2504: Nhân Tính Ư
"Cô sẽ không làm vậy”, Hắn chỉ cười.
"Vì sao?""Bởi vì cô xem thường việc đó”.
Kiều Thiên Nhi không nói gì.
Như Diệp Huyên đã nói, cường giả có niềm kiêu hãnh của một cường giả, Kiều Thiên Nhi cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Chết thì có thể, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thấp kém như đổi ý.
Bởi vì, như Diệp Huyên nói, ả khinh thường việc đó.
Diệp Huyên cười: “Kiều cô nương đã có lại tự do”.
Kiều Thiên Nhi nhìn bốn phía một hồi rồi hỏi: “Đây chính là báu vật Ngũ Duy kia?"Thấy hắn gật đầu, ả tiếp tục: “Ta tham quan một chút được chứ?"Diệp Huyên bật cười: “Có gì không được.
Nhưng trước tiên phải ra ngoài đã”.
Nói xong, cả hai rời khỏi tháp Giới Ngục.
Hắn vung tay lên, tòa tháp lập tức xuất hiện trước mặt Kiều Thiên Nhi.
Bất thình lình, ánh mắt ả ta nhìn hắn lạnh đi.
Thấy ánh mắt Kiều Thiên Nhi lạnh đi, Diệp Huyên chỉ cười mà không nói gì.
Nào ngờ ả lại không ra tay, hắn mỉm cười hỏi: “Sao vậy?"Kiều Thiên Nhi lắc đầu: “Diệp Huyên, đừng bao giờ thăm dò nhân tính, đặc biệt là nhân tính của phụ nữ.
Bằng không sẽ có ngày ngươi thua đến không còn manh giáp”.
Ả nói xong thì rời đi, để Diệp Huyên im lặng đứng tại chỗ.
Nhân tính ư?Thường thì nhân tính sẽ không chịu được thăm dò.
Một hồi sau, Diệp Huyên cũng đi.
Đại thế giới Huyền Hoàng đã trở lại bình tĩnh, các thế lực lớn cũng đang nhanh chóng phát triển.
Đặc biệt là Bắc Cảnh của Diệp Huyên, có thể nói rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Hắn đã không còn đối thủ ở đại thế giới Huyền Hoàng này nữa, nhưng chừng nào những vị Thần kia còn chưa biến mất, hắn sẽ không lơ là.
Sau khi trải qua nhiều việc như vậy, hắn cũng hiểu ra một điều: khi nào còn chưa nắm được sức mạnh tuyệt đối trong tay, cuộc đời của hắn sẽ không thể nào yên ổn.
Trừ khi từ bỏ tháp Giới Ngục.
Nhưng thật ra cho dù có từ bỏ thì mọi chuyện cũng chưa chắc đã kết thúc, bởi vì nơi có người thì sẽ có tranh giành.
.
Nếu không muốn bị cuốn vào vòng xoáy thì chỉ có thể giành được sức mạnh tột đỉnh, khiến kẻ địch không dám chĩa mũi dùi vào.
Đường vẫn còn rất dài!
...
Diệp Huyên đi lên một đỉnh núi cao, dừng chân lại ở nơi có thể nhìn thấy một nửa tòa Thiên Giang Thành.
Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một người con gái duy nhất.
Thanh Nhi.
Nàng ấy một mực chiếm cứ tâm trí của hắn, mãi không rời đi.
"Đại ca ơi!"
Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ sau lưng.
Diệp Huyên quay lại, thấy một cô bé đang hớn hở lao đến.
Còn có thể là ai khác ngoài Diệp Liên?
Diệp Huyên mỉm cười, vươn tay ra. Diệp Liên chạy đến kéo lấy tay hắn: “Huynh đang nghĩ gì đó?"
Hắn cười: “Nghĩ về một vị tỷ tỷ”.
Cô bé tròn xoe mắt: “Là vị tỷ tỷ chỉ vung kiếm là đã gi3t chết vị Thần gì gì kia sao?"
Thấy ca ca gật đầu, Diệp Liên khẽ nói: “Đại ca, tỷ ấy lợi hại quá chừng luôn”.
Diệp Huyên không khỏi bật cười: “Nếu Liên Nhi cố gắng tu luyện thì sau này chắc chắn sẽ cũng lợi hại như vậy”.
Cô bé nghiêm túc đáp: “Muội sẽ nỗ lực hết mình!"
Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu muội muội: “Huynh muội chúng ta cùng nhau nỗ lực nhé”.
Diệp Liên hớn hở cười: “Đại ca ơi, Tiên Đạo Tông của muội đã có hơn hai trăm người rồi đó!"
Hơn hai trăm ư?
"Lợi hại! Lợi hại lắm!", hắn không khỏi bật cười.
Có thể nói Tiên Đạo Tông là thế lực đặc biệt nhất trên toàn đại thế giới Huyền Hoàng, bởi vì Tông chủ của nó chính là muội muội của Diệp Huyên.
Mà ai cũng biết Diệp Huyên thương yêu chiều chuộng Diệp Liên thế nào, vì vậy rất nhiều người đều muốn được gia nhập Tiên Đạo Tông.
Thứ quan trọng nhất trên đường tu hành chính là tài nguyên, mà chỉ cần đi theo Diệp Liên ở Tiên Đạo Tông, ắt sẽ được hưởng tiền đồ vô lượng.
Diệp Liên nhẹ nhàng dựa vào người Diệp Huyên, khẽ hỏi: “Đại ca ơi.... bà ấy đi đâu rồi?"
Hắn ngẩn người một giây, sau đó lập tức biết muội muội đang nhắc đến ai.
2506: “Đi Làm Chút Chuyện”.
Chân mày hắn khẽ nhíu lại. Hắn luôn cho rằng Độc Cô Huyên có gì đó khá bí ẩn, không hề đơn giản chút nào.
Sau một hồi im lặng, hắn nhẹ giọng nói: “Chốc nữa huynh sẽ nhờ Tiên Nhi tỷ tỷ giúp tìm tiếp nhé”.
Diệp Liên gật đầu: “Đại ca, phụ thân chúng ta là ai?"
Cha ư?
Diệp Huyên sửng sốt.
Độc Cô Huyên chưa một lần đề cập về người này, vì vậy Diệp Huyên cũng không khỏi tò mò cha hắn rốt cuộc là ai.
Nhưng hắn lắc đầu cười: “Thôi, không nghĩ những chuyện này nữa. Dù sao thì muội ở đâu, nơi đó mới là nhà của huynh”.
Diệp Liên nở một nụ cười ngọt ngào, tựa đầu vào người ca ca.
Đúng lúc ấy, một cô gái đi đến từ sau lưng Diệp Huyên.
Chính là Giản Tự Tại.
Thấy Diệp Huyên quay lại nhìn, nàng ta thấp giọng nói: “Ta phải đi rồi”.
Diệp Huyên ngẩn ra: “Đi đâu?"
Đối phương cười: “Đi làm chút chuyện”.
Thấy hắn im lặng, nàng ta tiếp lời: “Trong khoảng thời gian sắp tới, những tên Thần kia sẽ không làm ra động tĩnh gì lớn. Ngươi cần tranh thủ đề cao thực lực bản thân, biết chưa?"
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi”.
Giản Tự Tại vỗ vai hắn, cười nói: “Ngày sau gặp lại”.
Sau đó, nàng ta biến mất ở cuối chân trời.
Ra đi không một lời quyến luyến dông dài.
Tên là Giản Tự Tại, sống một đời cũng tự tại như vậy.
Diệp Huyên nhìn về chân trời, mỉm cười: “Ngày sau gặp lại, tỷ tỷ”.
Đúng lúc ấy, Thượng Quan Tiên Nhi đi đến trước mặt hắn: “Đạo Môn đã đến”.
Diệp Huyên nhíu mày.
Lần trước, khi hắn và Thần Điện quyết chiến, Đạo Môn không hề có bất kỳ động tác gì.
Hắn nhàn nhạt hỏi: “Có nói lý do không?"
"Họ muốn gặp ngài”.
Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Huyên nói: “Nói với họ ta không rảnh”.