Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3751-3760




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tầng chín đáp: “Đúng thế, nhưng ngươi thì khác! Cả con cưng của trời cũng không phải đối thủ của ngươi, ngươi sợ cái gì chứ?”



Diệp Huyên: “…”



Tầng chín lại nói: “Đương nhiên ta cũng không lừa ngươi, ta bảo ngươi đi cũng là có chút ý đồ riêng, vì ta muốn đi về xem thử, thuận tiện làm vài chuyện. Còn việc có đi hay không là do ngươi quyết định”.




Diệp Huyên im lặng một lát rồi đáp: “Tiền bối, nếu ta đi thì thật sự có thể mượn hai thứ đó đạt đến Luân Hồi Cảnh sao?”



Tầng chín nói: “Đương nhiên là được rồi, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể mượn được nó!”



Diệp Huyên suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Liều thôi!”



Dứt lời, hắn xoay người rời đi.




Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã đi tới ngục tối Vô Biên.



Trong hiệu cầm đồ!



Diệp Huyên đi vào hiệu cầm đồ, Tiểu Đạo vẫn còn đang ở đây, nàng ta nhìn hắn, không nói một lời.



Diệp Huyên cười hì hì: “Chào Tiểu Đạo cô nương!”



Tiểu Đạo mặt không cảm xúc, không nói một lời.



Diệp Huyên đi tới trước quầy: “Tiểu Đạo cô nương, đừng nói là cô còn giận nhé?”



Tiểu Đạo hờ hững hỏi lại: “Ta giận cái gì?”



Diệp Huyên đáp: “Chuyện thư phòng ấy!”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ta không tức giận chút nào cả! Dù sao cũng là ngươi chết chứ có phải ta đâu!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta đánh giá thấp sức hấp dẫn của thư phòng với bọn họ, chỉ là ta không hiểu vì sao những cường giả hàng đầu kia lại để ý đến thư phòng như thế? Chẳng lẽ Tiên Tri thật sự là một tồn tại thần thánh đến thế trong lòng bọn họ sao? Vì sao bọn họ cho rằng một thư phòng Tiên Tri để lại có thể đỡ được Ngũ Duy Kiếp?”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên một hồi rồi nói: “Ngươi không chỉ đánh giá thấp thư phòng, mà còn đánh giá thấp Tiên Tri nữa”.



Diệp Huyên hỏi: “Sao lại nói thế?”



Tiểu Đạo đóng quyển sách cổ lại, nói: “Tiên Tri có rất nhiều tác phẩm, lần lượt là ‘Thời Gian’, ‘Không Gian’, ‘Nhân Gian’, ‘Vô Gian’, ‘Vật Chất’, ‘Quá Khứ’, ‘Hiện Tại’, ‘Tương Lai’…



Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyên: “Nếu dùng cấp bậc để suy tính những tác phẩm này, thì giá trị của mỗi quyển đều vượt xa bất cứ một thần vật nào trên đời, dù là Phàm Kiếm cũng không đáng một đồng trước nó!”



Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày: “Lợi hại đến thế sao?”



Trong mắt Tiểu Đạo lộ vẻ phức tạp: “Chúng ta đang theo đuổi trường sinh, theo đuổi cấp bậc cao nhất của võ đạo, còn hắn thì đang theo đuổi chân lý”.



“Chân lý?”



Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Có ý gì?”



Tiểu Đạo lắc

1644922892381.png


Diệp Huyên vội vàng gật đầu: “Cô lợi hại, cô lợi hại!”



Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Nhưng ta cảm thấy hắn lợi hại”.



Nghe vậy, Diệp Huyên đã hiểu ngay.



Tiểu Đạo lại nói: “Lần này đến đây làm gì?”




Diệp Huyên thôi không nghĩ nữa, trả lời Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, ta muốn hỏi thăm cô về Hư Vô Duy Độ”.



Nghe vậy, Tiểu Đạo hơi nhíu mày: “Diệp Huyên, có phải ngươi tự cao đến mức không hiểu rõ năng lực của mình không?”



Diệp Huyên vội nói: “Là tầng chín bảo ta đi!”



Tầng chín cất lời: “Mẹ kiếp… Sao ngươi lại như thế chứ…”



Tiểu Đạo nhìn về phía bụng Diệp Huyên: “Ngươi bảo hắn đến Hư Vô Duy Độ à?”




Tầng chín im lặng một lát rồi nói: “Hắn đã đạt đến Nhân Quả Cảnh đỉnh cao rồi, muốn đạt đến Luân Hồi Cảnh, nếu không mượn dùng Phần Mộ và giếng Luân Hồi kia, có lẽ sẽ cần ít nhất mười mấy năm!”



Tiểu Đạo lạnh lùng nói: “Ngươi đi ra từ nơi đó, chẳng lẽ không hiểu sự nguy hiểm của nó sao?”



Tầng chín đáp: “Nếu người khác đi vào thì chắc chắn phải chết, nhưng hắn thì khác”.



Tiểu Đạo im lặng.



Tầng chín lại nói: “Tiểu Đạo cô nương, ta cảm thấy có thể cho hắn thử”.



Tiểu Đạo lắc đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Tự ngươi quyết định đi!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Rất nguy hiểm sao?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Rất nguy hiểm!”



Diệp Huyên lại hỏi: “Nguy hiểm đến mức nào?”



Tiểu Đạo cười nói: “Chắc chắn là nơi nguy hiểm nhất ngươi từng gặp”.



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Vì sao?”



Tiểu Đạo lắc đầu, không nói gì nữa.



Diệp Huyên hơi sợ, hắn vội vàng hỏi tiếp: “Tiểu Đạo cô nương, cô nói thêm đi!”



Tiểu Đạo hờ hững đáp: “Ta đề nghị ngươi đừng đi, đương nhiên nếu ngươi muốn đạt đến Luân Hồi Cảnh, nơi đó đúng là sự lựa chọn tốt nhất của ngươi hiện tại, có điều cơ hội cao cũng có nghĩa là rất nguy hiểm. Cho nên ngươi tự quyết định đi”.



Diệp Huyên im lặng.



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Biết hư ảnh cuối cùng xuất hiện ở Thiên Ma Thành là ai không?”



Diệp Huyên lắc đầu.



Tiểu Đạo nói: “Đó là một Tộc trưởng trước đây của Thiên Ma tộc, một cường giả Chủ Tế Cảnh lớn tuổi, ngươi tiêu diệt Thiên Ma tộc, ông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương cảm thấy ta nên đến Hư Vô Duy Độ ư?”



Tiểu Đạo cười: “Đây là sự lựa chọn của ngươi, ta không có ý kiến”.



Diệp Huyên khẽ thở dài, xoay người rời đi.



Lúc này, một cơn gió mạnh thổi tới từ sau lưng hắn.



Diệp Huyên dừng bước, xoay người, một cái túi màu đen rơi xuống trước mặt hắn, hắn nhìn về phía Tiểu Đạo: “Đây là?”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Tặng cho ngươi đấy”.



Nói xong, nàng ta đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Không phải khi thật sự hết cách thì đừng mở nó ra”.



Nghe vậy, Diệp Huyên ngây người, sau đó

1644922904263.png


Diệp Huyên: “…”



Một lát sau, Diệp Huyên rời khỏi hiệu cầm đồ, lúc rời đi, hắn vô cùng vui vẻ.



Trong hiệu cầm đồ, Tiểu Đạo lắc đầu cười khẽ, nàng lấy một quyển sách cổ ra đọc, trang đầu của sách cổ có hai chữ: Không Gian.








Sau khi rời khỏi hiệu cầm đồ, Diệp Huyên dừng lại trên đường, vì cô gái một chân đang đứng ở chỗ cách đó không xa trước mặt hắn!



Nguy hiểm!



Đây là cảm giác của Diệp Huyên lúc này!



Cô gái một chân nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Tiền bối có chuyện gì sao?”




Cô gái một chân bay tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Có thể đừng quay lại nữa không?”



Giọng nói lạnh tựa như băng.



Diệp Huyên ngây người, sau đó nghiêm túc đáp: “Tiền bối, ta thích nơi này!”



Cô gái một chân nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên lại nói: “Tiền bối, ta…”



Cô gái một chân chợt ngắt lời hắn: “Giúp ta một chuyện!”



Giúp?



Diệp Huyên chớp mắt, sau đó vội nói: “Tiền bối nói đi!”



Cô gái một chân trước mắt không tầm thường chút nào, nếu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với đối phương chắc chắn là một chuyện tốt.



Cô gái một chân nhìn Diệp Huyên: “Ngứa tay”.



Diệp Huyên sửng sốt.



Lúc này, nàng ta đánh một quyền lên mặt Diệp Huyên.



Diệp Huyên hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đánh một quyền vào mặt.



Oanh!



Diệp Huyên bay ra ngoài, văng xa khoảng mấy trăm trượng.



Một vài cường giả xuất hiện ở xung quanh, nhưng khi nhìn thấy cô giá một chân, bọn họ lại lập tức biến mất.



Trong ngục tối Vô Biên này, có hai người nhất định không thể trêu vào, một là Tiểu Đạo, hai là cô gái một chân.



Diệp Huyên ở đằng xa bò dậy, mà lúc này, cô gái một chân kia đã xoay người bỏ đi.



Diệp Huyên nổi giận nói: “Sao cô lại làm thế!”



Cô gái một chân xoay người nhìn Diệp Huyên: “Đấu tay đôi không?”



Diệp Huyên: “…”



Tầng chín chợt lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi nhịn được à? Đánh nhau với nàng ta đi!”



Diệp Huyên đáp: “Tiền bối, người ra ngoài giúp đỡ nhé?”



Tầng chín nói: “Có liên quan đến ta à?”



Diệp Huyên: “…”



Lúc này, cô

1644922915764.png


Hư Vô Duy Độ!



Không thể không nói, Diệp Huyên vẫn hơi kiêng dè nơi này.



Nhưng bây giờ hắn phải liều mạng, nếu không với tốc độ bình thường, hắn muốn đạt tới Luân Hồi Cảnh thì cần ít nhất mấy chục năm nữa!




Mấy chục năm, Ngũ Duy Kiếp cũng đã qua rồi!



Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối, bây giờ người có thể tiết lộ một vài chuyện của Hư Vô Duy Độ không?”



Tầng chín im lặng một lát rồi đáp: “Ngươi đi vào là biết thôi”.



Diệp Huyên cạn lời.



Tên này sợ chết thế!




Diệp Huyên lắc đầu, hắn đang muốn đi vào thì lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.



Ông lão trông mộ!



Thấy người này, Diệp Huyên nheo mắt, ông lão này không phải người bình thường đâu!



Ông lão trông mộ nhìn Diệp Huyên: “Làm gì đấy?”



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó trả lời: “Tiểu Đạo cô nương bảo ta đến!”



Tầng chín: “…”



Ông lão trông mộ lắc đầu: “Trở về đi!”



Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Không cho vào sao?”



Ông lão trông mộ đáp: “Nếu là người khác thì chắc chắn không cho vào, nhưng nếu cậu muốn vào, ta có thể cho cậu vào, có điều nơi này thật sự rất nguy hiểm với cậu, không hợp để cậu đi vào lúc này”.



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Vậy khi nào mới thích hợp?”



Ông lão trông mộ im lặng.



Lúc này, giọng nói của tầng chín đột nhiên vang lên: “Cho hắn đi vào đi! Hắn may mắn lắm, có lẽ không sao đâu”.



Ông lão trông mộ nhìn xuống bụng Diệp Huyên, sau đó nói: “Chắc chứ?”



Tầng chín đáp: “Ông hỏi hắn đi!”



Diệp Huyên: “…”



Ông lão trông mộ nhìn Diệp Huyên: “Cậu nhất định muốn đi vào à?’



Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Phải!”



Ông lão trông mộ gật đầu: “Vậy thì đi vào đi!”



Nói xong, lão và Diệp Huyên biến mất.



Một lát sau, Diệp Huyên phát hiện mình đang ở trong một khu mộ.



Bầu trời ở nơi này rất u ám, gió thổi tới từ xung quanh đem lại cảm giác lạnh thấu xương, xung quanh là vô số ngôi mộ.



Diệp Huyên quay đầu nhìn ông lão trông mộ: “Tiền bối, rốt cuộc nơi này là đâu?”



Ông lão nhìn Diệp Huyên, lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.



Diệp Huyên sửng sốt, vội vàng đuổi theo: “Tiền bối?”



Ông lão trông mộ đáp: “Ta chỉ là một người trông mộ”.


Diệp Huyên im lặng.
Rõ ràng đối phương cũng không muốn cho hắn biết.



Lúc này, ông lão trông mộ lại nói: “Cậu đi sang bên phải, cách nơi này nghìn dặm có một cái giếng khô, đó chính là giếng Luân Hồi”.



Diệp Huyên còn muốn hỏi thêm, nhưng ông lão trông mộ đã lặng lẽ biến mất.




Diệp Huyên cau mày, cứ thế đi luôn à?



Tầng chín lên tiếng: “Đi thôi!”



Diệp Huyên im lặng một hồi, sau đó xoay người biến mất.



Hắn không đi, mà thẳng thừng rời khỏi Hư Vô Duy Độ.




Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã đi tới hiệu cầm đồ Thiên Đạo, tìm đến Tiểu Đạo một lần nữa, Tiểu Đạo nhìn hắn: “Sao thế?”



Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Đó rốt cuộc là nơi nào?”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đến đó rồi sao?”



Diệp Huyên gật đầu.



Tiểu Đạo im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Ông ta không dám nói với ngươi à?”



Diệp Huyên lại gật đầu.



Tiểu Đạo cất lời: “Vậy để ta nói với ngươi! Nơi đó tên là Thần Ma mộ địa!”



Thần Ma mộ địa!



Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Thần? Ma?”



Tiểu Đạo ngồi xuống, sau đó nói: “Trước thời cổ đại chính là thời đại Thần Ma, mà trước thời đại Thần Ma còn có một thời đại nữa, chính là thời đại Thiên Đạo”.



Nói đến đây, nàng im lặng một lát mới nói tiếp: “Thời đại Thần Ma là thời đại của thần và ma thật sự”.



Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Thần và ma thật sự? Có thần sao?”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Có! Ngươi biết vì sao trước đây có nhiều cường giả mạnh như thế không? Vì thời đại trước đây có dư thừa linh khí, linh khí ở thời đại Thần Ma dồi dào hơn bây giờ gấp nghìn lần, tu luyện trong môi trường đó, dù là một con lợn cũng có thể đạt đến Luân Hồi Cảnh”.



Dồi dào hơn gấp nghìn lần!



Sắc mặt Diệp Huyên hơi thay đổi, nếu thật sự dồi dào hơn gấp nghìn lần thì quá là đáng sợ!



Trong môi trường khác nhau như thế, người tu luyện chắc chắn không giống nhau!



Một nghìn lần đó!



Cái này không thể miêu tả bằng từ đáng sợ nữa rồi!



Lúc này, Tiểu Đạo lại nói: “Người của thời đại kia được trời ưu đãi, hưởng hết thiên phúc! Tu luyện trong hoàn cảnh đó, ngươi không thể nào tưởng tượng được tốc độ tu luyện của bọn họ đâu. Cũng chính vì thế mà

1644922937547.png


Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Có ý gì?”



Tiểu Đạo cười nói: “Nói một cách đơn giản là một vài người ở thời đại đó khi đã hết tuổi thọ thì có thể tiếp tục sống theo một cách khác”.



Diệp Huyên hỏi: “Cách gì?”




Tiểu Đạo chớp mắt: “Ngươi biết nhiều thế làm gì?”



Diệp Huyên: “…”



Tiểu Đạo lại nói: “Tóm lại người của thời đại kia thật sự rất mạnh, mạnh đến mức Chủ Tế Cảnh đông như kiến”.



Diệp Huyên hỏi: “Độn Nhất Cảnh thì sao?”




Tiểu Đạo lắc đầu: “Thời đại đó không có Độn Nhất Cảnh, phía trên Chủ Tế Cảnh còn có hai cảnh giới…”



Nói đến đây, nàng ta im lặng một lát rồi nói tiếp: “Mà Độn Nhất Cảnh có thể nói là cảnh giới cao nhất trước mắt”.



Diệp Huyên lại hỏi: “Bây giờ có ai đạt đến Độn Nhất Cảnh không?”



Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Vấn đề này phải trả tiền!”



Diệp Huyên: “...”



Tiểu Đạo lắc đầu, nói tiếp: “Thật ra hoàn cảnh sống thật sự rất quan trọng, hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo thành cuộc sống khác nhau”.



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, thời đại của bọn họ mạnh như thế, vậy vì sao bây giờ lại biến mất hết thế? Là do Ngũ Duy Kiếp sao?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Phải!”



Diệp Huyên cau mày: “Người ở thời đại đó mạnh đến thế mà vẫn không thể ngăn được Ngũ Duy Kiếp?”



Tiểu Đạo lạnh nhạt trả lời: “Nếu có thể ngăn được, bọn họ cũng sẽ không đến mức mai táng tập thể”.



Diệp Huyên ngạc nhiên: “Mai táng tập thể?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Trước khi Ngũ Duy Kiếp chưa đến, bọn họ đã xem như nó đến rồi! Lúc đó, bọn họ tập trung tất cả Thần Sư, Vu Sư mạnh mẽ lại, những người này tính toán Ngũ Duy Kiếp và tương lai, bọn họ phát hiện bọn họ hoàn toàn không thể ngăn cản được nó, vì thế lúc đó bọn họ sử dụng một bí pháp phong ấn tập thể, để người của mình tiến vào trạng thái giả chết, dùng cách này né tránh Ngũ Duy Kiếp, sau đó đợi thời cơ sống lại”.



Diệp Huyên hỏi: “Đợi thời cơ sống lại?”



Tiểu Đạo gật đầu.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, khi nãy cô nói bọn họ có thể đoán trước tương lai ư?”



Tiểu Đạo cười: “Có phải thấy khó tin không?”



Diệp Huyên gật đầu.



Tiểu Đạo cười khẽ: “Bọn họ thật sự có thể đoán trước tương lai, hơn nữa còn rất lợi hại! Nếu không, lúc đó có lẽ bọn họ đã chết hết rồi”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Đoán trước tương lai, thật sự quá khó tin!”



Tiểu Đạo cười

1644922947620.png


Tiểu Đạo gật đầu: “Phải!”



Diệp Huyên hỏi: “Đợi thời cơ gì?”



Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Đợi một người có thể ngăn cản Ngũ Duy Kiếp xuất hiện”.




Diệp Huyên ngây người, sau đó cười hì hì: “Đừng nói là ta nhé!”



Mí mắt Tiểu Đạo khẽ giật, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi cảm thấy mình có thể không!”



Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Ta chỉ đùa thôi!”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Người của thời đại Thần Ma rất mạnh, nếu bọn họ đều sống lại, ta cũng không biết là chuyện xấu hay chuyện tốt nữa. Vì thời đại trước mắt đã rất hỗn loạn rồi, nếu bọn họ chọn tỉnh lại ở thời đại này thì thật sự là loạn càng thêm loạn!”




Diệp Huyên chợt hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, vì sao cô lại hiểu rõ chuyện ở thời đại thần bí đó như vậy thế?”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Vì lúc thời đại Thần Ma tự mình phong ấn ta cũng có mặt”.



Diệp Huyên chớp mắt: “Cô có mặt?”



Tiểu Đạo cười nói: “Đúng vậy! Ta nhìn bọn họ tự phong ấn mình!”



Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, cô không sợ Ngũ Duy Kiếp sao?”



Tiểu Đạo nhếch miệng cười: “Ngươi đoán xem!”



Khoé miệng Diệp Huyên giật giật, hắn muốn đánh người, nhưng hắn đánh không lại!



Một lát sau, Diệp Huyên lại hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, rốt cuộc cô là ai?”



Tiểu Đạo càng cười tươi hơn: “Ngươi đoán đi!”



Diệp Huyên: “…”



Thấy sắc mặt Diệp Huyên trở nên khó coi, Tiểu Đạo che miệng cười khẽ, sau đó nói: “Ngươi không cần phải đoán ta là ai! Dù sao chắc chắn ngươi sẽ không đoán ra được!”



Diệp Huyên gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương, ta cũng không hỏi những vấn đề chắc chắn cô sẽ không trả lời nữa! Ta sẽ hỏi hai câu cô có thể trả lời! Người của thời đại Thần Ma sẽ chọn tỉnh lại ở thời đại này chứ?”



Tiểu Đạo im lặng.



Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo, chờ đợi câu trả lời.



Lúc này, Tiểu Đạo khẽ nói: “Nếu bọn họ tỉnh lại ở thời đại này, thì đồng nghĩa với việc bọn họ cảm thấy thời đại này có người có thể ngăn cản Ngũ Duy Kiếp, đây là chuyện tốt, nhưng bọn họ tỉnh lại cũng đồng nghĩa với việc thế giới này sẽ càng loạn hơn”.



Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.



Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi tuyệt đối đừng cảm thấy mình là vô địch, hoặc cảm thấy mình có chỗ dựa vững chắc thì muốn làm gì thì làm, thế giới này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”.



Diệp Huyên im lặng.



Lúc này,

1644922958939.png


Diệp Huyên hỏi: “Đặc biệt chỗ nào?”



Tiểu Đạo cười: “Ngươi tự hỏi hắn đi!”



Diệp Huyên lắc đầu, xoay người rời đi.



Chắc chắn tên này sẽ không nói!




Lúc đi tới cửa, Diệp Huyên đột nhiên dừng bước, hắn xoay người nhìn về phía Tiểu Đạo: “Thế giới này có nhân vật đến từ thời đại Thiên Đạo không?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Có! Hơn nữa ngươi còn từng tiếp xúc!”



Nghe vậy, Diệp Huyên ngây người.



Diệp Huyên có chút ngẩn ngơ, mà Tiểu Đạo đã không muốn nói gì nữa.



Đoạn hắn bỏ đi, nàng ta ở trong hiệu cầm đồ Thiên Đạo, khẽ lắc đầu: “Người này...”




Đúng lúc ấy, cô gái một chân bỗng xuất hiện bên trong, nói với Tiểu Đạo: “Cô thật sự để hắn đi?"



"Bằng không thì thế nào?"



Cô gái kia im lặng.



Tiểu Đạo cười nói: “Không phải cô cũng muốn nhìn xem hắn có thể thành công hay không à?"



Đối phương im lặng một hồi rồi hỏi: “Rốt cuộc cô đang mưu toan điều gì?"



Đôi mắt Tiểu Đạo khẽ nheo lại.



...



Sau khi rời khỏi hiệu cầm đồ, Diệp Huyên lại đi vào Hư Vô Duy Độ.



Khi hắn đang chậm rãi rảo bước giữa nghĩa địa, giọng của tầng chín bỗng vang lên: “Đang nghĩ gì đấy?"



Diệp Huyên khẽ nói: “Tiền bối cho rằng Tiểu Đạo cô nương là ai?"



"Nàng ta rất bí ẩn, có lẽ chỉ có Thiên Đạo trong truyền thuyết mới biết thân phận thật của nàng”.



"Nàng ta làm nhiều việc như vậy, chắc chắn đang ấp ủ gì đó”.



"Thư phòng trong tay ngươi”, tầng chín nói.



Diệp Huyên cau mày: “Vậy vì sao không trực tiếp đoạt lấy?"



Tầng chín thấp giọng thở dài: “Người khác không biết ngươi đáng sợ thế nào nhưng nàng ta chắc chắn biết. Sau lưng ngươi không chỉ có cô gái váy trắng mà còn có cả Thiếu chủ của thế lực mạnh nhất Ngũ Duy nữa, dù là nàng ta cũng không dám dùng vũ lực với ngươi”.



Diệp Huyên: “...”



Tầng chín lại nói: “Ngươi cũng đừng lo lắng nhiều vậy, dù sao trước mắt nàng ta vẫn không có ác ý với ngươi mà, đúng chứ?"



Diệp Huyên gật đầu: “Việc cần kíp bây giờ là đạt đến Luân Hồi Cảnh”.



Nói xong, hắn càng bước đi nhanh hơn.



Bốn phía lặng im không một tiếng động.



Diệp Huyên không ngừng lia mắt quan sát những bia mộ kia, phát giác chúng cũng có khác biệt giữa nhau: có lớn có nhỏ, có cái còn được phủ đầy những phù văn bí ẩn.



Hắn bỗng hỏi: “Tiền bối trước kia cũng ở nghĩa địa này sao?"



Tầng chín cười: “Ta quả thật đi ra từ nơi này, nhưng không phải vào thời đại Thần Ma”.



Diệp Huyên chớp mắt: “Nghĩa là sao?"



"Lòng hiếu kỳ của ngươi nặng quá đấy”.



Hắn cười: “Nói một chút thôi được không?"



"Sau này

1644922974272.png


Tầng chín đáp: “Ta cũng không biết đó là gì, hay là hai ta thử nhìn xem?"



Lòng hiếu kỳ của người này nặng ghê!



Suy nghĩ một hồi, Diệp Huyên vẫn quyết định đến xem.




Đúng lúc ấy, ngôi mộ kia bỗng nhiên tách về hai phía, một chiếc quan tài đỏ máu trồi lên trước mặt Diệp Huyên.



Diệp Huyên nhìn nó, không khỏi cảm thấy có chút e ngại. Thứ này chắc chắn không tốt lành gì cho cam.



Tầng chín lên tiếng: “Ngươi sợ gì chứ? Ngươi có giáp Chúc Long, khiên Tu Di, Bất Tử Bất Hủ Chi Thân, có là Chúa Tể Cảnh cũng đừng hòng tùy tiện giết ngươi”.



Diệp Huyên ngẫm nghĩ, thấy rất có lý, bèn thoải mái chạy đến quan sát quan tài kia.



Hắn có gì phải sợ chứ?




Nắp đậy quan tài bỗng nâng lên rồi di chuyển sang bên phải. Sau đó, một bàn tay trắng như ngọc ngà vươn ra từ bên trong.



Là một người phụ nữ!



Diệp Huyên nheo mắt. Đừng nói lại là một nàng nào đó siêu siêu mạnh nhé?



Từ ban đầu cho đến giờ, hắn nhận ra các nữ siêu cường giả có rất nhiều là đằng khác.



Đúng lúc ấy, một cô gái bỗng chậm rãi bay lên từ trong quan tài. Nàng mặc một chiếc váy trắng như tuyết, sở hữu mái tóc bạch kim dài qua eo. Tay áo nàng xòe ra theo hình cánh quạt, tay trái cầm một pháp trượng hình dạng kỳ dị, trên đầu trượng là một quả cầu trắng toát.



Đôi mắt nàng khép lại, ngũ quan xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành.



Diệp Huyên quan sát nàng ta, thầm nhủ: “Tiền bối có cảm nhận được khí tức của nàng không?"



Tầng chín đáp: “Không được”.



Diệp Huyên còn đang định nói gì đó thì cô gái kia bỗng quay đầu nhìn thẳng vào hắn. Khóe mắt giật giật, hắn khẽ gật đầu: “Chào các hạ”.



Cô gái bỗng bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn.



Diệp Huyên biến sắc, siết kiếm Thiên Tru trong tay, nhưng cũng may đối phương không có ý tấn công.



Bỗng nàng ta mở miệng: “Ngươi...”



Giọng như oanh vàng, êm tai vô cùng.



Diệp Huyên chớp mắt: “Ta thế nào?"



"Không phải Vị Diện Chi Tử, lại hơn cả Vị Diện Chi Tử”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Vị Diện Chi Tử?"



Cô gái cười: “Muốn xem bói không? Miễn phí”.



Diệp Huyên ngơ ra một khoảng mới nói: “Cô có phải Thần sư trong truyền thuyết không?"



Nàng ta lắc đầu: “Ta là Vu sư cơ”.



Vu sư?



Diệp Huyên chăm chú quan sát một lượt. Có Vu sư nào mặc đồ trắng toát vầy không?



Cô gái lại hỏi: “Có muốn không nào?"



Diệp Huyên có phần khó hiểu: “Vì sao lại muốn xem bói cho ta?"



Nàng ta cười: “Mệnh ngươi dai lắm, ta chưa từng thấy ai dai như vậy”.



Hắn suy nghĩ một hồi rồi

1644922990031.png


Ở một không gian không ai biết nọ, một cô gái váy trắng bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn với đôi mắt lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc nào.



Hư Vô Duy Độ, đôi mắt nữ Vu sư nhìn thẳng vào đối phương. Chẳng mấy chốc, những phù văn màu đỏ kỳ dị đã xuất hiện trên đỉnh đầu cô gái váy trắng.



Nữ Vu sư muốn xem bói cho nàng!




Nhưng nàng vẫn duy trì vẻ dửng dưng nhìn lại, không nói gì, cũng không phản ứng.



Một chốc sau, những phù văn đỏ máu kia đột nhiên biến mất. Cô gái Vu sư mở bừng mắt, để lộ đồng tử đỏ tươi, thì thầm với chút khó tin: “Cô không có mệnh!"



Cô gái váy trắng chỉ đưa tay ra, một luồng kiếm quang bỗng phóng vút lên, xuyên qua ngân hà, bay thẳng đến Hư Vô Duy Độ.



Nữ Vu sư biến sắc, vẻ kinh hoàng ngập tràn gương mặt. Như nghĩ đến gì đó, nàng ta nhào vào lòng Diệp Huyên: “Cứu ta với!"




"...”



Cứu ư? Diệp Huyên ngu cả người, nhưng nhanh chóng hiểu ra vì sao.



Bởi vì một tia kiếm quang đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.



Nó thuộc về cô gái váy trắng.



Nàng lại xuất kiếm rồi!



Diệp Huyên lập tức hiểu ra là nữ Vu sư kia chắc chắn đã chọc gì đó đến nàng.



Có nên cứu không?



Đương lúc hắn còn do dự, kiếm quang đã lù lù bay đến sau lưng Vu sư. Diệp Huyên không nghĩ ngợi nữa mà kéo nàng ta ra sau. Kiếm quang dừng lại rồi chậm rãi biến mất.



Nữ Vu sư thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng ngẩng lên nói với Diệp Huyên: “Cảm ơn ngươi”.



Diệp Huyên hỏi: “Vì sao cô lại đi trêu nàng ấy?"



Cô gái lắc đầu với vẻ phức tạp: “Ta tính được số mệnh của ngươi có liên quan đến nàng, từ đó suy diễn đến nàng ta”.



Nữ Vu sư dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Không ngờ lại có người mạnh đến vậy, thật là đáng sợ”.



Diệp Huyên: “Cô là người của thời đại Thần Ma sao?"



Thấy đối phương gật đầu, hắn chần chừ một hồi rồi hỏi: “Ở thời đại đó, có ai mạnh hơn nàng ấy không?"



Cô gái nhìn Diệp Huyên, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta không biết sức mạnh thật sự của nàng”.



Diệp Huyên nghe vậy liền hiểu ra.



Nữ Vu sư lại nói: “Ngươi thì khá yếu”.



Diệp Huyên đen mặt.



Nàng ta lại nói: “Ta là A Mục, Đại tế ti Vu tộc”.



1644923005886.png