Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3662-3670




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ha ha!”



Nghe xong lời Diệp Huyên nói, Vô Hi ở cách đó không xa bỗng bật cười ha hả.



Trên mặt Thiên Tử vẫn giữ nguyên nụ cười hờ hững, không hề tỏ ra phẫn nộ mà vẫn rất bình tĩnh.




Nhậm Bình Sinh nhìn thoáng qua Diệp Huyên, hờ hững cất lời: “Quả thật chúng ta có phần đánh giá thấp ngươi rồi. Nhưng có một điều khiến ta thấy khá tò mò, đó là ngươi dựa vào đâu mà cho rằng mình có thể sống tiếp đây?”



Diệp Huyên nhìn về phía Vô Hi: “Tiền bối, có vị bằng hữu nhờ ta gửi lời thăm hỏi tới ông!”



Vô Hi cười đáp: “Ngươi đang có ý đồ gì với ta sao? Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, với tình hình hiện giờ có lẽ chỉ mình ta mới giúp ngươi được, có điều ta muốn biết ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”



Diệp Huyên cười nói: “Lẽ nào tiền bối không muốn biết ai nhờ ta gửi lời thăm hỏi đến ông sao?”




Vô Hi mỉm cười: “Cũng hơi tò mò đấy!”



Diệp Huyên đi tới trước mặt Vô Hi, sau đó hơi cúi người: “Tiểu Đạo cô nương có nhờ tại hạ gửi lời hỏi thăm đến tiền bối”.



Tiểu Đạo!



Vừa nghe thấy vậy, Vô Hi và Nhậm Bình Sinh đều lập tức đổi sắc.



Tất nhiên là hai người họ biết cô gái được gọi là Tiểu Đạo kia.



Chẳng biết nàng ta đã sống trên đời này bao nhiêu vạn năm rồi nữa.



Nhất là Nhậm Bình Sinh, vì chuyện Đạo chủ đời thứ nhất từng có liên quan tới Tiểu Đạo kia, theo những gì người năm đó ghi chép lại thì Đạo chủ Lâm Lang đời thứ nhất cực kỳ tôn kính Tiểu Đạo.



Vô Hi nhìn Diệp Huyên: “Nàng ta bảo ngươi tới tìm ta sao?”



Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy. Nếu không thì tại sao ta lại tới đây?”



Vô Hi nhíu mày: “Tìm ta có chuyện gì?”



Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Cô ấy bảo sẽ có lợi cho tiền bối!”



Chân mày Vô Hi nhíu lại: “Có lợi?”



Diệp Huyên gật đầu: “Nàng ấy bảo ta tới tìm tiền bối, nói là có một phần tạo hóa, ừm, không chỉ là tạo hóa của ta, mà cũng là của tiền bối. Ta hỏi nàng ấy là tạo hóa như thế nào thì nàng chỉ bảo là thiên cơ không thể tiết lộ”.



Vô Hi chỉ nhìn Diệp Huyên mà không nói câu nào.



Nhậm Bình Sinh đột nhiên cười nói: “Diệp Huyên, trước đây ta từng nghe đồn ngươi biết ngụy biện lừa dối người khác. Sao, ngươi cảm thấy Tộc trưởng Thiên Ma tộc như ta sẽ bị ngươi lừa dối sao?”



Nói xong, lão ta lại nhìn về phía Vô Hi: “Cô gái Tiểu Đạo kia thần bí khó lường, sao lại có thể coi trọng Diệp Huyên này được chứ…?”



Diệp Huyên đột nhiên mở bàn tay ra, trong tay hắn chính là cây bút Thiên Đạo.



Lúc nhìn thấy bút Thiên Đạo, sắc mặt của cả Nhậm Bình Sinh lẫn Thiên Tử lập tức biến đổi.



Còn Vô Hi thì lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Chiếc bút này ở trong tay ngươi!”



Diệp Huyên gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương đưa cho ta!”



Vô Hi nhìn Diệp Huyên: “Nàng ta là gì của ngươi?”



Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Tỷ tỷ của ta!”



Nhậm Bình Sinh lập tức phát giận: “Nói láo! Sao nàng ta có thể nhận kẻ như ngươi làm đệ đệ? Ngươi là…”
Diệp Huyên nhìn về phía Nhậm Bình Sinh: “Nếu ông không tin thì cứ đi mà hỏi tỷ ấy”.



Tay phải của Nhậm Bình Sinh nắm chặt, đang muốn ra tay thì nghe thấy Vô Hi cất lời: “Lúc nàng ta bảo ngươi tới tìm ta có chuyển lời gì không?”



Diệp Huyên nhìn Vô Hi: “Tỷ ấy nói, cơ hội đang ở ngay trước mắt”.




“Trước mắt” sao?



Vô Hi nhìn chằm chằm Diệp Huyên, rõ ràng cô gái kia có ý ám chỉ Diệp Huyên chính là “cơ hội” đó.



Cơ hội của tộc Thiên Ma chính là Diệp Huyên sao?



Vô Hi trầm mặc.




Ông ta vẫn có phần kính sợ Tiểu Đạo, bởi vì nàng ta quá mức thần bí. Không những thần bí mà còn rất mạnh nữa!



Đúng lúc này, phía sau Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện một đôi cánh. Đó chính là đôi cánh ác ma!



Lúc nhìn thấy đôi cánh kia, sắc mặt Nhậm Bình Sinh lập tức trầm xuống, không biết là đang nghĩ gì.



Vô Hi nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Thứ này là do lão tổ Ác Ma tặng ta!”



Nói xong, hắn lại mở tay ra, khiên Tu Di liền xuất hiện trong tay: “Đây là đồ mà do Thần Linh tộc đưa ta”.



Sau đó, hắn tiếp tục lấy ra giáp Chúc Long: “Đây là đồ mà tiền bối Chúc Long ở vùng đất Vĩnh Sinh tặng. À đúng rồi, ta và dị thú này có thể coi là bạn tốt, là kiểu bạn bè cực kỳ cực kỳ thân thiết”.



Đám Nhậm Bình Sinh cứ thế nhìn Diệp Huyên.



Diệp Huyên lại nói: “Các ngươi có biết cô gái một chân của ngục tối Vô Biên không? Người đó cũng là tỷ tỷ của ta!”



Hắn vừa dứt lời, ở bờ sông cạnh ngục tối Vô Biên, một cô gái một chân đang giặt đồ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nàng ta lộ rõ vẻ lạnh lẽo.



Diệp Huyên lại nói: “Các người có biết Hư Vô Duy Độ không? Ông lão coi mộ đó chính là… đại ca của ta!”



Trong mộ địa ở Hư Vô Duy Độ xa xăm, một ông lão đang tảo mộ đột nhiên ngẩng đầu rồi quay phắt ra sau nhìn. Một lát sau, ông ta liền lắc đầu: “Cái quỷ gì vậy?”







Diệp Huyên nhìn Vô Hi: “Tiền bối, ông có biết vì sao bao nhiêu cường giả đều hội tụ ở thời đại này như thế không?”



Vô Hi liếc Diệp Huyên một cái: “Ngươi biết sao?”



Diệp Huyên gật đầu: “Ta nói cho ông biết, ván cờ mà tỷ tỷ Tiểu Đạo của ta sắp đánh là một bàn cờ lớn lắm đấy!”



Dứt lời, hắn lại nhìn Vô Hi: “Tiền bối, nơi này không tiện nói chuyện. Hay là tới Thiên Ma tộc nhé?”



Vô Hi trầm mặc.



Nhậm Bình Sinh ở một bên nhìn Vô Hi: “Không phải ông thực sự tin lời hắn ta đấy chứ?”



Vô Hi thản nhiên nói: “Vậy ông thử giải thích về mấy món bảo vật trên người cậu ta xem!”



Nhậm Bình Sinh im lặng.



Giải thích sao?



Lão ta biết giải

1644471217033.png


Người vừa mới ra tay giúp đỡ chính là Vô Hi!







Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hi: “Ông cũng tin tưởng cậu ta thật đấy!”




Vô Hi quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi!”



Dứt lời, liền quay gót đi thẳng.



Song cũng chính lúc ấy Thiên Tử lại đột nhiên cất lời: “Diệp Huyên!”



Diệp Huyên quay lại nhìn Thiên Tử, cười nói: “Có chuyện gì sao?”




Thiên Tử cười nói: “Ngươi đã đánh mất cơ hội được làm bạn với ta rồi đấy!”



Diệp Huyên lắc đầu cười: “Ngươi cũng đánh mất cơ hội được sống tiếp rồi đấy thôi!”



Khóe miệng Thiên Tử khẽ cong lên: “Sớm muộn gì chúng ta cũng đánh một trận. Hay là bây giờ luôn? Một trận quyết định sinh tử!”



Diệp Huyên nhìn Thiên Tử: “Đừng nói đùa. Sau lưng ngươi là Đạo chủ, sao ta có thể giết được ngươi chứ?”



Thiên Tử nói: “Chỉ hai chúng ta thôi, còn người khác sẽ không nhúng tay. Ngươi thấy thế nào?”



Diệp Huyên cười nói: “Ta không tin”.



Thiên Tử bảo: “Ngươi không dám thì có!”



Diệp Huyên mỉm cười, sau đó bảo: “Lỡ như sư tôn của ngươi không nhịn được mà muốn ra tay, thì ngươi tính sao?”



Thiên Tử cười nói: “Nếu như ta không địch lại ngươi mà ông ấy muốn ra tay, thì ta sẽ tự sát luôn ở đây, ngươi thấy thế nào?”



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Vô Hi. Vô Hi thoáng trầm mặc, sau đó bảo: “Ta có thể ngăn cản Đạo chủ, nhưng cậu cũng cần hiểu rõ một điều. Người này chính là Thiên Tuyển Nhân, thực lực khá mạnh, ngay cả ta cũng không có cách nào nhìn thấu, cậu chắc chắn muốn đánh nhau với cậu ta sao?”



Diệp Huyên bật cười: “Trong thế hệ trẻ ta có ngán ai đâu!”



Vô Hi đột nhiên hỏi: “Vậy thế hệ trước thì sao?”



Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.



Lúc này, Thiên Tử đột nhiên nói: “Có đánh không?”



Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Tử, cười bảo: “Đánh chứ! Sao lại không?”



Diệp Huyên vừa dứt lời, Nhậm Bình Sinh, Vô Hi, Lâm Ma và cả cô gái thần bí kia đều lần lượt rời khỏi chỗ này.



Thiên Tử cười nói: “Trước giờ ta luôn nghe kể ngươi giỏi giang lắm, mong là ngươi sẽ không khiến ta thất vọng”.



Dứt lời, y chậm rãi nắm chặt tay phải, lặng lẽ tập trung sức mạnh vào đó.



Ở phía xa, Diệp Huyên vẫn chỉ nhìn Thiên Tử, vẻ mặt bình tĩnh.



Tầng chín đột nhiên nói: “Đừng lơ là!”



Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, tại sao lúc nãy lại muốn ta ra tay?”



Tầng chín đáp: “Thiên lý thấu tỏ!”



Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?”
Tầng chín đáp: “Sau này ngươi sẽ rõ thôi. Còn nữa, đừng coi thường cậu ta, cậu ta là người được trời lựa chọn, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!”



Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ không khinh địch!”



Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Thiên Tử cách mình khá xa. Thiên Tử đột nhiên mỉm cười, sau đó đánh ra một quyền.




Thiên Đạo Quyền!



Sau quyền này, cả đất trời đột nhiên rung lắc.



Rõ là đất trời nơi đây chẳng thể chịu nổi sức mạnh được phát ra từ chiêu thức này.



Diệp Huyên không rút kiếm mà cũng chỉ đánh ra một quyền.




Một quyền chỉ ẩn chứa sức mạnh thân thể mà thôi.



Ầm ầm!



Một tiếng nổ rền kinh thiên động địa vang lên, ngay sau đó, sức mạnh cực kỳ cường đại liền chấn động cả vùng trời, Diệp Huyên và Thiên Tử đều nhanh chóng lùi lại.



Lúc Diệp Huyên lùi lại khoảng chừng mười trượng thì dừng lại, gần như cùng lúc đó Thiên Tử cũng dừng bước.



Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, mỉm cười: “Không hổ là thân thể bất hủ, mạnh đấy!”



Dứt lời, y bỗng nhiên bay lên. Giữa không trung, y chậm rãi nhắm hai mắt, tay phải giơ ra chỉ một cái, một luồng sức mạnh cường đại lập tức được tập trung. Giờ phút này, Thiên Tử chẳng khác nào chúa tể của cả vùng đất trời này cả.



Diệp Huyên nhìn lên Thiên Tử, gương mặt không chút biểu cảm.



Đúng lúc này, Thiên Tử ở giữa không trung đột nhiên chỉ về phía hắn: “Diệt hết cho ta!”



Uỳnh!



Một luồng sức mạnh khủng khiếp lập tức bao phủ, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ chiến trường ngoại vực bắt đầu rạn nứt từng chỗ.



Uy thế của một chiêu này cũng đủ để khiến trời đất bị hủy diệt!



Diệp Huyên ở bên dưới vẫn không lộ rõ biểu cảm, hắn chỉ chậm rãi nắm chặt bàn tay lại, nhưng vẫn chưa có ý định dùng kiếm. Hắn muốn thử xem xem rốt cuộc thân thể hiện giờ của mình đã mạnh tới mức nào rồi!



Không phải hắn tự đại, mà là tự tin!



Vô Hi ở cách đó không xa nhìn về phía Thiên Tử, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một chút sát ý.



Thực lực của Thiên Tử này nằm ngoài dự đoán của ông ta.



Dường như nghĩ tới điều gì đó, Vô Hi lại nhìn về phía Diệp Huyên. Ông ta muốn xem thử cậu nhóc được Tiểu Đạo chiếu cố này giỏi đến cỡ nào.



Diệp Huyên đột nhiên đạp mạnh chân phải một cái, đấm ra một quyền đón lấy chiêu thức kia.



Ầm ầm!



Một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể Diệp Huyên, tựa như núi lửa sắp sửa phun trào. Đó chính là sức mạnh thân thể thuần túy của hắn, là thứ sức mạnh có thể lay chuyển cả trời đất.



Vô Hi nhìn

1644471270198.png


Ở nơi xa, Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chẳng biết đang nghĩ gì.



Giữa không trung, một luồng sức mạnh khủng khiếp bỗng bộc phát từ quyền mà Diệp Huyên đánh ra, trong chớp mắt cả chân trời đã biến thành màu đen kịt, sức mạnh cường đại không ngừng tỏa lan, chấn động khắp bốn phía hệt như sóng triều bao phủ.



Cả chân trời là cảnh tượng hỗn độn.




Trong không gian đen kịt giờ phút ấy, Diệp Huyên đột nhiên biến mất. Cho tới khi xuất hiện lại lần nữa thì hắn đã đứng ngay trước mặt Thiên Tử, sau đó đánh ra một quyền chấn động đất trời, và Thiên Tử cũng đấm một quyền về phía Diệp Huyên.



Thiên Đạo Quyền!



Uỳnh!



Sau khi tiếng nổ vang lên, cả hai nhanh chóng lùi lại. Đúng lúc này, một thanh trường thương màu vàng đột nhiên lao vụt ra khỏi tay Thiên Tử. Trường thương xé rách không trung lao đi, chôn vùi hết thảy.




Thương Thí Thần!



Mũi thương có thể giết chết được cả thần linh.







Thương Thí Thần!



Uy lực của nó đủ để giết chết thần linh!



Cuối cùng Diệp Huyên cũng cảm nhận được nguy hiểm.



Hắn biết rõ lần này mình không thể lấy cứng chọi cứng được nữa.



Diệp Huyên khẽ mở tay trái ra, một lá chắn vuông màu vàng liền xuất hiện trong tay hắn.



Thuẫn Tu Di!



Diệp Huyên giơ cái thuẫn ra chặn trước mình.



Uỳnh!



Thương Thí Thần kia lập tức bị chặn lại, một luồng sức mạnh khủng khiếp nhanh chóng lan tràn, chấn động cả đất trời. Giờ phút này, toàn bộ chiến trường ngoại vực đều đang rung lên bần bật.



Không gian chân trời bị luồng sức mạnh này làm nứt ra, nhưng chỉ một lát sau đã được đạo tắc nơi đây sửa chữa về trạng thái bình thường.



Nơi chân trời, Thiên Tử cầm thương đứng đó, quanh người y phát ra uy áp bá đạo, còn trong đôi mắt kia là vẻ thản nhiên hững hờ, như thể tất thảy mọi người trước mắt y chỉ là loài kiến bé nhỏ.



Diệp Huyên đứng ở nơi xa, tay trái cầm thương, trên gương mặt nở nụ cười ung dung.



Một thương vừa nãy đã bị thuẫn Tu Di của hắn chặn lại.



Có thuẫn Tu Di trong tay, lại thêm thân thể của hắn, hai thứ này đủ để chống lại được tất cả sức mạnh trong chiêu vừa nãy của Thiên Tử.



Thiên Tử nhìn chằm chằm Diệp Huyên, tay phải lăm lăm nắm chặt thương Thí Thần, một luồng sức mạnh cường đại khắp đất trời đột nhiên được ngưng tụ về phía y.



Điều động sức mạnh trong trời đất!



Thân là Thiên Tuyển Nhân, tất nhiên y sẽ có trời trợ giúp.



Chỉ giây lát sau, Thiên Tử đột nhiên gầm lên. Y bật nhảy, trường thương trong tay lập tức bộc phát sức mạnh tạo thành một mũi thương sáng chói. Mũi thương kia dường như còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời gay gắt, thương ý ngập trời phủ ập về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không hề có ý định trốn tránh, mà cũng chẳng có cách nào tránh được.



Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, bật cười dữ tợn: “Để ta coi thuẫn của ngươi cứng đến mức nào!”




Lời vừa dứt, trường thương trong tay y bỗng nhiên lao vút đi.



Phập!



Một tiếng xé rách bén nhọn vang vọng khắp đất trời, thanh trường thương kia hệt như một ngôi sao băng xẹt ngang chân trời, vút thẳng về phía Diệp Huyên.



Diệp Huyên đột nhiên giẫm mạnh chân phải xuống đất, cả người nhảy lên, lập tức dùng thuẫn Tu Di trong tay chặn lại.




Cứng đối cứng.



Uỳnh!



Thương và thuẫn vừa mới tiếp xúc, một luồng lực cường đại lập tức trào ra ngoài, Diệp Huyên nhanh chóng bị ép lùi lại đến hơn trăm trượng, còn Thiên Tử lại bị chỉ bị ép lui vài chục trượng mà thôi.



Rõ ràng lần đối đầu thứ hai, Thiên Tử đã chiếm ưu thế!



Nhưng sắc mặt của Nhậm Bình Sinh ở phía xa lại thoáng vẻ âm trầm.



Bởi vì vừa nãy tuy Diệp Huyên hơi yếu thế hơn, nhưng lại không hề bị thương chút nào.



Giữa không trung, Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, sau đó lại tiếp tục đâm ra một thương nữa.



Diệp Huyên lại giơ thuẫn lên chặn.



Ầm ầm!



Thuẫn Tu Di trong tay Diệp Huyên cứ thế đỡ được mũi thương lần này của Thiên Tử.



Cứ như vậy, thương Thí Thần trong tay Thiên Tử liên tiếp tấn công Diệp Huyên, mà Diệp Huyên lại không hề trốn tránh, hắn chọn cách chọi cứng với hết thương này đến thương khác của Thiên Tử. Cứ thế đỡ liền mấy trăm thương, bất kể Thiên Tử tấn công mạnh cỡ nào, thì Diệp Huyên vẫn vững vàng hệt như một ngọn núi.



Ước chừng nửa canh giờ sau, Thiên Tử mới ngừng lại, y gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là con rùa rụt đầu đấy à?”



Đánh đến lúc này y mới nhận ra rằng mình căn bản không thể phá được thuẫn Tu Di của Diệp Huyên.



Nếu chỉ nhờ mỗi thuẫn Tu Di, chắc chắn Diệp Huyên không đỡ được nhiều thương như vậy của Thiên Tử, bởi vì sóng dao động phát ra từ thương có thể đánh chết được Diệp Huyên. Thế nhưng, Diệp Huyên không những có thuẫn Tu Di mà còn có cả thân thể cực kỳ mạnh mẽ.



Sau khi thuẫn Tu Di ngăn chặn phần lớn sức mạnh, vậy thì sóng dao động còn lại chẳng phải thứ gì đáng kể với thân thể Diệp Huyên cả.



Nói đơn giản hơn thì Thiên Tử y căn bản không thể làm gì được Diệp Huyên.



ở nơi xa, Diệp Huyên nhìn thuẫn Tu Di trong tay mình rồi khẽ mỉm cười, quả nhiên cái thuẫn Tu Di này được phết.



Bởi vì từ nãy

1644471285830.png


Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Tử, cười nói: “Ngươi bị thiểu năng đấy à? Vũ khí của ngươi không bằng ta, nên liền bảo là đừng dùng vũ khí nữa. Ngươi đang muốn chọc ta cười sao?”



Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, đang muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này Diệp Huyên lại nhảy bật lên, hai tay nắm thuẫn của hắn bỗng nhiên đập về phía Thiên Tử.



Chỉ sử dụng mỗi sức mạnh thân thể và thuẫn Tu Di!




Thấy Diệp Huyên đánh về phía mình, hai mắt Thiên Tử nhắm lại, trường thương trong tay bỗng nhiên quét một cái.



Uỳnh!



Chiêu này khiến cho không gian vừa mới được đạo tắc Thiên Địa sửa chữa mờ đi lần nữa.



Uỳnh!




Diệp Huyên cầm thuẫn cứ thế bị mũi thương lần này ép phải ngừng lại, Thiên Tử cũng bị sóng chấn động bắt lùi về mấy chục trượng. Y vừa mới dừng bước thì Diệp Huyên đã lại xuất hiện trước mặt y một lần nữa.



Ầm ầm!



Thiên Tử lại tiếp tục bị đẩy lui.



Cứ như vậy, Diệp Huyên chuyển từ thế phòng bị sang thế tấn công, không ngừng điên cuồng va chạm với Thiên Tử, nhưng lúc này không còn giống trước đó nữa, Diệp Huyên đã áp chế Thiên Tử.



Trong hư không phía xa, Vô Hi nhìn Diệp Huyên và Thiên Tử ở bên dưới, cười bảo: “Nhậm Bình Sinh, có vẻ đồ đệ này của ông sắp không kiên trì được nữa rồi kìa!”



Nhậm Bình Sinh mặt không cảm xúc: “Thế ư?”



Vô Hi quay sang nhìn Nhậm Bình Sinh: “Ông nói coi, nếu như đệ tử của ông thua trong trận này, liệu có tạo thành tâm ma cho cậu ta không nhỉ?”



Là người được Thiên Đạo lựa chọn!



Tất nhiên Thiên Tử kia cũng sẽ có sự kiêu ngạo của riêng mình!



Trong tinh vực Thiên Đạo này, y tự xưng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ, cả lại người khác cũng cho rằng y là người đứng đầu, dù sao thì y cũng là Thiên Tuyển Nhân, là người được Thiên Đạo lựa chọn, là người có phúc vận tốt.



Nếu như thua Diệp Huyên ngay tại đây, chắc chắn đó chính là đả kích không hề nhỏ đối với Thiên Tử!



Thế nên, không được phép thất bại!



Ở bên dưới, Thiên Tử đột nhiên gầm thét, trường thương trong tay lại quét ngang một cái, nhưng Diệp Huyên trước mặt cũng giơ thuẫn ra chặn.



Keng!







Diệp Huyên bị đẩy lùi, nhưng ngay sau đó hắn đã lại xuất hiện trước mặt Thiên Tử. Thiên Tử cầm thương Thí Thần đột ngột đâm về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên lại tiếp tục giơ thuẫn lên chặn, có điều, trong giây phút trường thương sắp sửa chạm tới thuẫn Tu Di thì hắn lại đột ngột dời vị trí của thuẫn Tu Di, mặc kệ cây trường thương kia đâm thẳng vào ngực mình. Gần như cùng lúc đó, thuẫn Tu Di cũng rời khỏi tay Diệp Huyên mà đập thẳng vào mặt Thiên Tử.



Uỳnh!



Diệp Huyên lùi lại mấy chục trượng, Thiên Tử cũng bị Diệp Huyên ép phải lùi đến mấy trăm trượng, thân thể của y không mạnh được như Diệp Huyên, bởi vậy, một cú đập kia đã khiến gương mặt y bị đập đến mức be bét máu thịt.



Sau khi dừng lại, Diệp Huyên liền nhìn xuống ngực mình, may mà nơi đó không sao hết.


Nhờ có giáp Chúc Long!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Tử, sắc mặt Thiên Tử có phần khó coi: “Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thần vật phòng thân vậy hả?”



Diệp Huyên cười đáp: “Cũng không nhiều lắm, vài chục món mà thôi!”




Thiên Tử đang tính lên tiếng thì Diệp Huyên lại đột ngột biến mất, tiếp theo hắn lại xuất hiện trước mặt Thiên Tử, hai tay cầm thuẫn, một lần nữa đập về phía Thiên Tử.



Thiên Tử nhắm mắt lại, quét ngang cây thương.



Ầm ầm!



Thiên Tử lập tức bị đập đến mức phải lùi lại hơn trăm trượng.




Diệp Huyên đang muốn tiếp tục đập phát nữa thì lại thấy Thiên Tử ném bỏ thương Thí Thần trong tay, sau đó, một tay chỉ vào ngực mình, tay còn lại chỉ vào giữa trán.



Uỳnh!



Một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ lập tức tràn ra từ trong thân thể Thiên Tử, luồng khí tức đó ép Diệp Huyên phải lùi lại đến cả nghìn trượng.



Diệp Huyên có phần kinh hãi, bởi vì thuẫn Tu Di trong tay hắn đã xuất hiện vết nứt.



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Tử. Giờ phút này, hơi thở mà Thiên Tử phát ra đã khác hoàn toàn trước đó. Hơn nữa, hắn không hề cảm nhận được hơi thở của đối phương, cứ như thể đối phương không hề tồn tại vậy.



Lúc này, giọng tầng chín đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Đây là hóa thân thành Thiên Địa!”



Hóa thân thành thiên địa?!



Diệp Huyên nhìn Thiên Tử. Thiên Tử khẽ nhắm mắt, tay phải chậm rãi nâng lên, chỉ chốc lát cả đất trời đã mờ hẳn đi.



Lúc này y đã hóa thành thành thiên địa, mỗi một tiếng nói hay cử động đều có thể ảnh hưởng đến trời đất nơi này.



Sau đó, Thiên Tử mở mắt ra, trong mắt y hoàn toàn trắng xóa. Y nhìn về phía Diệp Huyên, khóe miệng khẽ cong, sau đó vung tay phải lên, một luồng sức mạnh khủng khiếp liền tràn ra khắp nơi.



Ầm ầm!



Ở nơi xa, Diệp Huyên lập tức bị đẩy lui mấy trăm trượng. Hắn vừa mới đứng lại được thì không gian xung quanh hắn lập tức đổ vỡ, một luồng lực mạnh mẽ kỳ lạ không ngừng công kích thuẫn Tu Di và thân thể hắn.



Lông mày Diệp Huyên nhíu chặt, hắn bỗng phát hiện thân thể mình đang bị một luồng sức mạnh thần bí ăn mòn dần.



Luồng sức mạnh thần bí này vượt qua cả sức chịu đựng của thuẫn Tu Di và giáp Chúc Long.



Thiên Tử đột nhiên bật cười: “Diệp Huyên, không có sự giúp đỡ của ngoại vật thì ngươi chẳng còn gì hết!”



Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Tử, không hề ừ hử câu nào. Hắn khẽ mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm liền xuất hiện, sau đó kiếm ý mạnh mẽ cũng được tràn ra từ thanh kiếm Thiên Tru trong tay hắn.



Uỳnh!



Luồng sức mạnh

1644471303263.png


Lời vừa dứt, hắn đã biến mất luôn.



Ở nơi xa, Thiên Tử khẽ nhắm hai mắt, sau đó lại đánh ra một quyền.



Cùng là Thiên Đạo Quyền, nhưng nắm đấm lần này lại có uy lực khác hoàn toàn với lúc trước, ít nhất cũng phải mạnh hơn lúc trước đến mấy lần.



Kiếm của Diệp Huyên cũng tiến đến vào chính lúc đó.




Ầm!



Sức mạnh phát ra từ nắm đấm kia của Thiên Tử lập tức bị kiếm của Diệp Huyên chém vỡ. Cùng lúc đó, kiếm của Diệp Huyên lao thẳng đến trước mặt Thiên Tử với tư thế sấm chớp. Tròng mắt Thiên Tử đột ngột co rụt lại, y mở lòng bàn tay ra, thương Thí Thần lại đột nhiên xuất hiện bên trên, ngay sau đó, y giơ ngang cây thương để chặn kiếm lại.



Uỳnh!



Trường thương rung lên bần bật, còn Thiên Tử thì lập tức bay ngược về phía sau. Trong giây lát bị đánh bay ngắn ngủi đó, y đột nhiên gầm lên giận dữ, rồi ném luôn cây thương Thí Thần ra ngoài.



Xoẹt!




Trường thương phá không lao đi.



Diệp Huyên rút kiếm ra đánh.



Uỳnh!



Mũi thương Thí Thần kia lập tức bị một kiếm của Diệp Huyên chặn lại, không chỉ vậy, lần này thương Thí Thần còn bị đánh vỡ.



Khóe miệng Diệp Huyên hơi cong lên, tay phải khẽ tăng thêm sức.



Uỳnh!



Thương Thí Thần liền bị nổ bể trong chớp mắt, hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống bên dưới.



Thấy vậy, sắc mặt Thiên Tử lại càng khó coi hơn nữa. Đương lúc y đang muốn cất lời thì Diệp Huyên lại một lần nữa biến mất khỏi bị trí cũ.



Oong!



Tiếng kiếm reo chấn động đất trời.



Phàm Kiếm!



Diệp Huyên vừa đánh ra chiêu này, sắc mặt của Thiên Tử lại một lần nữa biến đổi, y bỗng nhiên chắp tay trước ngực, sau đó đẩy về phía trước: “Thiên Đạo Ấn!”



Uỳnh!



Một thủ ấn cực lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng y, rồi nhanh chóng đánh về phía Diệp Huyên.



Kiếm của Diệp Huyên chém tới.



Uỳnh!



Thiên Đạo Ấn cực lớn kia lập tức vỡ nát, còn kiếm thì tiến quân thần tốc, chém thẳng về phía Thiên Tử.



Thiên Tử gầm lên một tiếng, lại đấm ra một quyền nữa.



Thiên Đạo Quyền!



Nắm đấm này vừa được tung ra, tốc độ kiếm của Diệp Huyên cũng nhanh hơn hẳn.



Xoẹt!



Thiên Tử còn chưa kịp phản ứng thì chuôi kiếm kia đã thoáng lóe lên ở chỗ cánh tay phải của y, sau đó cả cánh tay y lập tức bay thẳng ra ngoài. Cùng lúc đó, kiếm của Diệp Huyên cũng chỉ ngay giữa trán Thiên Tử.



Nhưng thanh kiếm lại bị một luồng lực thần bí chặn lại.



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Nhậm Bình Sinh. Lúc này, Vô Hi đột nhiên trầm giọng cất lời: “Ông ta không hề ra tay!”



Nhậm Bình Sinh không ra tay sao?



Cũng chính lúc này, Thiên Tử ở trước mặt Diệp Huyên đột nhiên nhe răng cười: “Diệp Huyên, đây là ý chí Thiên Đạo, ta có ý chí Thiên Đạo hộ thân, ngươi không giết được ta đâu!”


Ý chí Thiên Đạo hộ thân!