*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trời phạt!
Người được trời lựa chọn hay Thiên Tuyển Nhân, ở một mức độ nào đó mà nói, đại diện cho Thiên Đạo.
Giết chết người được trời lựa chọn, ắt sẽ bị trời phạt.
Thế nhưng Diệp Huyên không bị trời phạt.
Kỳ thật, khi Thiên Tử chết, đám mây đen xuất hiện kia có thể là trời phạt, nhưng không biết vì sao mây đen lại tiêu tan.
Hai loại khả năng, thứ nhất, Thiên Đạo từ bỏ việc trừng phạt Diệp Huyên, thứ hai, Thiên Đạo bởi vì kiêng dè mà từ bỏ việc trừng phạt Diệp Huyên.
Cho dù là loại nào, đều có nghĩa là Diệp Huyên này không đơn giản!
Lúc này, Lâm Ma đột nhiên nói: “Nhậm Bình Sinh e là sẽ không chịu để yên!”
Vô Hi cười nói: “Lão ta tất nhiên sẽ không chịu để yên! Một người được trời lựa chọn bị giết, sự tổn thất này không phải lớn bình thường! Nhưng mà Diệp Huyên cũng không phải một người đơn giản, tóm lại, đối chúng ta mà nói, là chuyện tốt!”
Nói đến đây, ông ta dường như nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Lâm Ma: “Ngươi cảm thấy Diệp Huyên như thế nào?”
Lâm Ma trầm lặng một lát, sau đó nói: “Hiện tại nhìn không thấu!”
Vô Hi khẽ gật đầu: “Ta cũng nhìn không thấu!”
Nói xong, ông ta nhìn xuống phía dưới: “Bảo người trong tộc chớ có chọc vào hắn!”
Nói xong, ông ta biến mất ở tại chỗ.
....
Trong sân, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Cùng Thiên Tử lúc trước chiến đấu một trận, hắn phát hiện, chính mình vẫn còn rất nhiều chỗ thiếu sót.
Có thể nói, nếu không phải Huyết Mạch Chi Lực áp chế ý chí Thiên Đạo, thì hắn căn bản không làm gì được Thiên Tử kia. Đương nhiên, Thiên Tử cũng tuyệt đối không làm gì được hắn!
Dù sao, hắn không chỉ có thuẫn Tu Di và giáp Chúc Long, còn có lồng Thiên Địa mà Tiểu Đạo cho hắn cùng Bất Tử Chi Thân!
Đặc biệt là Bất Tử Chi Thân, ở một mức độ nào đó mà nói, Bất Tử Chi Thân và ý chí Thiên Đạo của Thiên Tử kia giống nhau, đều là ở trong khoảng thời gian ngắn đạt được hiệu quả vô địch!
Có thể nói, nếu không có Huyết Mạch Chi Lực, Thiên Tử không làm gì được hắn, mà hắn cũng không làm gì được Thiên Tử.
Đúng lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Ngươi có biết vì sao lúc trước ta bảo ngươi cứu hắn ta không?”
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Tiền bối hẳn là có ý nghĩ sâu xa!”
Tầng chín nói: “Ta chỉ là muốn xem xem hắn ta sẽ lựa chọn như thế nào”.
Diệp Huyên nói: “Có ý gì?”
Tầng chín: “Hắn ta có thể lựa chọn kết giao với ngươi, nhưng hắn ta không lựa chọn như vậy!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối muốn hắn ta và ta kết giao?”
Tầng chín nói: “Đúng!”
Diệp Huyên đang định nói, tầng chín đột nhiên nói: “Cũng đừng hỏi vì sao, ta chỉ có thể nói với ngươi, đây là một lựa chọn mà vị kia đưa cho hai người các ngươi, ngươi ra tay hay không ra tay đều sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến tương lai của ngươi. Tóm lại, ngày sau ngươi tự nhiên sẽ hiểu sự lựa chọn ngày hôm nay”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Tiền bối, người bây giờ rất thần bí”.
Tầng chín nói: “Ngươi mau chóng đạt tới Luân Hồi Cảnh đi!”
Luân Hồi Cảnh!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, trên Luân Hồi Cảnh vẫn còn cảnh giới khác, đúng không?”
Tầng chín đáp: “Phải!”
Diệp Huyên nói: “Vẫn mong tiền bối giải thích nghi hoặc!”
Tầng chín im lặng một lát, sau đó nói: “Theo ta biết, trên Luân Hồi Cảnh còn có hai cảnh giới, là Chủ Tế Cảnh và Độn Nhất Cảnh trong truyền thuyết”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Chủ Tế Cảnh? Độn Nhất Cảnh?”
Tầng chín nói: “Chủ Tế Cảnh, chính là chúa tể tự thân, chặt đứt nhân quả kiếp trước của bản thân, hơn nữa có thể che đậy thiên cơ, không bị nhân quả dính vào người, làm chủ cuộc đời của mình. Hơn nữa, Chủ Tế Cảnh còn có mười mấy vạn tuổi thọ, mặc dù không phải trường sinh, nhưng cũng vô cùng khủng bố! Mười mấy vạn năm! Mấy người mà ngươi biết, như A La, chủ của ác ma, Thần Đế, còn có cô gái một chân ở bên sông ngục tối Vô Biên, bao gồm cả Đạo Chủ và tộc trưởng Thiên Ma tộc, bọn họ đều là Chủ Tế Cảnh”.
Diệp Huyên hỏi: “Vậy Độn Nhất Cảnh thì sao?”
Tầng chín trầm lặng một lát, sau đó nói: “Theo truyền thuyết, đại đạo ngũ thập, thiên diễn thập nhất, nhân độn kỳ nhất, ý chính là, trong trời đất, sự vật có tổng cộng năm mươi quy luật phát triển và vận hành, mà Thiên Đạo có thể diễn ra bốn mươi chín, một cái biến mất kia chính là thiên cơ. Cái này nằm ngoài Đại Đạo, vượt ra ngoài Đại Đạo, không ở trong phạm vi của Đại Đạo. Mà cảnh giới này chỉ có trong truyền thuyết. Bởi vì, có rất ít người có thể vượt ra ngoài Đại Đạo, không ở trong phạm vi của Đại Đạo. Không đúng, không phải rất ít người, gần như là không có ai đạt tới trình độ này”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vượt ra ngoài Đại Đạo, không ở trong phạm vi của Đại Đạo!”
Tầng chín nói: “Loại cảnh giới này chỉ có trong truyền thuyết. Dù sao, trong số những cao thủ mà ta biết cho đến hiện nay, cho dù là A La kia
Tầng chín nói: “Bởi vì nàng giết người chỉ cần dùng một kiếm, căn bản không thể dò xét ra cảnh giới và thực lực của nàng!”
Diệp Huyên: “...”
Tầng chín lại nói: “Hiện nay ngươi là Nhân Quả Cảnh, phải đạt tới Luân Hồi Cảnh, khó, nhưng ta có thể nói cho ngươi, Luân Hồi Cảnh đạt đến Chủ Tế Cảnh mới thật sự là khó, khó đến mức làm cho người ta tuyệt vọng!”
Diệp Huyên hỏi: “Khó như vậy sao?”
Tầng chín thấp giọng thở dài: “Khó đến mức ngươi không thể tưởng tượng! Ngươi thử nghĩ một chút, từ thời cổ đại đến bây giờ tổng cộng mới có được mấy Chủ Tế Cảnh? Không đến mười người! Ngươi lần sau nếu gặp được A La, ngươi có thể hỏi nàng ta, nàng ta sẽ nói cho ngươi có khó hay không”.
Diệp Huyên cười nói: “Bây giờ ta không nghĩ những điều này, chỉ muốn đạt đến Luân Hồi Cảnh!”
Tầng chín nói: “Vậy ngươi cần tìm thêm một số thanh kiếm, hơn nữa, ngươi cần hiểu ra”.
Diệp Huyên gật đầu, dường như nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên hỏi: “Tiền bối, người là cảnh giới gì?”
Tầng chín cười ha ha, không nói lời nào.
Diệp Huyên lắc đầu cười, cũng không hỏi lại, với hắn mà nói, việc cấp bách của hắn bây giờ là đạt đến Luân Hồi Cảnh!
Mà muốn đạt đến Luân Hồi Cảnh, phải tìm và nuốt chửng kiếm!
Mà kiếm là một chuyện vô cùng phiền phức!
Bởi vì kiếm bình thường mà nói đã không có tác dụng nhiều đối với hắn!
Phải tìm loại kiếm cao cấp mới được!
Đi đâu để tìm?
Diệp Huyên lắc đầu.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ: “Vào đi!”
Cửa mở ra, một người đàn ông đi đến, là Lâm Ma.
Lâm Ma nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp huynh, sư tôn bảo ta đến hỏi ngươi, có cần gì không?”
Diệp Huyên chớp chớp mắt, sau đó nói: “Có kiếm không? Loại kiếm vô cùng tốt!”
Lâm Ma do dự một lát, sau đó nói: “Nếu là kiếm vô cùng tốt, sợ là không có, nếu kiếm bình thường, thì ta có thể giúp Diệp Huyên lấy mấy thanh!”
Diệp Huyên gật đầu: “Xem ra, chỉ có thể tìm mua ở Tiểu Đạo cô nương rồi!”
Bây giờ kiếm bình thường cơ bản không có tác dụng đối với hắn, nếu muốn kiếm tốt, chỉ có tìm Tiểu Đạo.
Diệp Huyên nhìn về phía Lâm Ma: “Lâm huynh tới tìm ta có việc gì?”
Lâm Ma gật đầu: “Chúng ta phải tấn công tinh vực Thiên Đạo! Diệp huynh, sư tôn phải hãm chân Nhậm Bình Sinh, mà chúng ta không biết trong người hộ đạo còn có bao nhiêu cao thủ, cho nên, đến lúc đó vẫn mong Diệp huynh nhất định phải cẩn thận!”
Diệp Huyên nói: “Bây giờ các ngươi định tấn công tinh vực Thiên Đạo?”
Lâm Ma gật đầu: “Trận chiến này, chúng ta nhất định sẽ thắng!”
Diệp Huyên nói: “Các ngươi muốn ta ra tay?”
Lâm Ma cười nói: “Sư tôn chưa từng nói như vậy, cho nên, ra tay hay không, toàn bộ xem ý của Diệp huynh”.
Diệp Huyên cười nói: “Ta hiểu rồi!”
Lâm Ma khẽ gật đầu: “Diệp huynh nếu còn cần gì khác, cứ bảo một tiếng là được! Ta còn có rất nhiều việc, xin cáo từ trước!”
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên ra khỏi phòng, hắn nhìn về phía chân trời, ngay lúc này, vô số cao thủ của Thiên Ma tộc không ngừng phóng lên cao từ trong thành, hắn trước nay chưa từng nhìn thấy quy mô lớn như vậy.
Thiên Ma tộc!
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tiền bối, Thiên Ma tộc có thể đánh thắng người hộ đạo không?”
Tầng chín nói: “Trong trường hợp bình thường, bọn họ hẳn là lực lượng ngang nhau, nhưng nếu bọn họ đã dám ra tay, vậy có nghĩa là bọn họ khẳng định có át chủ bài khác! Cho nên, tiếp theo có kịch hay để xem rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta cũng muốn nhìn xem người hộ đạo làm thế nào để chống lại!”
Tầng chín nói: “Ngươi có định ra tay không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta chắc chắn sẽ ra tay! Việc này đối với ta mà nói là một cơ hội rất tốt!”
Tầng chín: “Ngươi để cho bọn họ hai bên cùng thiệt hại không tốt sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu ta nghĩ như vậy, người cho rằng Vô Hi tiền bối sẽ vẫn bao che cho ta không? Hơn nữa, bây giờ ta không ra tay, chẳng lẽ phải đợi đến khi Thiên Ma tộc thất bại mới lại ra tay sao?”
Tầng chín im lặng một lát, sau đó nói: “Cho dù như thế nào, cẩn thận một chút, dù là Thiên Ma tộc hay là người hộ đạo, bọn họ đều không đơn giản!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn hóa thành một tia kiếm quang phóng lên cao, chỉ chốc lát, Diệp Huyên đi theo những cao thủ của Thiên Ma tộc đến bên ngoài vùng chiến trường, mà lúc này, ở bên kia sông giáp ranh đã tụ tập vô số cao thủ loài người.
Toàn bộ cao thủ của tinh vực Thiên Đạo gần như ra hết!
Mà trong số những người này, Diệp Huyên nhìn thấy hai người quen thuộc.
Thiên Nhạn và Thiên Hàm!
Thiên Nhạn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Huyên, cũng nhìn về phía hắn, bây giờ Diệp Huyên đã bị người hộ đạo nhận định thành phản đồ của loài người.
Diệp Huyên nhìn thấy Thiên Hàm, khẽ cười.
Đối với hai tỷ muội Thiên Nhạn, hắn không có ác ý.
Thiên Hàm quay đầu nhìn về phía Thiên Nhạn: “Lát nữa cẩn thận một chút!”
Thiên Nhạn gật đầu.
Không trung, Diệp Huyên nhìn thoáng qua cao thủ của
Lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên xuất hiện trong hư không ở phía xa, ánh mắt đầu tiên của lão ta nhìn về phía Diệp Huyên, thấy Nhậm Bình Sinh nhìn sang, Diệp Huyên mỉm cười, sau đó vẫy vẫy tay, xem như chào hỏi.
Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, ta chính là dáng vẻ ngươi nhìn ta khó chịu nhưng lại không loại trừ được ta!”
Lời vừa nói ra, vô số cao thủ ở đây đều nhìn về phía Diệp Huyên, những người của tinh vực Thiên Đạo đương nhiên biết Diệp Huyên, bởi vì Thiên Tử đã chết trong tay hắn!
Chuyện Diệp Huyên chém chết Thiên Tử sớm đã truyền khắp tinh vực Thiên Đạo.
Nhậm Bình Sinh thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Vô Hi: “Ngươi hẳn biết rõ thế đạo này, thời đại này đã không phải là thời đại của chúng ta, chúng ta đấu với nhau chỉ khiến hai bên cùng thiệt hại!”
Vô Hi cười nói: “Ngươi hẳn là biết tình hình của tinh vực Thiên Ma ta, ngươi cảm thấy ta có lựa chọn khác sao?”
Nhậm Bình Sinh nói: “Còn có một lựa chọn! Chúng ta có thể cho người của Thiên Ma tộc vào tinh vực Thiên Đạo, hai tộc cùng sinh tồn, nhưng có một điều kiện, đó là ta muốn đầu của Diệp Huyên kia, ta phải ngươi tự tay lấy đầu của hắn đưa cho ta”.
Nghe vậy, Diệp Huyên ở phía dưới khẽ nheo mắt.
Lúc này, giọng nói của tầng chín đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Chạy!”
...
Chạy!
Khi nghe thấy lời này của tầng chín, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Huyên cũng là chạy!
Nhưng hắn biết, nếu hắn chạy, hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Bởi vì bây giờ mà chạy, không riêng gì Nhậm Bình Sinh ra tay, mà Vô Hi cũng sẽ ra tay với hắn.
Diệp Huyên trấn tĩnh lại, hắn nhìn về phía Vô Hi, Vô Hi trầm lặng, không thể không nói, đề nghị Nhậm Bình Sinh đưa ra rất hấp dẫn.
Thiên Ma tộc muốn sinh tồn, lúc trước, bọn họ không thể không cùng thành Thiên đạo cá chết lưới rách. Nhưng bây giờ, bọn họ không cần cá chết lưới rách, đã có thể có được thứ bọn họ muốn.
Mà điều kiện chính là giết Diệp Huyên!
Vô Hi nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối tin lão ta sao?”
Vô Hi quay đầu nhìn về phía Nhậm Bình Sinh, Nhậm Bình Sinh nói: “Vô Hi, ngươi biết tính của ta, nếu ta nói như vậy, ta sẽ làm như vậy, đương nhiên, việc này còn phải xem ngươi! Chỉ cần ngươi lấy đầu hắn xuống, Thiên Đạo ta sẵn lòng cùng chung sống với Thiên Ma tộc ngươi! Ta nói được làm được!”
Vô Hi trầm lặng.
Diệp Huyên nở nụ cười, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhậm Bình Sinh đột nhiên lại nói: “Vô Hi, nhìn phía sau ngươi, phía sau ngươi có hơn mười vạn cao thủ Thiên Ma tộc, ta biết, ngươi nhất định có con át chủ bài, nhưng ta hỏi ngươi, sau trận chiến lần này, hơn mười vạn cao thủ Thiên Ma tộc phía sau ngươi liệu có thể còn lại bao nhiêu người?”
Vô Hi quay đầu nhìn thoáng qua những cao thủ của Thiên Ma tộc kia, trầm lặng.
Thực ra, lần này ông ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải hy sinh vô số người.
Nhưng đó là trong tình huống không sự lựa chọn, mà hiện tại, ông ta có một lựa chọn khác!
Không chỉ Vô Hi, vô số cao thủ của Thiên Ma tộc đều đã lung lay ý chí, thậm chí có một số cao thủ Thiên Ma tộc đã dùng thần thức khoá chặt Diệp Huyên, rõ ràng là sợ Diệp Huyên chạy trốn.
Diệp Huyên trầm lặng.
Lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Ngươi không chuồn được rồi!”
Diệp Huyên bỗng nhiên cười lớn.
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười nói: “Vô Hi tiền bối, ngươi thật sự tin lời lão ta nói sao?”
Vô Hi trầm lặng, đang do dự.
Lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nói: “Vì sao không tin?”
Diệp Huyên nhìn về phía Nhậm Bình Sinh, Nhậm Bình Sinh lạnh nhạt nói: “Diệp Huyên, ta biết suy nghĩ của ngươi, ngươi muốn thành Thiên đạo và Thiên Ma tộc liều chết với nhau, sau đó ngươi ngồi làm ngư ông thủ lợi!”
Nói xong, lão ta nhìn về phía Vô Hi: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Vô Hi nhìn Nhậm Bình Sinh: “Diệp Huyên muốn Thiên Ma tộc và thành Thiên đạo cá chết lưới rách, còn ngươi chẳng phải cũng có ý xấu?”
Nói xong, ông ta cười nói: “Diệp Huyên vốn không đơn giản, trực giác nói cho ta biết, nếu hôm nay ta giết hắn, thì ngày sau Thiên Ma tộc sẽ có tai hoạ lớn”.
Nhậm Bình Sinh nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi đã đưa ra lựa chọn rồi sao?”
Vô Hi nói: “Nhậm Bình Sinh, đề nghị của ngươi không tồi, nếu ngươi thật sự muốn chung sống hoà bình với Thiên Ma tộc của ta, ta không giết Diệp Huyên, ngươi cũng sẽ làm, nhưng nếu ngươi không muốn, cho dù ta giết Diệp Huyên, ngươi cũng sẽ không, đúng không?”
Nhậm Bình Sinh im lặng.
Vô Hi đột nhiên nói: “Ta có một đề nghị, chúng ta hai bên chung sống hoà bình, thậm chí có thể kết thành đồng minh, mà ta cũng không quan tâm chuyện giữa các ngươi và Diệp Huyên, ngươi thấy thế nào?”
Nhậm Bình Sinh trầm lặng.
Bây giờ là lúc lão ta phải đưa ra lựa chọn rồi.
Lúc này, Vô Hi lại nói: “Ta sẽ không giết Diệp Huyên!”
Ông ta không ngu, nếu ông ta giết Diệp Huyên, có thể sẽ rước tai hoạ về cho Thiên Ma tộc.
Bởi vì ông ta cũng đã điều tra qua về Diệp Huyên, người này rất không đơn giản, không chỉ có quan hệ với Tiểu Đạo, cũng có quan hệ với cả Bất Bại A La, giết người này sẽ có vô số nhân quả!
Đúng lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nói: “Ngươi xác định mặc kệ?”
Vô Hi quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Thật xin lỗi!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta hiểu!” Nói xong, hắn đã biến thành một tia kiếm quang biến mất ở phía cuối chân trời, mà đúng lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên đánh một quyền ra.
Một quyền này đánh ra, trời đất biến sắc!
Xa xa, đồng tử của Diệp Huyên co rụt lại, ngay sau đó, một cái lồng bảo hộ đột nhiên xuất hiện quanh người hắn.
Lồng Thiên Địa!
Lúc này, Diệp Huyên thật sự ngửi thấy mùi vị chết chóc, hắn biết, với thực lực hiện nay của hắn không thể chống lại cao thủ Chủ Tế Cảnh, bởi vậy, hắn quả quyết sử dụng lồng Thiên Địa mà Tiểu Đạo cho hắn.
Lồng Thiên Địa vừa xuất hiện, một lực lượng hùng mạnh đột nhiên đánh lên người hắn.
Ầm ầm!
Trong thời gian ngắn, lồng Thiên Địa trên người hắn lập tức biến mất không chút tin tức, cùng lúc đó, hắn sử dụng đạo tắc không gian và cánh ác ma biến mất ở cuối chân trời.
Nhậm Bình Sinh nhìn thấy cảnh này, cau mày lại.
Lão ta thật không ngờ, Diệp Huyên thế mà chống đỡ được một quyền này của lão ta!
Quan trọng nhất là lão ta không ngờ tới tốc độ của Diệp Huyên lại nhanh đến mức như này!
Nhậm Bình Sinh đang muốn đuổi theo, đúng lúc này, Vô Hi đột nhiên nói: “Nhậm huynh, nếu ngươi đuổi theo, sẽ không lo lắng cho thành Thiên đạo của ngươi sao?”
Nhậm Bình Sinh nhìn về phía Vô Hi: “Ta càng lo về hắn!”
Nói xong, lão ta lập tức biến mất không thấy.
Vô Hi trầm lặng.
Ông ta chần chừ một lát, vẫn là quyết định không ra tay. Cùng thành Thiên đạo chung sống hoà bình, đây đã là kết cục tốt nhất rồi! Bởi vì Thiên Ma tộc không cần phải có người chết!
Tuy rằng giúp đỡ Diệp Huyên có thể kết được thiện duyên, nhưng cái giá phải trả này có thể hơi lớn.
Lúc này, Lâm Ma xuất hiện bên cạnh Vô Hi, Lâm Ma quay đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Hắn có thể trốn khỏi tay Đạo chủ kia không?”
Vô Hi nhẹ giọng nói: “Khó!”
Lâm Ma trầm lặng.
Đúng lúc này, phía chân trời xa xôi kia bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Vô Hi nhìn thấy cảnh này, hơi nheo mắt lại, tiếng nổ vang kia truyền đến từ Thiên Ma tộc!
Diệp Huyên chạy trốn đến Thiên Ma tộc!
Người này sẽ không làm càn đấy chứ?
Vô Hi có chút lo lắng trong lòng.
....
Xa xa phía chân trời, Diệp Huyên tăng tốc độ của mình đến cực hạn.
Lúc này đây, hắn liều mình chạy trốn!
Bởi vì hắn biết, hắn căn bản không thể đánh lại Đạo chủ này, lúc này liều mạng, không phải kiên cường, là ngu xuẩn! Phải biết rằng, tại đây không chỉ có Đạo chủ này, còn có vô số cao
Mà mục đích của hắn chính là vùng cấm địa của Thiên Ma tộc!
Lúc trước Vô Hi bảo hắn không được đến vùng cấm địa, nơi đó chắc chắn là một chỗ thần bí, đương nhiên, hắn bây giờ cũng là có bệnh thì vái tứ phương, bởi vì hắn không có nhiều sự lựa chọn!
Nếu có thể quay về ngục tối Vô Biên, hắn chắc chắn sẽ trở về, bởi vì ở đó có A La, có Tiểu Đạo, nhưng hiện tại căn bản không kịp trở về ngục tối Vô Biên!
Đúng lúc này, một lực lượng hùng mạnh đột nhiên thổi quét đến từ phía sau lưng hắn!
Diệp Huyên biến sắc, hắn xoay người chém mạnh một kiếm xuống!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm này hắn không dám nương tay chút nào.
Ầm!
Một kiếm chém xuống, một lực lượng mạnh mẽ trực tiếp chém nát kiếm quang của Diệp Huyên, cùng lúc đó, không gian trong phạm vi mấy vạn trượng đều hoá thành hư vô, mà Diệp Huyên đã biến mất ở bên ngoài mấy vạn trượng!
Bên ngoài mấy vạn trượng, Diệp Huyên lau máu trên khoé miệng, sau đó nhìn thuẫn Tu Di trong tay, lúc này đây, thuẫn Tu Di đã hoàn toàn rạn nứt, không chỉ thuẫn Tu Di bị nứt, ngay cả giáp Chúc Long trên người hắn cũng đã bị vỡ, mà dưới thuẫn Tu Di, cơ thể cũng đầy vết thương.
Có thể nói, nếu không nhờ có giáp Chúc Long và thuẫn Tu Di, thì vừa rồi cho dù hắn không chết cũng sẽ trọng thương.
Thực lực của Đạo chủ này thật sự quá mạnh!
Xa xa, Đạo chủ cau mày lại.
Lão ta thật không ngờ, Diệp Huyên lại có thể đỡ được đòn thứ hai của lão ta.
Đây là chuyện không thể nào!
Thật yêu nghiệt!
Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt Nhậm Bình Sinh càng tăng lên, lão ta đột nhiên tăng tốc.
Xa xa, tốc độ của Diệp Huyên cũng đã tăng lên đến cực hạn, chỉ chốc lát, hắn tiến vào thành Thiên Ma, sau khi vào thành Thiên Ma, hắn đi thẳng đến vùng cấm địa Vô Hi nói, mà ở phía sau hắn, Nhậm Bình Sinh đuổi theo, hơn nữa, là càng ngày càng gần.
Sắc mặt Diệp Huyên u ám, không biết suy nghĩ cái gì.
Nếu vùng cấm địa này không có gì đặc biệt, sợ là hắn phải chết rồi!
Đúng lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Người này không phải người ngươi có thể chống lại đâu!”
Nghe vậy, Diệp Huyên vội vàng nói: “Tiền bối, người có thể giúp đỡ không?”
Tầng chín nói: “Mượn dùng cơ thể ngươi, ta không đấu lại được hắn!”
Diệp Huyên nói: “Có thể đi ra không?”
Tầng chín nói: “Ta cưỡng chế đi ra, ngươi sẽ càng thảm hơn!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Nói như thế nào?”
Tầng chín nói: “Ngươi là chủ tháp! Nếu ta cưỡng chế đi ra, tháp này sẽ bị thương nặng, mà ngươi cũng sẽ rất thảm! Hiểu chưa?”
Diệp Huyên thấp giọng thở dài, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ.
Phía sau Diệp Huyên, Đạo chủ bỗng tăng tốc.
Mà phía sau Đạo chủ, sắc mặt của Vô Hi có chút khó coi, bởi vì ông ta biết mục đích của Diệp Huyên!
Mục đích của Diệp Huyên chính là cấm địa của Thiên Ma tộc!
Người này muốn lợi dụng cấm địa của Thiên Ma tộc để bảo toàn mạng sống.
Xa xa, trong đầu Diệp Huyên đột nhiên vang lên một giọng nói: “Diệp Huyên, ta biết ngươi muốn lợi dụng cấm địa của Thiên Ma tộc để bảo toàn mạng sống, nhưng ta nói cho ngươi, nơi đó không phải nơi ngươi có thể đi, nếu ngươi đi, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”
Giọng của Vô Hi!
Diệp Huyên nhíu mày, hắn hơi do dự, bởi vì hắn biết, Vô Hi không dọa hắn!
Nhưng mà lúc này, hắn đã không có lựa chọn!
Diệp Huyên không nghĩ nhiều, hắn tăng tốc nhanh hơn, chỉ chốc lát, Diệp Huyên đến trước một cánh cửa, nhìn thấy cánh cửa kia, Diệp Huyên cau mày, đây là cấm địa mà Vô Hi nói?
Đúng lúc này, giọng nói của Vô Hi lại vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ngươi đừng tự phạm sai lầm, nơi đây cho dù là Thiên Ma tộc của ta cũng không dám tiến vào, nếu ngươi đi vào, chắc chắn sẽ phải chết!”
Diệp Huyên nắm chặt hai tay, sắc mặt vô cùng u ám.
Đi vào hay là không?
Không suy nghĩ nhiều, Diệp Huyên bước vào trong cánh cửa kia, bởi vì phía sau hắn, Nhậm Bình Sinh kia đã sắp đuổi đến nơi.
Thực ra, hai người từ sông giáp ranh đến đây, tổng cộng chỉ mất thời gian của vài nhịp thở, mà trong thời gian này, Nhậm Bình Sinh đã ra tay với Diệp Huyên hai lần, nhưng đều bị Diệp Huyên cản được.
Trước cánh cửa kia, Nhậm Bình Sinh hơi nhăn mày, ông ta đang định đi vào, lúc này, Vô Hi đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhậm Bình Sinh, Vô Hi vội vàng nói: “Nhậm Bình Sinh, đừng đi vào! Hắn đi vào, chắc chắn sẽ phải chết, ngươi...”
Nhậm Bình Sinh đột nhiên nhìn về phía Vô Hi: “Ta không nhìn thấy hắn chết, lòng ta không yên!”
Nói xong, lão ta lập tức bước vào trong cánh cửa.
Vô Hi thấy vậy, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Ông ta do
Kiếm Tông?
Huyền Không Sơn?
Diệp Huyên nhíu mày, hắn nhìn lướt qua bốn phía, nơi này có Kiếm Tông?
Về Kiếm Tông, hắn đương nhiên hiểu rõ, từ Thanh Thành đến đây, hắn đã gặp phải không ít Kiếm Tông.
Nơi này cũng có một Kiếm Tông!
Diệp Huyên liếc nhìn bốn phía, xung quanh đều là núi non, hắn nhìn về phía chân trời, ở nơi cuối tầm mắt, có ngọn núi lớn treo ngược giữa bầu trời, trên ngọn núi lớn treo ngược đó, có một tòa cung điện rất lớn!
Kiếm Tông?
Diệp Huyên đang muốn đến đó, đúng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyên.
Ông lão đầu đầy tóc bạc, thân hình thẳng tắp, sau lưng đeo một hộp kiếm màu đen.
Diệp Huyên nhìn thấy ông lão, sắc mặt liền thay đổi, ông lão này mang đến cho hắn cảm giác sâu không lường được!
Hắn chỉ nhìn một cái đã biết thực lực của ông lão tuyệt đối không yếu hơn Nhậm Bình Sinh!
Ông lão nhìn thoáng qua Nhậm Bình Sinh: “Kiếm tu?”
Diệp Huyên đang định nói, đúng lúc này, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên kéo tới từ phía sau Diệp Huyên.
Diệp Huyên biến sắc, vội vàng trốn phía sau ông lão.
Ông lão nhìn về phía xa, ánh mắt lạnh như băng: “Làm càn!”
Vừa dứt lời, hộp kiếm sau lưng ông ta bỗng nhiên rung lên kịch liệt, một thanh kiếm phóng lên cao, chém thẳng vào Nhậm Bình Sinh.
Diệp Huyên nhìn nhát kiếm này, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc, thật mạnh!
Xa xa, Nhậm Bình Sinh đột nhiên dừng lại, nhìn thấy một kiếm này, sắc mặt Nhậm Bình Sinh cũng thay đổi, lão ta không dám sơ suất. Vận chuyển tâm pháp trong cơ thể, vung một chưởng ra, một lực lượng hùng mạnh phun ra từ giữa lòng bàn tay lão ta.
Ầm!
Kiếm quang bị buộc dừng lại, nhưng ngay sau đó kiếm quang kia đột nhiên nổ tung.
Ầm ầm!
Nhậm Bình Sinh lập tức bị chấn động lùi về sau mấy trăm trượng!
Sau khi Nhậm Bình Sinh dừng lại, lão ta nhìn về phía ông lão tóc bạc, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Ngươi là ai!”
Ông lão tóc bạc không nói gì, lại chém một kiếm ra.
Ầm!
Xa xa, Nhậm Bình Sinh lại bị đánh lùi, lần lùi này ước chừng xa đến nghìn trượng.
Sau khi dừng lại, Nhậm Bình Sinh nhìn tay phải của mình, trên tay phải lão ta có vết kiếm sâu dài từ lòng bàn tay đến bả vai, này sâu, vết kiếm rất sâu, có thể nhìn thấy cả xương!
Nhậm Bình Sinh ngẩng đầu nhìn ông lão tóc bạc, lúc này đây, trong mắt lão ta hiện lên sự nghiêm túc và cả kiêng dè: “Ngươi là ai!”