2936: Có Muốn Liều Một Lần Không
Nói xong, gã nhìn về phía xa xa: "Hi vọng không có gì ngoài ý muốn!"
...!
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi vùng không gian đó, hắn cũng không về lại đại thế giới Huyền Hoàng mà là đến Lưỡng Giới Thiên.
Bây giờ Lưỡng Giới Thiên đã không còn ai, nói chính xác hơn là không còn cường giả của vũ trụ Tứ Duy nữa, đa số cường giả nơi đây đã đến Bắc Cảnh ở đại thế giới Huyền Hoàng hết rồi.
Hiện tại Lưỡng Giới Thiên còn lại cơ bản đều là cường giả từ vũ trụ Ngũ Duy xuống.
Diệp Huyên đến gần dưới màng phong ấn, không bao lâu sau, trong màng phong ấn kia bỗng có hai người đàn ông bay đến, hai người đều mặc áo bào đen, trong tay cầm trường thương.
Sau khi hai người đáp xuống đất, nhìn quanh khắp nơi không có ai, đang định rời đi thì đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt họ không xa.
Thấy Diệp Huyên, hai người bắt đầu lộ vẻ đề phòng.
Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông cầm thương dẫn đầu: "Hai người đến để giết Diệp Huyên?"
Người đàn ông cầm thương nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: "Ngươi là ai?"
Diệp Huyên nói: "Tại hạ là Mạc Thu Ngôn, cũng đến từ vũ trụ Ngũ Duy!"
Ngũ Duy!
Người đàn ông cầm thương đánh giá Diệp Huyên một chút rồi hỏi: "Có việc gì?"
Diệp Huyên cười: "Không gì cả!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mà lúc này, người đàn ông cầm thương bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, gã nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên rồi hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Diệp Huyên im lặng.
Người đàn ông cầm thương đang định nói tiếp thì Diệp Huyên đã khẽ thở dài: "Các ngươi đến chậm rồi".
Người đàn ông cầm thương híp hai mắt lại: "Là sao?"
Diệp Huyên nói: "Bảo vật Ngũ Duy kia đã rơi vào tay người khác rồi!"
Người đàn ông cầm thương khẽ nhíu mày: "Diệp Huyên đã bị giết?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng thế, đã bị giết! Các ngươi đến chậm rồi!"
Người đàn ông cầm thương trầm giọng nói: "Là ai giết hắn!"
Diệp Huyên nói: "Đám người Lý Vân Khởi, Quân Vô Nhan".
Lý Vân Khởi!
Người đàn ông cầm thương khẽ nhíu mày: "Ma Đô, Thanh Quốc".
Diệp Huyên gật đầu: "Bọn họ có tổng cộng năm người, năm người đã liên thủ chém giết Diệp Huyên, bảo vật của tên đó đã rơi vào tay bọn họ".
Nghe thế, người đàn ông cầm thương trầm mặc.
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Có muốn liều một lần không?"
Người đàn ông cầm thương nhìn về phía Diệp Huyên: "Là sao?"
Diệp Huyên nói: "Dù bọn họ đã giết Diệp Huyên nhưng vẫn chưa rời đi mà đang nấp ở nơi nào đó, có muốn đến đánh một trận không?"
Người đàn ông cầm thương lắc đầu: "Bọn họ có năm người, chúng ta đánh không lại!"
Diệp Huyên nói: "Tách bọn họ ra!"
Người đàn ông cầm thương nhìn Diệp Huyên: "Tách ra?"
Diệp Huyên gật đầu: "Theo ta được biết, hiện tại bọn họ chia chác không đều tay, đã có mâu thuẫn nội bộ, bởi thế mới chưa rời đi đấy.
Đây là cơ hội của chúng ta!".
Người đàn ông cầm thương đột nhiên hỏi: "Sao ngươi lại biết nhiều như vậy?"
Diệp Huyên cười đáp: "Bởi vì lúc trước ta với họ cùng một hội, nhưng sau khi gi3t chết Diệp Huyên, họ lại muốn diệt khẩu ta!"
Người đàn ông cầm thương nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Vì sao?"
Diệp Huyên nhún vai một cái: "Bởi vì ta yếu nhất!"
Người đàn ông cầm thương trầm mặc.
Diệp Huyên nói: "Đây là một cơ hội tốt, bởi vì có thể bọn họ sẽ lập tức rời khỏi Tứ Duy, một khi họ rời khỏi nơi đây, khi ấy muốn giành lại bảo vật Ngũ Duy này e là rất khó!"
Người đàn ông cầm thương nhìn tên còn lại ở cạnh, người kia nhìn Diệp Huyên: "Mục đích của chúng ta không phải bảo vật này!"
Diệp Huyên gật đầu: "Đã rõ!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã biến mất ở phía cuối chân trời.
Người đàn ông cầm thương trầm giọng nói: "Ca, huynh thấy thế nào?"
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên ở phương xa: "Theo sát sau, đừng để hắn phát hiện!"
Nói xong, hai người đã biến mất tại chỗ.
...
Phía xa xa, Diệp Huyên đang bay trên không với tốc độ rất nhanh, hắn đang đi đến vùng không gian của đám người Lý Vân Khởi kia. Hắn vừa xuất hiện, vẻ mặt đám người Lý Vân Khởi trong bóng tối lập tức trở nên cảnh giác!
Mà phía sau Diệp Huyên lại không có ai khác.
Thấy thế, Lý Vân Khởi cau mày lại, gã lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: "Hắn không đến à?"
Vẻ mặt Diệp Huyên có chút hoang mang, giọng điều cũng có chút run rẩy: "Hắn đến rồi! Còn lại giao cho các ngươi đấy!"
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã biến mất bóng.
Thấy Diệp Huyên bỏ chạy, Lý Vân Khởi khẽ nhíu mày lại: "Thứ nhát gan!"
Nói xong, gã nhìn lướt bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Huyên đâu.
Lý Vân Khởi lạnh lùng nói: "Diệp Huyên, ta biết ngươi rất am hiểu cách ẩn nấp, nếu ngươi muốn biết tung tích của muội muội mình thì tự hiện thân đi!"
Lúc này, không gian đối diện Lý Vân Khởi đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một người đàn ông bước ra từ đấy.
Người tới chính là Diệp Huyên, nhưng lúc này đây hắn không mang mặt nạ, mà là bản thể xuất hiện.
Lý Vân Khởi nhìn Diệp Huyên, trong mắt ánh lên tia kiêng kị: "Ngươi muốn biết tung tích của muội muội mình?"
Diệp Huyên gật đầu.
Lý Vân Khởi: "Giao thần vật kia ra, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Nói xong, gã chậm rãi siết tay lại, định tùy thời ra tay. Bởi vì gã biết, Diệp Huyên chắc chắn sẽ không giao thần vật kia ra!
2938: "Ngươi Dám Gây Xích Mích!"
Nhưng Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên búng tay, một cái tháp nhỏ xuất hiện trước mặt gã.
Thấy cảnh này, Lý Vân Khởi đang chuẩn bị ra tay bỗng ngây ngẩn người.
Đám Quân Vô Nhan trong bóng tối cũng sững sốt.
Cứ thế giao ra?
Đùa gì vậy?
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Con bé ở đâu?"
Khóe miệng Lý Vân Khởi co quắp, chuyện không phát triển giống theo hướng gã nghĩ thì phải!
Nhưng không nghĩ nhiều, Lý Vân Khởi đã cả giận quát lên: "Ra tay!"
Nhưng xung quanh lại không có động tĩnh gì.
Thấy cảnh này, sắc mặt Lý Vân Khởi trầm xuống.
Bây giờ gã đã hiểu rõ.
Hiện tại tháp đã ở trong tay gã, mà mục đích của mọi người là gì? Là tháp, chứ không phải giết Diệp Huyên! Nếu tháp ở trên người gã, vậy thì đám Quân Vô Nhan trong bóng tối có lí do gì để ra tay với Diệp Huyên?
Lý Vân Khởi biết, hiện tại mục tiêu đã đổi thành gã, chứ không còn là Diệp Huyên nữa.
Nhất định phải loại bỏ mâu thuẫn này!
Lý Vân Khởi nhìn về phía Diệp Huyên, đang định nói chuyện, thì đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cả kinh bảo: "Các ngươi thậm chí còn có mai phục!"
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy, tốc độ cực kì nhanh, nháy mắt đã biến mất ở phần cuối tinh không.
Lý Vân Khởi ngây người.
Vậy là chạy?
Chuyện gì vậy?
Diệp Huyên vừa biến mất, đám người Quân Vô Nhan đã xuất hiện trước mặt Lý Vân Khởi, mà 'Mạc Thu Ngôn' vừa bỏ chạy lúc trước cũng đã về lại.
Quân Vô Nhan nhìn Lý Vân Khởi, gã trầm giọng nói: "Chư vị, chuyện này quá kì lạ!"
Lúc này, 'Mạc Thu Ngôn' bỗng nói: "Đây đúng là bảo vật Ngũ Duy đó, nghe nói vật này có thể mở ra thư phòng Vạn Vật, có thể lấy được chí bảo của Tiên Tri..."
Ngeh thấy lời của 'Mạc Thu Ngôn', Lý Vân Khởi đột nhiên nhìn về phía hắn: "Ngươi có ý gì!"
'Mạc Thu Ngôn' trầm giọng nói: "Lý huynh, bảo vật này không phải của một mình huynh, đây là của mọi người! Đừng bảo huynh muốn độc chiếm?"
Lý Vân Khởi cả giận nói: "Ngươi dám gây xích mích!"
'Mạc Thu Ngôn' tỏ ra sợ hãi, lập tức lùi lại mấy trượng, không dám nói gì nữa.
Lý Vân Khởi nhìn tháp Giới Ngục trong tay, không thể không nói, lúc này gã như đang nằm mơ vậy, tháp này đến tay gã quá là kì ảo rồi!
Chia?
Trong đầu Lý Vân Khởi lóe lên một suy nghĩ, nhưng cũng chỉ là lóe lên mà thôi.