Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2510-2512




2510: “địa Tiên Có Thể Vào Ngũ Duy Sao


Trong ấn tượng của hắn, bọn họ chỉ cần vung ra một kiếm khi đối mặt kẻ địch, không cần đến kiếm thứ hai.Chính vì vậy, sức mạnh thật sự của họ vẫn luôn là một dấu chấm hỏi, hoàn toàn không biết giới hạn ở đâu.Diệp Huyên thu lại luồng suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Tiền bối A Tội à, tên Thần trước kia là cảnh giới gì?"A Tội trầm ngâm một lát mới nói: “Người này chưa từng ra tay, ta không rõ..”.Chưa từng ra tay ư?Săc mặt cả hai trở nên hơi quái dị.Thân là một vị Thần, vậy mà cơ hội ra tay cũng không có.Nói đúng hơn là vừa ra tay đã bị tiêu diệt ngay tức khắc, vậy thì làm sao mà biết được thực lực của đối phương?A Tội lắc đầu.


Từ ngày nhìn thấy hai người con gái đó, ông ta bỗng phát giác mình như đang quanh quẩn ở thôn Tân Thủ trong truyền thuyết, tức chỉ đang chập chững ở những bước đầu của võ đạo.Chẳng lẽ là ảo giác?Bỗng giọng Diệp Huyên vang lên: “Tiền bối, hiện nay Thần Điện là thế lực mạnh nhất ở vũ trụ Tứ Duy đúng không?""Sao có thể!"A Tội quay phắt sang nhìn hắn: “Thần Điện đúng là rất mạnh nhưng họ cũng không phải người mạnh nhất ở vũ trụ Tứ Duy này”.Diệp Huyên vội hỏi: “Vậy còn có thế lực khác sao?"Đối phương gật đầu: “Theo ta biết thì còn có hai nơi nữa không phân cao thấp với Thần Điện.

Một là Vùng Cấm Sinh Mệnh nằm ở tinh vực Sinh Mệnh, rất rất xa nơi này; nghe nói vị Sinh Mệnh Chi Chủ của nơi này đã hai lần xông qua vũ trụ Ngũ Duy, thực lực...!e rằng đã kh ủng bố đến cực hạn”."Có lợi hại bằng cô gái váy trắng không?"Câu hỏi của Diệp Huyên khiến A Tội do dự một phen: “Có lẽ không”.Hắn gật gù: “Nơi thứ hai thì sao?"Ông ta khẽ nói: “Lưỡng Giới Thiên”.Diệp Huyên cau mày: “Đó là nơi nào?""Là nơi tụ họp của gần như toàn bộ cường giả đứng đầu vũ trụ Tứ Duy, đến đây để hướng về vũ trụ Ngũ Duy.

Đó là một nơi tràn ngập u buồn...!Rất nhiều cường giả đã tiến vào Ngũ Duy, vài người sống sót, nhưng phần lớn là bỏ mạng”.A Tội tiếp lời sau một thoáng dừng lại: “Người ta sắp đưa ngươi đến gặp là người đã từng tiến vào Ngũ Duy, nhưng vì thất bại mà thể xác bị hao tổn...”Diệp Huyên thấp giọng hỏi: “Địa Tiên có thể vào Ngũ Duy sao?"A Tội bật cười: “Đột phá bản thân, theo đuổi cực hạn.


Nếu con người không tự ép mình thì vĩnh viễn sẽ không biết mình tài giỏi đến mức nào”..

2511: “Xem Như Là Nửa Sư Đồ”.


Nếu không có sự trợ giúp của cô gái váy trắng và Thanh Nhi, e rằng hắn đã chết cả trăm lần rồi.

Nhưng A Tội lắc đầu: “Hiện nay, ngươi không thể chống lại sức mạnh của Thần Điện. Nhưng trong tương lai, Thần Điện sẽ không thể đụng một ngón tay đến ngươi”.

"Để xem bọn họ có để ta sống đến ngày ấy không”.



"Cũng phải, nếu ta là Thần Điện, tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi tiếp tục trưởng thành...”, A Tội gật đầu: “Đường tương lai gập ghềnh, tiểu hữu còn phải cố gắng nhiều”.

Diệp Huyên toét miệng cười: “Đó là tất nhiên”.

Nói rồi, hắn dõi mắt nhìn vào lòng vũ trụ: “Vị tiền bối Địa Tiên này dễ tính không?"

A Tội nhìn sang: “Trước kia có lẽ hơi khó ở, nhưng bây giờ hắn hẳn là không dám... Hắn sẽ không có ác ý với ngươi”.

Những lời của cô gái váy trắng vẫn còn khắc ghi trong đầu ông ta...

Diệp Huyên do dự: “Ông cũng biết ta mang theo báu vật Ngũ Duy trên người, đối phương...”

Không phải hắn sợ bóng sợ gió, mà là lỡ như cứu trúng một kẻ thù thì lại chẳng mất toi công sức.

"Không đâu”, A Tội cười rồi nhìn về phương xa: “Đến rồi”.

Diệp Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông được quấn trong vải liệm cách đó không xa.

Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được một tia kiếm khí hùng mạnh ẩn chứa trong người đối phương.


Người đó nhìn Diệp Huyên, nói: “Tiểu hữu, làm phiền rồi”.

Hắn đi đến trước mặt y, hỏi: “Ta phải làm sao để giúp tiền bối?"

"Chỉ cần xua đi kiếm khí trong cơ thể ta là được”.

Diệp Huyên gật đầu rồi xòe tay ra. Chỉ trong phút chốc, kiếm khí trong người đối phương bay vào tay hắn.

Người đàn ông bọc vải liệm khôi phục tự do, một luồng khí tức hùng hậu ồ ạt tuôn trào từ cơ thể, biến mất trước khi đến gần Diệp Huyên.

Y quan sát hắn một hồi rồi cười hỏi: “Tiểu hữu và cô gái váy trắng kia là sư đồ?"

Diệp Huyên nghĩ ngợi một hồi: “Xem như là nửa sư đồ”.

Hắn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hắn và nàng ấy không hoàn toàn chỉ là giữa sư phụ và đồ đệ, mà càng giống như người thân với nhau.

Đối phương gật gù: “Cho dù là gì đi nữa thì cũng đa tạ tiểu hữu đã đến tương trợ”.

Diệp Huyên chỉ cười: “Chuỵện nhỏ mà thôi. Nếu đã không còn gì khác thì vãn bối xin cáo từ”.

Thực lực giữa hắn và đối phương quá chênh lệch, vì vậy không muốn mượn quan hệ bò lên, chỉ kết thiện duyên là được.

Nào ngờ khi thấy hắn dợm bước đi, người đàn ông bọc vải liệm lên tiếng: “Tiểu hữu chậm đã”.

Diệp Huyên dừng lại, xoay người: “Tiền bối?"

Chỉ thấy đối phương mỉm cười: “Tên ta là Quan Quân, người khác đều gọi là Quan Tiên”.


2512: "Không Có Mặt Trong Thành?"


Diệp Huyên gật đầu: “Quan Tiên tiền bối có việc gì sao?"

"Ta sẽ không khiến tiểu hữu đi một chuyến tay không như vậy. Thế này đi, ta sắp tiến vào một bí cảnh, nếu tiểu hữu rảnh rỗi thì có thể đi cùng ta, khi ấy có thể sẽ gặp được cơ duyên”.

"Bí cảnh ư?"



Diệp Huyên hỏi lại: “Bí cảnh gì?"

Quan Quân cười: “Một bí cảnh đặc biệt. Ta cũng chỉ đến thử vận khí xem có đạt được cơ duyên nào hay không thôi”.

Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Đây là chuyện tốt, vãn bối nguyện ý đồng hành cùng tiền bối”.

Hắn hiện nay đã đến Phong Đế Cảnh, mà kia chính là cơ duyên!

Quan Quân bật cười sang sảng: “Được, vậy chúng ta đi!"

Nói xong, ba người biến mất giữa biển sao.

...

Đại thế giới Huyền Hoàng

Thượng Quan Tiên Nhi và Tiểu Cửu đang cùng nhau xử lý công vụ trong đại điện.


Kể từ khi các thế lực lớn kết minh với nhau, khối lượng công việc tăng lên gấp mấy lần so với trước đó. Mà Diệp Huyên và Tiểu Thất đều là dạng không quan tâm, chưa bao giờ đụng đến việc nội bộ của Bắc Minh, tất cả đều rơi vào tay hai cô gái này.

Vì vậy, tuy thực lực của họ không cao nhưng lại sở hữu thân phận hết sức đặc thù ở đại thế giới Huyền Hoàng, không một ai dám khinh thường. Cho dù là tộc trưởng các thế lực lớn như gia tộc Hiên Viên cũng phải khách khí khi gặp mặt.

Hôm ấy, Đại trưởng lão Đạo Môn lại tìm đến Thiên Giang Thành.

Nhưng khi lão ta vừa nhấc chân muốn bước vào đại điện, một cường giả Bắc Cảnh đã xuất hiện chặn lại: “Đây là nơi trọng địa, các hạ không thể tùy tiện xông vào!"

Đại trưởng lão hạ giọng: “Xin chuyển lời đến Thần chủ Thần Quốc Tiểu Thất, rằng Đạo Môn đến cầu kiến!"

Tay cường giả lắc đầu: “Tiểu Thất bệ hạ còn đang bế quan, tạm thời không thể tiếp đón”.

"Vẫn còn bế quan ư?"

Đại trưởng lão nhíu mày, nhìn vào trong điện: “Vậy thì hãy chuyển lời đến Diệp Vương”.

Tay cường giả lại lắc đầu: “Diệp Vương hiện đang không có mặt trong thành, không thể gặp các hạ”.

"Không có mặt trong thành?"

Đôi mắt lão già nheo lại, một hồi sau thì rời đi.

Chẳng mấy chốc, lão tiến vào một cụm mây mù, nhìn một người đàn ông trung niên cách đó không xa.

Người này chính là môn chủ đương nhiệm của Đạo Môn, Khương Võ.