2920: Thu Phục Bằng Cách Nào”
Liên Thiển gật đầu: “Lấy sách làm ranh giới, năm đó chủ nhân dùng một quyển sách mở ra một thế giới, sách này tự tạo thành một thế giới, bên trong có rất nhiều cổ tịch cấm thuật, phù văn chú thuật và một vài linh tự vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là những linh tự ngưng tụ từ cấm thuật, uy lực vô cùng cường đại”.
Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Sách này có thể đứng ở ba vị trí đầu trong tất cả bảo vật của học phủ Vạn Duy, ta không biết vì sao nó lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn nhận ngươi làm chủ”.
Diệp Huyên cũng chẳng hiểu gì, sao thứ này lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
“Không thể nào!”
Liên Thiển nhìn Thư giới trước mắt: “Thứ này rất kiêu ngạo, có thể nói là nó chỉ phục tùng chủ nhân của mình.
Tại sao nó lại đến đây, sau đó nhận ngươi làm chủ?”
Diệp Huyên đang muốn lên tiếng, Liên Thiển đột nhiên cầm lấy quyển Thư giới kia, một lát sau, nàng ta ngây người: “Là nàng”.
“Nàng?”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Liên Thiển cô nương?”
Liên Thiển nhìn Diệp Huyên: “Không có gì, nếu thứ này đã nhận ngươi làm chủ vậy thì sử dụng nó cho tốt, thứ này rất mạnh, dưới tình huống không có kiếm Thiên Tru, nếu sử dụng được nó thì sẽ có hiệu quả khó mà tưởng tượng nổi đấy.
Đặc biệt là khi áp chế cảnh giới, thứ này có thể áp chế cảnh giới, sau này khi đấu với người khác, ngươi có thể bắt đối phương vào trong Thư giới, sau đó áp chế cảnh giới của đối phương”.
Áp chế cảnh giới.
Diệp Huyên tỏ vẻ kích động: “Liên Thiển cô nương, thật sự có thể làm được sao?”
Liên Thiển gật đầu: “Không chỉ có thể, nếu ngươi có thể khống chế giới linh trong Thư giới, với sức mạnh của chúng, ngươi hoàn toàn có thể tiêu diệt cao thủ như phân thân của Trần Thiên lúc trước.”
Diệp Huyên hỏi: “Bản thể thì sao?”
Liên Thiển liếc hắn: “Nếu bản thể dễ gi3t chết như vậy, thì Trần Thiên cũng sẽ không phải Phủ chủ của học phủ Vạn Duy”.
Diệp Huyên cười: “Cũng phải”.
Liên Thiển lại nói: “Nhưng thứ này rất mạnh, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thu phục những linh tự kia”.
Diệp Huyên hỏi: “Thu phục bằng cách nào?”
Liên Thiển nói: “Đi theo ta”.
Dứt lời, nàng ta dẫn Diệp Huyên tiến vào Thư giới.
Vừa vào Thư giới, Diệp Huyên lập tức tò mò quan sát xung quanh, xung quanh có rất nhiều sách.
Liên Thiển nói: “Cảm nhận những linh tự kia, nhớ kỹ là phải khách sáo, những linh tự này đều có linh trí, bọn chúng rất khó thu phục, ngươi phải khiêm tốn một chút, đừng sĩ diện, nếu không…”
Lúc này, một chữ Diệt đột nhiên bay đến trước mặt Diệp Huyên, bay thẳng vào tay hắn, sau đó nhẹ nhàng cọ lên tay hắn, vô cùng ngoan ngoãn.
Liên Thiển câm nín..
Diệp Huyên cũng hơi ngơ ngác, hắn có thể cảm nhận được cái chữ trước mắt đang có ý lấy lòng!
Lại có vấn đề rồi.
Tại sao Thư giới này lại xuất hiện ở đây, không chỉ thế mà còn nhận mình làm chủ nữa!
Hắn cũng không cho rằng là mình là người làm chủ số trời, cho nên mới được những thần vật này đến nương tựa.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyên nhìn Liên Thiển trước mặt: “Liên Thiển cô nương, có lẽ người biết là có chuyện gì đang diễn ra đúng không?”
Liên Thiển gật đầu: “Là nàng!”
Nàng!
Diệp Huyên ngây người: “Ý người là, cô gái váy trắng?”
Liên Thiển gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn lên tinh không: “Nếu như ta đoán không lầm thì có lẽ là Trần Thiên tìm nàng. Tên ngu ngốc này…”
Diệp Huyên mới thấy yên tâm hơn.
Rõ ràng đúng như Liên Thiển nói, học phủ Vạn Duy này đã đi tìm cô gái váy trắng rồi. Mà kết quả cũng vô cùng rõ ràng.
Chắc chắn cô gái váy trắng đã thắng!
Chẳng những thắng mà còn cướp được cho hắn một món bảo vật!
Diệp Huyên thầm thấy ấm áp, hắn nhìn về phía cuối tinh không, nàng ấy vẫn chưa quên mình.
Liên Thiển chợt cất lời: “Bây giờ nó đã nhận ngươi làm chủ, hơn nữa linh tự này cũng đã nhận ngươi làm chủ, ngươi có thể sử dụng bọn chúng để chiến đấu bất cứ lúc nào”.
Diệp Huyên nhìn chữ “Diệt” trong tay: “Uy lực của nó thế nào?”
Liên Thiển đáp: “Chẳng phải thử là biết sao!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, chữ “Diệt” kia lập tức hoà vào lòng bàn tay hắn, một khắc sau, hắn đánh một chưởng về phía trước.
Ầm!
Trong nháy mắt, không gian mấy vạn trượng trước mặt hắn biến thành một vùng hư vô!
Thấy cảnh này, Diệp Huyên ngây người.
Đây là sức mạnh gì vậy?
Diệp Huyên cảm thấy vô cùng khiếp sợ, Nhất Kiếm Vô Lượng của hắn cũng không đáng sợ đến mức này!
Không ngờ một chữ này lại có sức mạnh lớn đến thế!
Lúc này, Liên Thiển đột nhiên nói: “Ngươi có thể thử dung nhập chữ này vào trong kiếm của mình!”
Dung nhập vào trong kiếm!
Nghe thấy lời của Liên Thiển, Diệp Huyên lập tức thấy hơi hưng phấn, chữ này có uy lực mạnh như thế, nếu dung nhập vào trong kiếm, kết hợp với kiếm của hắn, vậy chẳng phải sẽ càng mạnh hơn sao?
Nghĩ vậy, Diệp Huyên vội vàng điều động chữ “Diệt” này, chữ này cũng rất phối hợp, lập tức dung nhập vào trong kiếm Thiên Tru.
2922: Tiểu Thất Và Liên Vạn Lý!
Oanh!
Kiếm Thiên Tru chấn động kịch liệt, một hơi thở huỷ diệt mạnh mẽ cuộn trào từ mũi kiếm Thiên Tru, cùng lúc đó, tay của Diệp Huyên cũng nứt ra!
Diệp Huyên giật mình, hắn vội vàng buông kiếm, kiếm Thiên Tru vẫn không ngừng rung, lực lượng mạnh mẽ không ngừng cuộn trào, không gian xung quanh Diệp Huyên và Liên Thiển cũng bắt đầu nứt!
Diệp Huyên nhìn xuống tay mình, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Thân thể của hắn có thể nói là vô cùng đáng sợ, nhưng hắn không ngờ tay của mình lại không thể chịu được sức mạnh của thanh kiếm và linh tự này, hơn nữa, hắn còn chưa sử dụng kiếm Thiên Tru, nếu mà sử dụng, e rằng cả cánh tay của hắn sẽ nổ tung!
Cũng may đây là kiếm Thiên Tru, nếu là kiếm khác, chắc chắn sẽ không chịu được sức mạnh của chữ này!
Lúc này, Liên Thiển trầm giọng nói: “Thanh kiếm này của ngươi thật sự rất ghê gớm, nếu là kiếm khác thì e rằng đã lập tức biến thành tro bụi rồi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế thật!”
Liên Thiển nói: “Thu về đi! Bây giờ chữ này và Thư giới cũng xem như một đòn chí mạng của ngươi, giữ mà sử dụng lúc mấu chốt!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn cất kiếm và Thư giới đi, bây giờ lại có thêm một lá bài tẩy rồi!
Liên Thiển nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi có dự định gì?”
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về tinh không xa xôi: “Đi rèn luyện!”
Dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối tinh không.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã đi tới vùng tinh không thông tới vũ trụ Ngũ Duy, trên đầu hắn chính là khu vực màu đen bị Liên Thiển phong ấn.
Mà ở cuối chỗ phong ấn, hắn gặp được ba người.
An Lan Tú, Tiểu Thất và Liên Vạn Lý!
Mà lúc này, Liên Vạn Lý đang giao thủ với một người đàn ông, gã ta cầm một thanh trường thương, ra chiêu cực kỳ tàn nhẫn, chiêu nào cũng nhắm vào điểm yếu.
Diệp Huyên xuất hiện bên cạnh An Lan Tú và Tiểu Thất, hai người nhìn Diệp Huyên, trong mắt Tiểu Thất lộ vẻ ngạc nhiên: “Đột phá rồi à”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Thất cũng gật đầu: “Được đấy!”
An Lan Tú cũng nói: “Tốt lắm!”
Diệp Huyên cười, sau đó nhìn Liên Vạn Lý và người đàn ông cách đó không xa, không thể không nói, đã lâu không gặp Liên Vạn Lý, thực lực của nàng ta đã mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều rồi!
Như nhớ đến điều gì, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Không phải đã bị phong ấn rồi ư, người này xuống bằng cách nào vậy?”
Lúc này, Liên Thiển xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên: “Vì hắn khá yếu!”
Ba người Diệp Huyên nhìn Liên Thiển, Liên Thiển nhẹ giọng nói: “Phong ấn của ta, người càng mạnh muốn xuống càng phải trả giá đắt, mà người yếu thì không có hạn chế gì cả”.
Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Phong ấn cố ý thiết kế cho ngươi đấy, để ngươi luyện tay!”