Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2687-2689




2687: Là Giọng Của Tầng Tám!


Với khả năng của ông ta, nếu đã cảm nhận được dự cảm này, chắc chắn là có chuyện không hay sắp xảy tới.

Nhưng ông ta lại không biết rốt cuộc đó là chuyện gì… Ông ta chỉ có thể chắc chắn chuyện đó có liên quan với Diệp Huyên.

…Tru Tà Nhi dẫn Diệp Huyên đi tới một bờ sông.


Mà Diệp Huyên thì luôn lăm lăm nắm chắc thanh kiếm được hợp nhất từ kiếm Thiên Tru và kiếm của Tiểu Thất trong tay.

Lúc này, Tru Tà Nhi đột nhiên nói: “Tính tình ngươi quá nóng nảy”.

Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, nhìn Tru Tà Nhi mà cười nói: “Thật ra, hẳn là Hoang Thần kia đã được ông nội ngươi ngầm đồng ý nên mới nói thế”.

Tru Tà Nhi trầm mặc.

Diệp Huyên lại nói: “Nếu như ta thỏa hiệp, vậy thì Thần Điện sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, coi ta như cá nằm trên thớt, đúng chứ?”Tru Tà Nhi thoáng nhìn Diệp Huyên, ánh mắt có phần phức tạp: “Ngươi đúng là nhìn thấu mọi thứ thật đấy”.

Diệp Huyên cười nói: “Tru cô nương, muốn biết điều gì thì cứ hỏi thẳng luôn đi.

Ta không muốn hợp tác với Thần Điện, nhưng ta lại bằng lòng hợp tác với cô nương.

Đợi sau khi ngươi hỏi xong, vậy thì ta muốn tới điện Thần Thư kia của các ngươi”.

Tru Tà Nhi: “…”Thấy Tru Tà Nhi không nói lời nào, Diệp Huyên lại bảo: “Hỏi đi! Ta mà biết gì chắc chắn sẽ nói bằng hết”.

Tru Tà Nhi trầm mặc một thoáng, sau đó nói: “Ngươi nói thật với ta đi, có phải tòa tháp này đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi không?”Diệp Huyên đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ trong đầu: “Có lẽ ngươi gặp phải rắc rối rồi”.

Diệp Huyên nghe thấy vậy liền ngây ngẩn cả người.

Rắc rối ư?…Là giọng của tầng tám!Diệp Huyên thầm nói trong đầu: “Ý tiền bối là…?”Tầng tám không trả lời.

Diệp Huyên sầm mặt, lại hỏi tiếp: “Tiền bối, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”Tầng tám vẫn không hồi đáp.


Diệp Huyên đột nhiên nảy sinh một dự cảm xấu.

Tru Tà Nhi đột nhiên hỏi: “Sao vậy?”Diệp Huyên lắc đầu: “Không có gì, Tru cô nương, muốn biết điều gì thì cứ hỏi đi!”Tru Tà Nhi khẽ liếc Diệp Huyên, sau đó bắt đầu hỏi.

Những điều Tru Tà Nhi hỏi đều là chuyện về vũ trụ Ngũ Duy, quả thật Diệp Huyên không hề giấu giếm điều gì, bởi vì chuyện liên quan đến Ngũ Duy mà hắn biết cũng không nhiều, tất nhiên, vẫn nhiều hơn người khác một chút!Ước chừng hai canh giờ sau, Tru Tà Nhi quay người rời đi.

Còn Diệp Huyên thì lập tức quay về điện Thần Thư.

.

2688: “Bảo Vệ Vũ Trụ Tứ Duy Ấy Ạ?”


Lần này, hắn không tiếp tục nghiên cứu cuốn sách kia nữa, mà bắt đầu điên cuồng xem hết một lượt tất cả sách cổ bên trong.

Hắn muốn ghi nhớ tất cả những thứ này.

Bởi vì chúng quả thật rất hữu dụng với hắn.



Số sách cổ trong điện Thần Thư không chỉ về phương diện võ học, mà còn có cả văn hóa, ví dụ như nguồn gốc của đại thế giới Huyền Hoàng, một số bí văn bí cảnh của vũ trụ Tứ Duy, cùng những nhân vật trong truyền thuyết…

Tóm lại, sách vở nơi đây vô cùng phong phú toàn diện, cần gì có đó! Hơn nữa còn là những thứ vô cùng có giá trị.

Càng nhìn Diệp Huyên lại càng cảm thấy kinh ngạc tột độ.

Lúc này hắn mới phát hiện, thần điện này quả thật quá mức đáng sợ, bởi vì người ta có thể bảo toàn vô cùng hoàn hảo lịch sử và văn hóa của cả Thần Điện từ trước tới nay.

Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Huyên bắt đầu điên cuồng ghi chép lại những quyển sách cổ bên trong thần điện.

Tuy không thể mang đi, nhưng hắn có thể ghi nhớ mà.

Những vật này sẽ vô cùng có ích đối với hắn về sau.



Ở một nơi khác, trong một gian đại điện.

Tru Tà Nhi đang nói chuyện với Tru Vị Thiên, ước chừng hai canh giờ sau, Tru Vị Thiên nói khẽ: “Cậu có giấu giếm gì không?”

Tru Tà Nhi trầm giọng cất tiếng: “Không rõ, nhưng chẳng phải chúng ta cũng đã biết được điều mình muốn biết rồi sao?”


Tru Vị Thiên đi tới trước đại điện, ông ta ngẩng đầu nhìn chân trời phía xa, trong mắt thoáng lộ vẻ mờ mịt: “Võ đạo của Ngũ Duy cao hơn hẳn Tứ Duy… Tuy đã biết chuyện này từ lâu, thế nhưng giờ biết được thông qua lời nói từ miệng của cậu nhóc đó, quả thật vẫn có phần khó mà chấp nhận nổi”.

Văn minh võ đạo của Ngũ Duy vượt xa Tứ Duy, điều này có ý nghĩa gì?

Tức là, một khi bức tường thông đạo tiến tới Ngũ Duy bị cưỡng ép mở ra, vậy thì Tứ Duy rất có thể sẽ bị người ở nơi đó nô dịch và áp bức.

Thế giới này vô cùng tàn khốc!

Đi tìm lối đến Ngũ Duy, cũng tức là đi tìm kiếm người mạnh hơn mình… chuyện này thật sự sẽ có kết quả tốt được ư?

Tất nhiên, đối với những người đứng đầu Tứ Duy kia chắc chắn sẽ có chỗ tốt nào đó, bởi nếu như tới Ngũ Duy thì họ cũng sẽ không quá yếu, ngược lại, họ còn có thể mượn nhờ văn minh võ đạo tân tiến hơn của Ngũ Duy để giúp bản thân đột phá.

Nhưng người của Tứ Duy sẽ phải làm thế nào?

Tru Vị Thiên nói khẽ: “Lúc này đây, ta đột nhiên có một ý nghĩ, hiện giờ có người nào đó đang cố ý dùng cách thức đặc biệt để phong ấn con đường nối liền giữa Tứ Duy và Ngũ Duy, hơn thế, đối phương làm vậy thật ra là vì bảo vệ vũ trụ Tứ Duy…”

“Bảo vệ vũ trụ Tứ Duy ấy ạ?”

Tru Tà Nhi nhìn Tru Vị Thiên: “Nghĩa là sao ạ?”

Tru Vị Thiên lắc đầu: “Chỉ là một ý nghĩ thoáng qua thôi!”

Tru Tà Nhi trầm giọng: “Nhưng nếu làm thế thì cũng đâu khác gì đóng luôn cả đường thoát của thế giới chúng ta đang sống”.

Tru Vị Thiên cười đáp: “Dù sao vẫn hơn là cả Tứ Duy bị diệt, đúng không?”

Tru Tà Nhi trầm mặc.


2689: Không Bao Giờ!


Nếu như vũ trụ Tứ Duy và Ngũ Duy được nối liền, vậy kết quả sẽ là gì?

Ngũ Duy sẽ đón nhận Tứ Duy, rồi sau đó giúp đỡ Tứ Duy ư?

Không bao giờ!



Khi người yếu và kẻ mạnh chạm mặt, sẽ chỉ có nô dịch, chiếm đoạt mà thôi!

Một khi thông đạo giữa vũ trụ Tứ Duy và Ngũ Duy được mở ra, vận mệnh của vũ trụ Tứ Duy có thể sẽ rất bi thảm.

Cũng giống với Thần Điện trước kia đã nô dịch đại thế giới Huyền Hoàng.

Rồi đại thế giới Huyền Hoàng cướp bóc của những tiểu thế giới khác.

Thế giới này là thế đó, luôn là kiểu cá lớn nuốt cá bé!

Tru Vị Thiên đột nhiên nói: “Bảo cậu nhóc kia một tháng sau, à không, nửa tháng sau hãy rời khỏi đây ngay. Người này…”

Nói tới đây, trong mắt ông ta thoáng vẻ lo âu: “Người này sở hữu thứ đồ đó, có lẽ nhân quả mà cậu ta phải nhận còn khủng khiếp hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng ra… Ta rất tò mò, rốt cuộc người sau lưng cậu ta đã đạt đến trình độ thế nào mà có thể bảo đảm cho cậu ta sống sót tới hiện giờ!”

Tru Tà Nhi trầm giọng: “Có cần tiếp tục điều tra về cô gái áo trắng kia không ạ?”

Tru Vị Thiên lắc đầu: “Không cần, chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Tốt nhất chúng ta đừng để bản thân bị dính dáng gì đến Diệp Huyên kia. Cứ mặc kệ kẻ khác bị cuốn vào vòng xoáy ấy đi!”

Nói tới đây, ông ta thoáng ngừng lại, lát sau mới tiếp tục: “Bảo cậu ta mười ngày sau rời khỏi đây đi!”


Dứt lời, ông ta liền biến mất trong đại điện.

Tru Tà Nhi đứng trong điện trầm mặc.

Nàng ta có thể cảm nhận được sự kiêng kị của ông nội mình, không đúng, phải nói là bắt đầu có chút sợ hãi.

Nhân quả!

Thứ mà những cường giả tu luyện tới cấp bậc giống như Tru Vị Thiên sợ nhất chính là “nhân quả”, nó vô cùng vô cùng đáng sợ, hơn nữa trên thế gian có rất ít người có thể chặt đứt nhân quả.

Nhất là loại nhân quả có liên quan tới Diệp Huyên còn đến từ Ngũ Duy, hơn nữa, cũng chẳng đơn giản là chỉ đến từ Ngũ Duy thôi…

Tru Vị Thiên cảm nhận được sự đáng sợ của loại nhân quả ấy, bởi vậy, ông ta mới thấy kiêng kỵ.

Đó không phải thứ mà Thần Điện có thể đối phó được.

Tru Tà Nhi thấp giọng thở dài, sau đó quay người rời khỏi điện.



Khoảng thời gian kế tiếp, Diệp Huyên bắt đầu nghiên cứu số thư tịch có trong điện Thần Thư. Với trí nhớ của hắn, muốn nhớ hết đống sách vở đó quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.

Rốt cuộc Diệp Huyên cũng đọc tới phần cuối cùng, hắn đi thẳng tới khu hẻo lánh nhất nằm bên phải. Hắn luôn nhớ kỹ những gì Tru Tà Nhi từng nói, nàng ta bảo hắn đi tới dãy cuối cùng kia chắc chắn có dụng ý nào đó!

Diệp Huyên nhìn lướt phía giá sách kia, chỉ một lát sau đôi mắt hắn đã sáng lên, bởi vì hắn nhìn thấy một cuốn sách cổ có tên Kiếm vực.

Kiếm vực?