Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3351-3360




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên lắc đầu: “Nếu ta kiếp trước chính là Tiên Tri thì cô gái váy trắng là sao? Thanh Nhi từng nói kiếp trước của ta có liên quan đến nàng. Hơn nữa, huyết mạch không đơn giản của ta lại là chuyện thế nào nữa?"



Tầng chín im lặng hồi lâu mới thở dài: “Nên ta cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất”.



Diệp Huyên: “...”




"Nhưng dù thế nào đi nữa thì kiếp trước của ngươi cũng không đơn giản đâu. Mà ta tò mò, cái nhìn của ngươi về 'kiếp trước' là thế nào?"



Diệp Huyên cười: “Còn thế nào nữa, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, không phải ư?"



Tầng chín cũng cười: “Tâm tính ngươi cũng tốt đấy. Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một câu”.



"Nói đi”.




"Cô gái váy trắng kia rốt cuộc là ai?"



Diệp Huyên lắc đầu: “Ta cũng không rõ”.



Nàngấy là ai?



Lai lịch của nàng ấy là gì?



Bản thân hắn cũng không biết.



Hắn chỉ biết nàng ấy đã vô địch từ giây phút xuất hiện. Cho dù hắn đi đến đâu, gặp được ai, tất cả đều không chịu nổi một kiếm của nàng.



À, có lẽ Đệ Cửu mạnh đến nỗi không thèm nói lý kia có thể, nhưng tiếc rằng nàng ta cần được nạp điện mới tỉnh.



Mà hắn lại không hiểu nạp điện là gì.



Chỉ cần Đệ Cửu tỉnh lại, cả Phệ Linh tộc há chẳng phải một đống rác bên đường sao.



Cho dù là ở thế giới thời đại Bạch Ác này, nàng ta cũng có thể mặc sức tung hoành.



Dù sao trong số những người hắn quen biết, chắc chỉ có chủ nhân ba thanh kiếm trên đỉnh tháp và Tiên Tri mới có thể trấn áp Đệ Cửu.



Tiếc rằng hắn không biết nạp điện.



Bỗng Huyền Ngoa lên tiếng: “Người nói chuyện với ngươi rất mạnh”.



Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Ngươi cảm nhận được y ư?"



Đối phương gật đầu: “Nhưng dường như y không thể đi ra”.



Hắn cười: “Đúng vậy, ngươi cho ta biết y mạnh đến mức nào được không?"



Hắn vẫn luôn tò mò về sức mạnh của tầng chín này.



Huyền Ngoa trầm ngâm một hồi rồi nói: “Mạnh hơn ngươi”.



"...”



"Ha ha ha!"



Người được nhắc đến phá ra cười: “Dị thú này thú vị đấy!"



Diệp Huyên lắc đầu, cảm thấy Huyền Ngoa tuyệt đối đang cố ý chê hắn.


Nàng ta lại lên tiếng: “Ngươi thì hơi yếu”.
Lại còn nhấn mạnh nữa, Diệp Huyên im lặng.



Huyền Ngoa: “Có muốn mạnh lên không?"



"Ngươi có thể giúp ta sao?"




Nàng ta lắc đầu: “Ta thì không, nhưng ta có thể đưa ngươi đến một nơi”.



Diệp Huyên: “Có phải nơi mà nhân loại từng ở vào thời Bạch Ác không?"



Huyền Ngoa gật đầu: “Họ tuy chết nhưng đều để lại truyền thừa của mình. Tất nhiên, ta cũng không dám chắc”.



Diệp Huyên hỏi: “Vì sao ngươi muốn giúp ta mạnh lên?"




Huyền Ngoa: “Trước kia ta đã thấy ngươi dùng tòa tháp đối phó Dị Thú Kinh, rõ ràng thực lực của ngươi không đủ để phát huy hoàn toàn uy lực của nó. Về sau nếu chúng ta còn phải đánh ả, cần phải có ngươi trợ giúp mới có thể trấn áp ả”.



Diệp Huyên hạ giọng: “Ta và Tiểu Phạn liên thủ lại cũng không được ư?"



Huyền Ngoa cong môi: “Ngươi đã quá xem thường ả rồi, nhân loại à. Lấy ví dụ hiện tại, nếu ả không dám tiếc bất kỳ giá nào thì cho dù không giết được Thiên Mạch giả cũng sẽ giết được ngươi, trừ khi có người trong tháp đi ra giúp ngươi”.



Diệp Huyên im lặng.



Huyền Ngoa tiếp lời: “Về sau ngươi sẽ biết ả khủng khiếp như thế nào. Bây giờ thì ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi, hy vọng ngươi sẽ may mắn”.



Nàng nói xong thì đứng dậy rời đi.



Diệp Huyên nhìn sang, thấy Tiểu Phạn ôm chú chó nhỏ đến trước mặt hắn, bèn cười hỏi: “Có muốn đưa nhóc này về trước không?"



Cô bé lắc đầu, nhìn theo hướng Huyền Ngoa đi.



Hắn cười: “Vậy chúng ta cùng đi”.



Tiểu Phạn gật đầu.



Cứ thế, hai người, một chó, một dị thú cùng cất bước hướng về dãy núi đằng xa.



Trên đường, Huyền Ngoa nhìn Tiểu Phạn rồi cười nói: “Nhân loại, suốt bao năm qua, ngươi là dị thú, à không, là người duy nhất có thể đến gần cô bé này, trừ con chó kia”.



Diệp Huyên dịu dàng vuốt ve đầu cô bé: “Ta muốn dẫn cô bé ra ngoài”.



Huyền Ngoa: “Ta phải nhắc ngươi một câu, Thiên Mạch giả này mang trên mình nhân quả rất lớn, nếu ngươi mang nó đi, e rằng sẽ...”



Nàng ta bỏ dở câu nói tại đây, khiến Diệp Huyên không thể không hỏi: “Sẽ thế nào?"



Huyền Ngoa lắc đầu: “Trước tiên phải ra ngoài được đã”.



Đúng lúc này, tầng chín bỗng xen vào: “Tiểu tử đừng lo, nhân quả nhân quyết gì đó đều có người gánh thay ngươi hết rồi”.



Diệp Huyên: “...”



Huyền Ngoa đưa mắt sang, nhàn nhạt nói: “Các hạ, e rằng

1642907294819.png


"Vậy ngươi không biết gì về người phụ nữ, à, vị tiền bối kia cả”.



Huyền Ngoa: “Thiên Mạch giả, trời sinh dị mạch, mạch do trời cao ban cho, ngươi có biết điều này có nghĩa gì không?"



Tầng chín: “Không, ta chẳng biết gì cả, chỉ biết không có gì là không thể giải quyết trong một kiếm với người phụ nữ kia. Nếu có thì tối đa hai kiếm”.




Thấy Huyền Ngoa còn đang định mở miệng, y chặn họng: “Ngươi còn cãi nữa là ta đi ra đánh đấy”.



Diệp Huyên: “...”



Diệp Huyên nghe mà cảm thấy có chút buồn cười.



Có thể thấy trong lòng tầng chín, cô gái váy trắng đã vô địch thiên hạ.




Huyền Ngoa chỉ liếc liếc phần bụng Diệp Huyên rồi không nói gì nữa.



Bởi nàng ta cho rằng người bên trong không thuộc về cùng thời đại với mình, chưa từng chứng kiến sự khủng bố của Thiên Mạch giả, vì vậy có nói thế nào nữa cũng vô dụng.



Tầng chín cũng không tiếp tục.



Bởi Huyền Ngoa này chưa từng nhìn thấy người phụ nữ kia đáng sợ nhường nào, y có nói gì cũng như nước đổ lá khoai.



Bốn bề bỗng trở nên yên tĩnh.



Diệp Huyên thầm nói trong lòng: “Tiền bối, người cho rằng cô gái váy trắng và Tiên Tri, ai lợi hại hơn ai?"



Thấy đối phương không đáp, hắn cười: “Người cũng không biết sao?"



Tầng chín thấp giọng thở dài: “Ta cũng từng nghĩ về vấn đề này, nhưng lại không thể trả lời”.



"Vì sao?", Diệp Huyên không hiểu.



Tầng chín: “Bởi vì ta không biết thực lực chân chính của họ mạnh đến đâu, nhưng theo ta thì mỗi người mạnh theo một cách khác nhau”.



"Vì sao lại nói vậy?"



"Sức mạnh của Tiên Tri nằm ở kiến thức. Hắn ta hiểu biết thế giới này rõ như lòng bàn tay, từ không gian, duy độ, thời gian, luân hồi đều được nghiên cứu cặn kẽ. Mà sức mạnh của người phụ nữ kia thì chính là sức mạnh đơn thuần. Có kiếm trong tay, nàng ta vô địch thiên hạ. Vì vậy ta cũng không thể trả lời ai mạnh hơn ai, trừ khi bọn họ xông vào đánh nhau một trận. Mà ai cũng mạnh hơn ta hết, có đánh ta nhừ tử cũng là thường”.



Diệp Huyên: “...”



Đúng lúc ấy, Huyền Ngoa nói: “Ngươi nhìn nơi kia kìa”.



Diệp Huyên ngẩng đầu lên, thấy một dị thú đang ngồi xổm cách đó không xa.



Hắn không khỏi nheo mắt lại, bởi đây chính là con vượn khổng lồ hắn từng gặp lúc đến đây.



Nó ngồi đó với thân hình đồ sộ như một quả núi, trông đáng sợ vô cùng.



Diệp Huyên quay sang hỏi Huyền Ngoa: “Đây là dị thú gì vậy?"



Nàng ta cười: “Là Lệ Viên, sở hữu thân hình khổng lồ nhất trong tất cả các dị thú”.


Diệp Huyên: “Còn sức mạnh?"
Huyền Ngoa chỉ mỉm cười.



Nụ cười này khiến Diệp Huyên rùng mình, bởi hắn nhận ra con vượn kia không bằng Huyền Ngoa.



Con vượn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Diệp Huyên thì khẽ cau mày, khi thấy Tiểu Phạn đứng bên thì quan sát một hồi, đoạn chậm rãi đứng lên nhường đường.




Diệp Huyên không khỏi cười: “Huyền Ngoa cô nương thật là có uy”.



Nhưng nàng ta lắc đầu: “Thường ngày nó không biết điều như vậy đâu, phải đánh một trận là ít, lần này là nhờ có Thiên Mạch giả”.



Diệp Huyên: “Nó sợ Thiên Mạch giả lắm sao?"




Huyền Ngoa gật đầu: “Dị thú nơi này không dám tùy tiện giỡn mặt với Thiên Mạch giả, không chỉ vì sức mạnh mà còn vì chúng ta từng được vị Thiên Mạch giả kia cứu. Trong mắt chúng ta, Tiểu Phạn là Thiên Mạch giả, cũng chính là truyền nhân của vị kia, vì vậy chúng ta đều sẽ tôn trọng cô bé”.



Diệp Huyên hạ giọng: “Vậy tại sao Dị Thú Kinh muốn giết Tiểu Phạn?"



Huyền Ngoa liếc hắn: “Nói rõ nhé, người ả muốn giết là ngươi”.



Diệp Huyên: “...”



Huyền Ngoa: “Nếu không phải ngươi thì ả cũng chẳng dại gì đi trêu vào Thiên Mạch giả. Ở nơi này, Thiên Mạch giả là người đồng thời uy hiếp ả nhiều nhất và ít nhất”.



Diệp Huyên khẽ hỏi: “Thiên Mạch giả không có xung đột về lợi ích với ả ta nên uy hiếp ít nhất, nhưng không chịu sự khống chế của ả nên cũng trở thành uy hiếp lớn nhất, đúng chứ?"



Một tia tán thưởng lóe lên trong mắt Huyền Ngoa: “Không sai. Nhưng bây giờ thì Thiên Mạch giả đã thành uy hiếp lớn nhất rồi, bởi cô bé muốn bảo vệ ngươi, mà ả lại không thể không giết người”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Theo ta thấy thì Dị Thú Kinh cũng không phải hạng ngu ngốc, vì sao cứ khăng khăng phải giết ta? Chẳng lẽ vì trên người ta có khí tức của Tiên Tri?"



Huyền Ngoa: “Ả muốn giết ngươi không chỉ để trút giận mà có lẽ còn nhắm đến vật trong tay ngươi”.



Diệp Huyên cau mày: “Tòa tháp?"



Huyền Ngoa đưa mắt sang: “Có lẽ còn có gì khác nữa”.



Nghe vậy, đồng tử Diệp Huyên co lại.



Mẹ nó, đừng nói là dị thú và Dị Thú Kinh có thể cảm nhận được thư phòng Tiên Tri trên người hắn chứ?



Hắn càng nghĩ càng thấy điều này có khả năng.



Vậy thì nguy to rồi!



Bỗng Huyền Ngoa lên tiếng: “Ngươi cứ yên tâm, chúng ta không giống với Dị Thú Kinh, chỉ muốn ra ngoài mà thôi, tạm thời không có xung đột gì về lợi ích với ngươi”.



Diệp Huyên nhắc lại: “Tạm thời?"



Huyền Ngoa cong môi: “Nhân loại các ngươi có câu 'không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn', đúng không?"



Diệp Huyên cũng cười: “Xem ra ngươi rất thích văn hóa của nhân loại nhỉ”.


Huyền Ngoa: “Nhân loại là một chủng tộc thú vị. Từ rất lâu trước kia, các ngươi đoàn kết hơn bất kỳ chủng tộc nào, rồi lại là chủng tộc chém giết nhau tàn bạo nhất. Nhưng không thể không thừa nhận rằng các ngươi sở hữu năng lực học tập vô cùng mạnh mẽ, lại còn có sức sáng tạo vô biên. Vũ trụ này nhờ có sự tồn tại của các ngươi mà trở nên muôn màu muôn vẻ, bằng không đã chẳng có những nền văn minh rồi”.


Diệp Huyên cười cười: “Ta tưởng ngươi xem nhân loại là kẻ thù chứ”.



Huyền Ngoa lắc đầu: “Vì sao? Ta đã nói rồi, vũ trụ này không thuộc về bất cứ chủng tộc nào cả. Ta còn biết nơi nào có sự sống, nơi ấy sẽ có tranh giành. Ngươi cảm thấy chúng ta đi ra ngoài rồi sẽ có được an bình sao?"



Diệp Huyên: “Chắc chắn sẽ không”.




Một khi dị thú ra ngoài, ắt sẽ tạo thành đại loạn.



Huyền Ngoa cười: “Ta cũng nghĩ vậy, nhưng chúng ta đã chuẩn bị hết những gì có thể”.



Diệp Huyên im lặng, cảm thấy dị thú không đáng sợ, đáng sợ là dị thú có văn hóa cơ.



Bỗng nhiên Huyền Ngoa dừng bước, đưa tay chỉ về trước: “Thấy nơi đó không?"



Diệp Huyên nhìn theo, thấy được một ngọn núi khổng lồ với một tòa cung điện trên đỉnh.




"Đó là?"



"Ngươi đi đi”, Huyền Ngoa nói.



Diệp Huyên kinh ngạc: “Ngươi không đi cùng ta?"



"Trong vòng nghìn dặm ở nơi này, dị thú sẽ không bước vào”.



"Vì sao?"



Huyền Ngoa nhìn hắn: “Đây là sự tôn trọng với cường giả”.



Diệp Huyên nghĩ, quả nhiên dị thú, yêu thú hay nhân loại đều hành sự theo tôn chỉ thắng làm vua, chỉ là hai chủng tộc đầu có hơi trắng trợn chút thôi.



Hắn nhìn sang Tiểu Phạn: “Cô bé có thể đi cùng ta không?"



Huyền Ngoa: “Sự xuất hiện của Thiên Mạch giả chính là tôn trọng với vị kia”.



Diệp Huyên lại hỏi: “Còn ta?"



"Ngươi... Nhân loại à, ta không muốn nói chuyện trái lương tâm, ngươi đừng hỏi ta nữa nhé?"



Cái quỷ gì vậy? Mặt Diệp Huyên thoắt cái đen sì, quyết định không hỏi nữa mà dắt Tiểu Phạn đi.



Một chốc sau, hai người một chó đã biến mất khỏi tầm mắt.



Một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, ngoại trừ chiếc sừng trên đầu ra thì trông không có gì khác người bình thường.



Ông ta dõi mắt về nơi xa, nói: “Khó mà tin được hắn có thể khiến Thiên Mạch giả tin tưởng đến vậy”.



Huyền Ngoa: “Dị Thú Kinh đang làm gì?"



Đối phương cười: “Đang chữa thương. Chó địa ngục và con đại bàng kia đã đến tìm ả, phỏng chừng là muốn cậy nhờ”.



Huyền Ngoa khẽ nói: “Xem ra ả tuy bị phong ấn nhiều năm nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn”.



"Chúng ta thật sự phải đặt niềm tin lên người này sao?"



Huyền Ngoa nhìn ông ta: “Chẳng lẽ ngươi còn cách nào hay hơn?"



Thấy người kia im lặng, nàng ta tiếp lời: “Chớ xem thường hắn”.



"Vì sao lại nói vậy?", người đàn ông hỏi.



Huyền Ngoa: “Ngươi nghĩ một người tầm thường sẽ có thể khiến Thiên Mạch giả

1642907316549.png


Nàng ta lia mắt nhìn sang: “Tình hình thế giới bên ngoài ra sao rồi?"



Người đàn ông cười: “Tiên Tri đã biến mất, không còn ai là đối thủ của chúng ta”.




Nào ngờ sắc mặt Huyền Ngoa lạnh đi: “Ngu xuẩn!"



Người đàn ông biến sắc, không dám hé miệng nữa.



Huyền Ngoa quắc mắt nhìn ông ta: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không được ôm lòng xem thường. Ngươi có thể không tôn trọng đối thủ, nhưng ngươi phải thận trọng trước bất kỳ đối thủ nào”.



Đối phương khẽ cúi đầu: “Ta đã hiểu”.




Huyền Ngoa: “Tuy bên ngoài đã không còn là thời đại của chúng ta nữa, nhưng thời đại nào mà lại không có những người kinh tài tuyệt diễm? Trong cơ thể thiếu niên kia, có người nói về một cô gái váy trắng đang thay hắn ngăn cản nhân quả, ngươi đi điều tra xem nàng ta là ai”.



Người đàn ông do dự một phen: “Có thể y chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi”.



Huyền Ngoa: “Tự cổ chí kim, vô số người đã thất bại vì bỏ qua những chi tiết nhỏ”.



Nàng ta bắn một ánh mắt lạnh lùng sang: “Đi điều tra cũng không chết ai đâu”.



Đối phương hạ giọng: “Nếu nàng kia thật sự rất mạnh thì sao?"



Huyền Ngoa nhìn về phương xa, khẽ nói: “Phải xem đến trình độ nào. Nếu không thua kém chúng ta thì đừng nghĩ đến những thứ viển vông kia nữa, lập tức hợp tác với hắn. Nếu mạnh hơn chúng ta thì nhanh chóng kết thiện duyên với hắn. Còn nếu yếu hơn nhiều...”



...



Ở nơi xa, Diệp Huyên đang dẫn Tiểu Phạn và con chó cỏ chậm rãi đi vào núi.



Trên đường đi, hắn hỏi: “Tiền bối thấy dị thú Huyền Ngoa kia thế nào?"



Tầng chín đáp: “Tiểu tử, ngươi phải biết mưu ma chước quỷ gì cũng là mây bay trước sức mạnh. Dị thú hay nhân loại đều có lòng tôn trọng với cường giả. Mà ngươi hiện nay lại không đủ mạnh, nên người ta có muốn bẫy ngươi hay xem thường thì ngươi cũng phải ráng mà chịu, hiểu chưa?"



Thấy hắn im lặng, y lại nói: “Việc cần kíp hiện nay là gia tăng sức mạnh. Ngươi bây giờ cứ hở tí là liều mạng với kẻ khác, không sợ có ngày đi đứt luôn cái mạng à?"



Y dừng lại một thoáng: “Tiểu tử, giúp ta một việc được không?"



Diệp Huyên tỏ vẻ tò mò: “Việc gì?"



"Ngươi viết di chúc ấy, nói là xảy ra chuyện bất ngờ, không liên quan đến ta, bảo cô gái váy trắng kia đừng đến tìm ta tính sổ”.



Diệp Huyên đen cả mặt: “Tiền bối à, ngươi dù gì cũng là cường giả siêu cấp, sao cứ nhắc đến nàng là lại như chuột sợ mèo thế?"



Thấy tầng chín im lặng hồi lâu, hắn định nói tiếp thì bị y cướp lời: “Dù sao nàng cũng sẽ không giết ngươi, ngươi biết cái gì mà nói? Nhưng trừ ngươi ra, ta có cảm giác rằng thế giới này trong mắt nàng chẳng khác gì một ổ kiến hôi, chỉ cần nhấc tay là có thể bóp chết. Mà ta cùng lắm thì là con kiến càng thôi”.


Diệp Huyên: “...”
Cô gái váy trắng!



Nhớ đến người phụ nữ kia, trong đầu Diệp Huyên dần nổi lên từng hình ảnh khác nhau.




Lần đầu hắn thấy cô gái váy trắng là ở trên thuyền Túy Tiên Lâu, lúc đó nàng tung một chiêu kiếm, diệt được cường giả đứng đầu Túy Tiên Lâu.



Mà khi ấy nàng chỉ là một phân thân.



Trong ấn tượng của Diệp Huyên, cô gái váy trắng quả thật đối xử rất tốt với hắn.



Hắn biết, thế gian này sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình, vì thế hắn thật sự rất tò mò quan hệ của mình và cô gái váy trắng ở kiếp trước.




Chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên, Tiểu Phạn và con chó cỏ kia đã đến được chân núi của tòa cung điện kia.



Dưới chân núi là một vùng cỏ dại cao đến vài trượng, nhìn là biết chỗ này đã lâu lắm rồi không có người hoặc dị thú nào đến.



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn tòa cung điện kia, trong lòng có chút tò mò, bên trong cung điện kia sẽ là cường giả ra sao đây?



Mà lúc này, Tiểu Phạn nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo Diệp Huyên, Diệp Huyên nhìn cô bé, cô bé lại sờ sờ bụng của mình.



Đói bụng rồi!



Diệp Huyên cười ha ha, hắn nhẹ nhừng xoa đầu Tiểu Phạn rồi cười nói: "Trời đất bao la, Tiểu Phạn là lớn nhất, chúng ta ăn cơm trước đã nhé".



Nghe Diệp Huyên nói thế, Tiểu Phạn như nghĩ đến điều gì mà mở to mắt, trong mắt lấp lánh những cảm xúc trước nay chưa từng có.



Diệp Huyên bắt đầu làm cơm.



Chưa được bao lâu sau, Diệp Huyên đã làm ra được một bàn đồ ăn ngon, mà Tiểu Phạn ở cạnh vẫn luôn chăm chú xem hắn làm.



Trên bàn cơm, Tiểu Phạn xé một cái đùi gà đưa cho Diệp Huyên, rồi lại xé bên đùi còn lại đưa cho chó cỏ, sau đó cô bé mới bắt đầu ăn.



Diệp Huyên nhìn Tiểu Phạn đang ăn miệt mài ngon lành trước mắt, trong lòng lại trỗi dậy cảm giác rất vui vẻ.



Lúc này, tầng chín đột nhiên khẽ thở dài.



Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối, người thở dài gì vậy?"



Tầng chín nói: "Đệ Cửu lúc trước, là cái cô gặp người là giết ấy, nàng ta căm hận nhân loại đến thế, nhưng lại không hận ngươi, không chỉ không giết ngươi mà còn có cảm tình với ngươi nữa. Mà bây giờ, Thiên Mạch giả mạnh mẽ này cũng chỉ vì ngươi cho ăn một bữa cơm là đã tín nhiệm ngươi đến thế... Ngươi không cảm thấy điều này rất bất bình thường sao?"



Diệp Huyên hơi không hiểu: "Có gì mà bất thường?"



Tầng chín lại nói: "Ngươi biết trong lòng ta nghĩ như nào không?"



Diệp Huyên hỏi: "Như nào cơ?"



"Thời niên thiếu, ta thích xem vài tiểu thuyết hiệp nghĩa, mà ngươi lại giống mấy nhân vật chính trong đấy, sâu trong ngươi đã có vận may chói lòa bao phủ, là kiểu cho dù có gặp phải nguy hiểm đến mức nào cũng không chết ấy. Mà không chỉ không chết, sau khi qua được đại nạn, tất sẽ có kì ngộ. Ngươi nhìn lại bản thân đi, ban đầu ngươi nghĩ đến đây sẽ gặp phải nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng, thế nhưng bây giờ ngươi không chỉ có thêm một Thiên Mạch giả bên cạnh, mà còn gặp được các kì ngộ khác nữa! Ngươi nói xem, ngươi có giống nhân vật chính trong tiểu thuyết hiệp nghĩa không?"


Diệp Huyên lắc đầu: "Tiền bối, nếu ta mà là nhân vật chính trong tiểu thuyết thì còn thảm như vậy à? Người nhìn đi, ta đi một mạch đến bây giờ đã chịu bao nhiêu khổ rồi?"
Tầng chín lạnh lùng nói: "Ngươi mà thảm? Đại ca, ngươi đừng có nói đùa! Trừ việc ban đầu đúng là chịu chút khổ thật, còn sau này ngươi nhìn lại thử đi, cuộc đời ngươi cứ như một trò lừa vậy? Trước tiên nói một chút về chỗ dựa của ngươi đã, khỏi bàn đến cô gái váy trắng, ngươi nhìn lại vài thế lực khác chống sau lưng mình đi, lúc ở đại thế giới Huyền Hoàng, lão tổ của những thế lực tông môn mạnh mẽ kia đều biết ngươi, ngươi không thấy bất thường à? Ban đầu ta còn nghĩ muội muội ngươi phiền thật sự, nhưng giờ ta sai rồi. Nàng ta không phải là gánh nặng của ngươi, ngươi mới là gánh nặng của nàng. Nói chung, ngươi cứ cẩn thận ngẫm lại đời mình đi, cuộc đời ngươi tuy gặp phải nhiều đau khổ, nhưng lần nào cũng hóa nguy thành an, mà sau khi chuyển an rồi thì thực lực lại tăng như gió, không phải à?"



Diệp Huyên nghĩ một lúc rồi nói: "Người nói cũng đúng thật".




Tầng chín lại tiếp lời: "Trực giác nói cho ta biết, đối địch với ngươi thì không có kết quả gì tốt cả. Ngươi nhìn tầng tám kia đi, tên đó đúng là ngu, cứ đòi đối nghịch với ngươi, đấy, còn chẳng được toàn thây!"



Diệp Huyên cười: "Tiền bối, người càng nói lại càng tòi ra thêm nhiều chuyện đấy".



Tầng chín vẫn chưa ngừng: "Dù sao ngươi cũng là một người đặc biệt, cho dù không phải là nhân vật chính thì cũng là con của nhân vật chính thôi! Đều là một cuộc đời gian dối!"



Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười, đang định nói gì đó thì đúng lúc này, Tiểu Phạn bỗng buông đũa xuống.




Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Phạn: "Ăn no chưa?"



Tiểu Phạn gật đầu, thế nhưng cô bé lại nhìn đồ ăn trên bàn, vẫn còn nhiều lắm.



Diệp Huyên cười nói: "Khi nào đói ta lại làm cho ăn!"



Tiểu Phạn mở to mắt nhìn hắn rồi gật gật đầu.



Diệp Huyên cười ha ha, hắn nắm lấy tay Tiểu Phạn: "Chúng ta đi thôi!"



Diệp Huyên không dẫn Tiểu Phạn phi hành, như Huyền Ngoa nói, đây là một sự tôn trọng.



Cường giả nên được tôn trọng!



Tất nhiên người yếu cũng nên được tôn trọng.



Trong suy nghĩ của hắn, tôn trọng người khác là một loại giáo dưỡng của con người, điều này không liên quan gì đến thân phận, địa vị hay thực lực của người khác.



Vì thế, rất nhiều lúc hắn cũng tán thành với một vài suy nghĩ của Tiên Tri.



Có lẽ sẽ không thể đưa chúng sinh đến cán cân bình đẳng hoàn toàn, nhưng thế giới cũng không nên bị biến dạng đến mức này.



Diệp Huyên hắn cũng không phải thánh nhân, sở dĩ hắn có suy nghĩ như thế là vì lúc trước khi còn ở nhà họ Diệp ở Thanh Thành, khi mẫu thân vừa rời đi, hắn và muội muội đã bao giờ nhận được sự tôn trọng của người khác?



Bởi vậy hắn chưa bao giờ khinh thường người yếu hơn mình.



Bởi vì hắn biết bản thân cũng từng là kẻ yếu.



Nhưng hắn cũng biết, nếu muốn chúng sinh bình đẳng như cách Tiên Tri từng làm, đó là một chuyện khó khăn đến mức nào.



Đó không phải chuyện cứ mạnh là sẽ làm được!



Nhân tính là thứ khó

1642907339925.png


Cung điện đen kịt, tản ra một luồng khí âm u.



Không phải nơi tốt lành gì!



Diệp Huyên nhìn về phía cửa lớn của cung điện, nơi đó có khắc ba chữ lớn: Tử Nhân Cung.




Tử Nhân Cung?



Diệp Huyên khẽ nhíu mày, là nơi nào?



Diệp Huyên nói: "Tiền bối, người có cảm nhận được nguy hiểm không?"



Tầng chín đáp: "Không cảm nhận được".




Diệp Huyên nghĩ một lát, sau đó dẫn Tiểu Phạn đi về phía cung điện kia.



Có Tiểu Phạn ở đây, mình sợ cái gì?



Lúc đẩy cửa lớn của tòa cung điện kia ra, một luồng khí âm u đến thấu xương xộc thẳng vào mặt, Diệp Huyên khẽ nhíu mày, vội vàng thả kiếm khí ra để chống lại, thế nhưng kiếm khí của hắn lại lập tức bị ăn mòn, luồng khí âm u này trực tiếp thẩm thấu vào cơ thể của hắn.



Diệp Huyên cả kinh trong lòng, đúng lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên rút kiếm ấn vào lưng Diệp Huyên, luồng khí âm u trong cơ thể hắn lập tức bị ép ra ngoài, mà đám khí âm u xung quanh cũng dồn dập thối lui, không dám đến gần Diệp Huyên và Tiểu Phạn nữa.



Diệp Huyên liếc mắt nhìn bốn phía, nơi đây cực kì âm u, đây rốt cuộc là nơi nào?



Nhưng vào lúc này, ở sâu trong đại điện đột nhiên vang lên một giọng nói: "Đã lâu rồi không có nhân loại đến đây. Vào đi!"



Có người?



Diệp Huyên nhìn nơi sâu trong cung điện rồi thầm nghĩ: "Tiền bối, người có cảm thấy tên bên trong kia muốn đoạt xác ta không?"



Tầng chín đáp: "Có tháp nhỏ ở đây, ai đoạt xác được ngươi?"



Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Cũng đúng!"



Thế là hắn dẫn Tiểu Phạn đi vào, sau khi vào đại điện, Diệp Huyên thấy một người đàn ông mặc áo đen đang ngồi xếp bằng ngay giữa điện, bốn phía xung quanh hắn ta là đủ loại phù văn, những phù văn này như từng sợi dây liên kết với người đàn ông áo đen nọ.



Mà bốn phía quanh đại điện cũng trải rộng các tấm bùa quỷ dị.



Vẻ mặt Diệp Huyên dần nghiêm lại, bởi vì hắn phát hiện bản thân không hề biết những phù văn này nghĩa là gì.



Phù văn này không cùng thời đại với hắn!



Diệp Huyên nhìn người đàn ông mặc áo đen trước mắt, hơi thi lễ: "Bái kiến tiền bối!"



Tiểu Phạn nhìn người đàn ông áo đen, không nói gì.



Lúc này, người đàn ông áo đen nhẹ giọng nói: "Hóa ra là Thiên Mạch giả, chẳng trách có thể ép lùi tử khí của ta dễ dàng như vậy".



Tiểu Phạn siết chặt tay cầm thiết kiếm rỉ sét, vẻ mặt có chút không thân thiện.



Người đàn ông áo đen nói: "Các hạ yên tâm, ta không có bất kì ác ý gì với các hạ".



Nhưng Tiểu Phạn vẫn nắm rất chặt thiết kiếm, người đàn ông áo đen cười bảo: "Thì ra ngươi sợ ta làm hại đến hắn à! Yên tâm, ta cũng sẽ không động vào hắn!"



Nghe thế, Tiểu Phạn

1642907351639.png


Một lát sau, người đàn ông áo đen cười nói: "Ta hiểu rồi".



Diệp Huyên vẫn không hiểu: "Là sao?"



Người đàn ông áo đen nói: "Lần này ngươi đến đây là vì truyền thừa của ta à?"




Diệp Huyên gật đầu: "Đúng!"



Người đàn ông áo đen nói: "Ta có thể giao truyền thừa lại cho ngươi!"



Diệp Huyên sửng sốt, thẳng thẳn vậy sao? Nhanh như vậy sao?



Lúc này, trong tháp Giới Ngục bỗng vang lên giọng của tầng chín: "Ôi chao cuộc đời nhẹ nhàng là thế, ta cũng là người mà, sao giữa người và người lại có sự chênh lệch lớn đến vậy chứ?"




Diệp Huyên: "..."



Người đàn ông áo đen nói: "Ta chỉ có một thứ cho ngươi".



Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông áo đen: "Tiền bối, tại sao?"



Người đàn ông áo đen cười nói: "Ngươi hỏi ta vì sao vừa gặp ngươi đã đồng ý giao lại truyền thừa à?"



Diệp Huyên gật đầu: "Đúng!"



Người đàn ông áo đen khẽ mỉm cười: "Ta thấy ngươi có thiên phú dị bẩm, thuộc hàng kỳ tài tu luyện vạn người chưa chắc có được một, ngày sau chắc chắn có thể làm rạng rỡ truyền thừa này của ta, lý do này được chưa?"



Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười: "Lý do này cũng không phải không được, nhưng mà ta muốn nghe lời thật lòng của tiền bối!"



Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Huyên: "Thật ra ta không thể sống lâu hơn nữa".



Diệp Huyên cả kinh trong lòng: "Tiền bối còn sống?"



Người đàn ông áo đen gật đầu: "Còn sống, nhưng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Đáng lẽ ta đã chết từ rất nhiều năm trước rồi. Nhưng lúc ấy đã có người cứu ta!"



Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiên Tri!"



Người đàn ông áo đen cười nói: "Ngươi rất thông minh, lúc đó Tiên Tri đã tới nơi này, hắn có ý tốt nên đã dùng những tấm bùa này kéo dài tính mạng cho ta, cũng vì thế ta mới có thể sống tạm bợ đến bây giờ".



Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi là truyền... truyền nhân của Tiên Tri, truyền thừa của ta cho ngươi vừa khéo lại phù hợp, cũng coi như giải quyết xong một đoạn thiện duyên năm đó".



Diệp Huyên trầm mặc.



Người đàn ông áo đen cười nói: "Sao thế, ngươi sợ ta đoạt xác à?"



Diệp Huyên lắc đầu: "Không phải! Chỉ là cảm thấy có hơi không chân thật!"



Người đàn ông áo đen cười lớn rồi nói: "Không có gì là không chân thật cả, hết thảy đều là vì thiện quả. Với cả, ngươi không muốn nhận truyền thừa của ta à?"



Diệp Huyên đáp: "Tất nhiên là muốn!"



Nói xong, hắn hơi khựng lại một chút rồi tiếp lời: "Không biết truyền thừa của tiền bối là gì?"



Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Huyên: "Ta chỉ có một cái hợp với ngươi thôi".



Diệp Huyên hỏi: "Cái gì?"


Người đàn ông áo đen đáp: "Tử Nhân Kinh".