*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên không khỏi nheo mắt: “Hình như ta chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi đúng không?"
A Mục gật đầu: “Thiên Long tộc xem trọng nhất là mặt mũi, vậy mà ngươi lại làm thịt tộc nhân của họ, chẳng khác gì sỉ nhục, lại còn là sỉ nhục chưa từng có. Nếu ngươi rơi vào tay họ thì thảm thiết lắm”.
Diệp Huyên: “Cô cũng ăn thịt rồng cơ mà!"
A Mục trợn tròn mắt: “Vậy chúng ta không thể rơi vào tay họ được”.
Diệp Huyên gật đầu rồi lại guồng chân chạy càng nhanh. Chẳng bao lâu sau, hắn đi đến trước một sơn cốc với mây đen giăng vần vũ trên đầu, bên trong lại là từng trận gió lạnh u ám, chỉ nhìn thôi đã biết không phải nơi tốt lành gì.
Thấy hắn chần chừ rồi xoay gót đi, A Mục hỏi: “Sao vậy?"
Diệp Huyên: “Chỗ này không thân thiện mấy, chúng ta tìm nơi khác”.
A Mục: “Không có nguy hiểm gì đâu”.
"Cô chắc chứ?"
A Mục nhìn vào rồi gật đầu: “Chắc chắn”.
Diệp Huyên nghe vậy thì cõng A Mục đi vào sâu trong sơn cốc, nơi hắn tìm thấy một vài khúc xương trắng.
Diệp Huyên quan sát chúng một hồi rồi nói: “A Mục cô nương, cô phải làm sao để cường giả Vu tộc nhanh chóng tỉnh lại đi”.
A Mục: “Phải tự bọn họ muốn tỉnh lại mới được cơ”.
Hắn cau mày: “Không thể đánh thức sao?"
"Không”, nàng ta lắc đầu.
Diệp Huyên đang muốn hỏi tiếp thì A Mục lên tiếng: “Ngươi có làm Vu thị của ta không?"
Hắn nhìn nàng ta: “A Mục cô nương, ta thấy chuyện cấp bách bây giờ là làm sao để sống sót mới phải”.
Thấy A Mục muốn nói lại thôi, hắn hỏi: “Cô muốn nói gì?"
"Ngươi có biết Thiên tộc không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không”.
A Mục khẽ nói: “Thiên tộc là một tên gọi chung, trong đó có rất nhiều chủng tộc hùng mạnh. Bọn họ liên minh với nhau, cùng tự xưng là Thiên tộc. Thiên Long tộc là một trong số đó, nhưng còn có rất nhiều chủng tộc khác trong Thiên tộc mạnh hơn họ”.
Diệp Huyên nheo mắt, bỗng dưng hiểu được lời Tiểu Đạo từng nói.
Kiếm Tông không ra mặt, Hư Vô Duy Độ này chính là thế lực đứng đầu Ngũ Duy.
A Mục tiếp tục: “Nhưng ngươi yên tâm, Vu tộc ta không phải sợ bọn họ. Ngươi theo ta tức là theo Vu tộc, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi”.
Diệp Huyên: “Cô cũng biết là con rồng kia tấn công trước”.
A Mục nhoẻn cười: “Ngươi nghĩ họ sẽ chịu nói lý với ngươi sao?"
Diệp Huyên im lặng.
A Mục vỗ vỗ vai hắn: “Đừng nghĩ nhiều quá, không phải chỉ làm thịt một con thôi sao? Nếu thực lực của ngươi ngang với cô gái váy trắng kia thì đừng nói một con, ngươi có cho toàn bộ Thiên Long tộc vào nồi, Thiên tộc cũng không dám hé răng”.
Diệp Huyên đảo mắt: “Đại tỷ ơi, đệ không có thực
Diệp Huyên nói với A Mục: “A Mục cô nương, ta thấy hay là thôi, ta không làm Vu thị của cô đâu”.
Đôi mày đối phương khẽ nhíu lại: “Vì sao?"
"Ta đã giết Thiên Long của Thiên tộc, nếu làm Vu thị của cô thì bọn họ sẽ tính món nợ này lên người Vu tộc, rồi các người sẽ bắt bớ giao nộp ta ra. Khi ấy e rằng đến bạn còn không làm được”.
A Mục cười: “Ngươi yên tâm, việc ấy tuyệt đối sẽ không xảy ra đâu”.
"Vì sao?"
A Mục nháy mắt: “Bởi vì Vu tộc ta không đội trời chung với Thiên tộc”.
Diệp Huyên vừa định mở miệng thì đã nghe tiếng rồng ngâm truyền đến từ chân trời xa xôi.
Hắn nhíu mày, đang chuẩn bị bỏ chạy thì lại nghe A Mục nói: “Tên kia đang ở xa lắm, không phát hiện chúng ta, nếu lập tức trốn đi thì càng dễ bị phát hiện hơn”.
Diệp Huyên do dự một chút rồi gật đầu: “Vậy chúng ta cứ đợi trong này trước”.
A Mục đi đến trước mặt hắn: “Sao nào? Ngươi đồng ý làm Vu thị của ta chứ?"
Thấy hắn chần chừ, nàng ta lại nói: “Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi đạt đến Chúa Tể Cảnh”.
Ba chữ cuối khiến Diệp Huyên nheo mắt: “Thật không?"
A Mục nghiêm giọng: “Về cơ bản, ta không lừa gạt người khác”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Được, ta sẽ làm Vu thị của cô”.
A Mục tròn mắt rồi đưa tay ra, bên trong là một giọt máu đào: “Nào, cho ta một giọt máu của ngươi”.
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Máu tươi ư?"
Nàng ta gật đầu: “Chúng ta cần làm một nghi thức?"
"Còn phải có nghi thức nữa à?", hắn không khỏi lầm bầm.
A Mục cười: “Nghi thức đơn giản thôi, cho ta nào”.
Diệp Huyên im lặng.
Như hiểu được nỗi lo của hắn, nàng ta nói: “Yên tâm, ta sẽ không lừa ngươi, thật ra ngươi còn được lợi rất nhiều nữa”.
Diệp Huyên chăm chú nhìn nàng ta rồi mới khép những ngón tay lại, để một giọt máu nhỏ lên tay A Mục. Hai giọt máu hòa vào cùng nhau, A Mục bắt đầu niệm thần chú.
Diệp Huyên quan sát nàng ta, dẫu sao máu của hắn cũng không phải máu thường, không sợ sẽ bị bày mưu đặt kế gì.
Bỗng A Mục nhìn hắn: “Lấy sinh tử làm khế, vĩnh kết đồng tâm”.
Vừa dứt lời, hai giọt máu bỗng hóa thành vô số tia máu bao phủ lấy hai người.
Diệp Huyên chau mày: “A Mục cô nương, đây là?"
Đối phương nhoẻn cười: “Không sao cả, ngươi sẽ nhanh chóng được cùng
Hắn hỏi: “Cô vừa làm gì với ta?"
A Mục: “Đây là khế ước tồn tại giữa chúng ta từ giờ trở đi. Hai ta không thể phản bội lẫn nhau, nếu một trong hai bên có rắp tâm thì sẽ bị khế ước trừng phạt. Ngoài ra, ngươi đã cùng chung thần hồn với ta rồi. Thần hồn của ta mạnh lắm đấy, ngươi có thể thử xem”.
Diệp Huyên do dự một chốc rồi nhắm mắt lại. Thần hồn của hắn nhanh chóng lan ra khắp chân trời như một tấm lưới, bao trùm lấy không gian mấy triệu dặm chỉ trong khoảnh khắc.
Hắn ngây người.
Bởi vì lấy thần thức của hắn trước đây, thậm chí là nâng lên gấp mười lần, cũng không thể nào làm được như vậy.
Diệp Huyên nhìn sang A Mục, chỉ thấy nàng ta cười: “Lợi hại”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Làm sao để được như vậy?"
A Mục nhún vai: “Chúng ta đã thành lập khế ước nên mới được thế đó”.
"Vậy cô có thể cùng chung thứ gì với ta?"
A Mục nháy mắt: “Tạm thời không nói cho ngươi biết”.
Diệp Huyên: “...”
A Mục: “Thần hồn của ngươi bây giờ đã rất mạnh rồi, nếu muốn đột phá Luân Hồi Cảnh thì có thể nói là làm ít công to”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Cô có cách không?"
A Mục gật đầu: “Có, nhưng chúng ta phải trở lại Phần Mộ kia. Chỉ khi mượn nó, ngươi mới có thể nhanh chóng đạt đến Luân Hồi Cảnh”.
Trở lại Phần Mộ ư?
Diệp Huyên quay đầu, nhìn về nơi cách đó trăm triệu dặm.
Hắn có thể nhìn thấy Phần Mộ, đồng thời cũng thấy một vài Thiên Long cực mạnh đang láo liên nhìn khắp chốn như truy tìm gì đó.
Không cần phải hỏi cũng biết chúng đang tìm hắn.
A Mục lại nói: “Chúng ta phải tìm cách trở lạ Phần Mộ”.
Diệp Huyên: “Cách nào?"
A Mục ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi nghĩ đi”.
Diệp Huyên: “...”
Đúng lúc ấy, A Mục chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt thay đổi kịch liệt.
Diệp Huyên thấy thế thì cả kinh, bởi hắn cảm nhận được sự kiêng kỵ từ nàng ta.
Nàng ta kiêng kỵ điều gì?
A Mục bỗng nói: “Sau lưng ngươi...”
Đồng tử Diệp Huyên rụt lại.
Những lời này
A Mục đi đến bên người Diệp Huyên, khẽ huých hắn một cái rồi hất cằm về phía ông lão cầm đầu: “Ông ta là Tứ Bộ Thiên Long, thịt ngon hơn nhiều”.
Diệp Huyên: “...”
Diệp Huyên nghe xong chỉ muốn đập đầu tại chỗ.
Nàng ta điên rồi hay gì?
Đây là Thiên Long đấy! Một người hắn còn chưa chắc thắng được, nói chi đến sáu.
Vậy mà nàng ta chỉ nghĩ đến ăn?
Đại tế ti ai cũng vô tư thế này à?
Nhưng đối diện Diệp Huyên, trong mắt của ông lão dẫn đầu nhóm Thiên Long chỉ có sự kiêng kỵ khi nhìn A Mục.
Ông ta biết sự tồn tại của Đại tế ti ở Vu tộc không khác gì thần linh, biết sự đáng sợ của họ.
Chỉ một câu nói của họ, có thể khiến vô số người Vu tộc cam nguyện chịu chết.
Có thể nói, địa vị của Đại tế ti còn trên cả tộc trưởng. Bởi vì mỗi vị tộc trưởng đều phải do Đại tế ti tự mình bổ nhiệm, mà chỉ có người được Đại tế ti công nhận mới là tộc trưởng hợp pháp.
Ông ta khẽ cất tiếng: “Chào Đại tế ti”.
A Mục gật đầu: “Cũng chào ông”.
Sắc mặt Thiên Long bỗng trở nên dữ tợn: “Đại tế ti, Thiên tộc ta tuy đối nghịch với Vu tộc nhưng vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau. Hôm nay cô giết Thiên Long tộc ta, còn lột da, rút gân, trích máu, hầm thịt, có phải quá đáng rồi không?"
Tuy giọng ông ta vẫn bình thản nhưng Diệp Huyên có thể cảm nhận được lửa giận cháy hừng hực trong đó.
A Mục tròn mắt nhìn, chỉ tay sang Diệp Huyên: “Do hắn làm đấy, ta chỉ ăn ké chút thịt mà thôi”.
Diệp Huyên suýt nữa tan vỡ.
Chưa gì đã bị bán đứng rồi?!
Nghe vậy, ông lão Thiên Long quay sang nhìn Diệp Huyên chằm chằm mà không nói gì, nhưng nhiệt độ xung quanh bỗng hạ xuống.
Diệp Huyên nói: “Ta là người của Kiếm Tông! Kiếm Tông đấy! Ông nghe qua chưa?"
"Chưa từng”.
Diệp Huyên ngẩn tò te, khi quay sang A Mục thì cũng nghe nàng ta nói: “Ta cũng chưa nghe bao giờ. Nổi tiếng lắm à?"
Diệp Huyên: “...”
Ông lão Thiên Long gằn lên: “Nhân loại! Thiên Long ta có thù oán gì với các hạ mà lại ra tay như vậy?"
Diệp Huyên gật gù rồi nói: “Ông đã hỏi thì ta trả lời. Có trời chứng giám, là do con rồng kia của tộc các ông ra tay trước! Không tin
A Mục lại gật đầu: “Ta cũng thấy vậy”.
Diệp Huyên: “...”
Ông lão Thiên Long cười gằn với Diệp Huyên: “Miệng lưỡi lợi hại. Hy vọng thực lực của ngươi tương xứng với thói mồm mép này!"
Thấy ông ta chực ra tay, A Mục bỗng hô lên: “Này!"
Bầy rồng nhìn sang, chỉ thấy A Mục nói: “Lão già, ông biết ta biết xem bói đúng không?"
Ông lão Thiên Long không nói gì.
A Mục nghiêm giọng: “Ta hết sức nghiêm túc cho ông biết, nếu ông dám đụng đến hắn, ông và Thiên Long tộc sẽ vạn kiếp bất phục”.
Nàng ta chỉ vào Diệp Huyên: “Ông có biết hắn là ai không?"
Đối phương nói đầy dữ tợn: “Hắn có là tộc trưởng Vu tộc, Thiên Long tộc ta cũng sẽ liều chết đến cùng”.
A Mục vội nói: “Bình tĩnh lại đi”.
"Cô còn gì muốn nói?"
"Lão già, ông phải hiểu người ra tay trước là Thiên Long tộc, đây là cái "nhân" ác mà tộc các người gây ra. Ta cho ông biết, nếu ông còn muốn ra tay, "nhân" này sẽ liên lụy đến toàn bộ Thiên Long tộc, thậm chí là Thiên tộc”.
Nàng ta vội kéo Diệp Huyên đến bên người: “Nhìn đi, nhìn cho kỹ vào, ông cho rằng hắn ta là người bình thường sao?"
Diệp Huyên: “...”
Ông lão Thiên Long chăm chú nhìn Diệp Huyên nửa ngày mới nói: “Không thấy gì cả”.
Vừa dứt lời, một nắm đấm đã tung ra.
Diệp Huyên biến sắc, vội vàng kéo A Mục ra sau lưng rồi sử dụng Bất Tử Chi Thân.
Uỳnh!
Cú đấm khiến cả hai người lui lại cả trăm trượng, cũng may Diệp Huyên còn gắng gượng chịu được.
Sau khi dừng lại, A Mục chạm vào gáy Diệp Huyên: “Nhân danh Vu Thần, ban cho ngươi thần tốc. Chạy!"
Diệp Huyên không chút do dự bỏ chạy với tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất.
Sau lưng hắn, ông lão Thiên Long không khỏi ngây ra, bởi ông ta không ngờ Diệp Huyên có thể bình an sau khi ăn trọn một đấm ấy.
Chẳng lẽ thân thể hắn còn mạnh hơn cả Thiên Long tộc?
Nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra đây không phải do thân thể hắn, mà là do một loại bí pháp nào đó, bèn hạ giọng: “Đuổi theo! Đến chân trời góc bể cũng phải đuổi!"
Vừa dứt lời, ông ta là người đầu tiên lao theo.
Ruỳnh!
Từng luồng long uy ầm ầm lao đến từ sau lưng Diệp Huyên.
Bởi hắn tuyệt