2515: Quen Lắm Sao
Thấy y nheo mắt, chậm rãi siết tay lại, nó lạnh lùng phán: “Loài người, cho dù là ngươi ở thời kỳ đỉnh cao nhất cũng không thể làm gì, nói chi đến ngươi giờ phút này.
Nếu không muốn thương thế trở nặng thêm thì tốt nhất nên rời đi ngay”.
Quan Quân siết tay lại trong im lặng, hạ giọng nói: “Các hạ, thương thế của ta chỉ có thể được chữa bằng suối nguồn sinh mệnh.
Nếu ta từ bỏ, thứ chờ đón ta sẽ là cái chết!"Ý bảo y sẽ liều mạng một phen.
Đôi mắt của gương mặt gỗ nhìn xoáy vào y: “Ngươi có thể thử xem”.
Quan Quân khẽ gật: “Đắc tội!"Vừa dứt lời, y đã biến mất khỏi nơi đang đứng.
Một khắc sau đó, một luồng sức mạnh hùng hậu ầm ầm lao về phía cây thần sinh mệnh.
Uỳnh!Không gian nơi xa chấn động kịch liệt.
Những cành gỗ chi chít trên cây thần bất thình lình nhào về phía Quan Quân, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm khắp người y trong vô số những tiếng nổ vang rền.
Sắc mặt Diệp Huyên và A Tội trở nên nghiêm trọng vô cùng, bởi vì sức mạnh của cây thần này vượt ngoài sức tưởng tượng của họ quá nhiều.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ đinh tai vang lên từ nơi xa, một bóng người nhanh chóng thối lui.
Đó chính là Quan Quân.
Khi y dừng lại, khóe miệng đã được tô điểm bằng một vệt máu đỏ tươi.
Y đã bị đánh bại.
Đôi mắt y nhìn cây thần sinh mệnh tràn ngập vẻ kiêng kỵ, đã hiểu vì sao không có ai nhắm vào nó, bởi vì nó quá mạnh.
Cái cây kia nhìn y, nói: “Không tiễn”.
Bỗng nhiên, tầm nhìn của nó chuyển sang Diệp Huyên, một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt: “Con người, vì sao ngươi lại có khí tức quen thuộc với ta?"Quan Quân và A Tội đồng thời nhìn sang khiến Diệp Huyên ngây ngẩn.
Khí tức quen thuộc ư? Hắn đâu có quen biết gì nó!Cây thần bỗng vươn đến gần Diệp Huyên khiến hắn giật nảy, cũng may dường như nó không có ác ý.
Nó nhìn chằm chằm hắn một phen, hỏi: “Trên người ngươi có khí tức của nàng!"Diệp Huyên buột miệng sau một hồi ngần ngừ: “Ai cơ?"Mặt người trên cây hỏi lại: “Ngươi có biết tiểu tử lông trắng không?"Diệp Huyên ngớ ra, sau đó vội vàng hỏi: “Có phải còn rất thích ăn kẹo hồ lô không?"Cây thần gật đầu: “Đúng rồi!"Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta biết!""Quen lắm sao?""Tất nhiên, ta còn mời nó ăn kẹo hồ lô nữa”.
Cây thần rơi vào im lặng một hồi rồi lại hỏi: “Bên người nó còn có ai nữa?"Biết nó không tin mình, Diệp Huyên đáp: “Có một vị kiếm tu áo xanh, à, còn một cô bé có chiếc sừng trên đầu nữa, đúng không?".
Thấy cây thần im lặng nhìn mình, hắn gọi Tiểu Linh Nhi mang thanh kiếm trên đỉnh tháp của người đàn ông áo xanh ra. Vừa nhìn thấy nó, gương mặt trên cây biến sắc: “Ngươi... ngươi vậy mà lại có kiếm của hắn!"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng, chúng ta quen nhau mà”.
Cây thần lại lặng thinh, hắn đánh bạo hỏi sau một phen do dự: “Tiền bối à, bạn của ta bị thương, nếu không phải quá khó khăn thì các hạ có thể cho xin một ít suối nguồn sinh mệnh, để y chữa thương được không?"
Quan Quân nghe vậy thì ngẩn ngơ, nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Sau một hồi im lặng, cây thần lên tiếng: “Chỉ là chút nước suối mà thôi, không khó”.
Quan Quân: “...”
Sau đó, hai giọt nước xanh biếc lơ lửng bay về phía y.
Đó chính là suối nguồn sinh mệnh.
Diệp Huyên cũng không khỏi lộ vẻ kích động, bởi vì năng lượng ẩn chứa trong hai giọt nước ấy quá thuần khiết, nếu hấp thu chắc chắn sẽ rất có lợi.
Quan Quân ôm quyền với cây thần sinh mệnh: “Đa tạ”.
Y thu hai giọt nước suối về, quay qua nói với Diệp Huyên: “Diệp tiểu hữu, đại ân này không thể cảm ơn bằng lời, Quan Quân ta sẽ ghi nhớ ân tình này”.
Hắn chỉ cười: “Chuyện nhỏ mà thôi”.
Quan Quân gật đầu: “Chúng ta đi chứ?"
"Chậm đã!"
Cây thần đột ngột lên tiếng, thấy cả ba quay lại thì nói với Diệp Huyên: “Ta muốn mời ngươi đến Thụ Điện một chuyến”.
"Một mình ta ư?"
Cây thần gật đầu trước câu hỏi của hắn, sau đó trầm giọng nói khi thấy Quan Quân nhíu mày: “Ta không có ác ý với hắn, sẽ không làm tổn thương hắn”.
Quan Quân nghĩ ngợi rồi dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Huyên: “Tiểu hữu, có lẽ đây chính là cơ duyên của cậu, cứ đi theo nó đi. Nếu gặp phải nguy hiểm thì hãy báo cho ta”.
Diệp Huyên gật đầu rồi cùng đi về phương xa với gương mặt trên cây thần.
A Tội bỗng hỏi: “Liệu có nguy hiểm không?"
"Nó cũng không đến mức sẽ dùng quỷ kế...”
Quan Quân lắc đầu, khẽ nói khi nhìn theo bóng lưng Diệp Huyên: “Vị tiểu hữu này không đơn giản chút nào”.
A Tội gật đầu tán thành.
...
Không lâu sau đó, Diệp Huyên và gương mặt trên cây đã đi đến trung tâm của cây cổ thụ, nơi một căn phòng gỗ đang tọa lạc.
Bỗng, một giọng nói vang lên từ trong phòng: “Không ngờ lại gặp được con của người xưa ở đây”.
Con của người xưa?
Diệp Huyên nghe mà kinh ngạc.
Giọng nói ấy lại vang lên: “Vào đi”.
Hắn bước vào căn phòng gỗ, bên trong là một cô gái đang ngồi sau một tấm rèm, làm hắn không thấy rõ diện mạo của nàng.
2517: Thì Ra Là Hiểu Lầm.
Để tỏ lễ độ, hắn cũng không dùng thần thức để thăm dò.
Diệp Huyên lên tiếng: “Tiền bối nói vậy là có ý gì?"
Cô gái cười: “Ngươi không biết ư?"
"Ta nên biết gì?"
Cái nhíu mày của hắn khiến nàng im lặng trong chốc lát: “Không gì cả. Nếu ngươi không biết thì ta cũng sẽ không nói, ngày sau ngươi sẽ hiểu”.
Diệp Huyên: “...”
Cô gái mỉm cười: “Nếu đã là con của người xưa thì không thể để ngươi ra về tay không được. A Thụ, đưa hắn đến tâm suối”.
Vẻ ngạc nhiên xâm chiếm gương mặt trên cây, nhưng nó không hề nghĩ ngợi mà lập tức gật đầu: “Vâng!"
Đoạn nó quay sang Diệp Huyên: “Mời các hạ theo ta”.
Diệp Huyên nhìn cô gái một cái trước khi cất bước theo nó, để lại nàng ta bỗng bật cười: “Thú vị đấy...”
...
Sau khi đi theo gương mặt trên cây đến trước một đầm nước nhỏ, Diệp Huyên ngây ra như phỗng khi nhận ra thứ bên trong là gì.
Suối nguồn sinh mệnh!
Đầy ắp cả một đầm nước!
Bảo hắn không ao ước là giả dối!
Gương mặt bỗng lên tiếng: “Đi xuống đi”.
"Xuống ư?"
Hắn ngờ nghệch lặp lại, đoạn phấn khởi reo lên: “Cho ta uống hết hả?"
Khóe mắt cây thần giật một cái: “Để ngươi xuống đó trui rèn thể xác, không phải để uống!"
Thì ra là hiểu lầm.
Diệp Huyên cười trừ: “Nước này cũng có thể tẩy rửa thân xác sao?"
Gương mặt trên cây gật đầu: “Xuống đi”.
Diệp Huyên không hỏi gì nữa, trực tiếp nhảy ùm xuống.
Cảm giác đầu tiên là ấm áp tứ chi, thoải mái cả người.
Gương mặt trên cây đứng một bên quan sát hắn.
Bỗng nhiên, Tiểu Linh Nhi xuất hiện giữa không trung, vừa nhìn thấy đầm nước đã chớp mắt lia lịa.
Diệp Huyên vội lên tiếng: “Đừng làm rộn...”
Người ta đã cho hắn vào ngâm rồi, nếu còn làm chuyện gì nữa thì lại chẳng thất đức quá.
Cô bé tí hon vẫn đang chớp mắt không ngừng.
Nếu dùng suối nguồn sinh mệnh này tưới linh thụ và luyện đan...
Thấy đôi mắt Tiểu Linh Nhi toát ra những ngôi sao nhỏ, Diệp Huyên biết ngay cô bé sẽ không chịu bỏ qua cho đầm nước này rồi.
Hắn đang định mở miệng thì Tiểu Linh Nhi đã quay phắt sang nhìn gương mặt trên cây: “Ngươi cho ta một chút nước suối được không? Không cần nhiều đâu, phân nửa là được rồi!"