*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đấu tay đôi!
Sở dĩ ông lão Thiên Long muốn đấu tay đôi với Diệp Huyên là vì ông ta thật sự không muốn để Diệp Huyên chạy mất!
Tên này rất giỏi chạy trốn!
Mà lúc nghe thấy lời của ông lão, Diệp Huyên hơi ngạc nhiên.
Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị đánh hội đồng, nhưng không ngờ ông lão Thiên Long này lại muốn hắn đấu tay đôi!
Niềm vui bất ngờ!
Diệp Huyên nhìn về phía ông lão Thiên Long: “Ông chắc chắn là không đánh hội đồng?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Chỉ cần ngươi không chạy, chúng ta sẽ không đánh hội đồng!”
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì đấu tay đôi đi!”
Nói xong, Diệp Huyên rút kiếm của mình ra, không phải kiếm Thiên Tru, mà là một thanh kiếm bình thường!
Ông lão Thiên Long quay đầu nhìn về phía mấy con rồng sau lưng: “Các ngươi lùi về sau!”
Mấy con Thiên Long kia lập tức lùi xa mấy trăm trượng!
Ông lão Thiên Long nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Các hạ, ra tay đi!”
Ông lão chợt siết chặt tay phải, một khắc sau, lão lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Huyên ở phía xa híp mắt lại, đánh ra một quyền!
Cú đấm này của hắn đánh thẳng lên ngực ông lão Thiên Long, mà nắm đấm của lão cũng đánh trúng trước ngực hắn.
Một người một rồng đều không chọn phòng ngự!
Ầm ầm!
Hai người đồng thời lùi lại khoảng mấy trăm trượng.
Diệp Huyên vừa mới dừng lại, ông lão Thiên Long phía xa lại xông tới, trong khoảnh khắc lão xông đến, Diệp Huyên cũng biến mất khỏi vị trí ban đầu!
Bịch bịch bịch!
Diệp Huyên và ông lão Thiên Long bắt đầu cận chiến.
Một người một rồng đều đang đấu tay không, không có bất kỳ kỹ xảo nào!
Lúc này, Diệp Huyên hơi hưng phấn, vì hắn phát hiện thân thể và lực lượng của mình ông thua kém ông lão Thiên Long một chút nào!
Còn ông lão Thiên Long thì càng đánh càng hoảng sợ, vì lão phát hiện thân thể và lực lượng của người trước không hề thua kém gì mình!
Đây là thể loại quái thai gì vậy?
Lão là Thiên Long tộc đấy!
Đánh một hồi, ông lão Thiên Long biết nếu tiếp tục đánh như thế, bọn họ sẽ đánh rất lâu!
Vì không ai làm gì được ai cả!
Như nghĩ đến điều gì, lão đột nhiên lao tới trước mặt Diệp Huyên, đánh một quyền lên đầu hắn, cùng lúc đó, lão hét to: “Ra tay!”
Lão vừa dứt lời, mấy Thiên Long ở sau lưng chợt ra tay!
Rõ ràng là muốn cùng nhau giải quyết Diệp Huyên!
Mà lực đấm của lão đã bao phủ lên người Diệp Huyên, Diệp Huyên hoàn toàn không thể chạy trốn.
Nhưng Diệp Huyên cũng không định trốn, vào khoảnh khắc ông lão Thiên Long bảo ra tay, trong tay hắn cũng có một thanh kiếm xuất hiện!
Kiếm Thiên Tru!
Ông lão Thiên Long còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Huyên đã chém một kiếm từ trên xuống.
Xung quanh trở nên yên tĩnh!
Ông lão Thiên Long sững sờ nhìn Diệp Huyên: “Sao có thể…”
Vừa nói xong, giữa chân mày lão chợt nứt ra, sau đó, người lão cũng bị chém làm đôi, máu tươi bắn tung toé!
Một kiếm phân thây!
Vào khoảnh khắc linh hồn của ông lão Thiên Long tách ra khỏi thân thể, lão lập tức muốn chạy trốn, nhưng một thanh kiếm đột nhiên đâm vào linh hồn của lão!
Kiếm Trấn Hồn!
Oanh!
Trong nháy mắt, linh hồn của ông lão Thiên Long lập tức bị hấp thu!
Mà mấy con Thiên Long vừa định xông lên cũng ngây người, bọn chúng không ngờ ông lão Thiên Long lại bị giết chết trong nháy mắt như thế!
Mà lúc này, Diệp Huyên phía xa đột nhiên biến mất.
Xoẹt!
Một con Thiên Long trong đó bị Diệp Huyên phân thây chỉ với một kiếm, mấy con Thiên Long còn lại thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy trốn, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Một lát sau, mấy con Thiên Long xung quanh bị Diệp Huyên giết sạch!
Diệp Huyên đứng trên không trung nhìn kiếm Thiên Tru trong tay, trong lòng vô cùng khiếp sợ!
Kiếm này quá đáng sợ!
Những con rồng này ở trước mặt hắn còn mỏng hơn cả giấy!
Lúc này, A Mục đi tới trước mặt hắn, nàng ta nhìn thi thể của mấy con Thiên Long xung quanh: “Giết hết rồi!”
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Ta giết bọn họ rồi, Thiên Long tộc sẽ có nhiều Thiên Long xuất hiện hơn, sau đó sẽ tiếp tục nhằm vào chúng ta, đúng không?”
A Mục nhìn Diệp Huyên, vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Bọn họ sẽ có Thiên Long mạnh hơn đến tìm ngươi!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Tuần hoàn ác tính!”
A Mục đang định lên tiếng, thì chân trời phía xa đột nhiên rung lên.
Diệp Huyên nheo mắt, hắn cất kiếm Thiên Tru đi, sau đó nói: “Đừng nói là đến rồi nhé?”
A Mục nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Đây là bí thuật truy hồn, bí pháp của Thiên Long tộc, nếu Thiên Long tộc xảy ra xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở bên ngoài, Thiên Long tộc có thể sử dụng bí pháp này tìm
Vào khoảnh khắc hư ảnh của Thiên Long này xuất hiện, Diệp Huyên cảm nhận được một áp lực vô hình!
Rất mạnh!
Nét mặt Diệp Huyên trở nên nặng nề.
Hư ảnh ở chân trời nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi giết!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Hư ảnh của Thiên Long chợt nổi giận: “Ngươi đúng là to gan!”
Diệp Huyên nhìn hư ảnh, cười nói: “Chẳng lẽ chỉ bọn họ được giết ta à? Ông đây cho ngươi biết, ông đây to gan thế đấy!”
Hư ảnh của Thiên Long nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
Diệp Huyên cười khẩy, hắn nhìn thi thể Thiên Long dưới đất, sau đó nói: “Xem này, ông đây sẽ biểu diễn cho ngươi cảnh nồi sắt hầm rồng!”
Dứt lời, hắn cầm cái nồi to ra, sau đó nhóm lửa bắt đầu hầm.
A Mục chớp mắt: “Thật sự muốn hầm à? Người ta vẫn còn ở đây mà!”
Diệp Huyên đáp: “Hầm!”
Dứt lời, hắn lập tức bắt đầu hầm.
Thấy Diệp Huyên hầm rồng, hư ảnh Thiên Long phía chân trời cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn, Diệp Huyên chẳng thèm để tâm đến nó.
Chẳng mấy chốc, trong nồi sắt đã có mùi thịt bay ra!
Mà lúc này, hư ảnh đó chợt mờ đi, nhưng ánh mắt của gã vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Huyên.
Một lát sau, hư ảnh của Thiên Long biến mất.
A Mục nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cố ý chọc giận hắn?”
Diệp Huyên nói: “Thật ra ta muốn chọc hắn tức chết”.
A Mục chớp mắt: “Chắc chắn hắn rất tức giận, nhưng sẽ không tức chết”.
Diệp Huyên nhún vai: “Dù sao đi nữa chắc chắn bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta, đúng không?”
A Mục gật đầu, nàng ta gắp một miếng thịt rồng lên cho vào miệng, sau đó nói: “Bây giờ ngươi có tính toán gì?”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Chỉ một thanh kiếm Thiên Tru vẫn chưa đủ để ta chống lại toàn bộ Thiên Long tộc, ta phải nâng cao cảnh giới và củng cố thân thể của mình!”
Nói xong, hắn nhìn về phía A Mục.
A Mục lại gắp một miếng thịt rồi cho vào miệng rồi nói tiếp: “Cảnh giới, ngươi nhất định phải mượn được Phần Mộ hoặc giếng Luân Hồi, nếu không, ngươi không thể nào nhanh chóng đạt đến Luân Hồi Cảnh! Mà bây giờ, chắc chắn chúng ta không thể đi vào tìm Phần Mộ và giếng Luân Hồi. Cho nên chúng ta chỉ có thể củng cố thân thể thôi.”
Diệp Huyên gắp một cục xương rồng lên gặp: “Cho nên chúng ta phải đi tìm con Chân Phượng kia?”
A Mục gật đầu: “Đúng thế! Ta phải
Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Long bảy vân?”
A Mục gật đầu: “Rất mạnh, dù kiếm của ngươi có thể khiến Thiên Long cấp bậc này bị thương, nhưng thực lực của đối phương bỏ xa ngươi, chỉ cần đối phương không ngu đến mức dùng đầu đỡ kiếm của ngươi thì ngươi sẽ không thể thắng được!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi! Chúng ta đi tới tinh vực Thiên Đạo thôi!”
A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta cần phải nhắc nhở ngươi, Thiên Đạo không dễ trêu vào đâu, ngươi đi tìm con Chân Phượng cuối cùng kia thì đồng nghĩa với việc ngươi sẽ đắc tội nàng ta, ngươi có sợ không?”
Thiên Đạo!
Diệp Huyên ngẫm nghĩa một lát, sau đó nói: “Nàng ta sẽ không hẹp hòi thế đâu nhỉ?”
A Mục nghiêm túc đáp: “Thiên Đạo rất hẹp hòi! Cho nên ngươi phải suy nghĩ kỹ!”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Đi!”
A Mục gật đầu: “Được! Ta đi với ngươi!”
Nói xong, nàng ta nhìn nồi thịt rồng trước mặt: “Ăn xong rồi đi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Hai người bắt đầu điên cuồng càn quét thịt rồng trong nồi lớn.
Khoảng nửa canh giờ sau, hai người đã ăn sạch thịt rồng trong nồi.
A Mục liếm miệng, tỏ vẻ say mê: “Thịt Thiên Long này đúng là ngon thật, thật ra nếu nói ngon, thì còn có một loại thịt ngon hơn thịt Thiên Long này!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Thịt gì?”
A Mục đáp: “Kỳ lân thượng cổ, thịt của loại thần thú này ăn ngon hơn!”
Kỳ lân thượng cổ!
Diệp Huyên chớp mắt: “Cô ăn rồi à?”
A Mục cười hì hì, không nói lời nào.
Diệp Huyên lại hỏi: “Kỳ lân thượng cổ có mạnh không?”
Nụ cười trên mặt A Mục chợt biến mất: “Rất mạnh, thần thú tối cao, cùng một thời đại với Thiên Đạo, rất lợi hại!”
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy chúng ta đừng có ý đồ với nó! Đi, chúng ta đi tới tinh vực Thiên Đạo!”
A Mục gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên nhanh chóng mang theo A Mục biến mất.
Mà trong Hư Vô Duy Độ xa xa, một luồng long uy mạnh mẽ chợt bay lên, một khắc sau, long uy đó đã rời khỏi ngục tối Vô Biên.
Trong khu mộ, ông lão trông mộ đang quét sân chợt dừng lại, lão ta quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu thở dài: “Thật là một tên giỏi gây chuyện”.
Nói xong, lão ta nhìn về phía khu mộ, lúc này, có mấy ngôi mộ
Trên đường đi, Diệp Huyên đột nhiên nói; “A Mục cô nương, con Chân Phượng bị nhốt kia có dễ nói chuyện không?”
A Mục đáp: “Không biết, nhưng ta cảm thấy có lẽ không dễ nói chuyện đâu! Ngươi nghĩ xem, nàng bị nhốt lâu như vậy, chắc chắn đã không được bình thường nữa. Nếu gặp được thì có thể phải cẩn thận!”
Diệp Huyên nói: “Thiên Đạo nhốt người ta lại lâu như thế, có phải hơi…”
A Mục vội ngắt lời: “Đừng nói xấu Thiên Đạo!”
Diệp Huyên nhìn A Mục, A Mục nghiêm túc nhắc nhở: “Chúng ta đừng đắc tội nàng thì tốt hơn!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó tăng tốc, chẳng mấy chốc, hắn đi tới một vùng tinh không, trong tinh không, hắn nhìn thấy một hành tinh màu đỏ chói chan tựa như Mặt Trời.
A Mục nhìn hành tinh màu đỏ như lửa kia, trong mắt loé lên ánh sáng phức tạp, khẽ nói: “Làm người phải luôn khiếm tốn, đừng cứ có chút bản lĩnh là tự cao tự đại!”
Núi Chân Phượng!
Nhìn hành tinh đỏ như lửa bên dưới, Diệp Huyên hơi thảng thốt.
A Mục đột nhiên cười nói: “Đồng tình cho Chân Phượng tộc à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng không phải! Chỉ cảm thấy cuộc sống quá khó khăn thôi!”
A Mục gật đầu: “Cũng đúng!”
Diệp Huyên cười nói: “Đừng nghĩ những chuyện này nữa, chúng ta đi xuống thôi!”
Dứt lời, hắn dẫn A Mục tiến vào hành tinh đỏ như lửa kia!
Vừa đi vào, Diệp Huyên đã cảm thấy nóng hầm hập, hơn nữa càng vào sâu, cảm giác đó càng dữ dội hơn!
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía A Mục: “Hình như cô không bị sao cả!”
A Mục gật đầu: “Ta vẫn có chút khả năng tự vệ!”
Sau đó, nàng ta lẩm bẩm cái gì đó, một lát sau, trên người Diệp Huyên xuất hiện một màn sáng màu xanh nhạt, sau khi màn sáng này xuất hiện, cảm giác nóng bỏng xung quanh hắn lập tức biến mất!
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “A Mục, đây là thần thông gì vậy?”
A Mục cười đáp: “Chỉ là một vòng bảo vệ đơn giản thôi”.
Diệp Huyên nhìn A Mục: “Cô biết nhiều thứ thật!”
Nói xong, hắn tăng tốc.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đi tới núi Chân Phượng trong truyền thuyết, mà lúc này, núi Chân Phượng đã trở thành một biển lửa.
Diệp Huyên nhìn xung quanh: “Chân Phượng kia ở đâu?”
A Mục quan sát một vòng: “Không biết!”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Đừng nói là không còn sống nữa nhé?”
A Mục lắc đầu: “Có lẽ là không đâu, trừ khi Thiên Đạo ra tay một lần nữa, nếu không ngọn lửa này không thể đốt chết nàng ta được!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn về phía núi Chân Phượng xa xa: “Chân Phượng tiền bối có đây không?”
Không một ai đáp lại.
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía A Mục, A Mục trầm ngâm một lá, sau đó nói: “Có lẽ là không muốn xuất hiện”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Vậy phải làm sao đây?”
A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Thuyết phục nàng ta xuất hiện!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Thuyết phục bằng cách nào?”
A Mục: “Ngươi tự