Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2520-2522




2520: Phải Hấp Thu Kiếm!


Tiểu Linh Nhi tiếp lời: “Đi, xuống đây ngâm chung! ”Vào lúc ấy, Liên Thiển xuất hiện bên cạnh, Diệp Huyên, nhìn suối nguồn sinh mệnh kia: “Suối này có tác dụng rất lớn, đặc biệt là với thân thể ngươi, xuống ngâm đi”.

Diệp Huyên gật đầu rồi trầm mình xuống nước.

Phải nói rằng ngâm suối quả thật rất thoải mái.

Thấy hắn không nổi giận, Tiểu Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm trước khi lặng lẽ chuồn mất.


Diệp Huyên nhìn những thanh kiếm trước mặt, có của cô gái váy trắng, Thiên Tru, của Tiểu Thất, và cả thanh kiếm đen kia.

Ngày ấy, sau khi Thanh Nhi rời đi, thanh kiếm sắt trông rất đỗi tầm thường kia lại phân thành bốn thanh kiếm riêng biệt.

Hiện giờ chúng cũng đang ngâm mình trong ao nước, có thể thấy suối nguồn sinh mệnh cũng rất tốt với chúng.

Thời gian từng chút qua đi, đến hôm sau, cả người Diệp Huyên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thân thể hắn không chỉ đã đột phá cực hạn Đăng Phong Cảnh, đạt đến Vị Tri Cảnh mà còn có thêm một năng lực khác.

Đó chính là chữa lành.

Thể xác hắn giờ đây sở hữu khả năng tự lành kinh khủng vô cùng, chỉ cần đối phương không giết hắn trong một chiêu thì có thể chữa trị vết thương với tốc độ khủng khiếp.

Chính là đánh mãi không chết!Nó đã trở nên kh ủng bố hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Liên Thiển quan sát hắn ở một bên, khẽ gật đầu: “Thân xác của ngươi bây giờ có thể chống lại cường giả Vị Tri Cảnh, hơn nữa khi thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng và lục đạo chân ngôn cũng sẽ không bị phản phệ, cho dù có thì ảnh hưởng cũng rất nhỏ.

Lấy khả năng tự chữa của ngươi, chút ảnh hưởng ấy tương đương không có gì”.

Diệp Huyên mỉm cười, không ngờ lần này lại có thu hoạch lớn như vậy.

Thể xác đã đạt đến Vị Tri Cảnh, bây giờ chỉ còn thiếu cảnh giới nữa thôi.

Một khi cả hai bắt kịp nhau thì với trang bị và thực lực hiện nay, giết cường giả Vị Tri Cảnh sẽ không còn là việc khó với hắn.

Nhưng nếu gặp phải người như Giản Tự Tại và Kiều Thiên Nhi thì vẫn hơi căng! Phải hấp thu kiếm!Hắn quyết định sau khi trở về sẽ lập tức đi tìm những thanh kiếm tốt, mang về hấp thu hòng nhanh chóng đạt đến Vị Tri Cảnh.


Bỗng nhiên, Liên Thiển lên tiếng: “Có người tìm ngươi!"Diệp Huyên gật đầu rồi rời khỏi tháp, nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu tím đứng cách đó không xa.

Gương mặt nàng ta bị che phủ bởi một màn sương mỏng, khiến hắn không thấy được dung mạo.

Sau một hồi quan sát, cô gái gật đầu: “Miễn cưỡng không tồi.

Đi thôi, ta đưa ngươi đến một nơi này”.

"Nơi nào?"Cô gái cười cười: “Một nơi có rất nhiều vị mỹ nhân, ngươi hẳn sẽ thích!"Nào ngờ Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Tiền bối, ta là người đàng hoàng”.

.

2521: Nước Suối Sinh Mệnh!


“Người đứng đắn?”

Cô gái áo tím khẽ nhếch môi: “Ta chỉ nói ở đó có rất nhiều người đẹp chứ chưa yêu cầu ngươi đi làm gì cả, ngươi nghĩ gì thế?”

Diệp Huyên: “...”

Cô gái áo tím lắc đầu: “Đi thôi!”



Nói xong, nàng quay lưng bước đi.

Diệp Huyên lên tiếng: “Tiền bối, ta muốn nói lời tạm biệt với bằng hữu của ta!”

Giọng cô gái áo tím vọng lại từ phía xa: “Càng nhanh càng tốt!”

Diệp Huyên gật đầu.

Diệp Huyên đến tìm gương mặt gỗ kia: “Tiền bối, đa tạ”.


Nếu gương mặt gỗ khăng khăng đòi hắn trả suối nguồn sinh mệnh, hắn vẫn sẽ trả.

Làm người có thể vô sỉ, có thể không cần thể diện nhưng nhất định phải có giới hạn.

Gương mặt gỗ khẽ gật đầu: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi”.

Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng không phải chuyện nhỏ, tóm lại Diệp Huyên ta sẽ nhớ kỹ ân tình này”.

Gương mặt gỗ nhìn Diệp Huyên, khẽ gật đầu: “Tiểu hữu bảo trọng!”

Diệp Huyên ôm quyền: “Sau này gặp lại!”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Huyên, gương mặt gỗ im lặng một lát rồi lắc đầu, quay lưng bỏ đi.

Như cô gái áo tím đã nói, cứ coi như kết thiện duyên, còn tương lai ra sao thì chỉ có trời mới biết!

...


Sau khi tạm biệt cây thần sinh mệnh, Diệp Huyên đến tìm A Tội và Quan Quân.

Thấy Diệp Huyên bình an vô sự, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Huyên gập đầu ngón tay, hai bình ngọc rơi xuống trước mặt Quan Quân và A Tội. Cả hai nhìn lướt qua, mặt khẽ biến sắc, trong hai bình ngọc này chứa đầy nước suối sinh mệnh!

Diệp Huyên nói: “Hai vị tiền bối, thứ này hẳn sẽ có rất nhiều tác dụng với hai người”.

Quan Quân trầm giọng bảo: “Tiểu hữu, món quà của ngươi quá lớn!”

Nước suối sinh mệnh!

Đó chính là thánh dược chữa thương!

Trong lúc chiến đấu, nếu kẻ bị thương uống nước suối sinh mệnh này vào thì sẽ lập tức khôi phục lại trạng thái hoàn hảo ngay lập tức!

Thực sự không thể ước lượng được giá trị của một bình nước suối sinh mệnh đầy ắp này!

Diệp Huyên cười nói: “Có gì mà lớn hay không chứ, nếu không nhờ tiền bối đưa ta đến đây, ta cũng không thể có cơ duyên lần này! Tóm lại, hai vị tiền bối đừng từ chối!”


2522: Không Quan Trọng!


Quan Quân suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Vậy thì đa tạ cậu!”

Nói xong, y cất hai bình nước suối sinh mệnh đi.

Diệp Huyên nhìn sang A Tội, ông ta chần chừ một lát, sau đó cũng nhận lấy, thứ này rất quan trọng đối với ông ta!

Ông ta vốn bị tàn tật, có nước suối sinh mệnh này, ông ta sẽ có cơ hội lớn để khôi phục.



Với ông ta, thần vật như nước suối sinh mệnh là thứ mà ông ta không dám nghĩ tới.

Phải biết rằng thực lực của cây sinh mệnh không phải người như ông ta có thể chống lại!

Đây là thiện quả sao?

A Tội nhìn Diệp Huyên, ông ta cũng không từ chối, lập tức cất bình ngọc đó đi.

Ông ta không nói cảm ơn, bởi vì không lời nào có thể cảm ơn hết được ơn này!

Diệp Huyên cười: “Hai vị tiền bối, ta phải đến một nơi cùng một vị tiền bối, nên chúng ta sẽ tạm biệt nhau tại đây!”


Quan Quân khẽ gật đầu: “Tiểu hữu đang giữ chí bảo trong tay, bất kể là ai, tốt nhất phải luôn cẩn thận!”

Diệp Huyên gật đầu: “Cảm ơn đã nhắc nhở! Hai vị tiền bối, cáo từ!”

Nói xong, hắn quay lưng rời đi.

Ở tại chỗ, Quan Quân đột nhiên hỏi: “Hắn có thù với Thần Điện?”

A Tội gật đầu.

Quan Quân nói tiếp: “Dù sao cũng không có chỗ để đi, hay là chúng ta tới đại thế giới Huyền Hoàng đi dạo xem, ông thấy sao?”

A Tội nghĩ ngợi: “Được thôi!”

Trong nháy mắt, hai người biến mất ngay tại chỗ.

...

Diệp Huyên đến tìm cô gái áo tím, hắn vẫn không nhìn thấy diện mạo cũng như không cảm nhận được thực lực của nàng.


Trên đường, cô gái áo tím ngự không phi hành.

Diệp Huyên đi theo bên cạnh nàng: “Tiền bối, chúng ta sẽ đi đâu?”

Cô gái áo tím đáp: “Đi rồi biết!”

Diệp Huyên hỏi: “Không thể nói sao?”

Cô gái áo tím cười nói: “Ta hỏi ngươi một câu”.

Diệp Huyên gật đầu: “Tiền bối cứ hỏi”.

Cô gái áo tím hỏi: “Ngươi có hận phụ thân mình không?”

Diệp Huyên sửng sốt, hắn không ngờ cô gái áo tím sẽ hỏi vậy.

Cô gái áo tím nói tiếp: “Thế nào?”

Diệp Huyên suy nghĩ rồi trả lời: “Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nói đơn giản hơn là không quan trọng!”

Không quan trọng!