Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3361-3366




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tử Nhân Kinh!



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Là công pháp sao?"



Người đàn ông áo đen cười nói: "Coi như thế".




Diệp Huyên do dự một lúc rồi hỏi: "Có mạnh không?"



Người đàn ông áo đen cười ha ha: "Phải xem là đấu với ai đã, nếu đấu với vị Tiên Tri năm đó thì không mạnh, còn nếu đấu với vài dị thú ở trong này thì cũng khá được đấy!"



Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên nghiêm túc: "Có thể đánh thắng dị thú trong này không?"



Người đàn ông áo đen gật đầu: "Có thể".




Mắt Diệp Huyên sáng rực lên: "Mạnh như vậy à?"



Người đàn ông áo đen cười nói: "Ngươi biết tử khí không?"



Diệp Huyên gật đầu: "Ta biết, trong cơ thể con người có sinh khí, nhưng khi sắp chết, chúng sẽ biến thành tử khí".



Người đàn ông áo đen gật đầu: "Tử Nhân Kinh, chính là tu luyện tử khí. Cho nên ta mới nói nó hợp với ngươi, bởi vì thể chất của ngươi phù hợp, nếu là người khác, căn bản không có tư cách để luyện Tử Nhân Kinh này, bởi vì người thường không thể chịu nổi sự ăn mòn của tử khí. Mà thể chất của ngươi rất đặc biệt, hẳn là ngươi đã tu luyện công pháp đặc biệt nào đó!"



Diệp Huyên gật đầu: "Ta là kiếm thể, trong thân thể tràn ngập kiếm ý và kiếm khí vô tận".



Người đàn ông áo đen khẽ gật đầu: "Công pháp thú vị đấy, thể chất của ngươi như vậy cũng vừa khéo phù hợp để luyện Tử Nhân Kinh của ta!"



Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiền bối, Tử Nhân Kinh này chỉ đơn thuần tu luyện tử khí?"



Đối phương cười: "Đừng nóng vội, sau khi ngươi tu luyện rồi sẽ biết sự kỳ diệu trong đó".



Diệp Huyên gật đầu: "Được!"



Người đàn ông áo đen bấm tay nhẩm tính một hồi, một luồng hắc quang đột nhiên đi vào giữa hàng mày của Diệp Huyên.



Cơ thể Diệp Huyên hơi run lên, chẳng mấy chốc, vô số tin tức tràn vào trong đầu hắn.



Tử Nhân Kinh!



Dần dần, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên nghiêm túc, sau đó lại biến thành hưng phấn...



...



Lối vào Vĩnh Sinh Chi Địa.



Lúc này nhóm người Diệp Liên vẫn chưa rời đi, và cả đám Nguyên Thiên của Phệ Linh tộc cùng cường giả Vô Địch Tông cũng vậy.



Nhưng hai bên không hề tái chiến, bởi vì có đánh thì cũng vô ích, không ai có thể giết chết được đối phương cả.



Diệp Liên cứ đứng trước lối vào Vĩnh Sinh Chi Địa như vậy, đã sáu ngày kể từ khi Diệp Huyên vào trong rồi.



Sáu ngày qua, nàng không hề dời chân quá nửa bước!



Nàng đang đợi!



Diệp Huyên đã nói, mười ngày sau hắn sẽ ra.


Nếu không ra, nàng sẽ vào!
Mà đám Nguyên Thiên không rời đi cũng là vì họ đang đợi, họ muốn xem thử bốn ngày sau Diệp Huyên có thể đi ra được hay không!



Nếu không, thì có nghĩa là Diệp Huyên có lẽ đã chết!



Còn nếu đi ra được thật...




Diệp Huyên mà có thể ra ngoài thật thì hắn quá mức nghịch thiên!



Ngay cả cường giả cỡ Nguyên Chiến mà vào đó cũng bị giết chết, nhưng Diệp Huyên lại có thể sống sót đi ra ngoài.



Thế có bình thường không?



Lúc này đây, ai nấy cũng đều đang đợi!




Cách đó không xa, Trương Văn Tú đứng cạnh nữ phu tử bỗng nói: "Phu tử, hình như ngươi không lo lắng chút nào hết?"



Nữ phu tử hỏi: "Lo gì?"



Trương Văn Tú nhìn nữ phu tử: "Hình như ngươi cho rằng hắn chắc chắn sẽ không sao!"



Nữ phu tử nhìn về phía Vĩnh Sinh Chi Địa, khẽ đáp: "Cứ chờ thử xem!"



Trương Văn Tú hỏi: "Nếu hắn chết thì sao?"



Nữ phu tử chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Không đâu!"



Trương Văn Tú nhìn chằm chằm vào nàng ta, sau đó lại nhìn sang Vĩnh Sinh Chi Địa, tên kia có thể sống sót ra ngoài không?



Nàng ta cũng không biết!



Vĩnh Sinh Chi Địa, chỗ này được xưng là một trong ba đại cấm địa không phải chỉ để nói đùa.



Từ xưa tới nay, người có thể vào rồi lành lặn trở ra, nàng ta chỉ biết có một, chính là Tiên Tri.



Còn như Trần Độc Cô thì căn bản không được tính là đi vào, ông ta chỉ quanh quẩn một vòng trước lối vào, nhưng chỉ một vòng đó cũng đã đánh nát cơ thể ông ta rồi!



Diệp Huyên có thể sống sót trở về không?



Đây là nghi vấn trong lòng của tất cả mọi người ở đây.



...



Vĩnh Sinh Chi Địa, trong điện, Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng trên đất, quanh thân hắn tản ra một luồng tử khí nồng nặc!



Tử Nhân Kinh!



Chỗ đáng sợ nhất của Tử Nhân Kinh chính là Bất Tử Chi Thân!



Lợi dụng tử khí, biến cơ thể mình thành bất tử, mà Bất Tử Chi Thân này theo một khía cạnh nào đó còn mạnh mẽ hơn cả Bất Hủ Chi Thân mà tầng chín từng nói.



Bất Hủ, chỉ là cơ thể không bị tiêu diệt, mà Bất Tử, lại là không thể chết!



Tất nhiên không ai có thể bất tử đúng nghĩa được, thứ gọi là Bất Tử Chi Thân có nghĩa là trong một khoảng thời gian ngắn, cơ thể người dùng sẽ rơi vào trạng thái "chết giả", khi ở trong trạng thái này, thân thể của người đó sẽ "vạn pháp bất xâm"!



Trừ phi có người có sức mạnh vượt qua được tử khí của hắn!



Ngoài ra, sau khi luyện Tử Nhân Kinh này, hắn có thể hấp thu vô hạn tử khí ở trong đất trời này, chỉ cần là nơi có người chết thì sẽ có tử khí hắn hấp thu được, không chỉ thế, thân thể hắn sẽ tự chủ động hấp thu khi có tử khí.


Nói đơn giản hơn thì chính là thân thể của hắn sẽ tự động mạnh lên theo từng ngày từng giờ!
Không chỉ thế, hắn còn nắm giữ một sức mạnh mới: Tử khí!



Đúng lúc này, người đàn ông áo đen đột nhiên nói: "Trong thiên địa này, có một bảng gọi là bảng Khí, ở thời đại của ta khi ấy, đứng đầu là tổ khí, cũng chính là loại khí sinh ra đầu tiên trong vùng vũ trụ này, khí này sinh ra cùng vũ trụ, được vũ trụ nuôi dưỡng, phải nói là cực kỳ mạnh mẽ. Mà xếp dưới đó là vĩnh sinh khí, nghe nói khí này được giấu trong một thanh kiếm, có được kiếm này thì có thể khiến người đó sống mãi. Còn tổ khí đứng thứ nhất kia ta cũng chỉ mới nghe qua trong truyền thuyết thôi, rốt cuộc nó có có hay không thì ta cũng không biết. Thế nhưng vĩnh sinh khí kia thì ta có biết một chút, nó tồn tại thật đấy!"




Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo đen: "Vĩnh sinh khí? Nó không phải là kiếm sao?"



Người đàn ông áo đen cười bảo: "Đúng thế! Năm đó có người kể ở thời đại Hàn Võ Kỷ..."



Đang nói thì hắn ta bỗng quay sang Diệp Huyên hỏi: "Ngươi có biết Hàn Võ Kỷ không?"



Diệp Huyên lắc đầu: "Không biết!"




Người đàn ông áo đen gật đầu: "Không biết cũng bình thường thôi, trước Bạch Ác Kỷ chính là Hàn Võ Kỷ, đó cũng là một thời đại người ta chưa tìm hiểu đến được, sở dĩ nó biến mất cũng là có quan hệ với Ngũ Duy Kiếp. Mà năm đó vì gặp được vài kỳ ngộ cá nhân nên ta mới biết được một ít sự việc vụn vặt từ thời kỳ đó. Ở thời đại Hàn Võ Kỷ kia, có một nữ chiến thần, tên là Bất Bại A La, người này cả đời chưa từng bại trận, lúc đó có một câu nói có thể hình dung nàng ta..."



Diệp Huyên hỏi: "Câu gì?"



Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Huyên: "Nàng ta, sinh ra đã vô địch!"



Sinh ra đã vô địch!



Diệp Huyên: "..."



Người đàn ông áo đen tiếp lời: "Mà Vĩnh Sinh Chi Kiếm chính là ở trong tay nàng ta, có truyền thuyết kể rằng, ở thời Hàn Võ Kỷ, dưới trận Ngũ Duy Kiếp kia, nàng ta là người duy nhất còn sống sót, bởi vì nàng ta đã cương ngạnh chống lại được Ngũ Duy Kiếp. Sau đó mang theo Vĩnh Sinh Chi Kiếm sống tiếp. Nhưng mà có thật là vậy không thì không ai biết được".



Diệp Huyên trầm giọng nói: "Nơi này được gọi là Vĩnh Sinh Chi Địa, nhưng theo ta được biết, đây là thế giới bên trong Dị Thú Kinh!"



Người đàn ông áo đen cười nói: "Dị Thú Kinh đúng là do vị kỳ nhân kia sáng tạo ra, thế nhưng ngươi có biết người đó đã sáng tạo ra nơi này như thế nào không?"



Diệp Huyên lắc đầu: "Không biết".



Người đàn ông áo đen nhẹ giọng nói: "Vị kỳ nhân kia dùng Vĩnh Sinh Chi Địa này để sáng lập nên Dị Thú Kinh, nói cách khác, nơi này quả thật chính là Vĩnh Sinh Chi Địa".



Diệp Huyên trầm giọng hỏi: "Nếu là Vĩnh Sinh Chi Địa, vậy nơi này sẽ có Vĩnh Sinh Chi Kiếm?"



Người đàn ông áo đen bật cười: "Cái này thì ta cũng không biết":



Diệp Huyên như nghĩ đến điều gì đó, hắn liếc nhìn Tiểu Phạn ở cách đó không xa rồi hỏi: "Tiền bối có biết thân phận của cô bé không? Ý ta là ngoại trừ thân phận Thiên Mạch giả ra ấy?"



Đối phương nhìn Tiểu Phạn, hắn ta trầm mặc một lát rồi đáp: "Ta không biết".



Diệp Huyên im lặng.



Mà lúc này, người đàn ông áo đen lại nói: "Có điều ta biết cô bé

1642907391356.png


Diệp Huyên hỏi: "Tại sao?"



"Ả ta không đơn giản đâu, nói thế này cho dễ hiểu nhé. Nếu như không có Thiên Mạch giả nhất quyết bảo vệ ngươi cho được, thì trong này không ai gánh nổi ngươi đâu, cho dù là ta cũng không thể chống lại ả ta được".



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Mạnh đến thế sao?"




Người đàn ông áo đen cười nói: "Bây giờ là lúc ả ta suy yếu nhất, đợi khi ả khôi phục lại được một ít, ngươi sẽ phát hiện ả mạnh hơn tưởng tượng của ngươi nhiều lắm. Hơn nữa, lúc ấy ả ta còn có thể hiệu lệnh được tất cả dị thú ở trong đây! Ngươi cảm thấy có thể đánh thắng được ả không?"



Hiệu lệnh được tất cả dị thú!



Mí mắt Diệp Huyên giật giật, nếu Dị Thú Kinh này thật sự có thể triệu tập được tất cả dị thú ở đây, vậy thì mẹ nó khủng khiếp quá đi!



Phải đánh như nào?




Diệp Huyên lắc đầu cười trừ: "Tiền bối, đâu phải ta muốn đối địch đâu, mà là ả ta không thể không giết ta! Ta đã đồng ý với Huyền Ngoa, định cùng những dị thú kia liên thủ lại".



Người đàn ông áo đen nhẹ giọng nói: "Huyền Ngoa à..."



Diệp Huyên hỏi: "Nàng ta thế nào?"



"Trước đây từng tiếp xúc rồi, ta chỉ có thể nói là, nếu ngươi mạnh, nàng ta sẽ là một đồng minh tốt nhất, còn nếu ngươi yếu... Ngươi hiểu mà!"



Diệp Huyên trầm mặc.



Tất nhiên hắn hiểu, thật ra chuyện này cũng bình thường thôi, nếu ngươi không có thực lực, thì dù là đồng minh cũng sẽ biến thành kẻ địch. Mà nếu thực lực ngươi đủ mạnh, kẻ địch cũng có thể sẽ biến thành đồng minh!



Đây chính là hiện thực!



Lúc này, người đàn ông áo đen đột nhiên nói: "Thôi nói tiếp đi. Dưới vĩnh sinh khí chính là hai khí âm dương, dương khí chính là sinh khí, còn âm khí thì đơn giả là tử khí. Hai khí này tương sinh tương khắc, hơn nữa chúng cũng không phải trời sinh đã có, mà là do sau này được luyện chế thành".



Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên: "Với thiên phú cùng thể chất của ngươi, có thể chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ tu thành tử khí, sau khi ngươi luyện xong, ta lại đưa cho ngươi một trang bị".



Trang bị!



Mắt Diệp Huyên sáng lên, vội hỏi: "Trang bị gì?"



Người đàn ông áo đen cười bảo: "Ngươi cứ tu thành Bất Tử Chi Thân trước đi rồi nói tiếp!"



Diệp Huyên cười đáp: "Được thôi!"



Không thể không nói, hắn có chút chờ mong đấy, người đàn ông áo đen trước mắt này chắc chắn không phải là người bình thường, bảo vật đối phương tặng sao có thể tầm thương được?



Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên nói thầm trong lòng: "Tiền bối tầng chín, người có bảo vật gì không?"



Tầng chín có chút đề phòng: "Tiểu tử, ngươi đừng có ý đồ gì với ta cả".



Diệp Huyên cười mỉm: "Ta chỉ hỏi một xíu thôi mà!"



Tầng chín: "Chó tin ngươi!"



Tu luyện Tử Nhân Kinh!



Không thể không nói, Tử Nhân Kinh này tu luyện ra được tử khí quá kinh khủng!



Tử khí này hoàn toàn không giống như trước đây hắn từng dùng, thậm chí là kém rất rất xa, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Hơn nữa, bây giờ có lẽ hắn đã hiểu được tại sao người đàn ông áo đen kia bảo hắn hợp với tu luyện Tử Nhân Kinh rồi.



Tử khí này khi tiến vào cơ thể hắn sẽ hòa tan vào máu thịt, thân thể bình thường căn bản là không chịu nỗi, cũng chỉ có kiếm thể của hắn mới có thể chống lại tử khí này, đồng thời cùng chung đụng trong hòa bình.



Khoảng thời gian sau đó, Diệp Huyên được người đàn ông áo đen chỉ điểm cho rồi bắt đầu điên cuồng tu luyện Tử Nhân Kinh.




...



Vĩnh Sinh Chi Địa, trong một thung lũng được bao quanh bởi ba ngọn núi lớn.



Thung lũng nọ được trải dài cả biển hoa muôn màu muôn sắc, ngàn vạn loài hoa mọc ở nơi đây, đẹp không sao tả xiết.



Trong biển hoa có một thanh niên mặc áo trắng đang nhẹ nhàng tưới nước cho một nhành hoa rực rỡ sắc màu. Người nọ chỉ chừng hai mươi tuổi, một thân áo trắng tinh không dính một hạt bụi. Mày kiếm sắc xảo, sống mũi cao, khóe miệng đong đưa nét cười, mang theo chút lãng tử. Động tác của y rất dịu dàng, tự như đang vỗ về tình nhân.




Nhưng đúng lúc ấy, thanh niên áo trắng đột nhiên dừng lại, y quay đầu thì thấy ở lối vào thung lũng có một cô gái đang cất bước chậm rãi.



Người đến là Dị Thú Kinh.



Thanh niên áo trắng nói: "Các hạ dừng chân!"



Dị Thú Kinh dừng bước.



Thanh niên áo trắng thu xếp đồ vật lại rồi bước ra khỏi thung lũng, y liếc nhìn Dị Thú Kinh rồi cười nói: "Chúc mừng!"



Dị Thú Kinh nhìn thanh niên áo trắng: "Chu Yếm, ta cần ngươi giúp".



Thanh niên áo trắng tên Chu Yếm hỏi: "Huyền Ngoa?"



Dị Thú Kinh gật đầu.



Chu Yếm do dự một lúc rồi nói: "Dị cô nương, thứ cho ta nói thẳng, cô không nên làm địch với Thiên Mạch giả và Huyền Ngoa cùng một lúc".



Dị Thú Kinh lạnh nhạt nói: "Ta không ngờ rằng phải làm địch với Thiên Mạch giả, là nàng ta cứ nhất quyết bảo vệ cho bằng được nhân loại từ ngoài vào kia".



Chu Yếm nói: "Là thanh niên giải khai phong ấn cho cô à?"



Dị Thú Kinh gật đầu.



Chu Yếm hỏi: "Tại sao lại giết hắn?"



Dị Thú Kinh trầm mặc.



Chu Yếm lắc đầu: "Nhân loại này có thể nhận được lòng tin của Thiên Mạch giả thì bản thân hắn đã vô cùng không đơn giản rồi, cô..."



Dị Thú Kinh đột nhiên xen ngang: "Trên người hắn có hơi thở của Tiên Tri!"



Chu Yếm hỏi: "Vì thế nên giết hắn?"



Dị Thú Kinh lắc đầu: "Hắn không chỉ có hơi thở của Tiên Tri, mà còn có thư phòng Vạn Duy Tiên Tri để lại, nghe nói trong thư phòng kia có cách để chống lại Ngũ Duy Kiếp!"



Ngũ Duy Kiếp!



Trong mắt Chu Yếm loé lên tia kinh ngạc: "Cô chắc không?"



Dị Thú Kinh gật đầu: "Tuy ta bị nhốt trong này, nhưng vẫn luôn hiểu rõ chuyện ở ngoài kia, lần này hắn đi vào đây là sỡ dĩ bị người bên ngoài truy sát,

1642907408767.png


Chu Yếm lắc đầu: "Một thư phòng mà thôi, chưa chắc nó có thể gánh được Ngũ Duy Kiếp".



Dị Thú Kinh hỏi: "Ngươi quên vị Tiên Tri kia rồi sao?"



Nghe thế, vẻ mặt Chu Yếm dần trở nên nghiêm nghị.




Người đàn ông đó!



Năm đó hắn vừa vào đây đã lập tức trấn áp được Dị Thú Kinh và dị thú mạnh nhất nơi đây!



Đó là thực lực kinh khủng đến mức nào?



Dị Thú Kinh lại nói: "Thực lực của hắn không thể yếu hơn chủ nhân được, ngươi hiểu không?"



Chu Yếm nhẹ giọng nói: "Quả thật không thể kém hơn chủ nhân được".




Dị Thú Kinh nói: “Hiện tại thanh niên kia đang liên thủ với Thiên Mạch giả và Huyền Ngoa, mà ta lại đang ở trong thời kỳ suy yếu nhất, nên ta cần ngươi giúp đỡ”.



Chu Yếm do dự một lúc rồi mới trả lời: “Đều là dị thú cả, ta không muốn tàn sát lẫn nhau”.



Dị Thú Kinh lại nói: "Đúng, đây là chuyện của dị thú chúng ta, thế nhưng Huyền Ngoa lại đi cấu kết với nhân loại kia và Thiên Mạch giả, vậy là có ý gì?"



Chu Yếm thấp giọng thở dài, sau đó đáp: "Dị cô nương, ta chỉ có một yêu cầu, là sau khi cô khôi phục rồi thì hãy để dị thú nơi đây có lại được tự do".



"Được!"



Chu Yếm nhìn ả ta: "Lấy danh nghĩa chủ nhân của cô ra thề đi!"



Dị Thú Kinh nhìn Chu Yếm, Chu Yếm lại nói: "Cũng không phải là không tin cô, ta chỉ muốn có một lý do đủ thuyết phục để bản thân ra tay thôi".



Dị Thú Kinh đáp: "Được, nếu ta vi phạm lời thề, chủ nhân ta sẽ vạn thế không được siêu sinh!"



Chu Yếm gật đầu: "Cô trở về đi! Lúc cần ra tay, ta sẽ ra tay".



Dị Thú Kinh xoay người rời đi.



Mà lúc này, Chu Yếm đột nhiên nói: "Đi tìm Tích Tà đi, đừng để gã gia nhập vào bên phía Huyền Ngoa".



Dị Thú Kinh gật đầu: "Ta cũng đang định đi tìm hắn".



Nói xong, ả ta bước nhanh rồi biến mất ở nơi xa.



...



Ở một nơi khác, sâu trong núi lớn, trên thảm cỏ xanh mướt, có một người đàn ông đang ngồi nghiêng dưới tàng cây trám, gã vắt chéo hai chân ngoe nguẩy, trên tay cầm một cuỗi trám ăn say sưa ngon lành.



Lúc này, một cô gái đột nhiên bước đến cạnh gã.



Là Huyền Ngoa!



Nhìn thấy Huyền Ngoa, người đàn ông hơi khựng lại rồi hỏi: "Việc gì?"



Huyền Ngoa cười nói: "Tích Tà, ngươi biết ý đồ ta khi đến đây mà!"



Người đàn ông cười ha ha: "Ngươi lay động ta thử đi?"



Huyền Ngoa nói: "Thiên Mạch giả!"



Người đàn ông lắc đầu: "Nàng ta còn chưa giác ngộ, chưa đủ".



Huyền Ngoa nhìn gã: "Thanh niên kia giữ thư phòng Tiên Tri để lại".



Tích Tà cười nói: "Rồi sao nữa?"



"Thời này người có thể chống lại Ngũ Duy Kiếp cũng chỉ có Tiên Tri mà thôi, nhưng hắn đã biến mất, chỉ để lại thư phòng của mình, mà tòa thư phòng này chắc chắn là then chốt để ngăn lại Ngũ Duy Kiếp".


Tích Tà trầm mặc.