*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ý chí Thiên Đạo!
Diệp Huyên cầm kiếm cố đâm thêm một chút về phía trước, thế nhưng đến khi mũi kiếm chỉ còn cách trán Thiên Tử chừng nửa tấc thì đột ngột dừng hẳn.
Có luồng sức mạnh thần bí nào đó chặn lại mũi kiếm của hắn.
Đúng lúc này, Thiên Tử đột nhiên đấm ra một quyền.
Diệp Huyên giơ kiếm chặn.
Uỳnh!
Diệp Huyên nhanh chóng bị đẩy ra xa hơn trăm trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên liền nhíu mày: “Tiền bối, ý chí Thiên Đạo là gì thế?”
Tầng chín nói: “Tức là y có Thiên Đạo che chở, hiểu chưa?”
“Được Thiên Đạo che chở” sao?
Diệp Huyên trầm mặc, không thể không nói hắn đã coi nhẹ Thiên Tuyển Nhân quá rồi.
Người ta có Thiên Đạo che chở cơ đấy!
Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Tử, xung quanh y được bao phủ bởi một luồng sức mạnh thần bí, rõ ràng đó chính là ý chí Thiên Đạo.
Thằng nhóc này có quen biết Thiên Đạo!
Thiên Tử chậm rãi nhắm mắt lại, cánh tay phải vừa mới bị Diệp Huyên chém của y gần như đang khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, chỉ mới qua mấy hơi thở mà cánh tay đó đã trở về trạng thái bình thường.
Không chỉ vậy, giờ phút này, khí tức mà y phát ra còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, trên mặt một lần nữa khôi phục vẻ ung dung và tự tin trước đó: “Diệp Huyên, ta nhận mệnh trời ban, có Thiên Đạo bảo vệ. Ngươi đối địch với ta cũng chính là đối địch với Thiên Đạo, là kẻ địch của cả thế giới này. Đã hiểu chưa?”
Diệp Huyên cười nói: “Đối địch với ngươi là đối địch với cả thế giới ư? Có phải ngươi đã nghĩ nhiều quá rồi không?”
Lời vừa dứt, đôi cánh Ác Ma liền xuất hiện sau lưng hắn, tiếp theo, ánh kiếm cũng lóe lên theo.
Ở nơi xa, Thiên Tử khẽ nhắm mắt, giữa trán y bỗng nhiên xuất hiện một chữ “Đạo”, ngay sau đó, chữ “Đạo” đó bay ra ngoài, đánh vào thân kiếm của Diệp Huyên.
Ầm!
Đất trời rung lên bần bật.
Thiên Tử nhanh chóng bị đánh bay, còn Diệp Huyên thì dựa vào sức mạnh thân thể để chống đỡ lại dư chấn của luồng sức mạnh kia.
Thiên Tử vẫn chưa dừng hẳn thì Diệp Huyên đã lại xuất hiện trước mắt y một lần nữa. Cùng lúc đó, một thanh kiếm muốn đâm thẳng cổ họng Thiên Tử, thế nhưng đến khi chỉ còn cách y chừng nửa tấc, bất kể làm thế nào cũng chẳng thể đâm thêm được nữa.
Trước mặt Diệp Huyên, Thiên Tử bật cười: “Chiêu kiếm này của ngươi quá là nực cười!”
Lời vừa dứt, y liền vung tay phải lên.
Uỳnh!
Diệp Huyên nhanh chóng bị đẩy lui.
Đến khi dừng lại, hắn liếc mắt đánh giá Thiên Tử, không thể không nói, ý chí Thiên Đạo có vẻ khá bàng môn tà đạo.
Tầng chín đột nhiên bảo: “Ngươi không giết được y đâu!”
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, Thiên Đạo đang bảo vệ hắn sao?”
Tầng chín đáp: “Cứ coi như thế đi!”
Diệp Huyên lại nói: “Nói vậy thì, nếu ta muốn giết y cũng chẳng khác nào đối địch với Thiên Đạo?”
Tầng chín đáp: “Ngươi có thể hiểu như thế!”
Diệp Huyên trầm mặc.
Tầng chín bỗng hỏi: “Ngươi sợ à?”
Diệp Huyên thản nhiên cất tiếng: “Ông đây sợ cái đếch!”
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Thiên Tử. Lúc này, chữ “Đạo” trên trán Thiên Tử lại một lần nữa xuất hiện, chỉ là lần này nó đã dần chuyển thành màu đỏ, cùng lúc đó, mây đen cũng kéo đến trên đỉnh đầu hắn, trong tầng mây dày đặc kia lấp lóe sấm chớp, một luồng uy áp có thể hủy diệt đất trời bỗng phủ xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Vô Hi ở phía xa liền nhíu chặt lông mày.
Thiên Đạo!
Từ xưa tới nay, chưa một ai là không kiêng dè Thiên Đạo tối cao trong truyền thuyết này.
Mà giờ phút này, Thiên Tử kia được Thiên Đạo bảo vệ, không những có thể triệu hoán ý chí Thiên Đạo tới để bảo vệ bản thân, mà còn có thể triệu tập được cả thiên lôi, rõ ràng Thiên Đạo đã trao cho y quá nhiều năng lực.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía mây đen sấm chớp. Thiên Tử đột nhiên cất tiếng cười: “Diệp Huyên, nếm thử cảm giác bị thiên lôi trừng phạt đi!”
Y vừa dứt lời, từ trong đám mây đen kịt trên đỉnh đầu Diệp Huyên bỗng nhiên có một cột sấm chớp giáng thẳng xuống.
Ầm ầm!
Sấm chớp xẹt ngang chân trời, chấn động khắp nơi.
Diệp Huyên mở tay trái, thuẫn Tu Di liền xuất hiện trong tay, tay trái cầm thuẫn của hắn nhanh chóng giơ thẳng lên trời chặn lại sấm chớp kia.
Uỳnh!
Sấm chớp đánh thẳng vào thuẫn Tu Di, thuẫn Tu Di liền rung lên bần bật, cả Diệp Huyên lẫn lá chắn đều rơi xuống đất.
Ầm!
Mặt đất dưới chân Diệp Huyên lập tức nứt vỡ, dần lan rộng ra.
Diệp Huyên nhìn thuẫn Tu Di trong tay, vết nứt trên đó cũng nhiều hơn hẳn.
Hắn mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía Thiên Tử: “Ý chí Thiên Đạo?”
Dứt lời, hắn khẽ mở lòng bàn tay, bút Thiên Đạo liền xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn thấy cây bút Thiên Đạo kia, hai mắt Thiên Tử lập tức nheo lại: “Bút Thiên Đạo!”
Đây chính là vật thần mà Thiên Đạo từng sử dụng.
Thiên Tử cười nói: “Diệp Huyên, ta chính là Thiên Tuyển Nhân, ngươi lại muốn dùng bút Thiên Đạo đối phó với ta, ngươi bị mất não đấy à?”
Diệp Huyên không đáp lời Thiên Tử mà chỉ truyền lực vận hành bút Thiên Đạo. Cây bút bỗng rung mạnh, một luồng sức mạnh cường đai đột nhiên phụt ra từ chỗ đầu bút lông nhọn.
Nhưng Thiên Tử lại chẳng hề bị thương, không chỉ vậy, đầu bút Thiên Đạo còn bị y hấp thu.
Hơi thở quấn quanh Thiên Tử lại càng mạnh hơn trước.
“Ha ha!”
Thiên Tử bật cười ha hả.
Trên không trung, Nhậm Bình Sinh vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút biểu cảm.
Còn Vô Hi, sắc mặt trông thì bình tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt lại lóe lên sát ý.
Diệp Huyên!
Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, cười to: “Ngươi có nhìn thấy không? Bút Thiên Đạo không thể nào khiến ta bị thương được!”
Nói rồi, y đột nhiên quơ tay về phía Diệp Huyên: “Thu!”
Lời vừa dứt, bút Thiên Đạo liền rung mạnh liên hồi, như thể muốn giãy ra khỏi tay Diệp Huyên vậy.
Diệp Huyên nhìn bút Thiên Đạo trong tay, lắc đầu bật cười. Tay phải hắn đột nhiên xuất hiện kiếm Thiên Tru, ngay sau đó, hắn cầm kiếm chém mạnh vào cây bút Thiên Đạo.
Không làm việc cho ta thì giữ lại có ích gì!
Ầm!
Kiếm của Diệp Huyên chém lên bút Thiên Đạo, cả cây bút rung lên bần bật, sau đó hóa thành một luồng sáng đen phóng thẳng lên trời.
Ở nơi xa, Thiên Tử bỗng cất tiếng cười: “Nào, tới đây!”
Lời vừa dứt, chiếc bút Thiên Đạo liền hóa thành một luồng sáng đen rơi vào trong tay y.
Nhìn bút Thiên Đạo trong tay mình, Thiên Tử lại một lần nữa bật cười ha hả.
Lúc này, giọng nói của tầng chín bỗng vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi đã biết thế nào là Thiên Tuyển Nhân chưa, đó là kẻ được Thiên Đạo bảo vệ, có vận may nghịch thiên!”
Diệp Huyên cười nói: “Đã hiểu!”
Tầng chín lại bảo: “Ngươi không giết được y đâu, rút lui đi!”
Diệp Huyên lại lắc đầu, hắn chậm rãi cất bước về phía Thiên Tử, tay phải vẫn nắm chặt lấy kiếm Thiên Tru, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, cười to: “Diệp Huyên, ngươi còn đấu với ta kiểu gì đây?”
Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thiên Đạo sao?
Khóe miệng Diệp Huyên dần nhếch lên, nhưng không tạo thành nụ cười mà lộ vẻ dữ tợn, tiếp theo đó hắn mở mắt: “Thiên Đạo hay không Thiên Đạo gì chứ, trời muốn diệt ta, vậy thì ông đây sẽ đối nghịch lại.”
Lời vừa dứt, đôi cánh Ác Ma sau lưng hắn đột nhiên rung mạnh, ngay sau đó, một luồng kiếm quang chợt lóe lên.
Khóe miệng Thiên Tử nhếch lên thành nụ cười lạnh, bàn tay cầm bút Thiên Đạo bỗng nhiên trỏ về phía trước.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh cường đại tràn ra từ trong bút Thiên Đạo, sau đó đánh thẳng vào luồng kiếm quang kia.
Ầm ầm!
Kiếm quang rung mạnh sau đó vỡ tan, nhưng đúng lúc này, đồng tử của Thiên Tử bỗng nhiên co rút, bởi vì một thanh kiếm đã lao tới ngay chỗ cổ họng y.
Thiên Tử đột nhiên gầm thét: “Hộ thể!”
Uỳnh!
Kiếm của Diệp Huyên bị một luồng sức mạnh thần bí ngăn lại, không chỉ vậy, ngay cả Diệp Huyên cũng bị đẩy lui vài trăm trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Tử từ xa, lông mày khẽ nhíu.
Kiếm của hắn không thể phá được ý chí Thiên Đạo?!
Ở nơi xa, Thiên Tử lại cười: “Nào, tiếp tục!”
Diệp Huyên im lặng, hắn biết rõ kiếm của hắn không thể phá vỡ được ý chí Thiên Đạo, dù có dùng những vật dụng khác cũng sẽ thế cả thôi.
Ý chí Thiên Đạo thực sự vô địch sao?
Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Tử. Thiên Tử cười nói: “Sao, ngươi bị liệt rồi à?”
Diệp Huyên đột nhiên bật cười, ngay sau đó, máu trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào.
Huyết Mạch Chi Lực!
Hắn muốn dùng Huyết Mạch Chi Lực để đối kháng với ý chí Thiên Đạo.
Tất nhiên hắn chỉ muốn thử xem sao, xem xem có thành công không!
Ầm!
Một luồng sức mạnh cường đại tràn ra từ bên trong cơ thể Diệp Huyên, kiếm Thiên Tru trong tay hắn cũng biến thành huyết kiếm.
Ở nơi xa, Thiên Tử đột nhiên bật cười: “Huyết Mạch Chi Lực? Đừng nói là Huyết Mạch Chi Lực của ngươi, cho dù là huyết mạch Chân Long trong truyền thuyết cũng chẳng thể làm gì được ta?”
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Tử, trong mắt hắn tuy ngập tràn biển máu, nhưng vẫn giữ lại được một chút thần trí.
Lần này, hắn không thôi thúc toàn bộ Huyết Mạch Chi Lực, chỉ muốn thử xem Huyết Mạch Chi Lực của mình có thể phá được ý chí Thiên Đạo hay không mà thôi.
Diệp Huyên đột nhiên biến mất, đến lúc xuất hiện lại thì đã ở ngay trước mặt Thiên Tử. Thiên Tử không thèm ngăn chặn chiêu kiếm này của Diệp Huyên, cứ mặc cho kiếm Thiên Tru đâm về phía cổ họng mình.
Một luồng sức mạnh thần bí lại nhanh chóng xuất hiện.
Ý chí Thiên Đạo!
Kiếm Thiên Tru đâm thẳng vào luồng sức mạnh thần bí mang tên ý chí Thiên Đạo kia. Đúng thời khắc ấy, sắc mặt Thiên Tử đột nhiên biến đổi, bởi vì y phát hiện ý chí Thiên Đạo đã bị đánh vỡ rồi.
Uỳnh!
Kiếm của Diệp Huyên đâm vào cổ Thiên Tử, trong chớp mắt, thân thể Thiên Tử đã vỡ ra. Mà đúng lúc này, một luồng sức mạnh thần bí lại đột nhiên cuốn lấy linh hồn của Thiên Tử rồi mang nó đi.
Diệp Huyên quay
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của linh hồn Thiên Tử bên cạnh Nhậm Bình Sinh lập tức lộ rõ đôi phần khó coi.
Diệp Huyên nhìn Thiên Tử, cười nói: “Đây là đấu đơn mà ngươi nói sao? Mất mặt!”
Thiên Tử gằn giọng: “Diệp Huyên!”
Diệp Huyên lắc đầu, sau đó quay lại nhìn về phía Vô Hi. Vô Hi cũng đang nhìn hắn, trong lòng ông ta lúc này chính là “cơn sóng dữ” cuồn cuộn dâng trào!
Ông ta không ngờ Huyết Mạch Chi Lực của Diệp Huyên lại có thể phá vỡ được ý chí Thiên Đạo.
Rốt cuộc là loại huyết mạch gì chứ?
Trong truyền thuyết có hai loại huyết mạch cực kỳ mạnh, đó chính là huyết mạch Phàm Nhân và huyết mạch Chân Long. Nhưng huyết mạch của Diệp Huyên rõ ràng không phải hai loại trên.
Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, chúng ta đi thôi!”
Hắn biết rõ, nếu như Nhậm Bình Sinh kia đã ra tay, vậy thì hắn sẽ không thể giết được Thiên Tử nữa.
Vô Hi khẽ gật đầu: “Đi thôi!”
Dứt lời, ông ta liền dẫn theo Diệp Huyên rời đi.
“Chờ chút!”
Đúng lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên cất lời: “Từ từ đã!”
Diệp Huyên quay người nhìn về phía Nhậm Bình Sinh, còn lão ta thì nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Rốt cuộc huyết mạch của ngươi là gì?”
Diệp Huyên cười đáp: “Ông đoán thử xem?”
Nhậm Bình Sinh lắc đầu: “Diệp Huyên, ngươi thật sự cho rằng Thiên Ma tộc có thể giúp được ngươi sao?”
Diệp Huyên nhìn Nhậm Bình Sinh: “Đừng lảm nhảm thêm với ông đây nữa, có bản lĩnh thì xông tới giết ta đây này!”
Nhậm Bình Sinh chỉ nhìn Diệp Huyên, không nói câu nào.
Lúc này, Thiên Tử đột nhiên lên tiếng: “Diệp Huyên… Ta cho ngươi cơ hội giết ta. Bây giờ thân thể của ta đã bị hủy, ta và ngươi sẽ đánh với nhau một trận trong trạng thái linh hồn. Hai bên đều không sử dụng ngoại vật, chỉ đánh nhau công bằng, ngươi thấy sao?”
Diệp Huyên lại lắc đầu: “Không được, chắc chắn ngươi có âm mưu”.
Dứt lời, hắn liền xoay người muốn đi.
Nhưng Thiên Tử lại nói: “Ngươi sợ à?”
Diệp Huyên dừng bước, lắc đầu cười một tiếng, rồi quay người nhìn về phía Thiên Tử: “Ta nào biết sợ ai bao giờ?”
Thiên Tử cười nói: “Nếu không sợ, vậy sao lại không dám đánh với ta một trận công bằng?”
Diệp Huyên nhìn Thiên Tử, cười: “Ngươi muốn dùng linh hồn đánh với ta một trận, chắc chắn có âm mưu. Ngươi tưởng ta sẽ mắc lừa sao? Ta đâu có ngu. Tại sao lại phải đánh với ngươi trong trạng thái linh hồn kia chứ?”
Thiên Tử nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nếu ngươi không đồng ý, vậy thì ta - người hộ đạo, sẽ phái cường giả siêu cấp đi tới thư viện Vạn Duy, ta sẽ bảo bọn họ tiêu diệt bằng sạch thư viện Van Duy và Phù Văn Tông bằng bất cứ giá nào.”
Diệp Huyên nhìn Thiên Tử, cười gằn: “Ngươi thật hèn hạ!”
Thiên Tử cười đáp trả: “Nếu hai ta đã là đối thủ thì nên đấu đến cùng mới thôi. Ngươi nói ta hèn hạ… đúng là ngu ngốc!”
Diệp Huyên nắm chặt hai tay, gân xanh trên mặt nổi rõ, dường như đang tức giận đến cực điểm.
Thiên Tử nhìn Diệp Huyên: “Rốt cuộc ngươi có đồng ý không?”
Diệp Huyên gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Tử: “Ngươi đã dùng cái cách hèn hạ đó, cho dù có thắng thì cũng là thắng bẩn!”
Thiên Tử lắc đầu: “Ta chỉ cần biết kết quả, còn quá trình ư, chẳng hề quan trọng!”
Diệp Huyên hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ta có thể đánh với ngươi một trận trong trạng thái linh hồn, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một chuyện. Nếu như ta thua, ngươi không được phép gây phiền phức cho thư viện Vạn Duy và Phù Văn Tông!”
Thiên Tử cười đáp: “Ta đồng ý!”
Diệp Huyên gầm lên: “Ngươi thề đi! Thề với danh nghĩa Thiên Đạo!”
Thiên Tử híp mắt: “Ta dùng danh nghĩa Thiên Đạo để thề. Nếu như ta vi phạm lời thề, vậy thì sẽ chết không yên!”
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, tỏ vẻ không cam lòng: “Được, vậy ta sẽ dùng linh hồn mà đánh với ngươi một trận!”
…
Linh hồn!
Diệp Huyên gằn giọng, sau đó linh hồn hắn lập tức rời khỏi thân thể, nổi bồng bềnh giữa không trung.
Diệp Huyên nắm kiếm Thiên Tru trong tay, lần này khác với trước đó, vẻ mặt của hắn vô cùng ngưng trọng. Có thể thấy rõ dưới cái nhìn của cả đám người, linh hồn không phải thứ mà hắn am hiểu.
Đúng lúc này, Vô Hi ở một bên đột nhiên cất lời: “Nhóc, ngươi có thể không đồng ý mà. Nếu ta đã muốn dẫn ngươi đi, vậy thì Đạo chủ cũng chẳng thể ngăn nổi!”
Ở nơi xa, Thiên Tử cười nói: “Tiền bối nói đúng lắm, nhưng liệu tiền bối có thể bảo vệ được cả Phù Văn Tông và thư viện Vạn Duy chăng?”
Vô Hi trầm mặc.
Ông ta có thể bảo vệ được Diệp Huyên, nhưng không có cách nào bảo vệ được cả thư viện Vạn Duy lẫn Phù Văn Tông.
Nếu cường giả như Nhậm Bình Sinh nhằm vào hai thế lực kia, vậy thì ông ta cũng chẳng có cách nào.
Dù sao ông ta cũng không thể kè kè bảo vệ cả hai thế lực kia mọi lúc mọi nơi được.
Thiên Tử nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Diệp Huyên, ngươi đừng tức giận thế chứ, chúng ta đánh một trận công bằng mà. Ngươi yên tâm, ta sẽ không sử dụng ngoại vật”.
Diệp Huyên đang muốn cất lời thì Vô Hi đột nhiên nói trước: “Diệp Huyên, cậu phải nghĩ cho kỹ!”
Diệp Huyên nhìn Vô Hi, lắc đầu: “Là Thiên Tuyển Nhân mà y lại hèn hạ như thế, ta không có lựa chọn nào khác”.
Vô Hi thoáng do dự một lát mới bảo: “Nếu cậu tiếp tục sống, vậy thì thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ ở trên cậu ta”.
Đây chính là một lời đánh giá rất cao.
Phải biết rằng, Thiên Tử chính là Thiên Tuyển Nhân cơ mà!
Diệp Huyên cười đáp: “Tiền bối, người
Dứt lời, tay phải của hắn nắm chặt lấy kiếm Thiên Tru, kiếm ý mạnh mẽ không ngừng toát ra từ trong cơ thể. Nhưng kiếm ý lần này yếu hơn trước đó rất nhiều.
Ở nơi xa, khóe miệng Thiên Tử khẽ cong lên, y đang muốn ra tay thì Nhậm Bình Sinh ở bên cạnh đột nhiên cất lời: “Cẩn thận!”
Thiên Tử cười đáp: “Sư tôn yên tâm, con nắm chắc mà!”
Nói rồi, linh hồn của y liền bay về phía Diệp Huyên. Y nhìn Diệp Huyên mà bật cười: “Diệp Huyên, ta muốn xem thử xem không có mấy món đồ phòng ngự kia, liệu ngươi có…”
Diệp Huyên bỗng nhiên gầm thét: “Đồ hèn hạ vô sỉ, để mạng ngươi lại!”
Dứt lời, hắn lập tức cầm lấy kiếm Thiên Tru, lao nhanh về phía Thiên Tử.
Cũng chính lúc này, linh hồn của Thiên Tử đột nhiên mờ đi.
Uỳnh!
Cả đám người còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Huyên đã bị một luồng sức mạnh thần bí tác động khiến cho bay thẳng ra ngoài.
Cú bay này ước chừng mấy trăm trượng.
Không chỉ vậy, linh hồn của Diệp Huyên còn có vẻ mờ ảo hơn.
Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Tử. Lúc này, Vô Hi ở phía xa đột nhiên nói: “Đây là thuật Đại Hồn, là thứ do người hộ đạo đời đầu – Đạo chủ Lâm Lang sáng tạo ra, linh hồn và trời đất dung hòa với nhau, linh hồn và kiếm của ngươi sẽ không thể nào gây tổn thương cho y được!”
Sắc mặt Diệp Huyên có phần âm trầm.
Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Cường giả thực sự chính là người sở hữu cả thân thể và linh hồn mạnh mẽ. Diệp Huyên, ngươi…”
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang, nhanh chóng biến mất ở chỗ cũ.
Chiêu kiếm này quá nhanh!
Nhưng trong mắt Thiên Tử vẫn lộ rõ vẻ khinh thường, nếu Diệp Huyên không đánh nhau với y trong trạng thái linh hồn thì y còn có phần e dè, nhưng nếu đã ở trạng thái linh hồn, vậy thì Diệp Huyên quả thực quá yếu.
Thiên Tử vung tay phải lên, một luồng sức mạnh linh hồn cường đại toát ra, Diệp Huyên còn chưa tới gần y thì đã bị đánh bay.
Đến khi dừng lại được, sắc mặt của Diệp Huyên càng ngưng trọng hơn trước.
Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, trên mặt là nụ cười ung dung. Y đang muốn nói chuyện thì nghe thấy Diệp Huyên gầm thét: “Ông đây liều mạng với ngươi!”
Dứt lời, hắn lại xông lên thêm một lần nữa.
Chiêu kiếm lần này còn nhanh hơn chiêu trước đó.
Nhưng trong mắt Thiên Tử, chiêu kiếm này của Diệp Huyên vẫn rất yếu ớt.
Thiên Tử đang muốn ra tay thì thanh kiếm trong tay Diệp Huyên đột nhiên biến thành kiếm Trấn Hồn.
Trong giây lát nó biến thành kiếm Trấn Hồn, sắc mặt của Nhậm Bình Sinh ở phía xa đột nhiên biến đổi. Ông ta lập tức xuất chiêu, nhưng đúng lúc ấy, Vô Hi cũng ra tay ngăn cản.
Ầm!
Tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
Mà ở nơi xa, lúc nhìn thấy thanh kiếm Trấn Hồn trong tay Diệp Huyên, sắc mặt Thiên Tử cũng hoàn toàn biến đổi. Lúc này đây, y cực kỳ muốn rút lui, nhưng vừa nãy lại trót xuất chiêu. Thế là y nảy ra ý nghĩ thu tay lại, nhưng bản thân cũng tự hiểu rõ rằng, nếu như thu tay ngay lúc này thì y chết là cái chắc, chỉ khi ngăn được chiêu kiếm này của Diệp Huyên thì y mới có cơ hội sống.
Thiên Tử không hề thu tay, y đột nhiên gầm thét. Chưởng vừa được vung ra, không gian xung quanh lập tức bị sức mạnh linh hồn của y làm cho chấn động.
Kiếm của Diệp Huyên cũng đến vào đúng lúc này.
Xoẹt!
Âm thanh xé rách vang vọng khắp nơi.
Chiến trường nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Ở nơi xa, Nhậm Bình Sinh và Vô Hi cũng ngừng chiêu. Nhậm Bình Sinh nhìn sang phải, ở nơi đó, một thanh kiếm đang cắm ngay giữa trán Thiên Tử.
Kiếm Trấn Hồn!
Giờ phút này, linh hồn của Thiên Tử đã bị một luồng sức mạnh thần bí trấn áp bắt phải đứng im, không chỉ vậy, linh hồn của y còn đang dần tiêu tán từng chút một.
Chứng kiến cảnh tượng này, Nhậm Bình Sinh chậm rãi nhắm mắt lại.
Ông ta biết, mọi chuyện muộn mất rồi!
Thiên Tử ở đối diện Diệp Huyên gắt gao nhìn chằm chằm hắn: “Thật ra ngươi rất muốn để ta đánh với ngươi một trận trong trạng thái linh hồn, đúng chứ?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đoán đúng rồi đấy!”
Thiên Tử còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyên đã chen lời trước: “Có thể chết thống khoái chút được không?”
Nói rồi, hắn lại cầm kiếm chém thêm một nhát.
Xoẹt!
Linh hồn của Thiên Tử lập tức bị hấp thu hết. Sau khi hấp thu xong linh hồn của Thiên Tử, kiếm Trấn Hồn liền rung bần bật, luồng sức mạnh linh hồn vô cùng cường đại toát ra từ trong thanh kiếm.
Song đúng lúc này, mây đen ùn ùn kéo tới phủ khắp chân trời, một luồng sức mạnh cường đại bao phủ xung quanh Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhíu mày, hắn nhìn về phía Nhậm Bình Sinh. Lúc này, Vô Hi đột nhiên cất lời: “Không phải ông ta làm đâu!”
Diệp Huyên đang muốn nói gì đó thì Nhậm Bình Sinh đã cất lời trước: “Là Thiên Đạo!”
Diệp Huyên nói: “Ta giết Thiên Tuyển Nhân, vậy nên đã đắc tội với Thiên Đạo sao?”
Vô Hi gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên nhìn về phía chân trời, cười nói: “Thiên Đạo muốn giết ta sao?”
Vô Hi nhìn mây đen bao phủ chân trời, sắc mặt âm trầm, không rõ đang nghĩ điều gì.
Nghe đồn Thiên Đạo thượng cổ đã ngủ say trong dòng sông lịch sử, nếu như Thiên Đạo thật sự xuất hiện lần nữa…
Vô Hi nhìn mây đen, trong mắt lộ ra vài phần hoang mang.
Thiên Đạo thực sự sẽ xuất hiện sao?
Nhậm Bình Sinh cũng đang nhìn đám mây đen kia, lão ta cũng rất muốn biết liệu rốt cuộc Thiên Đạo có xuất hiện hay không.
Diệp Huyên nhìn mây đen, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không phải Thiên Đạo muốn xử lý hắn đấy chứ?
Đúng lúc này, mây đen đột nhiên biến mất, như thể chưa từng xuất hiện vậy.
Thấy vậy, những người có mặt đều ngẩn tò te.
Đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyên cũng sửng sốt, cứ thế mà biến mất sao?
Đúng lúc này, Nhậm Bình Sinh cách đó không xa đột nhiên biến mất, gần như cùng lúc ấy, Vô Hi cũng biến mất theo.
Ầm ầm!
Không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên nổ tung, một luồng sức mạnh cường đại trực tiếp đẩy lùi Diệp Huyên về phía sau. Hắn còn chưa kịp dừng hẳn thì luồng sức mạnh kia đã lại xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Huyên nhắm mắt, đang muốn xuất chiêu thì Vô Hi lại đột nhiên chắn trước mặt hắn.
Vô Hi vung tay phải lên.
Ầm ầm!
Không gian trước mặt Diệp Huyên lập tức biến thành hư vô.
Lúc này, Nhậm Bình Sinh hiện thân trước mặt Vô Hi.
Lão ta nhìn Vô Hi: “Ông thật sự muốn che chở cho kẻ này?”
Vô Hi cười nói: “Nhậm Bình Sinh, sư đồ các ông đúng là không chịu thua nhỉ! Mất mặt thật đấy!”
Nhậm Bình Sinh lạnh lùng liếc Vô Hi, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta muốn xem xem ông ta có thể bảo vệ nổi ngươi hay không?”
Dứt lời, lão ta liền quay người, bóng dáng mất hút ở tít phía xa.
Sau khi Nhậm Bình Sinh biến mất, Vô Hi liền nhìn Diệp Huyên: “Đi thôi!”
Diệp Huyên gật đầu.
Hắn cứ thế rời đi theo Vô Hi.
Diệp Huyên đi theo Vô Hi tới Thiên Ma Thành của Thiên Ma tộc, nơi này chính là đại bản doanh của Thiên Ma tộc. Sau khi tới Thiên Ma Thành, Diệp Huyên liền phát hiện linh khí ở Thiên Ma giới này thật sự quá ít ỏi.
Hoàn toàn không cùng một cấp bậc với linh khí ở Thiên Đạo Thành.
Trên không trung Thiên Ma Thành, Vô Hi nhìn Diệp Huyên: “Mục đích khi cậu tới tinh vực Thiên Đạo này là gì?”
Diệp Huyên nói: “Gây rắc rối cho người hộ đạo!”
Vô Hi lắc đầu.
Diệp Huyên cười hỏi: “Tiền bối không tin sao?”
Vô Hi nói: “Không, ta cảm thấy gan ngươi quá to rồi đấy!”
Diệp Huyên nói khẽ: “Tiền bối, các ông
Vô Hi cười đáp: “Cậu là con người, còn chúng ta là Thiên Ma”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Tiền bối, người chỉ muốn tiêu diệt mỗi Thiên Đạo Thành thôi, hay là muốn xưng bá cả Ngũ Duy?”
Vô Hi cười bảo: “Không làm được!”
Dứt lời, ông ta liền ngẩng đầu nhìn chân trời, nói khẽ: “Thế đạo hiện nay quá loạn. Tuy thực lực của Thiên Ma tộc chúng ta không hề yếu, nhưng nếu nói muốn xưng bá Ngũ Duy thì còn lâu mới đủ, nhất là thời đại hiện nay có quá nhiều cường giả tề tựu”.
Diệp Huyên nhìn xuống Thiên Ma Thành bên dưới: “Tiền bối có biết về Ngũ Duy Kiếp không?”
Vô Hi gật đầu: “Tất nhiên là biết. Nếu ta không tính nhầm thì hẳn là Ngũ Duy Kiếp sẽ tới trong vòng chín năm”.
Diệp Huyên nhìn Vô Hi: “Thiên Ma tộc đã từng vượt qua Ngũ Duy Kiếp bằng cách nào?”
Vô Hi đáp khẽ: “Hi sinh vô số người đi trước để đổi lấy!”
Nghe vậy, Diệp Huyên liền trầm mặc.
Rõ ràng những thế lực còn sống sót sau khi Ngũ Duy Kiếp qua đi đều đã phải trả cái giá vô cùng thê thảm đau thương!
Vô Hi đột nhiên cất lời: “Tiếp theo cậu đã có dự định gì chưa?”
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Muốn chờ đợi ở Thiên Ma tộc một thời gian, tiền bối không để bụng đấy chứ?”
Vô Hi cười đáp: “Không. Nhưng cậu đừng rời khỏi tòa thành này, một khi rời khỏi đây, nếu Nhậm Bình Sinh nhằm vào cậu thì ta không có cách nào che chở được cậu đâu! Còn nữa, phía nam có cấm địa của chúng ta, cậu đừng qua đó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đã hiểu!”
Vô Hi khẽ gật đầu, nhưng sau đó liền xoay người rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Diệp Huyên cũng rời đi.
Trong hư không phía trên, Vô Hi nhìn Diệp Huyên bên dưới, im lặng không nói câu nào.
Lúc này, Lâm Ma đột nhiên xuất hiện bên cạnh ông ta. Lâm Ma trầm giọng: “Sư tôn, người này chẳng rõ là địch hay bạn, chúng ta cứ thu lưu hắn như thế, chỉ e…”
Vô Hi đột nhiên nói: “Câu ta có phải là kẻ địch của người hộ đạo không?”
Lâm Ma gật đầu: “Đúng ạ!”
Vô Hi nhìn Lâm Ma: “Nếu đã vậy thì cậu ta không phải kẻ địch của chúng ta. Về sau con làm việc thì phải nhìn xa một chút. Diệp Huyên này không hề đơn giản chút nào. Không những sở hữu nhiều bảo vật mà còn có cả huyết mạch thần bí, chắc chắn cậu ta không phải người bình thường. Hơn nữa, vừa nãy cậu ta còn vừa chém chết một Thiên Tuyển Nhân, nhưng lại chẳng hề hấn gì hết!”
Dứt lời, ông ta liền ngẩng đầu nhìn chân trời, nói khẽ: “Nghe đồn ai mà chém chết Thiên Tuyển Nhân thì sẽ phải chịu trừng phạt của trời. Nhưng cậu ta lại không gặp phải điều đó! Chuyện này cực kỳ bất thường!”
…