2710: “luân Hồi”
Diệp Huyên trầm mặc.
Lúc này, hắn chợt nhận ra chủ nhân của Tháp Giới Ngục này cũng khá ghê gớm đấy.
Nếu Liên Thiển không nói dối, vậy chủ nhân của Tháp Giới Ngục này thật sự có thể coi như là một vị thần.
Có lẽ Thần chân chính trong lòng của hắn chính là như vậy…
Liên Thiển nhìn qua Diệp Huyên: “Chủ nhân không có hứng thú với lợi ích và trường sinh.
Cả đời y theo đuổi ý nghĩa chân chính của vũ trụ và nguồn gốc của sinh mệnh.
Trước khi biến mất, không ai dám bất kính với y, cho dù là người đứng đầu Ngũ Duy, mỗi lần đến chỗ chúng ta đều phải kính cẩn lễ phép.
Nhưng sau khi y biến mất, những người này bắt đầu [email protected] muốn “thư viện Vạn Duy” mà y để lại.
Nhưng muốn đi vào thư viện Vạn Duy thì phải cần đến chiếc tháp nhỏ này.
Không có chiếc tháp nhỏ này thì không ai có thể vào được, bởi vì chủ nhân của thư viện Vạn Duy đã để lại một luật cấm, mà cho dù là mấy vạn năm sau, không ai có thể làm làm hư hao điều luật này”.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Bên trong thư viện Vạn Duy này có những sách gì vậy?”
Liên Thiển khẽ nói: “Ta cũng không biết nhiều lắm, bởi vì lúc đó còn nhỏ, tính tình còn ham chơi, căn bản không quan tâ m đến mấy thứ này lắm.
Sau này lớn lên rồi mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì…”
Nói đến đây, vẻ mặt nàng ta trở nên có chút chua xót.
Diệp Huyên nhíu mày: “Vậy tại sao y lại biến mất?”
Liên Thiển lắc đầu: “Không biết, nhưng ta có thể khẳng định là, không có bất kỳ kẻ nào ở Ngũ Duy có thể giết được chủ nhân.
Cho dù là chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp cũng không giết được chủ nhân.
Đương nhiên, chủ nhân muốn giết ba người bọn họ thì chắc cũng khó.
Dù sao ta cũng không chắc lắm, bởi vì ta không biết rõ về sức mạnh thực sự của chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp.
Hơn nữa ta cũng không hiểu biết nhiều thực lực của chủ nhân, bởi ta gần như chưa từng thấy y ra tay bao giờ.
Chỉ biết cho dù là người đứng đầu Ngũ Duy khi đó cũng phải kính cẩn lễ phép trước mặt chủ nhân và không dám nói chuyện to tiếng…”
Nói xong nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Chủ nhân nhất định sẽ không chết.
Trừ phi y muốn chết”.
Chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp!
Diệp Huyên tiếp xúc nhiều nhất với cô gái váy trắng.
Cô gái váy trắng mạnh cỡ nào?
Hiện tại hắn không có một chút khái niệm gì về chuyện này.
Hắn nghĩ rằng nàng ấy có thể giết bất kể người nào với chỉ một kiếm…
Đúng lúc này, đột nhiên Liên Thiển nói: “Ta chỉ biết là trước khi biến mất y đang nghiên cứu đạo luân hồi”.
“Luân hồi?”
Diệp Huyên nhìn về phía Liên Thiển: “Là sao?”
Liên Thiển thấp giọng nói: “Chủ nhân thích nghiên cứu, ta còn nhớ rõ là trước khi biến mất y đang nghiên cứu đạo luân hồi.
Hơn nữa còn viết hai cuốn sách về luân hồi, hình như tên gọi là “Luân hồi và nhân quả” và “Kiếp trước với kiếp này”.
Nhưng hình như chưa viết xong y đã biến mất rồi”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Sau khi y biến mất, các cô không đến thư viện Vạn Duy của y xem thử sao?”
Liên Thiển lắc đầu: “Không vào được.
Phải có chiếc tháp nhỏ này mới vào được! Mà cái tháp bị phá vỡ này đã đưa chúng ta đi khắp nơi trước đó.
Nhưng nguyên nhân thật sự là chúng ta đều nghĩ rằng chủ nhân sẽ nhanh chóng trở về thôi, đâu ngờ rằng y vừa biến mất là biến mất hoàn toàn luôn”.
.
Diệp Huyên xòe hai tay: “Sau đó, cách duy nhất để đi vào đang nằm trong tay ta có đúng không?”
Liên Thiển gật đầu.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Liên Thiển cô nương, ta thật sự không hiểu vì sao chiếc tháp này đến được Tứ Duy, nhưng lại cố tình rơi vào tay ta. Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Liên Thiển im lặng.
Diệp Huyên cười khổ: “Nói cách nhìn của cô xem nào”.
Liên Thiển khẽ nói: “Có thể không phải là trùng hợp đâu”.
Diệp Huyên hỏi: “Tại sao?”
Liên Thiển nói: “Khi những người đó động thủ với thư viện Vạn Duy của chủ nhân, chúng ta đã để cho chiếc tháp nhỏ này trốn đi, nó cũng biết trốn. Người khác muốn đến Tứ Duy căn bản là chuyện không có khả năng, nhưng chiếc tháp vỡ này lại có thể xuyên qua Tứ Duy và Ngũ Duy một cách tùy ý”.
Diệp Huyên hỏi: “Tại sao?”
Liên Thiển nói: “Bởi vì lệnh cấm của vũ trụ Tứ Duy và vũ trụ Ngũ Duy là do chủ nhân thiết lập. Mà chiếc tháp vỡ này không chỉ là chìa khóa của thư viện Vạn Duy, mà còn là chìa khóa kết nối giữa vũ trụ Tứ Duy và vũ trụ Ngũ Duy”.
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Cô gái váy trắng kia không xông vào Ngũ Duy bởi vì nếu xông vào, nàng ấy phải đối mặt với lực lượng mà chủ nhân đã thiết lập. Mà lúc đó chính là thời điểm mà ngươi nguy hiểm nhất. Hẳn là nàng ấy đang băn khoăn điều này”.
Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Thật ra ta có thể dùng chiếc tháp này dẫn theo nàng ấy cùng nhau tiến vào Ngũ Duy”.
“Sau đó thì sao?”
Liên Thiển nhìn Diệp Huyên: “Nàng ấy đi đến Ngũ Duy chắc chắn không thành vấn đề, còn ngươi thì sao? Ngươi sẽ không có vấn đề gì chứ? Hay là ngươi muốn nàng ấy bảo vệ ngươi cả đời, mỗi ngày đều không rời xa ngươi một tấc?”
Diệp Huyên trầm mặc.
Liên Thiển lại nói: “So với Ngũ Duy thì Tứ Duy càng an toàn hơn đối với ngươi không phải sao?”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Nhưng hiện tại Ngũ Duy đã bắt đầu ra tay với ta rồi”.
Liên Thiển im lặng một lát, sau đó nói: “Theo lời nói của tầng thứ tám, có thể cô gái váy trắng đã gặp phải chuyện gì…”.
Nói xong nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời mênh mông, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt: “Sự việc càng ngày càng gay go đây”.
Một lát sau, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Trước tiên cứ mặc kệ Ngũ Duy đã, phải giải quyết Kiếm Tông này trước”.
Kiếm Tông!
Hiện tại Kiếm Tông đã để mắt tới hắn. Tri Tịnh này tuyệt đối không phải người cuối cùng.
Diệp Huyên rời khỏi Tháp Giới Ngục, hắn gọi Tiểu Thất, An Lan Tú, còn có Mạc Tà, Kiều Thiên Nhi và Quan Quân cùng đến đại điện.
Có thể nói tất cả mọi người có mặt trong đại điện đều là những người có thực lực cực mạnh của Bắc Cảnh hiện tại.
Diệp Huyên nhìn mọi người: “Có điều gì muốn nói không?”
Kiều Thiên Nhi đột nhiên nói: “Ngươi không thể ở lại Bắc Cảnh”.
2712: Đấu Giá Tháp Giới Ngục!
Mọi người đều nhìn về phía Kiều Thiên Nhi, Kiều Thiên Nhi lại nói: “Mục tiêu của bọn họ là ngươi, nếu ngươi ở lại Bắc Cảnh, chắc chắn bọn họ cũng sẽ đến Bắc Cảnh. Bắc Cảnh không chịu nổi đâu, cũng không đúng, cả đại thế giới Huyền Hoàng đều không chịu nổi mũi nhọn đối phương chĩa vào đâu”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết”.
Trận chiến trước đó thiếu chút nữa là hủy diệt cả Thiên Giang Thành.
Lúc này, bỗng Tiểu Thất lên tiếng: “Nếu là rời đi vậy phải đi đâu?”
Diệp Huyên cười nói: “Lưỡng Giới Thiên”.
Mọi người nhìn về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Ta muốn khuấy đục vũng nước! Mặc dù Kiếm Tông rất mạnh, nhưng chắc chắn không phải vô địch. Chỉ bằng cách đến Lưỡng Giới Thiên, ta mới có thể khuấy nước cho đục, sau đó đục nước thả câu”.
Tiểu Thất thấp giọng nói: “Có khi nào bọn họ sẽ lấy Bắc Cảnh uy hiếp ngươi không?”
Nghe vậy, mọi người đều im lặng.
Nếu Kiếm Tông dùng Bắc Cảnh để uy hiếp Diệp Huyên, vậy thì Diệp Huyên không thể không trở về.
Diệp Huyên nói: “ Ta không có lựa chọn”.
Nói xong hắn đi tới cửa đại điện, sau đó nói tiếp: “Ta phải đi Lưỡng Giới Thiên, sau đó dùng Tháp Giới Ngục làm đảo lộn thế lực khắp nơi của vũ trụ Tứ Duy. Bởi vì chỉ có Lưỡng Giới Thiên mới có cường giả có thể chống lại Kiếm Tông”.
Tiểu Thất trầm giọng nói: “Bọn ta đi cùng ngươi”.
Diệp Huyên cười nói: “Loại chuyện dụ địch này để một người làm thì tốt hơn, vả lại ta có thể trốn”.
Hắn có một kiếm vô lượng, có thể nói, chỉ cần hắn muốn chạy trốn, ngay cả cường giả như cấp bậc của Tri Tịnh cũng đừng mơ có thể một mình giết được hắn!
An Lan Tú đột nhiên hỏi: “Đại thế giới Huyền Hoàng phải làm sao bây giờ?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ta đi dụ địch, chỉ cần sự chú ý của bọn họ bị thu hút hết thì sẽ không quan tâ m đến đại thế giới Huyền Hoàng nữa”.
An Lan Tú nhíu mày: “Ngươi như vậy quá nguy hiểm”.
Mạc Tà đứng một bên cũng khẽ gật đầu: “Nguy hiểm”.
Diệp Huyên cười nói: “Ta ở lại đây cũng nguy hiểm như thế, không phải sao?”
Đột nhiên Tiểu Thất nói: “Ta với ngươi đi đánh lạc hướng”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Nơi này cần các vị”.
Như lời hắn nói, Bắc Cảnh hiện tại cần có cường giả trấn giữ. Chỉ có mấy người An Lan Tú ở đây thì hắn mới có thể yên tâm rời đi, nếu không, hắn căn bản không dám rời khỏi Bắc Cảnh.
Lúc này, Kiều Thiên Nhi đột nhiên nói: “Ngươi chuẩn bị dụ địch như thế nào?”
Diệp Huyên nhếch khóe miệng: “Mục tiêu của bọn họ là Tháp Giới Ngục, chỉ có dùng chiếc tháp này mới có thể dụ địch của bọn họ được”.
Nói đến đây, ý cười bên miệng hắn càng ngày càng rõ: “Bán đấu giá Tháp Giới Ngục!”
Mọi người: “…”
Đấu giá tháp Giới Ngục!