Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2703-2705




2703: Nhất Kiếm Vô Lượng!


Diệp Huyên cười nói: “Vậy chúng ta đều không dùng bất cứ trang bị gì, không dùng huyền khí, thế nào?”
Dựa vào công phu cơ bản!
Tri Tịnh lắc đầu: “Ta không có hứng thú tiếp tục lãng phí thời gian với ngươi!”
Vừa dứt lời, gã mở lòng bàn tay, vô số khí đen đột nhiên bay ra từ lòng bàn tay hắn, sau khi bay ra chúng lập tức hóa thành từng tia kiếm quang, vô số kiếm quang bắn nhanh về phía Diệp Huyên.



Lúc này những thanh kiếm đen này đã mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần!
Bởi vì Tri Tịnh đã khôi phục cảnh giới!
Xa xa, Diệp Huyên nhìn thấy vô số kiếm khí bao trùm đến, vẻ mặt bình tĩnh, mà lúc này, Tiểu Thất cùng An Lan Tú và Mạc Tà bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Diệp Huyên hơi nhếch khoé miệng: “Ra tay!”
Nói xong, từ trong Trảm Tiên Kiếm Hồ của hắn, kiếm Thiên Tru đột nhiên bay ra.

Vù!
Một tiếng kiếm bỗng vang lên, ngay sau đó, một tia kiếm quang phá không mà đi!
Mà ở bên cạnh Diệp Huyên, Tiểu Thất đột nhiên dang hai tay ra, hai tia kiếm quang ngưng tụ xuất hiện trong hai lòng bàn tay nàng ta, chốc lát, hai tia kiếm quang này lập tức bay đi, xé rách hết thảy những nơi nó đi qua!
An Lan Tú cầm trường thương hướng về phía xa ném mạnh một cái, trường thương mang theo lực lượng mạnh mẽ phá không bay đi, không gian nơi nó đi qua, mỗi một tấc đều bị xé rách tan biến, làm cho người ta vô cùng sợ hãi!
Mạc Tà cũng không nhàn rỗi, vào lúc Diệp Huyên ra tay, bóng của ông lão phía sau hắn ta đột nhiên hóa thành tia sáng đen bay ra, tia sáng đen này mang theo một lực lượng bùng nổ huỷ thiên diệt địa.

Lúc này, bốn người đám Diệp Huyên đều không nương tay!
Cũng không dám nương tay!
Bởi vì người mà bọn họ đang đối mặt đây có thể là một vị cao thủ đạt đến Phá Mệnh Cảnh!
Bốn người cũng không dám có chút lơ là nào!
Trên bầu trời Thiên Giang Thành.

Ầm!
Một tiếng nổ kinh hoàng đột nhiên vang lên, trong phút chốc, cả vùng trời trên Thiên Giang Thành biến thành một mảng tối đen.

Mà trong không gian tối đen kia, vô số lực lượng mạnh mẽ tàn sát bừa bãi, những tiếng nổ vang lên không ngừng.

Bên trong thành, vô số người nhìn lên phía chân trời.


Có thể thắng không?
Trong không gian tối đen kia, bốn người đám Diệp Huyên đã bắt đầu điên cuồng bao vây tấn công Tri Tịnh, nhưng gã kia lấy một địch bốn cũng không chút yếu thế!
Mà bốn người mặc áo đen ở bên kia vẫn không ra tay!
Nhưng Kiều Thiên Nhi và Quan Quân luôn đề phòng bốn người này.

Chỉ cần bốn người này có hành động khác thường, bọn họ sẽ lập tức ra tay!
Đúng lúc này, Diệp Huyên ở cách đó không xa đột nhiên biến mất.

Nhất Kiếm Vô Lượng!.

2704: “Đồng Loạt Ra Tay!” 


Diệp Huyên lại thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng, mà chính lúc hắn thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng, Tri Tịnh ở gần đó lập tức thay đổi sắc mặt, gã đột nhiên đưa tay hướng về phía trước, trực tiếp nắm lấy một thanh kiếm!

Kiếm Thiên Tru!

Mà trong khoảnh khắc gã nắm lấy kiếm Thiên Tru, Tiểu Thất chợt xuất hiện ở phía sau gã, ngay sau đó, một tia kiếm quang chém thẳng vào sau đầu gã!

Một kiếm này còn nhanh hơn so với kiếm của Diệp Huyên!



Mà gần như cùng một lúc, một thanh trường thương bỗng nhiên từ không trung đâm tới, đâm thẳng vào đỉnh đầu Tri Tịnh!

Lúc này, sắc mặt Tri Tịnh lập tức trở nên dữ tợn, gã đột nhiên gầm lên giận dữ: “Ra!”

Vừa dứt lời, một thanh kiếm màu đen chợt bay ra từ trong người gã.

Ầm!

Một mảnh kiếm quang màu đen được đánh ra từ thanh kiếm đen kia, trong thời gian ngắn, ba người đám Diệp Huyên trực tiếp bị đẩy lui ra cả nghìn trượng!

Xa xa, Diệp Huyên nhìn về phía Tri Tịnh, một thanh kiếm đang bay lơ lửng trước mặt gã, quanh thân kiếm có một con rồng hư ảo lượn quanh, con rồng đen có bộ mặt dữ tợn, đang nhìn hầm hầm Diệp Huyên.

Tri Tịnh từ từ nhắm hai mắt lại: “Các ngươi thành công chọc giận ta rồi!”

Lúc này, gã đột nhiên phát hiện, gã đã có phần xem nhẹ bốn người đám Diệp Huyên rồi.

Bốn người này liên thủ lại, thật sự có khả năng gi3t chết gã.

Tuy rằng nghe có vẻ khó tin, bởi vì cảnh giới của gã vượt xa bốn người bọn họ, nhưng sự thật chính là như thế.


Tri Tịnh mở lòng bàn tay, thanh kiếm đen đột nhiên quay nhanh, từng tiếng kiếm chấn động vang lên.

Bốn người Diệp Huyên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều nghiêm lại.

Diệp Huyên chìa tay phải ra, kiếm Thiên Tru bay trở về trong Kiếm Hồ, ngay sau đó, vô số kiếm ý tràn ra từ cơ thể hắn, sau đó lao vào trong Kiếm Hồ!

An Lan Tú siết chặt trường thương, trường thương trong tay nàng ta bắt đầu rung động!

Bên cạnh, vẻ mặt Tiểu Thất rất bình tĩnh, trên đầu ngón tay phải của nàng ta có một tia kiếm quang.

Hai tay Mạc Tà từ từ nắm chặt, trong cơ thể hắn ta cũng có một lực lượng mạnh mẽ đang tụ hội!

Bốn người đều chuẩn bị để liều mình!

Xa xa, Tri Tịnh nhìn Diệp Huyên: “Một kiếm chém chết ngươi!”

Vừa dứt lời, kiếm đen trong tay gã ngay lập tức bay đi!

Kiếm Phá Trường Không!

Một kiếm này giống như muốn huỷ diệt cả đại thế giới Huyền Hoàng này, lực lượng ẩn chứa trong đó làm cho tất cả mọi người đều biến sắc.

Mà mục tiêu của một kiếm này là Diệp Huyên!

Diệp Huyên có thể đỡ được kiếm này không?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyên.


2705: Lục Đạo Chân Ngôn!  


Nhìn thấy một màn này, Tiểu Thất híp mắt lại, nàng ta đang định ra tay nữa, đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Để ta làm cho!”

Nói xong, hắn xuất hiện ở trước mặt ba người.

Diệp Huyên nhìn thanh kiếm phá không mà đến kia, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Hắn không chọn cách cố đỡ một kiếm này!

Bởi vì trực giác nói cho hắn, hắn không đỡ được, dùng cơ thể để đỡ, chắc chắn sẽ chết!



Lực lượng ẩn chứa trong thanh kiếm này vượt qua giới hạn mà cơ thể bây giờ của hắn có thể chịu đựng!

Làm sao bây giờ?

Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại, khi thanh kiếm kia còn cách hắn mười mấy trượng, hắn đột nhiên mở hai mắt, gào lên: “Cứu mạng!”

Mọi người: “...”

Cứu mạng?

Mọi người ở đây đều ngây ra.


Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Huyên sẽ dùng đại chiêu nào đó, nhưng thật không ngờ Diệp Huyên lại kêu cứu?

Ai đến cứu?

Mà khi Diệp Huyên kêu lên câu này, Tri Tịnh kia cũng dừng lại, gã nhìn lướt qua bốn phía, vẻ mặt có chút đề phòng!

Trước khi đến, gã đã điều tra qua về Diệp Huyên.

Thực lực của Diệp Huyên không tốt lắm, người giúp đỡ sau lưng hắn thì có một đống!

Đây là đánh giá của gã về Diệp Huyên lúc trước khi đến đây.

Đương nhiên, lúc này sau khi đã giao đấu với Diệp Huyên gã phát hiện, thật ra thực lực của bản thân Diệp Huyên cũng rất mạnh, mạnh đến mức vượt rất xa so với dự đoán của gã.

Diệp Huyên với cảnh giới này mà có thể đánh một trận cùng gã, đã là vô cùng kh ủng bố!

Dĩ nhiên, gã càng kiêng dè người đứng sau Diệp Huyên.

Tri Tịnh nhìn bốn phía, nhưng xung quanh không hề có gì, một lát sau, gã nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên mỉm cười gượng gạo: “Ta chỉ tuỳ tiện kêu một chút...”

Tri Tịnh híp mắt lại: “Ngươi đang trêu đùa ta sao?”

Diệp Huyên gật đầu: “Ta chính là đang trêu đùa ngươi!”

Tri Tịnh đột nhiên biến mất.


Xuy!

Một tia kiếm quang màu đen xé toạc đến từ giữa sân.

Diệp Huyên nhìn thấy cảnh này, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ngay sau đó, hắn bắt đầu lẩm nhẩm gì đó trong miệng, khi tia kiếm quang màu đen kia cách mặt hắn khoảng mười trượng, hắn đột nhiên hét lên: “Cứu mạng!”

Mọi người: “...”

Lúc này đây, Tri Tịnh không dừng lại, nhưng mà rất nhanh, gã hối hận rồi!

Bởi vì khi Diệp Huyên hét lên hai chữ này, một luồng lực lượng thần bí đột nhiên bao phủ lấy gã, cùng lúc đó, ở trên đỉnh đầu gã xuất hiện một chữ 'Nhốt' màu đỏ máu.

Lục đạo chân ngôn!

Đối mặt với Tri Tịnh hùng mạnh, Diệp Huyên lần nữa sử dụng con bài lục đạo chân ngôn.

Bởi vì Nhất Kiếm Vô Lượng và Trảm Tiên Kiếm Hồ không có tác dụng với đối phương, hắn chỉ có thể vận dụng ở trong lục đạo chân ngôn này: Tù Thần!

Và câu hắn vốn muốn hét thật ra là: Tù Thần!

Có thể nói, hắn chơi một trò lừa nhỏ, mà Tri Tịnh này vẫn cứ bị trúng chiêu!

Khi chữ nhốt màu đỏ máu kia xuất hiện trên đỉnh đầu Tri Tịnh, lúc này đây, sắc mặt Tri Tịnh lập tức thay đổi!