Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3761-3770




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên hỏi: “Các người sắp sửa tỉnh lại đúng không?"



A Mục nhìn hắn với vẻ hiếu kỳ: “Ngươi đến đây làm gì?"



"Ta đến tìm giếng Luân Hồi và Phần Mộ”.




A Mục hơi nhăn mày lại: “Phần Mộ? Giếng Luân Hồi?"



Thấy hắn gật đầu, nàng ta nói: “Ta sẽ dẫn ngươi đến Phần Mộ”.



Thấy nàng ta xoay gót đi, Diệp Huyên vội vàng chạy đến ngang hàng, hỏi: “A Mục cô nương, Phần Mộ kia có nguy hiểm không?"



"Ngươi đi một mình thì có”.




"Nó rốt cuộc là gì?"



A Mục nhẹ giọng nói: “Phần Mộ, tức cái chết, cái chết tức luân hồi”.



Diệp Huyên còn muốn hỏi thêm thì nàng ta đã sải bước nhanh hơn. Chẳng mấy chốc sau, họ đi đến một khu rừng rậm, bên trong là một phần mộ khổng lồ, bốn phía trải rộng phù văn màu đỏ, ở phía trước là một bia mộ không khắc chữ.



Diệp Huyên nhìn sang am, nghe nàng ta nói: “Vào đi, thứ bên trong có thể giúp ngươi hiểu được luân hồi”.



Diệp Huyên do dự: “Có nguy hiểm không?"



"Có”.



Diệp Huyên: “...”



A Mục nhìn hắn: “Vào đi thôi”.



Diệp Huyên lại do dự: “Nhưng nguy hiểm...”



A Mục: “Không sao đâu”.



Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi rồi cất bước đi đến phần mộ. Khi hắn đứng trước nó, một luồng sức mạnh khổng lồ bỗng tuôn trào từ bên trong.



Hắn nheo mắt, rút kiếm chém ra.



Uỳnh!



Khi luồng sức mạnh khi bị chém nát, một cái bóng màu đen bỗng xuất hiện trước mặt hắn, tung ra một cú đấm khi hắn còn chưa kịp hoàn hồn.



Diệp Huyên biến sắc, chỉ trong một khắc đã lui lại hơn mấy trăm trượng. Hắn vừa dừng lại đã phát hiện giáp Chúc Long trước ngực nứt vỡ, phần giáp còn lại cũng chi chít vết rạn.



Diệp Huyên nhìn về phía phần mộ, thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước lối vào.



Khi ông ta lần nữa biến mất, hắn nheo mắt, dùng khiên Tu Di đẩy về trước.



Một nắm đấm từ đối phương nện vào khiên.



Oành!



Diệp Huyên bay vút ra ngoài, tấm khiên trong tay nứt thành mấy mảnh.



Khiên Tu Di đã

1644923072977.png


Hắn thấp giọng đáp: “Mạnh quá”.



Nàng ta gật đầu: “Ông ta là Thiên Long của Thiên tộc đó”.



Diệp Huyên nhìn sang: “Thiên Long? Yêu thú sao?"




"Đúng vậy”, A Mục gật đầu.



Diệp Huyên im lặng.



Đối phương là rồng, chẳng trách sao lại mạnh đến vậy.



Diệp Huyên hạ giọng hỏi: “Cô đánh thắng được không?"



A Mục nhìn hắn: “Ta không biết đánh nhau”.




Không biết đánh nhau á?



Diệp Huyên ngây ngẩn: “Cô chắc chứ?"



Nàng ta chớp mắt: “Đại tế ti không biết đánh nhau đâu”.



Hắn nhìn A Mục một cái, nhanh chóng xác nhận rằng nàng ta thật sự không biết đánh nhau.



Đại tế ti mà lại không biết cái này á?



Thế thì sống kiểu gì?



Đúng lúc ấy, người đàn ông kia bỗng mở miệng: “Đại tế ti sở hữu thân phận cao quý trong Vu tộc, tuy không biết giao đấu nhưng chỉ cần một câu nói của họ, toàn bộ cường giả Vu tộc đều sẵn lòng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì họ”.



Diệp Huyên nhìn lên, thấy ông ta đang chậm rãi đi đến.



Thấy A Mục lập tức nấp ra sau lưng mình, khóe miệng hắn cứng đờ: “Cô nương không gọi người đến giúp à?"



Nàng ta lắc đầu: “Đang ngủ say cả rồi, ta không gọi dậy được”.



"Nhưng ta có thể không đánh lại đâu”, hắn thấp giọng nói.



A Mục nghe vậy thì do dự một hồi: “Vậy ngươi gọi cô gái ban nãy đến đi, nàng ta thắng được đấy”.



Diệp Huyên cạn lời. Hắn cũng muốn gọi cô gái váy trắng lắm chứ, nhưng vấn đề là hắn không biết nàng đang ở đâu.



Đúng lúc ấy, người đàn ông kia bỗng bật cười: “Thì ra Đại tế ti đã tỉnh lại trước”.



A Mục nhìn ông ta: “Người đi với ta này không đơn giản đâu, nếu ngươi dám đả thương hắn thì cẩn thận tai họa buông xuống với cả Thiên tộc đấy!"



Đối phương quan sát Diệp Huyên hồi lâu rồi buông lời giễu cợt: “Nực cười”.



Vừa dứt lời, ông ta đã tung ra một nắm đấm.



Uỳnh!



Quyền ấn như biển gầm ùa tới khiến không gian bốn phía sôi trào. Là mục tiêu bị nó nhằm vào, Diệp Huyên chỉ cảm thấy như bị bóp nghẹt.



Sức mạnh thân thể khủng khiếp quá!



Hắn thu khiên Tu Di và giáp Chúc Long vào, sau đó chỉ thấy từng làn tử khí xuất hiện quanh người.



Ầm!



Một luồng khí

1644923083513.png


Bất Tử Chi Thân!



Người đàn ông thấy vậy thì khẽ nhíu mày: “Thân thể của ngươi...”



Ông ta vừa nói đến đây thì Diệp Huyên tung người vọt lên, cầm kiếm Thiên Tru bổ xuống.




Đối phương không tránh mà lại tung đấm ra.



Rầm!



Kiếm quang bị chặn đứng, nào ngờ lại một thanh kiếm nện xuống đầu người đàn ông.



Oành!




Kiếm Thiên Tru run bắn lên, Diệp Huyên trở về vị trí cũ.



Hắn quan sát nó một chút, chỉ thấy kiếm và toàn bộ cánh tay phải của hắn đều đang run lẩy bẩy.



Thân thể ông ta quả thật mạnh hơn Bất Hủ Chi Thân của hắn nhiều.



Chẳng lẽ là Bất Diệt Kim Thân?



Như biết suy nghĩ của hắn, tầng chín bỗng lên tiếng: “Không phải Bất Diệt Kim Thân đâu, cùng lắm chỉ là Bất Hủ thôi. Nhưng mà hắn thuộc Thiên Long tộc, cái "bất hủ" của thân thể hắn mạnh hơn con người nhiều, bởi Long tộc dù sao cũng được trời cao ưu ái về mặt thể xác”.



Diệp Huyên hỏi: “Làm sao để đánh chết?"



"Ta có một đề nghị: trốn đi”.



Diệp Huyên đen mặt: “Ta trốn được sao?"



"Thì thử mới biết”.



Diệp Huyên không nghĩ ngợi nữa mà chuẩn bị vọt chạy. Nào ngờ cô gái A Mục kia bỗng bắt lấy tay hắn: “Ngươi định trốn đúng không? Dẫn ta theo với!"



Diệp Huyên: “...”



Người đàn ông kia chợt bật cười: “Trốn? Con người, đứng trước Thiên Long tộc ta mà còn muốn trốn sao? Có phải ngươi đang nghĩ nhiều rồi không?"



Vừa dứt lời, ông ta gầm lên.



Uỳnh!



Tiếng rồng ngâm với uy lực cuộn trào như gió lốc quét qua. Nó đi đến đâu, không gian nơi ấy lập tức vỡ nát.



Diệp Huyên không khỏi nheo mắt lại, nhún người vọt lên, hóa thành một tia kiếm quang lao đi.



Xoẹt!



Kiếm quang lóe lên, hắn chém thẳng vào tiếng rồng ngâm ấy.



Ruỳnh!



Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng bốn phía.


Diệp Huyên dừng lại. Tiếng rồng ngâm đã bị chém vỡ, nào ngờ người đàn ông kia bỗng xuất hiện trước mặt hắn, vung tay đấm thẳng vào họng hắn.
Bốp!



Diệp Huyên liên tục lùi lại mấy chục trượng.



Khi hắn dừng lại rồi, đối phương tiếp tục xuất hiện, tiếp tục tung đấm, lần này nhằm vào đầu hắn.




Diệp Huyên không tự giơ đầu ra đỡ mà nghiêng đi né tránh, sau đó vung kiếm sang ngang, lia qua bụng người đàn ông.



Sau đó hắn cảm nhận được Thiên Tru chém vào một thứ kiên cố vô cùng.



Nắm đấm của người đàn ông cũng lao thẳng vào đầu hắn.



Diệp Huyên không tránh mà đâm mũi kiếm vào cổ họng đối phương.




Ầm!



Xoẹt!



Tiếng rên và tiếng chém vang lên, cả hai người đều lui lại, Diệp Huyên mấy chục trượng, người kia mười mấy trượng.



Diệp Huyên vừa dừng lại thì lập tức kiểm tra thân thể mình, thấy tuy có dấu nắm đấm nhưng không cảm nhận được đau đớn, toàn thân cũng không bị sứt mẻ hay tổn thương.



Nhưng tử khí thì đang vơi dần đi, hắn lập tức hiểu Bất Tử Chi Thân sẽ không kéo dài được lâu nữa.



Ở nơi xa, người đàn ông kia dừng lại, nhìn xuống bụng mình, nơi có hai vết chém hằn sâu xuống. Tuy chúng không phá được lớp da của ông ta nhưng vẫn để lại dấu vết.



Ông ta bèn ngẩng lên nhìn Diệp Huyên: “Thân thể này của ngươi hẳn do bí pháp nào tạo nên. Ta cũng muốn xem thứ đó có thể giúp ngươi duy trì trạng thái này trong bao lâu”.



Vừa nói xong, ông ta đã vọt lên cao, nắm đấm ầm ầm nện xuống.



Ầm!



Đấm vừa ra, không gian nơi Diệp Huyên đang đứng vặn vẹo lại.



Diệp Huyên nheo mắt, giẫm mạnh chân, hóa thành kiếm quang bay tít lên.



Uỳnh!



Kiếm quang lóa mắt nổ ra nơi chân trời.



Diệp Huyên vừa rơi xuống đất, người đàn ông kia đã lao đến, nện nắm đấm vào ngực hắn.



Ầm! Cả người hắn chấn động, bay người về sau mấy chục trượng. Đối phương lại lần nữa xuất hiện, nhưng lần này, Diệp Huyên bỗng rút kiếm đâm tới.



Ông ta nheo mắt, chắp hai tay vào nhau, trực tiếp chặn kiếm Thiên Tru của hắn. Nào ngờ Diệp Huyên bỗng buông kiếm, tự lao mình về trước, dộng đầu vào trán ông ta.



Cốp!



Người đàn ông lảo đảo lùi lại mấy trượng. Diệp Huyên đã lập tức nhào tới trước mặt, kiếm trong tay chém ra, trực chỉ cổ họng ông ta.



Nhưng ông ta không những không tránh mà còn mặc cho thanh kiếm nện vào họng mình.



Ầm!



Thiên Tru vẫn không thể lấy đi đầu của đối phương, mà ông ta lại trả đũa bằng một quyền vào cổ Diệp Huyên.


Uỳnh!
Diệp Huyên lùi lại mười mấy trượng, tuy không hề hấn gì nhưng sắc mặt có phần khó xem.



Thân thể hắn sở dĩ còn có thể đối đầu với người đàn ông này là nhờ có Tử Nhân Kinh, nhưng hắn có thể cảm nhận được tử khí quanh người đang dần biến mất.



Hắn chỉ có thể duy trì Bất Tử Chi Thân trong nhiều nhất là một khắc nữa.




Một khi nó mất đi, hắn hoàn toàn không có cách chống lại người này.



Hoặc trốn, hoặc tốc chiến tốc thắng.



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn đối thủ, thấy ông ta đưa tay lên vuốt cổ, cảm nhận được đau đớn truyền đến, bởi kiếm của Diệp Huyên không phải vật thường.



Hắn chậm rãi khép mắt lại.



Trốn ư?




Hắn không muốn.



Bất thình lình, hắn mở bừng mắt.



Uỳnh!



Một tia máu bắn ra từ trong cơ thể hắn, nhuộm toàn bộ chân trời thành màu đỏ trong nháy mắt.



A Mục ở xa nhìn thấy vậy, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc: “Huyết Mạch Chi Lực mạnh quá!"



Người đàn ông cũng cau mày: “Huyết Mạch Chi Lực”.



Kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên bỗng trở thành màu đỏ máu, bản thân hắn cũng biến mất ngay sau đó.



Xoẹt!



Kiếm quang đỏ thắm lóe lên, đi đến đâu lập tức khiến không gian nát vụn đến đó.



Người đàn ông vẫn vững vàng tung đấm ra.



Khi nắm đấm nện vào lưỡi kiếm, Diệp Huyên không bị đánh bay như lần trước, ngược lại, Thiên Tru còn đâm thủng tay người đàn ông.



Ông ta khẽ biến sắc, lại dùng tay trái ra quyền. Diệp Huyên bất chợt thu kiếm về, đoạn vung kiếm chém ra.



Ầm!



Kiếm quang màu máu ập xuống.



Uỳnh!



Người đàn ông bị nó đẩy lui, khi dừng lại chỉ thấy bàn tay phải đã nứt toác, máu phun như suối.



Ông ta ngẩng lên, chỉ thấy kiếm quang thẳng tắp lao tới, bèn đưa hai tay lên đầu cản lại.



Ầm!



Ông ta lại lui bước, còn chưa kịp dừng lại thì Diệp Huyên đã xuất hiện trước mặt.



Uỳnh uỳnh uỳnh!



Người đàn ông liên tục lui bước, thân thể đã không thể ngăn lại kiếm của Diệp Huyên nữa.



Khoảng một khắc sau, người đàn ông bỗng dừng bước, gầm lên một tiếng vang dội. Tiếng rồng ngâm đinh tai chấn động mà ra, nhưn

1644923109174.png


Thần trí Diệp Huyên vẫn còn tỉnh táo, bởi hắn chưa đạt đến ngưỡng phẫn nộ đủ để đánh mất lý trí.



Nhưng cũng vì vậy mà Huyết Mạch Chi Lực của hắn không phát huy được toàn bộ sức mạnh.



Hắn nhìn Thiên Long kia với vẻ nghiêm trọng.




Ông ta không những biến hình mà còn biến khổng lồ thế này, bảo hắn đánh kiểu gì bây giờ?



Nơi chân trời, con rồng đồ sộ kia dõi mắt nhìn xuống, gầm lên những tiếng điên cuồng, mang theo long uy cuồn cuộn ập xuống.



Chân trời cũng vì long uy mà trở nên méo mó.



Diệp Huyên nhìn sang A Mục: “Cô có thể hỗ trợ một tay không?"



A Mục do dự: “Ta thật sự không biết đánh nhau đâu, bình thường đều có người giúp ta hết”.




Diệp Huyên không biết nói gì.



Nghe mấy chữ "không biết đánh nhau" này, hắn suýt nữa buột miệng chửi thề.



A Mục tiếp lời: “Nhưng ta có thể giúp ngươi mạnh hơn”.



Hắn ngây ra: “Giúp ta trở nên mạnh hơn?"



Nữ Vu sư gật đầu rồi đi đến trước mặt hắn. Nàng ta khép mắt lại, lẩm nhẩm một tràng thần chú dài dòng. Một hồi sau, tay nàng vươn lại chấm nhẹ vào giữa mày Diệp Huyên: “Nhân danh Vu Thần, ban cho ngươi Vu Thần Chi Lực”.



Uỳnh!



Chỉ trong một thời gian ngắn, những phù văn bí ẩn màu đen lan tràn khắp gương mặt Diệp Huyên. Theo đó, luồng sức mạnh khổng lồ như núi lửa dâng trào trong người hắn.



Cảm nhận được nguồn sức mạnh khổng lồ mà mình chưa từng có này, Diệp Huyên không khỏi ngỡ ngàng.



Đúng lúc ấy, long uy từ chân trời ập đến.



Hắn ngẩng đầu, vung nắm đấm ra.



Ầm!



Chân trời chấn động, long uy biến mất.



Diệp Huyên nhìn tay phải mình, cảm nhận được sức mạnh hơn trước kia ít nhất mười lần!



Bí pháp nghịch thiên gì thế này?



Con Thiên Long kia lần nữa gầm lên, từ từ hạ xuống.



Diệp Huyên không nghĩ ngợi nữa mà giẫm chân xuống.



Rắc!



Nơi đó biến thành vực sâu hun hút.



Sau đó, hắn lại tung quyền về phía con rồng.



Trước mặt Thiên Long, hắn chỉ nhỏ bé tựa một con kiến hôi, nhưng cú đấm này của hắn lại buộc sinh vật khổng lồ kia phải khựng lại tại chỗ.



Thiên Long rống lên, vung vuốt về phía Diệp Huyên, nào ngờ hắn cũng thét ầm lên, tung quả đấm ra với toàn bộ sức mạnh.



Ầm!!



Thiên Long bị một đấm này của hắn đẩy lùi, từng cụm vảy rồng thi nhau nát bươm, máu tuôn

1644923180940.png


Ở nơi xa, Thiên Long nhìn Diệp Huyên với vẻ kiêng kỵ tràn ngập trong mắt. Chợt như nghĩ đến gì đó, nó đánh mắt sang A Mục. Nàng ta nheo mắt, vội nói với Diệp Huyên: “Cứu ta!"



Nàng vừa dứt lời, cái đuôi của Thiên Long đã ầm ầm quét tới.



Diệp Huyên xuất hiện trước mặt A Mục. Trước khi hắn ra tay, nữ Vu sư lại gõ nhẹ vào kiếm Thiên Tru: “Nhân danh Vu Thần, ban cho người thần phong!"




Uỳnh!



Thiên Tru chấn động, biến từ màu đỏ thắm thành đen tuyền, nơi mũi kiếm lóe lên một chấm sáng màu đen.



Diệp Huyên ngây ngẩn, sau đó tung người lên, nện kiếm xuống.



Xoẹt!



Cái đuôi của Thiên Long bị một kiếm này chặt phăng, vòi máu phun ra nhuộm đỏ cả chân trời.




Diệp Huyên hết hồn.



Kiếm Thiên Tru mạnh đến vậy sao?



Hắn nhìn thanh kiếm trong tay mà cảm thấy mê man.



Đúng lúc ấy, A Mục lên tiếng: “Giết ông ta đi!"



Diệp Huyên nhìn lên, thấy Thiên Long đang xoay người bỏ chạy trong sợ hãi.



Tốc độ của nó rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất nơi chân trời.



A Mục vỗ nhẹ vào lưng Diệp Huyên: “Nhân danh Vu Thần, ban cho ngươi thần tốc!"



Uỳnh!



Một luồng sức mạnh bí ẩn bỗng ùa vào cơ thể hắn.



Diệp Huyên ngẩn ra, một khắc sau đã biến mất ở chân trời. Khoảng hai hơi thở sau, hắn trở lại với một con rồng khổng lồ trong tay.



Thấy hắn đáp xuống, A Mục phấn khởi chạy đến, vung chân đạp vào đầu rồng: “Đánh đi! Ngon đánh tiếp đi! Ngươi phách lối lắm mà!"



Diệp Huyên ngần ngừ: “Ông ta chết rồi”.



A Mục chớp chớp mắt: “Vậy thì rút gân, uống máu đi, thân thể ngươi sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa”.



Hắn do dự: “Vậy có được không?"



A Mục vừa muốn mở miệng thì thấy hắn đã đi đến trích máu rồng.



A Mục: "...”



Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyên đã rút cạn máu Thiên Long, cất vào tháp Giới Ngục, sau đó lại bắt đầu rút gân rồng.



A Mục vừa đứng xem vừa hướng dẫn hắn cách làm cho đúng.



"Đây là tủy rồng, đại bổ, đừng làm hỏng đó”.



“Đây là gan rồng, xào lên ngon tuyệt, giữ lại cho ta.”



"Đây là tim rồng, ăn vào thì tim sẽ siêu mạnh luôn, ngươi ăn đi”.



"Đây là pín rồng... Khụ...”



Diệp Huyên tỉnh rụi thu thứ đó vào.



Chỉ một hồi sau, con Thiên Long đồ

1644923194559.png


Diệp Huyên hỏi nàng ta: “Bát Bộ Thiên Long?"



A Mục gật đầu: “Thiên Long tộc là thành viên của Thiên tộc, mà trong số họ thì Bát Bộ Thiên Long là mạnh nhất. Ngươi xem chỗ này này, tên này chỉ mới tu luyện được hai long văn, chỉ tính là hạng xoàng trong tộc thôi”.



Hạng xoàng thôi ư?




Diệp Huyên nheo mắt lại, do dự một hồi mới hỏi: “Tộc Thiên Long có nhiều rồng không?"



A Mục nhún vai: “Bình thường, tầm vài trăm thôi”.



Vài trăm?!



Hai chữ này khiến Diệp Huyên cứng người.



A Mục hỏi: “Ngươi sợ à?"



Hắn nhìn nồi thịt rồng trước mặt, nói: “Bọn họ không thù dai chứ?"




A Mục: “Siêu dai! Bọn họ vốn đã ít tộc nhân rồi nên cực kỳ bao che cho nhau. Trước kia từng có người khiến một con Thiên Long bị thương, sau đó bị hơn một trăm con rồng trong tộc dí theo tận mấy chục năm”.



Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi rồi chỉ vào nồi thịt: “Chuyện này từng xảy ra chưa?"



A Mục chớp mắt: “Chưa từng”.



Diệp Huyên: “Dù sao họ cũng chưa tỉnh lại”.



A Mục lắc đầu: “Sai rồi”.



Thấy hắn nhìn sang, nàng ta nói: “Bọn họ hẳn là đều đã tỉnh rồi. À không, mới có một vài thôi”.



Diệp Huyên: “Ta chỉ ăn thịt một con, bọn họ sẽ không giận chứ?"



A Mục nhìn hắn cười hì hì.



Diệp Huyên: “...”



Bỗng nữ Vu sư reo lên: “Chín rồi!"



Nàng ta lấy ra một đôi đũa, gắp miếng thịt bỏ vào miệng, hai mắt khép lại mơ màng: “Ngon quá đi”.



Nói xong, A Mục nhìn sang Diệp Huyên: “Ngươi không ăn à?"



Thấy hắn im lặng, nàng ta hỏi: “Đừng nói là ngươi sợ nhé?"



"Ta sợ gì chứ?"



Diệp Huyên nhàn nhạt hỏi, đoạn tự gắp cho mình một miếng thịt.



Hương vị của thịt rồng quả thật không tệ.



Như nghĩ đến gì đó, hắn bỗng hỏi: “A Mục cô nương, ban nãy cô nương dùng bí pháp cho ta sức mạnh sao?"



"Có thể xem là vậy. Thấy lợi hại không?"



"Rất lợi hại, cô dạy cho ta được chứ?"



A Mục lắc đầu: “Không được, chỉ có Đại tế ti mới dùng được thôi”.



Diệp Huyên chỉ vào bản thân: “Vậy ta làm Đại tế ti được không?"



A Mục quan sát hắn một hồi rồi lắc đầu: “Không. Ngươi không có huyết mạch Vu tộc thuần khiết, nhưng ngươi có thể làm Vu thị”.



"Vu thị?", Diệp Huyên cau mày.



A Mục cười: “Chính là người hầu của Đại tế ti đó”.



Thấy sắc mặt hắn trở nên kỳ lạ,nàng ta như đoán được suy nghĩ hắn, nói: “Nè nè, đừng có bày ra vẻ mặt đó chứ. Ở Vu tộc chúng ta, địa vị của Vu thị cũng rất là cao đó, chỉ dưới tộc trưởng và Đại tế ti thôi. Ngươi có biết có bao nhiêu người Vu tộc muốn được trở

1644923205886.png


Nhưng hỗ trợ thế này thì cũng mạnh phết đấy...



Tỉ như ban nãy, sau khi được A Mục hỗ trợ tăng sức mạnh, thực lực của hắn tuyệt đối không thua Chúa Tể Cảnh. Không, phải nói là mạnh hơn Chúa Tể Cảnh rất nhiều.



Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hỏi A Mục: “Còn bí thuật nào mạnh hơn nữa không?"




Nàng ta gật đầu: “Có chứ, nhưng hiện giờ ngươi còn yếu quá, không thể chịu đựng chúng được. Tóm lại, nếu ngươi chịu đi theo ta, ngươi sẽ được lợi rất rất nhiều đó”.



Diệp Huyên: “Cô muốn ta làm Vu thị cho cô?"



A Mục tròn mắt: “Chẳng lẽ ngươi không muốn?"



"Ta sẽ không phục vụ cho ai khác”.




"Ta không cần ngươi phục vụ”.



Nàng ta cười: “Vu tộc có vô số bảo vật, ta biết chúng ở đâu”.



Diệp Huyên mở to mắt: “Ta dùng được không? Mượn, chỉ mượn thôi”.



A Mục cười: “Nếu ngươi đồng ý làm Vu thị cho ta thì có thể dùng tất cả bảo vật của Vu tộc”.



Diệp Huyên bỗng hỏi: “Vì sao cô chọn ta làm Vu thị?"



Thấy nàng ta chớp mắt, hắn nói thêm: “Không được nói dối”.



A Mục im lặng một hồi rồi nói: “Ta hiện nay đang gặp nguy hiểm rất lớn, cần ngươi bảo vệ”.



Diệp Huyên cau mày: “Rất nguy hiểm ư?"



A Mục gật đầu: “Theo lý mà nói thì ta không nên tỉnh dậy vào lúc này, nhưng ta lại tỉnh lại, mà cường giả Vu tộc lại không”.



Diệp Huyên: “Tộc của cô có nhiều kẻ địch lắm ư?"



"Cực nhiều!"



A Mục gật đâu rồi nhìn sang Diệp Huyên: “Ta đã xem bói cho ngươi, thấy mệnh số ngươi dai dẳng. Nếu ta đi cùng ngươi, mệnh ta cũng sẽ được như vậy”.



Diệp Huyên hạ giọng: “Vậy cô có xem bói, thấy đi theo ta có thể cũng rất nguy hiểm không?"



A Mục chớp mắt: “Ta chưa xem cái này”.



Diệp Huyên vừa mở miệng thì cảm nhận được long uy ngùn ngụt ập đến từ chân trời.



Là Thiên Long!



Hắn nheo mắt lại, đoạn nghe A Mục nói: “Đừng sợ”.



Diệp Huyên thoáng thả lỏng, hỏi nàng ta: “Cô có cách đối phó?"



A Mục mỉm cười, đưa một miếng xương rồng lên gặm: “Con rồng đang đến này hẳn là có bốn long văn, theo suy đoán thì mạnh hơn con vừa nãy ít nhất năm lần. Nhưng người đừng lo, sức mạnh của nó chẳng thấm vào đâu với cô gái váy trắng kia cả. Ngươi gọi nàng ấy đến đi, loại rồng này chỉ cần nàng dùng một ngón tay là có thể tiêu diệt rồi”.



Diệp Huyên nhìn nàng ta: “A Mục cô nương, ta đang muốn nói, ta không liên lạc được với nàng ấy”.



A Mục trợn mắt: “Ngươi

1644923217872.png


Trong nồi, thịt rồng thơm phức.



Chân trời, long uy đến gần.



A Mục bỗng đứng dậy, đi đến sau lưng Diệp Huyên rồi trèo lên: “Chạy!"




Diệp Huyên không chút do dự, guồng chân chạy thẳng.



Hắn sử dụng tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã mất dạng.



Sau khi hai người bỏ chạy, một ông lão bỗng xuất hiện. Ông ta nhìn nồi thịt hầm, sắc mặt vặn vẹo đầy dữ tợn: “Không!!"



Tiếng như sấm rền, chấn động chân trời.



Một hồi sau, ông ta ngẩng đầu nhìn về phương xa với đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ.




Thiên Long tộc chưa bao giờ gặp phải sỉ nhục như bị người hầm thịt như vậy!



"Aaa!"



Với một tiếng thét, ông ta xông ra.



...



Ở nơi xa, Diệp Huyên cõng A Mục chạy trối chết.



Trên đường đi, hắn hỏi: “A Mục cô nương, Vu tộc chưa có cường giả nào tỉnh lại hết sao?"



Nàng ta nhìn bốn phía rồi đáp: “Phải”.



Diệp Huyên sạm mặt: “Vậy vì sao cô lại tỉnh?"



A Mục im lặng nhìn hắn một hồi nhưng không đáp.



Đúng lúc ấy, một luồng long uy mạnh mẽ vồ tới từ phía sau.



Bị đuổi kịp rồi!



Diệp Huyên không khỏi biến sắc, vội vàng tăng tốc.



Nhưng long uy đã đến càng gần, chứng tỏ tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn.



Diệp Huyên hỏi: “A Mục cô nương có cách gì không?"



A Mục ngoái nhìn sau lưng rồi khép mắt lại, niệm chú trong miệng. Một hồi sau, nàng ta ấn nhẹ vào gáy Diệp Huyên: “Nhân danh Vu Thần, ban cho ngươi thần tốc”.



Ầm!



Chỉ trong chớp mắt, tốc độ của Diệp Huyên đã tăng lên ít nhất mười lần, hắn cũng cảm nhận được một cơn đau như xé toạc cả người.



Ngay cả Bất Hủ Chi Thân của hắn cũng khó mà chịu được tốc độ này.



Diệp Huyên không khỏi lấy làm kinh hãi. Năng lực của A Mục quá kinh khủng!



Sau đó, hắn nhận ra mình đã cắt đuôi được con Thiên Long kia.



Ở phía sau, ông lão kia bất chợt dừng bước. Đôi mắt ông ta nhìn về cái bóng biến mất của Diệp Huyên, sắc mặt dữ tợn vô cùng. Sau đó ông ta chợt gầm lên, để từng tiếng rồng ngâm lan tràn khắp chân trời.



Diệp Huyên cũng nghe được, bèn hỏi: “Đang làm gì vậy?"


A Mục do dự một phe: “Đang gọi rồng”.