*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, tháp Giới Ngục nằm ở trước mặt hắn, lúc này, giọng nói của Liên Thiển đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Với thực lực của ngươi hiện tại, sử dụng đạo tắc và tháp nhỏ cùng một lúc vẫn còn rất mất sức, nếu chín đạo tắc cùng tập trung, ngươi hoàn toàn không thể nào điều động được, hơn nữa bây giờ ngươi sử dụng đạo tắc cùng với tháp nhỏ, bản thân ngươi cũng sẽ vô cùng nguy hiểm”.
“Liên Thiển cô nương, tháp nhỏ không thể tự hành động sao?”
Liên Thiển đáp: “Có thể, nhưng bây giờ nó không làm được!”
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Vì sao?”
Liên Thiển giải thích: “Thứ nhất, đạo tắc không đầy đủ, thứ hai, dù thân thể của nó đã hồi phục, nhưng linh trí của nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bây giờ nó đang trong giai đoạn hồi phục, năng lực tự chủ còn hơi tệ. Quan trọng nhất là đạo tắc đã nhận ngươi làm chủ nhân, không có ngươi, nó hoàn toàn không điều khiển được đạo tắc, đừng nói chi sử dụng sức mạnh của chúng nó!”
Đạo tắc!
Diệp Huyên im lặng.
Đạo tắc Đại Địa, đạo tắc Mộng và đạo tắc Không Gian đều đã nhận hắn làm chủ, có thể nói bây giờ nếu hắn đoạn tuyệt với tháp nhỏ, những đạo tắc này sẽ đi theo hắn, chứ không phải đi theo tháp nhỏ!
Vì thế sử dụng lực lượng đạo tắc nhất định phải tự hắn ra tay!
Nâng cao thực lực!
Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, việc cấp bách của hắn bây giờ chính là nâng cao thực lực!
Lúc này, cô bé đột nhiên sờ vai hắn, Diệp Huyên nhìn về phía cô bé, cô bé cũng nhìn hắn, không nói một lời.
Diệp Huyên cười nói: “Ta không sao rồi!”
Cô bé gật đầu, đây xem như lần đầu tiên cô bé đáp lại mình.
Diệp Huyên sờ đầu cô bé: “Sao ngươi lại ở đây một mình?”
Cô bé cúi đầu, im lặng không nói gì.
Diệp Huyên cười: “Có muốn ra ngoài không?”
Cô bé nhìn hắn, Diệp Huyên cười khẽ: “Ra bên ngoài xem thử”.
Không phải hắn định dẫn cô bé ra ngoài đánh nhau giúp mình, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn lợi dụng cô bé này, có nhiều lúc dù hắn mặt dày, nhưng hắn vẫn luôn có giới hạn cuối cùng của mình.
Bé gái ở lại đây một mình, chắc chắn sau này cô bé sẽ lại trải qua cuộc sống như người rừng.
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, cô bé chợt im lặng.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Không muốn à?”
Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lần đầu tiên trong mắt cô bé lộ vẻ hoang mang.
Diệp Huyên cười nói: “Nếu ra ngoài, sau này đi theo ta, ngươi đồng ý không?”
Cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, cô bé đột nhiên chỉ vào lối vào Vĩnh Sinh Chi Địa, lắc đầu.
Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi không thể ra ngoài?”
Cô bé gật đầu.
Diệp Huyên hỏi: “Tại sao?”
Cô bé chỉ ngón út lên đầu.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, một lát sau, hắn nhẹ giọng nói trong lòng: “Ở đây có cấm chế ư?”
Liên Thiển đáp: “Có lẽ là Dị Thú Kinh kia, bản thế của ả ta trấn áp dị thú và sinh linh nơi này, vì thế tất cả đều không thể ra ngoài”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Không phải ả ta đã được mở phong ấn rồi sao?”
Liên Thiển nói: “Đó là bản thân ả ta được mở phong ấn! Nếu ta đoán không lầm, ả ta không phải kẻ thật sự phong ấn dị thú và sinh linh nơi này, mà là vị kỳ nhân sáng tạo ra nó trước đây. Đương nhiên có lẽ ả ta cũng có cách cho dị thú và sinh linh nơi này đi ra ngoài!”
Dị Thú Kinh!
Diệp Huyên hơi nhíu mày, hắn biết muốn ra ngoài, e rằng còn phải tìm đến người phụ nữ kia.
Muốn nói đạo lý với ả ta là chuyện không thể nào, chỉ có thể đánh.
Lúc này, cô bé đột nhiên ra hiệu ăn cơm.
Diệp Huyên ngây người, sau đó lắc đầu cười, rõ ràng là cô bé muốn ăn cơm.
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cười nói: “Ta đi nấu cơm!”
Cô bé gật đầu.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên lại nấu một bàn đồ ăn, sau khi ăn no, cô bé đột nhiên đi tới trước mặt chó cỏ, nhẹ nhàng vỗ đầu nó, sau đó đứng dậy kéo tay Diệp Huyên đi ra ngoài.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Làm gì thế?”
Cô bé chỉ về phía xa, không nói gì.
Diệp Huyên đang muốn lên tiếng thì cô bé lại tăng tốc, tốc độ của cô bé này vô cùng đáng sợ, Diệp Huyên thầm thấy giật mình, vội vàng tăng tốc.
Trên đường, Diệp Huyên lại hỏi: “Muốn đi đâu?”
Cô bé chỉ về phía xa, vẫn không nói gì.
Diệp Huyên hơi nghi hoặc, rốt cuộc cô bé muốn dẫn mình đi đâu?
Chẳng mấy chốc, cô bé đã dẫn hắn đi vào dãy núi mênh mông, sau khi xuyên qua một cánh rừng và một dòng sông nhỏ, cô bé dẫn hắn đến một hang động, Diệp Huyên quan sát xung quanh, hang động tối tăm, trông không phải một chỗ an toàn.
Sau khi đi khoảng một phút trong hang động, cô bé đột nhiên dừng lại, cô bé chỉ về phía xa, Diệp Huyên nhìn theo tay của cô bé, nơi đó có mấy quả trứng lớn như dưa hấu, cách mấy quả trứng không xa còn có một con yêu thú, không đúng, là một dị thú đang nằm sấp.
Diệp Huyên sửng sốt.
Cô bé dẫn mình đến đây làm gì? Trộm trứng à?
Trong hang núi, cô bé chỉ mấy quả trứng dưới đất, hàm ý đã rất rõ ràng.
Trộm trứng?
Vẻ mặt Diệp Huyên hơi kỳ lạ.
Đây là dị thú gì vậy?
Diệp Huyên hơi nhíu mày.
Cô bé đột nhiên kéo tay Diệp Huyên đi tới trước con dị thú này. Diệp Huyên thầm đề phòng, dù cô bé có thực lực mạnh mẽ, nhưng hắn không dám khinh thường dị thú ở nơi này.
Nhưng khi đến trước mặt dị thú này, Diệp Huyên lại ngây người.
Con dị thú này đã không còn thở nữa!
Chết rồi à?
Diệp Huyên nhìn về phía cô bé, cô bé nhẹ nhàng vỗ chân dị thú, sau đó chỉ vào mấy quả trứng ở bên kia.
Diệp Huyên im lặng.
Hắn biết chắc hẳn cô bé có quen biết với dị thú này.
Diệp Huyên đi đến chỗ mấy quả trứng kia, lúc này, một quả trứng trong đó đột nhiên động đậy.
Diệp Huyên chớp mắt, trong trứng này sẽ không có một con dị thú nhỏ chứ?
Cô bé đột nhiên ôm lấy quả trứng đang động đậy đó đưa cho Diệp Huyên, Diệp Huyên nói: “Ngươi muốn ta nuôi nó sao?”
Cô bé gật đầu.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được!”
Hình như nuôi một dị thú nhỏ cũng không tệ lắm!
Diệp Huyên thu quả trứng kia vào trong tháp Giới Ngục, hắn nhìn mấy quả trứng còn lại, thầm đếm trong lòng, còn sáu quả nữa.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó thu cả sáu quả trứng kia vào trong tháp Giới Ngục luôn.
Sau khi thu trứng xong, Diệp Huyên quay đầu nhìn con yêu thú đã chết này: “Ta sẽ nuôi lớn chúng thay ngươi!”
Dứt lời, hắn nhìn cô bé, cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Cô bé gật đầu.
Diệp Huyên nắm tay cô bé, cô bé không từ chối, hai người cứ thế rời khỏi hang núi.
Trên đường đi, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên chân trời xa xăm, phía cuối chân trời là núi cao vô tận.
Hắn biết trong dãy núi vô tận này chắc chắn có vô số dị thú.
Thật ra hắn cảm thấy Tiên Tri không cho những dị thú này ra ngoài là đúng.
Dù làm thế có hơi hạn chế sự tự do của những dị thú này, nhưng nếu chúng ra ngoài, bên ngoài chắc chắn sẽ rất hỗn loạn!
Thật ra nhìn từ một góc độ khác, hành động của Tiên Tri năm đó đã vô cùng nhân từ rồi.
Nếu đổi lại là cô gái váy trắng, e rằng quyển Dị Thú Kinh kia đã trở thành quyển kinh chết rồi.
E rằng dị thú trong đó cũng sẽ bị xử hết!
Cô gái váy trắng!
Nghĩ đến người phụ nữ kia, Diệp Huyên chợt thấy nhớ nàng.
Đã lâu rồi không gặp nàng!
Cũng không biết bây giờ nàng thế nào rồi!
Diệp Huyên lắc đầu, thôi không suy nghĩ nữa, hắn quay đầu nhìn cô bé bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cô bé ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi có tên không?”
Cô bé mở to mắt, không nói gì.
Diệp Huyên lại hỏi: “Không có à?”
Cô bé đột nhiên dừng lại, cầm thiết kiếm gỉ sét lên quẹt nhẹ mấy cái xuống đất, trước mặt Diệp Huyên nhanh chóng xuất hiện một chữ Phạn.
Phạn?
Diệp Huyên nhíu mày: “Chỉ một chữ thôi à?”
Cô bé gật đầu.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vậy sau này sẽ gọi ngươi là Tiểu Phạn, được chứ?”
Bé gái chớp mắt, Diệp Huyên cười nói: “Gọi như thế thuận miệng hơn!”
Cô bé gật đầu, rõ ràng là đồng ý.
Diệp Huyên cười, lúc này, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy nơi dẫn đến tiếng nổ, hắn lập tức trợn to mắt!
Là thôn Đại Đạo!
Hắn quay đầu nhìn Tiểu Phạn ở bên cạnh, mà Tiểu Phạn đã không còn ở đó nữa!
Diệp Huyên thầm thấy hoảng hốt, lập tức chạy đi, khi đi tới trước thôn Đại Đạo, hắn lập tức ngây người.
Lúc này, thôn Đại Đạo đã bị san thành bình địa.
Chó cỏ đâu?
Diệp Huyên vội vàng đi tới chỗ Tiểu Phạn ở cách đó không xa, con chó đang nằm trước mặt Tiểu Phạn, lúc này nó đã thoi thóp, người không ngừng run rẩy, trong miệng liên tục có máu tươi chảy ra.
Thấy cảnh này, Diệp Huyên lập tức tái mặt.
Tiểu Phạn nhìn con chó đang thoi thóp, cô bé sững sờ, sau đó ném thanh kiếm xuống nhào về phía con chó, mà lúc này, con chó đột nhiên nổ tung, biến thành một làn sương máu!
Tiểu Phạn vừa nhào tới lập tức đờ người, một lát sau, cô bé đột nhiên đập hai tay xuống đất, mắt trợn to, gào thét: “A!”
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, mặt đất trong phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh lập tức nứt ra, vô số ngọn núi đổ sụp xuống.
Lúc này, toàn bộ Vĩnh Sinh Chi Địa đều ngạc nhiên, vô số dị thú dị linh đều chú ý đến thôn Đại Đạo.
Tiểu Phạn trước mặt Diệp Huyên không ngừng đập hai tay xuống đất, cô bé khàn giọng rống to, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Mấy năm nay, là con chó vẫn luôn ở cạnh cô bé.
Có thể nói cô bé còn xem con chó cỏ nhỏ kia quan trọng hơn cả bản thân mình nữa.
Diệp Huyên đi tới bên cạnh Tiểu Phạn, Tiểu Phạn ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, tay phải cô bé chỉ vào làn sương máu trước mặt, người không ngừng rung rẩy, cô bé điên cuồng gào thét, cô bé muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được.
Cô bé đang vô cùng đau khổ.
Nhìn Tiểu Phạn đang đau khổ, trái tim Diệp Huyên vô thức đau nhói, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Phạn, Tiểu Phạn ôm chặt lấy hắn gào khóc.
Lúc này, cô bé mới giống mới đứa trẻ.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt lạnh lẽo.
Đây là một âm mưu!
Có người cố ý giết chó cỏ ngay trước mặt Tiểu Phạn và hắn!
Là ai?
Diệp Huyên nghĩ tới một người.
Dị Thú Kinh!
Nghĩ đến người phụ nữ kia, vẻ mặt Diệp Huyên dần trở nên dữ tợn.
Một lát sau, Tiểu Phạn không gào khóc nữa, cô bé cứ thế quỳ trước vết máu kia, nhìn nó với vẻ đờ đẫn.
Diệp Huyên không làm phiền Tiểu Phạn, cứ thế ngồi cạnh cô bé.
Tiểu Phạn quỳ từ sáng đến khi trời tối, lúc này, Diệp Huyên đi đến trước mặt Tiểu Phạn, nắm lấy tay cô bé: “Trả thù!”
Tiểu Phạn ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cũng nhìn Tiểu Phạn: “Ta dẫn ngươi đi báo thù”.
Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên một lúc, sau đó cầm lấy thanh kiếm bằng tay trái, đứng dậy, tay phải nắm chặt lấy tay Diệp Huyên.
Diệp Huyên kéo Tiểu Phạn đi về phía xa, hắn từ từ nhắm mắt lại: “Tiền bối, có thể cảm nhận được xung quanh có người hoặc dị thú đang theo dõi không?”
Hắn biết người hoặc dị thú cố ý giết chó cỏ trước mặt Tiểu Phạn chắc chắn đang ẩn nấp trong bóng tối.
Một lát sau, tầng chín nói: “Ta có thể cảm nhận được một chút, nhưng ta không biết là người hay thú, cũng không biết vị trí cụ thể của đối phương”.
Nói xong, tầng chín im lặng một lát rồi mới tiếp tục: “Xin lỗi, ta ở trong tháp, bị hạn chế quá nhiều”.
Diệp Huyên không nói gì nữa, mở lòng bàn tay ra, tháp Giới Ngục bay lên trời từ trên đầu hắn, Diệp Huyên nhìn về phía tháp Giới Ngục, lúc này, vẻ mặt của hắn vô cùng dữ tợn: “Dị Thú Kinh, hôm nay ông đây muốn xem thử là ngươi mạnh hay tháp nhỏ mạnh!”
Dứt lời, hắn chợt hét to: “Giam thiên cầm địa!”
Lục Đạo Chân Ngôn!
Tạo ra từ quá khứ hiện tại!
Chân ngôn này là chân ngôn mạnh nhất ngoài chân ngôn nhốt nhân tiên vạn giới, chẳng qua bình thường hắn chưa từng sử dụng, vì thứ này giam thiên cầm địa, hơi có ý giống như muốn công kích tất cả!
Nhưng lúc này, hắn đã không muốn quan tâm nhiều thế nữa rồi!
Nói đúng ra, con chó cỏ kia là vì hắn nên mới chết.
Vì dị thú và sinh linh nơi này không có lý do gì phải trêu vào Tiểu Phạn cả, chỉ có một giải thích là đối phương nhằm vào hắn!
Mà kẻ tình nghi lớn nhất chính là Dị Thú Kinh kia!
Sau khi tháp Giới Ngục bay lên trời, một chữ “Nhốt” khổng lồ đỏ như máu lập tức xuất hiện ở chân trời xa xôi.
Ầm!
Trong nháy mắt, cả thiên địa đều bị một vầng sáng đỏ bao phủ.
Lúc này, sắc mặt Diệp Huyên cũng trở nên trắng bệch như tờ giấy!
Giọng nói của Liên Thiển vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Ngươi sẽ hại chết mình!”
Diệp Huyên gằn giọng nói: “Ta không rảnh để tâm nhiều như thế. Ông đây muốn giết chết ả ta!”
Tháp Giới Ngục phía chân trời không ngừng chấn động, sức mạnh thần bị không ngừng lan tràn khắp xung quanh, những phù văn hư ảo lặng lẽ xuất hiện.
Giam thiên cầm địa!
Câu này cũng không phải một lời nói đùa, tháp nhỏ và Lục Đạo Chân Ngôn mà Tiên Tri kia để lại thật sự có thể giam cầm một vùng thế giới.
Lúc này, một cô gái đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời.
Người đến chính là Dị Thú Kinh, bên cạnh ả ta còn có con quái điểu kia!
Dị Thú Kinh nhìn chằm chằm Diệp Huyên bên dưới: “Nhân loại đáng chết này, ngươi…”
Lúc này, Tiểu Phạn ở cạnh đó đột nhiên hét to, cô bé nhảy lên, xông thẳng về phía chân trời, chém một kiếm vào Dị Thú Kinh.
Dị Thú Kinh nhíu mày đánh ra một quyền, nắm đấm đánh ra, một vòng xoáy màu đen lập tức bao phủ lấy Tiểu Phạn. Nhưng một khắc sau, vòng xoáy màu đen đó thoáng chốc nổ tung. Dị Thú Kinh bị chém bay, con quái điểu đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó lao về phía Tiểu Phạn. Nhưng nó còn chưa đến gần Tiểu Phạn đã bị Tiểu Phạn chém lui!
Sau khi chém lùi con quái điểm bằng một kiếm, Tiểu Phạn nhìn Dị Thú Kinh, cô bé cầm kiếm chém về phía trước, nhát chém này khiến không gian trước mặt cô bé nứt ra, sắc mặt Dị Thú Kinh hoàn toàn thay đổi, ả ta chắp hai tay lại: “Hộ!”
Dứt lời, không gian xung quanh lập tức tập trung về phía ả ta, nhưng một khắc sau, không gian này lại ầm ầm nứt ra.
Dị Thú Kinh bị đánh lui một lần nữa, ả ta còn chưa dừng lại, Tiểu Phạn đã đột nhiên xuất hiện trước mặt ả ta, chém xuống một kiếm.
Dị Thú Kinh nở nụ cười dữ tợn, ả ta hét to, chỉ tay về phía trước: “Diệt!”
Sau đó, toàn bộ Vĩnh Sinh Chi Địa chợt chấn động kịch liệt!
Ầm!
Tiểu Phạn lập tức bị đánh lùi cả trăm trượng, Dị Thú Kinh đang muốn ra tay một lần nữa, lúc này, dường như ả ta cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía tháp Giới Ngục cách đó không xa!
Tháp Giới Ngục đó đang phong ấn vùng thế giới này!
Dị Thú Kinh quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Nhân loại, ngươi muốn lưỡng bại câu thương với ta à?”
Diệp Huyên cười gằn nói: “Phải!”
Dị Thú Kinh nhắm mắt lại: “Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ liều mạng với ta!”
Diệp Huyên gằn giọng đáp: “Ngươi giết chó nhỏ của Tiểu Phạn!”
Tiểu Phạn!
Dị Thú Kinh ngây người, sau đó ả ta nhìn về phía Tiểu Phạn: “Chó của ngươi chết rồi?”
Tiểu Phạn kề kiếm lên cổ họng mình, thấy cảnh này, sắc mặt Dị Thú Kinh lập tức thay đổi, ả ta vội nói: “Ta không giết chó của ngươi!”
Tiểu Phạn không trả lời, cô bé lại muốn cắt mạnh một đường, Dị Thú Kinh vội vã nhìn về phía Diệp Huyên: “Nhân loại, không phải ta giết con chó kia”.
Diệp Huyên nhìn Dị Thú Kinh, sau đó hắn ngăn cản Tiểu Phạn.
Diệp Huyên nói với Dị Thú Kinh: “Ngoài ngươi ra, nơi này không còn ai có thù với chúng ta cả!”
Dị Thú Kinh trầm giọng nói: “Ta muốn giết thì cũng là giết các ngươi, đi giết con chó đó làm gì?”
Nói xong, ả ta như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt chợt trở nên dữ tợn: “Có người muốn vu oan cho ta! Đúng là to gan!”
"Này”.
Ở chân trời, Diệp Huyên gọi Dị Thú Kinh một tiếng.
Thấy ả ta không đáp, hắn nhíu mày: “Ngươi muốn chết đúng không?"
Đôi mắt ả nheo lại: “Ngươi đang uy hiếp ta?"
Diệp Huyên cả giận: “Ông đây uy hiếp đấy thì sao?!"
Dị Thú Kinh trừng trừng nhìn hắn, sát ý trong mắt như muốn ngưng tụ thành thật.
Đúng lúc ấy, Tiểu Phạn ở gần đó bỗng đưa thanh kiếm gỉ lên ngang cổ, khiến Dị Thú Kinh không khỏi nheo mắt lại.
Nếu ở đây chỉ có mỗi Diệp Huyên thì ả ta không sợ, thậm chí tòa tháp kia dù có chút uy hiếp nhưng cũng không phải khiến ả bó tay. Nhưng nếu lại thêm một Tiểu Phạn thì câu chuyện sẽ rẽ sang hướng khác.
Sự phối hợp giữa Diệp Huyên và Tiểu Phạn không chỉ là uy hiếp nữa, nó đã trở thành thứ gì đó chết chóc vô cùng.
Dị Thú Kinh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Là do Huyền Ngoa, xếp hạng mười bảng Dị thú. Trong số các dị thú, ả và Yêu Hồ là những tên thông minh nhất. Ả giết con chó cỏ đó ngay trước mặt Thiên Mạch giả là để khích bác mối thù giữa các ngươi và ta”.
"Để làm gì?"
Nghe Diệp Huyên hỏi, ả nhàn nhạt đáp: “Bởi vì dị thú trong này đều bị ta khống chế. Chỉ cần ta không đồng ý, chúng sẽ không thể bước ra ngoài”.
Diệp Huyên: “Chẳng lẽ chúng không thể hợp tác giết ngươi?"
Dị Thú Kinh cả giận quát: “Ngươi bị ngu à? Chúng mà giết được ta thì còn chờ đến giờ này làm gì?"
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức hiểu ra.
Những dị thú kia hẳn là không thể làm gì được Dị Thú Kinh. Năm ấy sở dĩ Tiên Tri chỉ phong ấn Dị Thú Kinh là bởi vì làm như vậy cũng không khác gì phong ấn toàn bộ dị thú bên trong.
Diệp Huyên nhìn Dị Thú Kinh: “Theo lý đó thì ngươi hẳn có thể khống chế toàn bộ dị thú trong này”.
Ả ta không đáp, Diệp Huyên tiếp lời: “Nhưng bây giờ ngươi lại không thể. Chỉ có một cách giải thích, đó là sức mạnh của ngươi không đủ để trấp áp chúng, hoặc một số dị thú trải qua năm này tháng nọ đã trở nên mạnh hơn trước nhiều”.
"Nhân loại, hy vọng ngươi thông minh hơn Huyền Ngoa kia”.
Ả ta cười khỉnh rồi xoay người dợm đi.
Diệp Huyên lại lên tiếng: “Vậy vì sao ngươi lại không thể đối phó Tiểu Phạn?"
Dị Thú Kinh quay lại, lạnh lùng trừng hắn: “Vừa khen thông minh xong đã hóa ngu lại rồi? Ngươi nhìn xem nó có phải dị thú không?"
Ả lại nhấc chân muốn đi, nhưng rồi nghĩ đến gì đó mà chỉ về một phương: “Muốn đi đâu thì khoảng hơn ba nghìn dặm ngoài kia có một ngọn núi tên Thanh Khâu, ả Huyền Ngoa kia ở trên đó, mau lên giết ả đi”.
Dứt lời, ả và con chim kỳ lạ kia đã biến mất cuối chân trời.
Thanh Khâu Sơn ư?
Diệp Huyên nhìn nơi ả ta chỉ đến, rơi vào trầm tư.
Tiểu Phạn bỗng đi đến trước mặt, nhẹ nhàng kéo tay hắn, hết chỉ về phía Thanh Khâu Sơn rồi lại chỉ bản thân mình.
Diệp Huyên hiểu cô bé đang muốn tự mình đi đến đó, bèn cười hỏi: “Ngươi sợ ta gặp nguy hiểm à?"
Thấy Tiểu Phạn gật đầu, hắn dịu dàng xoa mái tóc cô: “Ta theo ngươi”.
Tiểu Phạn chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Huyên cười: “Đi thôi nào”.
Nói xong, hắn đã dắt cô bé đi về phía Thanh Khâu Sơn, quyết định tin tưởng Dị Thú Kinh một phen.
Hắn và Tiểu Phạn đều chọn tin Dị Thú Kinh. Thật ra ban đầu Diệp Huyên cũng không tin là do ả ta làm, bởi vì tuy ả muốn giết bọn hắn thật nhưng là với thái độ kiêu ngạo vô cùng.
Người có tính cách như vậy không thể nào làm ra chuyện ấy được.
Hơn nữa, người kia ra tay giết con chó nhỏ ngay trước mắt hắn và Tiểu Phạn, rõ ràng cốt để khích bác cô bé, châm ngòi cho cô bé và Dị Thú Kinh sống chết với nhau.
Lòng dạ ác độc thật!
Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyên đã dẫn theo Tiểu Phạn cùng tiến vào ngọn núi mịt mờ. Ban đầu hắn còn ngự kiếm phi hành, nào ngờ vừa bước vào phạm vi núi, bọn họ đã bị một con dị thú tấn công.
Tuy nó không làm gì được họ nhưng Diệp Huyên lại phát hiện ra có rất nhiều dị thú khác sẽ nhào tới tấn công trên đường ngự kiếm.
Cuối cùng, hắn hiểu được rằng chỉ cần hắn bay qua bầu trời trong địa bàn của chúng thì sẽ bị xem là hành vi khiêu khích.
Mà lũ dị thú con nào con nấy đều nóng tính như nhau, hở chút là đánh.
Cũng may có Tiểu Phạn ở đây, bọn chúng thấy cô bé dần vài con ra bã thì đã biết điều mà rút lui.
Dọc đường đi, thần sắc Diệp Huyên không một giây lơi lỏng. Từ thôn Đại Đạo đến đây, hắn đã gặp qua ít nhất mười con dị thú, con nào cũng mạnh mẽ vô cùng.
Nếu chúng có thể theo hắn ra ngoài thì hắn dư sức đánh cho Phệ Linh tộc kêu cha gọi mẹ.
Chẳng trách sao năm ấy Tiên Tri nhất định phải phong ấn nơi này lại, bằng không thì nếu lũ dị thú này thoát ra, cả vũ trụ Ngũ Duy sẽ trở thành chuồng heo mặc chúng tàn sát.
Mà giờ phút này, hắn càng tò mò về Hư Vô Duy Độ và ngục tối Vô Biên hơn.
Đều là cấm địa như nhau mà Vĩnh Sinh Chi Địa đã khủng khiếp đến vậy, hai nơi kia hẳn chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng trước mắt hắn phải tìm cách bảo toàn mạng sống, sau đó tìm cách đối phó Phệ Linh tộc đã.
Không lâu sau đó, Diệp Huyên và Tiểu Phạn đã đi vào Thanh Khâu Sơn. Vừa đặt chân lên sườn núi, bọn họ bỗng thấy một cô gái xuất hiện trước mặt. Nàng ta mặc váy dài mộc mạc, tóc dài xõa vai, dung mạo thanh tú, nhưng đôi tai nàng vừa dài lại vừa nhọn, rõ ràng không phải tai con người.
Đây là một dị thú.
Nàng ta vươn tay. Diệp Huyên và Tiểu Phạn nhìn theo, đồng loạt sửng sốt.
Bởi vì ở nơi đó chính là con chó nhỏ của Tiểu Phạn.
Nó không chết ư?
Tiểu Phạn đã vọt tới trước chú chó. Nó sủa nhẹ một tiếng, đoạn vui vẻ cọ đầu vào tay cô bé.
Diệp Huyên quan sát nó một phen, xác nhận nó là thật chứ không phải ảo ảnh.
Hắn hỏi cô gái kia: “Ngươi chính là Huyền Ngoa?
Đối phương cười: “Đúng vậy”.
"Vì sao?"
Huyền Ngoa mỉm cười: “Trước tiên, ta muốn xin lỗi vì đã lợi dụng Huyễn Tượng Chi Thuật, tạo ra ảo cảnh ở thôn Đại Đạo, đây là không nên. Còn về mục đích, ta nghĩ ngươi hẳn đã biết, ta hy vọng Thiên Mạch giả có thể giết Dị Thú Kinh kia”.
Diệp Huyên: “Dị thú các người bị Dị Thú Kinh áp chế, muốn giết ả ta nhưng lại không giết được, đúng chứ?"
Huyền Ngoa: “Đúng thế. Ở nơi này chỉ có một người không chịu sự áp chế ả và có thể giết ả, đó chính là Thiên Mạch giả”.
Diệp Huyên khẽ cau mày “Trong đây không còn con người nào khác sao?"
Huyền Ngoa: “Từng có, nhưng phần lớn đều đã chết rồi”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Là bị các ngươi giết hay tuổi thọ có hạn?"
"Ở nơi thời gian chảy vô tận này, con người căn bản không thể tồn tại quá lâu, chỉ trừ Thiên Mạch giả”.
Diệp Huyên tỏ vẻ hiếu kỳ: “Vậy Thiên Mạch giả rốt cuộc là như thế nào?"
Huyền Ngoa nhìn sang Tiểu Phạn đang ôm ghì chú chó vào lòng, khẽ nói: “Ở thời đại của chúng ta, Thiên Mạch giả chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng sau đó thì không như vậy nữa, khi một vị kỳ nhân xuất hiện. Người này đã sáng tạo ra Dị Thú Kinh, ghi chép lại tất cả dị thú ở thời đại Bạch Ác, lại dùng nó để khống chế chúng. Sức mạnh của người ấy cũng vô cùng, vô cùng khủng khiếp”.
Diệp Huyên: “Các ngươi có hận người đó?"
Huyền Ngoa lắc đầu: “Sao có thể? Hắn tuy khống chế nhưng chưa từng làm hại chúng ta, hơn nữa nếu không nhờ có quyển Dị Thú Kinh này bảo vệ, chúng ta năm ấy đã bị Ngũ Duy kiếp xóa sổ”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết các ngươi không hận chủ nhân Dị Thú Kinh, nhưng các ngươi rõ ràng không phục Dị Thú Kinh”.
Huyền Ngoa cười: “Phải, nhưng chúng ta không làm gì được ả cả, cho dù là mười yêu thú đứng đầu hợp sức lại cũng vậy. Vì thế, chúng ta muốn mượn tay Thiên Mạch giả”.
Diệp Huyên: “Ngươi thắng được Thiên Mạch giả không?"
Đối phương lắc đầu: “Không, vậy nên ta mới không giết chú chó ấy”.
Diệp Huyên không khỏi nhìn nàng ta: “Dị Thú Kinh nói ngươi rất thông minh, quả thật là vậy”.
Hắn biết nếu Huyền Ngoa thật sự ra tay với chú chó kia, Tiểu Phạn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lấy mạng nàng ta.
Mà Huyền Ngoa cũng biết điều ấy, vì vậy mới không chọn đi đến bước đó.
Nàng ta hỏi hắn: “Này nhân loại, chúng ta giao dịch một chuyện chứ?"
Diệp Huyên cười: “Giao dịch gì?"
Huyền Ngoa: “Ta không có ý xúc phạm, nhưng lấy thực lực của ngươi hẳn là không nên đến đây, nhưng ngươi vẫn có mặt ở đây. Ta cũng đã điều tra qua, hôm ấy còn có hai người khác nữa cùng vào, có nghĩa rằng ngươi đã bị ép buộc. Ngoài kia có kẻ địch của ngươi?"
Diệp Huyên: “Phải”.
Huyền Ngoa tiếp lời: “Ở nơi này, ngươi tuy được Thiên Mạch giả che chở nhưng Dị Thú Kinh kia lại muốn giết ngươi. Một khi ả khôi phục, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Ả có thể khống chế phần lớn dị thú nơi này, khi ấy không chỉ ngươi mà cả Thiên Mạch giả đều gặp nguy hiểm, bởi Thiên Mạch giả cũng không phải vô địch. Ta có thể thấy quan hệ giữa ngươi và cô bé rất tốt, ngươi hẳn không mong cô bé gặp bất trắc gì hoặc bị nhốt ở đây cả đời, đúng chứ?"
Diệp Huyên nhìn Tiểu Phạn đằng xa, không nói gì.
Huyền Ngoa lại nói: “Nhân loại, ngươi giúp chúng ta rời khỏi đây. Ra ngoài rồi, chúng ta giúp ngươi giải quyết phiền toái, thế nào?"
Diệp Huyên có chút băn khoăn trong lòng, một khi phong ấn nơi này hoàn toàn được giải, dị thú trong đây xông ra thế giới bên ngoài thì...
Như đọc được suy nghĩ của hắn, Huyền Ngoa cười: “Nhân loại, hãy tự nhìn rõ một chút, thực lực của ngươi hiện nay không thể nào cứu rỗi hết thảy”.
Nàng ta dừng lại một chút: “Hơn nữa, ta đã thay ngươi nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, ngươi không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa”.
Diệp Huyên cong môi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Huyền Ngoa đưa mắt nhìn Tiểu Phạn, khẽ nói: “Vì sao chỉ có con người mới được sinh sống ở thế giới bên ngoài? Loài người không phải chủ nhân duy nhất của vũ trụ này, mà bất kỳ sinh linh nào cũng có quyền sinh tồn trong nó. Con người, dị thú chúng ta vô cùng đơn giản. Ngươi giúp chúng ta, chúng ta sẽ giúp ngươi”.
Diệp Huyên im lặng.
Giúp dị thú ư?
Điều kiện của Huyền Ngoa quả thật rất hấp dẫn, hơn nữa đúng như lời nàng ta nói, hắn hiện giờ không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Nếu hợp tác cùng nàng ta, hắn không chỉ có thể chống lại Dị Thú Kinh mà sau khi ra ngoài còn có thể đối phó Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông, đối với hắn mà nói, rõ ràng chỉ có lợi chứ không có hại.
Nhưng Diệp Huyên vẫn không gật đầu ngay, bởi hắn còn kiêng kỵ sức mạnh khủng khiếp của những dị thú này.
Hiện giờ chúng còn bị Dị Thú Kinh vây khốn, nhưng một khi nó không thể cản bước chúng nữa, thế giới bên ngoài căn bản không phải đối thủ của chúng.
Khi ấy, vũ trụ Ngũ Duy sẽ trở thành nơi yêu ma hoành hành.
Như đọc được suy nghĩ của Diệp Huyên, Huyền Ngoa cười lên: “Nhân loại, ngươi đang lo chúng ta sẽ uy hiếp đến thế giới của các ngươi sau khi rời khỏi đây sao?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta lo các ngươi sẽ uy hiếp đến ta và tông môn của ta cơ”.
Thế giới này có quá nhiều người muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn cũng chẳng còn chút hảo cảm gì dành cho nó.
Huyền Ngoa cười: “Vậy thì đơn giản thôi. Dị thú chúng ta không phải loài ăn cháo đá bát, ngươi giúp chúng ta thì chính là bạn của chúng ta, chúng ta sẽ không tổn thương đến ngươi và bạn bè ngươi. Huyền Ngoa ta có thể bảo đảm”.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Sau lưng ngươi có bao nhiêu dị thú?"
"Không ít đâu”.
Thấy nàng ta cười, Diệp Huyên im lặng.
Nàng ta hẳn là đại diện được dị thú lựa chọn.
Huyền Ngoa lại nói: “Nhân loại, chẳng lẽ ngươi không muốn để Thiên Mạch giả ra ngoài sao?"
Diệp Huyên liếc nhìn sang nơi Tiểu Phạn đang ôm lấy chú chó nhỏ. Nếu tiếp tục ở lại đây một mình, cô bé sẽ phải trở về với cuộc sống không khác gì người rừng trước kia, nên hắn tất nhiên muốn đưa cô bé ra ngoài.
Thấy Huyền Ngoa toan lên tiếng, hắn giành trước: “Thật ra người lọt vào mắt xanh
Diệp Huyên lắc đầu cười cười, thì ra là vì tháp Giới Ngục.
Huyền Ngoa: “Nhân loại, ta vẫn đợi câu trả lời của ngươi”.
Diệp Huyên chỉ cười: “Chẳng lẽ ta còn lựa chọn nào khác sao?"
Huyền Ngoa cong môi: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.
Diệp Huyên: “Ta muốn hiểu biết thêm về thế giới này”.
Huyền Ngoa: “Ngươi cứ hỏi đi, nếu ta biết sẽ giải đáp”.
Diệp Huyên gật đầu: “Theo ta được biết, Tiểu Phạn đã sống rất lâu rồi nhưng vì sao vẫn còn trong hình hài của một đứa trẻ?"
Huyền Ngoa khẽ nói: “Vì cô bé là Thiên Mạch giả, hơn nữa chưa hoàn toàn giải trừ phong ấn Thiên Mạch Lực. Chỉ khi giải phong ấn, cô bé mới có thể lớn lên, mà khi ấy, nàng chỉ cần một kiếm để giải quyết Dị Thú Kinh và chúng ta mà thôi”.
Diệp Huyên nhìn cô bé nơi xa: “Vậy vì sao cô bé lại ở đây?"
"Chuyện này thì ta không biết”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vị kỳ nhân tạo ra Dị Thú Kinh năm ấy còn sống không?"
Huyền Ngoa im lặng mãi hồi lâu, đến khi Diệp Huyên nhìn qua mới nói: “Ta không biết. Năm ấy khi Ngũ Duy kiếp ập đến, ông ấy dẫn theo một số cường giả cao cấp và một dị thú siêu cấp chống lại nó, còn lại đều bị đưa đến đây. Chuyện bên ngoài thế nào, chúng ta hoàn toàn không biết”.
Diệp Huyên: “Nói cách khác, ngươi cũng không biết ông ấy sống hay chết”.
Huyền Ngoa gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên lại hỏi: “Sau khi rời khỏi đây, các ngươi muốn làm gì?"
Đối phương cười: “Nhân loại, ngươi có cảm nhận được linh khí ở nơi này không?"
Diệp Huyên nhìn bốn phía một lượt rồi gật đầu: “Được”.
"Nhưng nó đang ngày càng ít đi”.
Diệp Huyên nghe thế bèn hiểu ra.
Cho dù là nhân loại, dị thú hay giống loài khác, tất cả đều cần linh khí.
Huyền Ngoa lại nói: “Ta hỏi ngươi vài câu được chứ?"
Diệp Huyên cười: “Hỏi đi”.
Huyền Ngoa: “Ta cảm giác được ngươi không phải nhân loại bình thường. Trên người ngươi có một vài mối dây không rõ lai lịch, rắc rối, phức tạp lại hỗn loạn. Đây chính là dây nhân quả mà nhân loại các ngươi nói đến”.
Biết được dị thú này có thể thấy mối dây nhân quả trên người mình, Diệp Huyên không khỏi có chút khiếp sợ.
Mà hắn lại chẳng hề hay biết gì cả.
Huyền Ngoa tiếp lời: “Hơn nữa, ngươi cũng có khí tức của vị Tiên Tri kia”.
"Có lẽ là do tòa tháp, bởi nó từng thuộc về ông ấy”, Diệp Huyên cười.
Nhưng đối phương lắc đầu: “Không đơn giản như vậy”.
Đôi mày hắn cau lại: “Ngươi có ý gì?"
Huyền Ngoa nhìn hắn: “Chỉ là cảm giác của ta mà thôi”.
Diệp Huyên trầm giọng thầm nhủ: “Tiền bối tầng chín có thể nói một chút về ta được không?"
Một hồi sau mới có người đáp lời: “Nhiều chỗ dựa, da mặt dày”.
Diệp Huyên đen mặt: “Ý ta là, nàng ta nói trên người ta có khí tức của Tiên Tri, hơn nữa lại không chỉ vì tháp nhỏ. Đừng nói ta chính là chuyển thế của Tiên Tri đấy nhé!"
Tầng chín: “Biết đâu là vậy thì sao?"
Diệp Huyên im lặng.
"Ta nói biết đâu thôi”.