2691: “đi Đường Cẩn Thận!”
Tru Tà Nhi nói khẽ: “Ngươi yên tâm, Thần Điện chúng ta sẽ không tiếp tục xuống tay với đại thế giới Huyền Hoàng kia nữa, hiện giờ nơi đó đó hoàn toàn là địa bàn của ngươi rồi”.
Diệp Huyên lập tức tỏ ra kinh ngạc: “Vì sao?”Tru Tà Nhi cười nói: “Đối với chúng ta, nơi kia vốn là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hơn nữa bây giờ chúng ta đã có mục tiêu mới rồi”.
Diệp Huyên cười cười: “Vậy thì tốt!”Hắn cũng không hi vọng đại thế giới Huyền Hoàng có thêm một kẻ địch mạnh như Thần Điện!Dường như nghĩ tới chuyện gì đó,Diệp Huyên khẽ mở lòng bàn tay ra, quyển sách cổ về kiếm vực kia liền xuất hiện trên tay hắn: “Tru cô nương, có biết quyển sách này không?”Tru Tà Nhi gật đầu: “Biết đôi chút, năm xưa ta đã lấy được quyển sách cổ này trong một bí cảnh của Thần Điện, đáng tiếc, đây chỉ là một quyển bí tịch thiếu sót, chúng ta có đưa cho một vài kiếm tu nghiên cứu sách cổ, nhưng chẳng phát hiện được điều gì hết!”Nói tới đây, nàng ta lại nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không phải người tầm thường, nếu như sở hữu thứ này, ắt hẳn một ngày nào đó ngươi có thể phát hiện được điều huyền bí thực sự ẩn bên trong nó”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Dù sao cũng đa tạ!”Dứt lời, hắn liền lấy ra bốn, năm chiếc bình ngọc, sau đó đưa cho Tru Tà Nhi.
Sắc mặt Tru Tà Nhi hơi đổi: “Ngươi, ngươi đã cướp sạch mọi thứ của cây sinh mệnh rồi sao? Sao lại có nhiều nước suối sinh mệnh thế chứ?”Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng không nhiều lắm, cho ngươi chỗ này xong, ta cũng chẳng còn lại là bao”.
Tru Tà Nhi nhíu mày: “Thế mà ngươi còn cho ta?”Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Diệp Huyên ta coi trọng ân oán rõ ràng, ân là ân mà oán là oán, ngươi đã giúp ta, vậy thì ta chắc chắn sẽ giúp lại, cứ cầm lấy đi! Chắc hẳn thứ này sẽ có tác dụng với ngươi!”Tru Tà Nhi trầm mặc một thoáng, song cuối cùng cũng không từ chối, chỉ nhận lấy: “Đi đường cẩn thận!”Diệp Huyên cười ha hả: “Sau này còn gặp lại!”Dứt lời, hắn liền biến thành một luồng ánh kiếm, rồi mất hút ở phía chân trời xa xa.
Tru Tà Nhi nhìn về phía chân trời, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Một lát sau, đúng lúc nàng ta muốn rời đi thì chân trời phía ra đột nhiên vang lên một tiếng kiếm rung, ngay sau đó, Diệp Huyên liền xuất hiện trước mặt nàng ta.
Tru Tà Nhi sửng sốt: “Ngươi…”Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Tru cô nương, ta không nỡ bỏ ngươi!”Tru Tà Nhi: “…”Đúng lúc này, một tiếng hét đầy tức giận bỗng vang lên từ phía chân trời: “Cẩn thận…”….
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Tru Tà Nhi thay đổi trong phút chốc!
Xảy ra chuyện rồi!
Tru Tà Nhi mặc kệ Diệp Huyên, nàng ta lao thẳng về phía không trung, mà lúc này vô số cường giả của Thần Điện cũng đang nhanh chóng đi về phía không trung.
Bên cạnh Tru Tà Nhi, sắc mặt Tru Vị Thiên vô cùng nghiêm trọng, ông ta nhìn chằm chằm về phía xa. Trong tinh không cách xa ngàn trượng ấy, có một hố đen không gian màu đen kịt, mà phía trước hố đen đó có bốn người áo đen cầm trong tay trường thương đang đứng. Bốn người này giống như ma quỷ vậy, không thể thấy rõ bản thể.
Tru Tà Nhi trầm giọng nói: “Bọn họ là ai?”
Tru Vị Thiên lắc đầu: “Không biết!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tru Tà Nhi lập tức thay đổi!
Không biết!
Chuyện này đúng là nghiêm trọng rồi!
Thế lực mà khiến Thần Điện cũng không biết... giờ đây nàng ta đã hiểu được tại sao ông nội mình lại trở nên nghiêm túc như thế.
Phải biết rằng, cho dù đối đầu với Lưỡng Giới Thiên và cấm địa Sinh Mệnh, Thần Điện cũng là thế lực không hề yếu kém.
Thần Điện có sự tự tin này!
Mà đối với toàn bộ vũ trụ Tứ Duy, có thể khiến cho Thần Điện kiêng dè cũng chỉ có cấm địa Sinh Mệnh và Lưỡng Giới Thiên!
Nhưng những người trước mắt này đều không phải là người đến từ hai nơi này!
Vậy thì có vấn đề rồi!
Rốt cuộc những người này đến từ đâu? Lại là thế lực nào?
Đúng lúc này, trong hố đen đó có một người đàn ông trung niên đi ra. Người đàn ông trung niên mặc trường bào màu vàng sậm, mái tóc dài xõa vai, ở ấn đường của gã có một dấu ấn màu đỏ sậm, khắp người gã tỏa ra từng luồng khí đen, những luồng khí này lượn quanh người gã như những con rắn.
Sau khi người đàn ông trung niên đi ra từ trong hố đen, ánh mắt của gã đã hướng về phía Tru Vị Thiên: “Diệp Huyên!”
Diệp Huyên!
Đến đây vì Diệp Huyên!
Bên cạnh Tru Vị Thiên, sắc mặt Tru Tà Nhi trầm xuống, bây giờ nàng ta biết tại sao tên Diệp Huyên kia lại quay lại rồi!
Cái tên này chắc là thấy tình hình không ổn đây mà!
Tru Vị Thiên nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Các hạ là?”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Tru Vị Thiên rồi nói: “Diệp Huyên!”
Diệp Huyên!
Tru Vị Thiên trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Các hạ là ai!”
Lúc này người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Tru Vị Thiên, gã cứ nhìn Tru Vị Thiên như thế: “Giao ra đây!”
Tru Vị Thiên chợt vung tay phải lên.
Ầm!
Một luồng sức mạnh cực lớn lao ra từ trong tay áo ông ta, nhưng luồng sức mạnh này còn chưa tới gần thì người đàn ông trung niên đã biến mất tăm không còn nhìn thấy hình bóng!
2693: Nhất Kiếm Vô Lượng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tru Vị Thiên chợt thay đổi.
Thực lực của đối phương ở trên ông ta, có thể nói là trên ông ta rất nhiều!
Người đàn ông trung niên nhìn xuống phía dưới: “Bảo hắn ra đây! Bằng không Thần Điện sẽ bị tiêu diệt!”
Thần Điện bị tiêu diệt!
Sắc mặt Tru Vị Thiên lập tức trở nên u ám!
Khiến cho Thần Điện bị hủy diệt?
Phải nói rằng, khẩu khí của đối phương thật là lớn!
Nhưng ông ta vẫn chưa ra tay, bởi vì Thần Điện không thể vì Diệp Huyên mà gây thù chuốc oán với một kẻ địch mạnh như vậy được!
Tru Vị Thiên xoay người nhìn xuống dưới, mà bấy giờ, Diệp Huyên đã trốn vào trong Thần Thư Điện rồi.
Tru Vị Thiên trầm ngâm một lúc, ông ta định mở miệng nói gì đó thì lúc này cửa lớn của Thần Thư Điện đột nhiên mở ra, Diệp Huyên đi ra!
Diệp Huyên nhìn về phía không trung, vừa cười vừa nói: “Tru tiền bối yên tâm, ta sẽ không ở lỳ đây nữa đâu!”
Nói xong, hắn nhìn người đàn ông trung niên đó: “Xưng hô thế nào đây?”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Tri Tịnh!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thế lực nào?”
Người đàn ông trung niên nói: “Không thể trả lời!”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, tháp Giới Ngục xuất hiện trong tay hắn: “Ngươi muốn tòa tháp này?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu.
Thấy thế, Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Không phải là muốn tòa tháp này?”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Tháp muốn, người cũng muốn!”
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức trầm xuống, đây không chỉ là đòi của mà còn là đòi cả mạng hắn!
Diệp Huyên đột nhiên ra tay.
Vù!
Một tiếng kiếm reo từ phía dưới phóng lên trời!
Trên không trung, người đàn ông trung niên mở lòng bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng ép xuống.
Ầm ầm!
Toàn bộ phía chân trời rung chuyển kịch liệt, dường như sắp nổ tung vậy. Mà chiêu kiếm đó của Diệp Huyên đang bị áp chế ở giữa không trung, không cách nào tiến thêm nửa tấc!
Nhưng đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng giậm chân phải xuống một cái, thanh kiếm này trực tiếp đâm xuyên qua luồng sức mạnh to lớn đó.
Nhất Kiếm Vô Lượng!
Bất chấp tất cả!
Trong chớp mắt, thanh kiếm này đi thẳng tới trước mặt Tri Tịnh, Tri Tịnh khẽ nhíu mày rồi đấm ra một quyền!
Ầm ầm!