệ trong truyền
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Đi đâu tìm bây giờ?"
A Mục tròn xoe mắt nói: "Ta có nè!"
Diệp Huyên: "..."
...
Tác giả có lời muốn nói: Mấy hôm nay ngày nào cũng để ý đến tình hình Covid, mọi người phải cẩn thận đấy! Sức khỏe là quan trọng nhất!
"Cô có?"
Diệp Huyên nhìn A Mục, có hơi ngạc nhiên.
A Mục gật đầu: "Ta có!"
Nói xong, A Mục xòe tay ra, một viên tinh thạch màu cam đột nhiên xuất hiện trong tay nàng ta, mà trong viên tinh thạch ấy còn có một tia sáng trắng lấp lánh.
Diệp Huyên hơi kinh ngạc: "Đây chính là Thiên Đạo Chi Phong?"
A Mục gật đầu: "Đúng!"
"Thiên Đạo Chi Phong là gì?"
"Thiên Đạo từng chế ra một thanh thần binh tên là Thiên Đạo Chi Nhận, nhưng sau này không biết tại sao thanh thần binh đó lại bị phân tách ra, mũi kiếm của Thiên Đạo Chi Nhận được Vu tộc ta tìm thấy, sau này thì vào tay ta!"
Diệp Huyên mở to mắt: "Cô có thể giữ bảo vật của Vu tộc tùy ý à?"
A Mục gật đầu: "Đúng, chỉ cần là đồ của Vu tộc, ta đều dùng được".
Diệp Huyên vội vàng hỏi: "Vu tộc các cô còn thiếu Đại tế ti nào không?"
A Mục che miệng cười khẽ: "Ngươi đã là Vu thị của ta nên không thể làm Đại tế ti được nữa! Hơn nữa muốn làm Đại tế ti thì cần phải có rất nhiều thứ!"
Diệp Huyên lắc đầu thở dài, như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại hỏi: "Thiên Đạo Chi Phong này sắc bén lắm à?"
A Mục gật đầu, nụ cười trên mặt nàng dần biến mất: "Vô cùng sắc bén!"
Nói xong, nàng ta lại lấy ra một cục đá nhỏ màu đỏ sẫm, bên trong cục đá cố một sợi tơ đỏ nhỏ như sợi tóc.
Diệp Huyên nhìn cục đá: "Đây là?"
A Mục nói: "Đại Địa Chi Nhuệ, đây là thứ sắc bén nhất trên mặt đất, nó được ngưng tụ thành từ dung nham ở nơi sâu thẳm dưới lòng đất, mấy chục ngàn năm mới được ngần ấy đó!"
Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên: "Quý giá lắm!"
Diệp Huyên: "..."
A Mục đột nhiên lắc đầu: "Cho dù ta có hai thứ này, ngươi cũng không thể dung hợp chúng vào kiếm của ngươi được".
"Tại sao?"
"Bởi vì ngươi thiếu một thợ rèn, phải là thợ rèn có thể khống chế ba loại thần vật này!"
Diệp Huyên ngây người một lúc, sau đó vội vàng nói: "Ta có thợ rèn!"
A Mục nhìn Diệp Huyên: "Ngươi có?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng, ta biết một thợ rèn!"
"Thợ rèn bình thường không
Ngay lúc hắn sắp rời khỏi Chiến trường cổ, Ác Ma Nhạn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyên một lát rồi hỏi: "Muốn rời khỏi?"
Diệp Huyên gật đầu: "Ở đây sẽ liên lụy đến Nhạn cô nương, trong lòng ta vô cùng áy náy, thế nên ta quyết định rời khỏi!"
Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyên: "Chắc chắn là có nguyên nhân khác!"
Diệp Huyên: "..."
Ác Ma Nhạn bỗng nhìn sang A Mục: "Cô nương tên là gì?"
A Mục cười nói: "A Mục!"
Ác Ma Nhạn im lặng một lát rồi bảo: "Nếu hiện tại cô nương có nhu cầu thì có thể ở lại đây, ta sẽ bảo vệ cô nương chu toàn!"
Diệp Huyên vội vàng hỏi: "Ta thì sao?"
Ác Ma Nhạn cười: "Ngươi lợi hại mà, không cần người khác che chở đâu!"
Khóe miệng Diệp Huyên giật lên, người phụ nữ này...
A Mục cười bảo: "Ý tốt của cô nương ta xin nhận! Nhưng hắn là Vu thị của ta, hắn ở đâu thì ta ở đấy!"
Diệp Huyên nhìn A Mục mà không nói gì.
Ác Ma Nhạn khẽ gật đầu: "Đã rõ! Hai người bảo trọng!"
Diệp Huyên nói: "Nhạn cô nương, cô không giữ ta lại à?"
"Nếu giữ ngươi lại, ta dám chắc chẳng bao lâu sau, nơi này của ta sẽ biến mất khỏi thế giới này".
Diệp Huyên: "..."
Ác Ma Nhạn cười nói: "Tạm biệt!"
Nói xong, nàng ta đã biến mất không còn thấy đâu.
Diệp Huyên lắc đầu: "Vô tình!"
Nói xong, hắn dẫn A Mục đi.
Sau khi Diệp Huyên và A Mục biến mất, Ác Ma Nhạn đi tới Thần Linh tộc, nàng ta đến trước điện thần linh rồi cười nói: "Hư Vô Duy Độ bắt đầu hiện thế rồi!"
Lúc này, một người trung niên xuất hiện trước mặt nàng ta.
Chính là Thần Đế!
Thần Đế nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: "Thật ra chúng ta có thể giúp hắn!"
Ác Ma Nhạn lắc đầu: "Có lợi cũng có hại! Chúng ta có thể bán ân tình, cho hắn một vài lợi lộc, nhưng không thể đánh cược hết thảy lên người hắn được".
Thần Đế khẽ nhíu mày: "Tại sao?"
Ác Ma Nhạn nhẹ giọng nói: "Bởi vì ta không chắc có phải là Thiên Đạo đang tính kế chúng ta hay không!"
Thiên Đạo!
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Thần Đế trầm lại.
Ông ta vô cùng kiêng kị với sự tồn tại trong truyền thuyết này!
Người phụ nữ kia thật sự rất đáng sợ!
Lúc này, Ác Ma Nhạn cười nói: "Còn nữa, một Thiên Long tộc nho nhỏ mà hắn không giải quyết được thì quá mức vô dụng rồi".
Thần Đế gật đầu: "Cũng đúng!"
Ác Ma Nhạn quay đầu nhìn về phía phía chân trời: "Còn Thiên Long tộc kia nữa, bọn chúng cũng có gan đấy, dám gây sự với sao chổi".
Nói xong, nàng ta lắc đầu nở nụ cười, rồi lại biến mất.
Diệp Huyên vừa dẫn A Mục rời khỏi Chiến trường cổ đã có mấy hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn.
Thiên Long tộc!
Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, dẫn đầu vẫn là ông lão Thiên Long, lúc này vết thương trên người lão gần như đã hoàn toàn hồi phục.
Diệp Huyên thu hồi tầm nhìn, đẩy nhanh tốc độ.
Hiện tại hắn phải mau chóng chạy tới Vĩnh Sinh Chi Địa để tìm ông lão thợ rèn!
Phía sau Diệp Huyên, ông lão Thiên Long đột nhiên lên tiếng: "Tên này chắc chắn lại đang định đến nơi nào đó cầu xin giúp đỡ, mau tăng tốc, ngăn hắn lại!"
Nói xong, lão đột nhiên gầm lên, lập tức khôi phục lại bản thể, sau khi hóa rồng, tốc độ của lão tăng lên gấp bội.
Phía xa xa, Diệp Huyên cũng nhờ sự giúp đỡ của A Mục mà tốc độ tăng lên đáng kể.
Cứ thế, khoảng chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đã đến Vĩnh Sinh Chi Địa, như hắn dự liệu, nơi này vẫn đang đóng cửa!
Diệp Huyên dứt khoát sử dụng đạo tắc Không Gian, sau đó lại lợi dụng bước nhảy không gian vào thẳng Vĩnh Sinh Chi Địa, vừa vào trong, Dị Thú Kinh đã xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Huyên cười nói: "Dị Thú Kinh cô nương, lâu rồi không gặp!"
Dị Thú Kinh vừa định nói chuyện thì bỗng cau mày lại, ả ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, phía xa xôi ấy đang có vài con Thiên Long khổng lồ lao tới đây.
Sắc mặt Dị Thú Kinh lập tức lạnh lại, ả nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười xòa: "Ta còn có việc, cáo từ nhé!"
Nói xong, hắn lập tức biến mất.
Dị Thú Kinh đang định nói gì đó thì mấy con Thiên Long kia đã đến trước mặt ả.
Ông lão Thiên Long dẫn đầu nhìn Dị Thú Kinh: "Các hạ là gì của nhân loại kia?"
Dị Thú Kinh vô cảm đáp: "Ta không phải người của hắn!"
Ông lão Thiên Long: "Vậy xin các hạ giao hắn ra đây!"
Dị Thú Kinh lạnh lùng nói: "Sao ngươi không tự mình bắt hắn đi?"
"Vậy chúng ta tự đi bắt!"
Dị Thú Kinh lúc này bỗng nói: "Không được đánh nhau ở trong đấy!"
Nghe thế, sắc mặt ông lão Thiên Long lập tức trở nên khó coi, một luồng áp lực vô hình đột nhiên bộc phát ra từ cơ thể của lão.
Thấy cảnh cảnh này, ánh mắt của Dị Thú Kinh lạnh đi, ả đột nhiên bước lên trước một bước, một nguồn sức mạnh vô hình đột nhiên đánh lên đỉnh đầu của ông lão Thiên Long, khoảnh khắc cảm nhận được uy thế của nguồn sức mạnh ấy, sắc mặt lão Thiên Long tái đi, bởi vì lão cảm nhận được nguồn sức mạnh ấy có tính uy hiếp chí mạng với bản thân!
Cà đàn Thiên Long liên tục thối lui lại, bọn họ nhìn Dị Thú Kinh, lần này trong mắt họ đã tràn ngập vẻ kiêng kỵ.
Dị Thú Kinh vẫn lạnh lùng, khi ả được sáng tạo ra đã bẩm sinh có sự khắc chế nhất định với các loại dị thú, tất nhiên quan trọng nhất là vì hiện tại thực lực của ả đã được khôi phục hoàn toàn, bây giờ ả đã có thể tùy ý điều động toàn bộ sức mạnh bên trong Dị Thú Kinh!
Chẳng qua mấy con Thiên Long này không thể là đối thủ của ả được.
Ông lão Thiên Long nhìn chằm chằm vào Dị Thú Kinh: "Rốt cuộc ngươi là ai!"
Từ sau khi rời khỏi Hư Vô Duy Độ, lão không ngờ mình càng lúc càng gặp phải mấy kẻ biến thái!
Cường giả ở thời đại này nhiều đến vậy sao?
Dị Thú Kinh lạnh lùng liếc ông lão Thiên Long kia: "Các ngươi muốn giết hắn?"
Ông lão Thiên Long gật đầu.
"Tại sao?"
"Rồng của Thiên Long tộc bị hắn giết, hơn nữa..."
Nói đến đây, vẻ mặt của lão lập tức trở nên dữ tợn: "Hơn nữa hắn còn nấu lên!"
Nấu rồng!
Dị Thú Kinh giật giật khóe miệng, tên này lại dám đi làm thịt rồng!
Ông lão Thiên Long nhìn về phía Dị Thú Kinh: "Các hạ, đây là chuyện của chúng ta, mong các hạ đừng nhúng tay vào!"
Dị Thú Kinh vẫn vô cảm: "Ta không nhúng tay vào chuyện của các ngươi".
Ông lão Thiên Long do dự một chốc rồi nói: "Vậy..."
Dị Thú Kinh lạnh lùng: "Ta sẽ bảo hắn rời đi!"
"Nếu hắn không chịu đi thì sao?"
"Ta không dính vào chuyện của các ngươi! Lát nữa ta sẽ khiến hắn rời đi, sau khi hắn đi rồi thì ta hi vọng các ngươi đừng bước vào địa bàn của ta nữa!"
Nói xong, ả xoay người bỏ đi!
Sắc mặt của ông lão Thiên Long có chút khó coi.
Lão không ngờ rằng mình chỉ truy sát một thiếu niên nhân loại thôi mà gặp phải đủ đường khó khăn, hơn nữa còn chưa thành công!
Nếu cứ kéo dài như vậy e là có chút không ổn!
Ông lão Thiên Long cau mày, không biết đang trầm tư điều gì.
...
Diệp Huyên dẫn A Mục đến nơi ở của ông lão thợ rèn, ông ta vẫn còn ở đây, khi thấy lão thợ rèn, Diệp Huyên vội vàng chạy đến: "Chào tiền bối!"
Ông lão thợ rèn nhìn A Mục, sau đó lại nói: "Ngươi lại dẫn một cô gái khác đến!"
Diệp Huyên: "..."
A Mục mở to mắt nhìn về phía Diệp Huyên.
Ông lão thợ rèn bỗng hỏi: "Tìm ta có việc gì?"
Diệp Huyên vội vàng gật đầu, hắn đưa kiếm Thiên Tru cho ông ta, sau đó nhìn sang A Mục, A Mục chợt hỏi: "Bên cạnh ngươi có nhiều phụ nữ lắm hả?"
Diệp Huyên ngạc nhiên, hắn không ngờ A Mục lại bỗng hỏi vấn đề này!
Hắn đang
Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối, nếu dung hợp chúng nó lại thì cần mất bao lâu?"
"Hai ngày!"
Diệp Huyên thi lễ: "Đa tạ!"
Ông lão thợ rèn cầm ba món đồ lên rồi quay người đi vào trong nhà tranh.
Lúc này Dị Thú Kinh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: "Rời khỏi đây!"
Diệp Huyên mở to mắt: "Ngươi nói gì thế, ta nghe không hiểu!"
Dị Thú Kinh: "..."
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đừng có giả ngu với ta!”
Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Dị Thú Kinh cô nương, ta có thể ở lại đây mấy ngày không?”
Vẻ mặt Dị Thú Kinh không chút cảm xúc: “Không thể!”
Diệp Huyên nói: “Chỉ ba ngày thôi!”
Dị Thú Kinh vẫn quả quyết: “Không thể!”
Rất vô tình!
Khoé miệng Diệp Huyên giật giật, người phụ nữ này thật quá vô tình!
Dị Thú Kinh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, chỗ này của ta không phải chỗ tị nạn của ngươi!”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, ba mươi luồng tử khí xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa tử khí cho Dị Thú Kinh.
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên, khinh thường nói: “Ngươi tưởng ta tham lam giống nhân loại các ngươi sao?”
Diệp Huyên lại lấy hai mươi luồng tử khí ra.
Dị Thú Kinh chợt nhận lấy năm mươi luồng tử khí kia, sau đó nói: “Ba ngày sau phải đi ngay!”
Dứt lời, ả xoay người biến mất.
Lúc này, A Mục ở bên cạnh đột nhiên nói: “Tử khí kia của ngươi không hề tầm thường chút nào!”
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Cô muốn à?”
A Mục lắc đầu: “Ta không cần tử khí!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn về phía cửa hàng nhỏ kia, bây giờ hắn chỉ mong ông lão thợ rèn có thể nhanh chóng nâng cấp kiếm Thiên Tru!
Mấy con Thiên Long kia thật sự quá kiêu ngạo!
A Mục nhìn một vòng xung quanh, sau đó nói: “Cô nương khi nãy là một kỳ vật, nếu ngươi có thể thu phục nàng thì chắc chắn rất có lợi cho ngươi!”
Thu phục Dị Thú Kinh!
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Người này không thích ta, ta không nên có ý đồ với ả!”
Nói xong, hắn nhìn A Mục: “A Mục cô nương, ta vẫn luôn không hiểu một điều, cao thủ của Vu tộc cô vẫn chưa tỉnh lại, vì sao cô có thể tỉnh lại thế?”
A Mục chớp mắt: “Tất cả sự gặp gỡ đều là số mệnh, là duyên phận!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ý là ta với cô gặp nhau là duyên ư?”