Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2923-2925




2923: Gi3t Chết Trong Nháy Mắt!


Diệp Huyên gật đầu: “Đa tạ!”
Liên Thiển nhẹ giọng nói: “Các ngươi đừng khinh thường những người đến từ Ngũ Duy này, đương nhiên các ngươi cũng không yếu, không cần quá xem trọng bọn họ”.

Theo như lời nàng ta, mấy người trước mắt có thể nói là người xuất sắc trong thế hệ trẻ của vũ trụ Tứ Duy, dù cho bọn họ đến vũ trụ Ngũ Duy, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không thua kém ai.



Đặc biệt là Diệp Huyên, tên này người đầy thần trang, còn có huyết mạch đặc biệt, nếu đánh nhau, cho dù ở Ngũ Duy, cũng chỉ có cao thủ thế hệ trước mới có thể áp chế hắn thôi!
Diệp Huyên đang định lên tiếng, lúc này, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng nổ, ba người Diệp Huyên vội xoay người nhìn, Liên Vạn Lý và người đàn ông cầm trường thương kia cùng nhau lùi về sau, Liên Vạn Lý lùi thẳng đến trước mặt bốn người Diệp Huyên!
Sau khi dừng lại, nàng ta lau đi máu tươi trên khoé miệng, đang muốn ra tay một lần nữa thì lúc này, người đàn ông cầm trường thương phía xa đột nhiên chĩa thẳng trường thương vào Diệp Huyên: “Ra đây!”
Mình á?
Diệp Huyên hơi nhíu mày, hắn nhìn người đàn ông cầm trường thương: “Ngươi biết ta à?”
Người đàn ông chậm rãi đi về phía Diệp Huyên: “Có lẽ các hạ là Diệp Huyên đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Là ta!”
Người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Huyên thì dừng lại, gã nhìn Diệp Huyên: “Ta là học sinh Võ viện của học phủ Vạn Duy, Mạc Thu Ngôn!”
Người của học phủ Vạn Duy!
Diệp Huyên nhìn Mạc Thu Ngôn, không nói gì.

Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Nghe nói ngươi là kiếm tu mạnh nhất vũ trụ Tứ Duy, ta muốn lĩnh giáo thử!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đấu sống chết à?”
Người đàn ông cười khẩy một tiếng: “Đương nhiên rồi!”
Diệp Huyên đáp: “Được thôi!”
Dứt lời, hắn lập tức biến mất.

Vào khoảnh khắc Diệp Huyên biến mất, người đàn ông cầm trường thương híp mắt lại, lúc này, gã đã cảm nhận được nguy hiểm!
Mạc Thu Ngôn cầm trường thương bằng hai tay, sau đó sải bước về phía trước, đâm mạnh trường thương phía trước, nặng tựa nghìn cân.

Xoẹt!

Có tiếng chém rách vang lên.

Chỉ có một tiếng!
Xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, Mạc Thu Ngôn vẫn giữ tư thế đâm người đó, mà sau lưng gã chính là Diệp Huyên.

Diệp Huyên cất kiếm đi, đầu của Mạc Thu Ngôn lệch đi, rơi xuống, máu phun như suối.

Gi3t chết trong.

2924: “Ta Chính Là Ta!”  


Liên Thiển trầm giọng nói: “Nếu ngươi không muốn chết thì tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện đó!”

Diệp Huyên cười khẽ: “Không sao! Ta có thể trốn về!”

Liên Thiển nhìn Diệp Huyên, muốn nói lại thôi.



Diệp Huyên nhẹ giọng nói tiếp: “Ta chỉ thử thôi, nếu thật sự không đánh thắng thì ta bỏ chạy là được!”

Liên Thiển im lặng một lát rồi nói: “Ta đã cảm nhận được bọn họ có người đang phá giải phong ấn, nếu có thể thì hãy giết đối phương, như vậy có thể kéo dài thêm thời gian cho chúng ta!”

Diệp Huyên gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn nhìn về phía ba người Tiểu Thất: “Tạm thời các cô đừng đi theo ta! Ta không đánh lại còn có thể sử dụng Nhất Kiếm Vô Lượng để chạy trốn!”

Tiểu Thất gật đầu: “Cẩn thận!”

Bọn họ đều biết Diệp Huyên có một môn kiếm kỹ, có thể ẩn thân, nếu không đánh thắng người trên đó cũng có thể bỏ chạy, vì thế nếu bọn họ đi theo, ngược lại còn là chuyện xấu!

Diệp Huyên gật đầu: “Đợi ta về!”

Dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên biến mất trong khu vực màu đen trước tầm mắt của mọi người.

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn lên đó, nhẹ giọng nói: “Phía sau phong ấn đó chính là vũ trụ Ngũ Duy! Thực lực của ba người chúng ta vẫn chưa đủ mạnh!”

Liên Vạn Lý gật đầu: “Còn phải rèn luyện thêm!”


Tiểu Thất từ từ nhắm mắt lại: “Khoảng thời gian này, trong đầu ta luôn xuất hiện một vài hình ảnh vụn vặt…”

Liên Vạn Lý và An Lan Tú nhìn về phía Tiểu Thất, Liên Vạn Lý trầm giọng nói: “Tiểu Thất, cô đừng nói với ta cô cũng giác ngộ cái gì giống Diệp Liên kia nhé!”

Tiểu Thất lắc đầu, nàng ta hơi nhíu mày: “Ta cũng không biết… Nhưng có vài hình ảnh khiến ta có thể trở nên mạnh hơn, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa!”

Liên Vạn Lý nói: “Đó là chuyện tốt! Chỉ cần cô đừng trở thành một người khác là được!”

Tiểu Thất lạnh nhạt đáp: “Yên tâm, chỉ cần ta không muốn, ai cũng đừng hòng thay đổi ta!”

Liên Vạn Lý gật đầu: “Vậy là tốt rồi!”

An Lan Tú gật đầu: “Giữ vững lòng”.

Tiểu Thất gật đầu, nàng ta từ từ nhắm mắt lại. Trong đầu nàng ta luôn xuất hiện một vài hình ảnh trước kia nàng ta chưa từng gặp, những hình ảnh này rất vụn vặn, giống như một ký ức không hoàn chỉnh, điều này khiến nàng ta hơi bực mình.

Mình sẽ thức tỉnh cái gì sao?

Tiểu Thất lắc đầu: “Ta chính là ta!”

Nói xong, nàng ta chậm rãi siết chặt thanh kiếm trong tay, kiếm bắt đầu hơi rung lên.

Sâu trong tinh không xa xôi, sau khi xuyên qua phong ấn của Liên Thiển, Diệp Huyên đi tới một không ngờ lờ mờ, trông rất mờ ảo, không nhìn thấy được gì cả!

Diệp Huyên nhìn xung quanh, tay phải nắm chặt thanh kiếm, thầm đề phòng.

Nhưng xung quanh vẫn không có động tĩnh gì!


2925: "Cô Cho Rằng Ta Hèn Hạ Lắm Đúng Không?"  


Diệp Huyên trầm giọng nói: “Liên Thiển cô nương, có cảm nhận được cái gì không đúng không?”

Liên Thiển không nói gì.

Diệp Huyên cau mày, lúc này, Liên Thiển chợt cất lời: “Ẩn thân!”



Nghe thấy lời của Liên Thiển, Diệp Huyên giẫm nhẹ chân phải, một khắc sau, hắn lập tức biến mất, trốn vào Không Minh Cảnh.

Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Nghe đồn tên này rất quan tâm muội muội của mình, sao chúng ta không ra tay từ chỗ muội muội hắn?”

“Bẩm Sách Sư, hình như muội muội của hắn đã mất tích rồi”.

“Tìm! Tìm theo bức tranh đi!”

“Vâng!”

Từ nơi ẩn nấp, Diệp Huyên nhìn người đàn ông đang đứng đó không xa. Ông ta mặc một bộ áo choàng dệt từ lông vũ, đầu đội chiếc khăn vuông màu trắng, tay cầm một chiếc quạt lông, trên mặt là một nụ cười sau xa bí hiểm, tựa như ông ta đang nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.

Một cô gái chậm rãi bước đến từ phía sau ông ta. Nàng ta khoác lên người chiếc váy màu xanh đậm, tóc dài đến eo, trên cánh tay ngọc ngà là một dải lụa vàng quấn quanh với phần đuôi phấp phới theo gió.

Nàng ta cúi đầu, vừa khéo nhìn xuống Lưỡng Giới Thiên: “Chúng đã thất bại”.

Sách Sư cười nói: “Do khinh địch. Vũ trụ Tứ Duy này không yếu như chúng ta nghĩ, đúng hơn là những kẻ đứng đầu kia không hề yếu nhược chút nào”.

Cô gái nghiêng đầu nhìn ông ta: “Có không biết bao nhiêu là người đang xem học phủ Vạn Duy chúng ta trở thành trò hề”.


Sách Sư nhẹ giọng: “Cười đến cuối cùng mới là người thắng, không phải sao?"

"Vì sao Phủ chủ lại hạ lệnh truy nã, khiến ai ai cũng biết đến?"

Đôi mắt Sách Sư dõi xuống dưới: “Bởi vì người bên dưới có lẽ rất mạnh”.

Cô gái đưa mắt sang: “Phủ chủ muốn mượn đao giết người?"

Đối phương bật cười: “Nếu có thể như vậy là tốt nhất, nhưng ta nghĩ ý của Phủ chủ không phải là mượn đao giết người, mà là mượn tay người khác mài mòn sức lực của Diệp Huyên và người sau lưng hắn”.

Đôi mày kẻ của cô gái khẽ cau lại: “Người bên dưới đó thật sự mạnh đến vậy sao?"

Sách Sư cười cười nhìn nàng ta: “Lâm Lang, cô có còn nhớ lời răn của Tiên Tri ở Học phủ Vạn Duy?"

Lâm Lang đáp: “Chớ xem thường mình, chớ xem khinh người”.

Sách Sư gật đầu: “Rất nhiều người đã bỏ mạng chỉ vì khinh địch. Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức đấy”.

Lâm Lang nhìn ông ta: “Ta nghe nói trước kia ngươi đã cho người đi tìm muội muội hắn?"

"Cô cho rằng ta hèn hạ lắm đúng không?"

Thấy nàng ta không nói, Sách Sư cười khẽ: “Đối mặt với kẻ địch, không phải lúc nào cũng nên dùng sức mạnh và bạo lực. Chúng ta phải tìm ra nhược điểm của hắn, dùng cái mạnh nhất của ta công kích chỗ yếu nhất của hắn, làm ít công to. Mà nhược điểm của Diệp Huyên là gì? Chính là muội muội hắn. Chỉ cần tìm được Diệp Liên này, chúng ta một kích tất thắng”.

Ông ta nhìn xuống dưới: “Đối đãi vởi kẻ địch, không có hèn hạ hay trượng nghĩa gì cả,