2500: “nhớ Cho Kỹ Ta Là Hoang Thần!
Lâm Hải gật đầu: “Thật ra Vị Tri Cảnh ở đại thế giới Huyền Hoàng cũng không phải Vị Tri Cảnh chân chính, chỉ khi những vị Thần đó ban cho linh khí đặc biệt mới có thể giúp họ đạt tới Vị Tri Cảnh chân chính! Còn nếu đối phương không đồng ý tín ngưỡng họ! ”Diệp Huyên hỏi: “Sẽ thế nào?”Lâm Hải trầm giọng: “Sẽ chết!”Diệp Huyên nhìn lướt qua năm pho tượng, đúng như Thanh Nhi đã nói, những vị Thần này đang nuôi lợn.
Thần?Đây chính là bộ mặt thật của họ!Diệp Huyên khẽ lắc đầu, hắn đang định đi thì một pho tượng trước mặt hắn đột nhiên mở mắt! Chứng kiến một màn này, sắc mặt Lâm Hải thay đổi kịch liệt, lùi lại vài bước theo bản năng.
Người đàn ông một chân và Giản Tự Tại cũng bày ra vẻ nghiêm trọng.
Tuy đã có một tên Thần chết dưới tay con người trước đó, nhưng không đồng nghĩa với việc các Thần còn lại đều yếu.
Nói đúng hơn, họ chỉ yếu thế khi đứng trước cô gái kia; còn trước mặt người khác, họ vẫn là Thần!Diệp Huyên xoay người, thấy tên Thần kia đang nhìn hắn, bèn cười hỏi: “Sao?"Ánh mắt đối phương xoáy vào hắn: “Nhớ cho kỹ, ta là Hoang Thần!"Nói xong, pho tượng chợt trở nên mờ ảo rồi tan thành hư vô.
Hoang Thần ư?Diệp Huyên im lặng một hồi rồi đưa mọi người rời đi!.
Bắc Cảnh.
Vào lúc này, gần như toàn bộ cường giả của đại thế giới Huyền Hoàng đều tập trung lại trong Bắc Cảnh Vương điện.
Trong đó chỉ có hai người đạt đến Vị Tri Cảnh là Giản Tự Tại và người đàn ông một chân.
Thật ra Giản Tự Tại vẫn chưa thể tính là đạt đến được, nhưng thực lực của nàng rõ ràng không hề thua kém chút nào.
Số người đạt đến bán bộ Vị Tri Cảnh cũng khá ít, chỉ có Tộc trưởng đương nhiệm của Hiên Viên tộc, Tộc trưởng Vu tộc và một lão già bí ẩn.
Lão ta chính là người mạnh nhất Huyền Hoàng giới, được đích thân Huyền Hoàng chủ gọi đến.
Cường giả Đăng Phong Cảnh cũng không nhiều nhặn gì, tính cả Bắc Cảnh và Huyền Hoàng giới cũng chỉ có ba mươi chín người, trong đó một nửa đã thuộc về Huyền Hoàng giới.
Thực lực của họ khiến mọi người khiếp sợ, không ngờ một nơi im hơi lặng tiếng suốt nhiều năm qua lại sở hữu sức mạnh nhường ngày.
Những năm gần đây, Huyền Hoàng giới đều đang ẩn nhẫn.
.
Trong đó có một cường giả Vị Tri Cảnh - chính là Lâm Hải, bán bộ Vị Tri Cảnh có chừng bảy người, Đăng Phong Cảnh lại đến tận mười ba người.
Có thể nói chính là thế lực mạnh nhất trong cả ba.
Bầu không khí im lặng bao trùm khắp điện.
Diệp Huyên ngồi ở vị trí chủ tọa, cách đó không xa là Huyền Hoàng chủ.
Chiến sự đã kết thúc, nhưng vấn đề lại trỗi lên.
Phải phân chia đại thế giới Huyền Hoàng lại thế nào cho hợp lý?
Ngoài ra, quan hệ giữa họ rốt cuộc là kết minh hay là thần phục Diệp Huyên?
Thần Điện thì không phải nói, khi nào thần hồn còn nằm trong tay hắn, bọn họ chắc chắn sẽ chọn vế sau.
Nhưng những bên còn lại thì không nguyện ý làm vậy, bởi vì một khi quy thuận, gia tộc của họ sẽ trở thành thuộc hạ của người khác.
Mà chẳng ai lại muốn như vậy cả!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyên đột ngột lên tiếng: “Chư vị, ta sẽ không chơi trò vòng vo tam quốc với các vị nữa! Ta có ý này: chúng ta cùng nhau kết thành một liên minh, tên gọi Bắc Minh, tiến thoái có nhau, các vị thấy thế nào?"
Liên minh ư?
Những người khác trố mắt nhìn nhau, không ai phát biểu.
Huyền Hoàng chủ cười: “Diệp công tử nói trọng điểm đi, bằng không sẽ chẳng ai dám bày tỏ thái độ cả”.
Diệp Huyên gật đầu: “Nói một cách đơn giản thì chư vị không phải là thuộc hạ của Diệp Huyên ta, mỗi người là chính bản thân mình. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ đoàn kết lại, trở thành một thể thống nhất”.
Hắn nhìn mọi người: “Bắc Minh sẽ lập ra bảy vị trưởng lão, sở hữu quyền hạn bãi nhiệm Minh chủ. Không những thế mà Bắc Minh muốn làm gì đều phải thông qua ý kiến của họ, chư vị thấy thế nào?"
Tiếng nghị luận bắt đầu nổi lên.
Huyền Hoàng chủ chỉ nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Tộc trưởng Hiên Viên lên tiếng: “Thật ra như vậy cũng được, nhưng nếu có người muốn rút lui vào một ngày nào đó...”
Diệp Huyên cười: “Tùy theo ý muốn thôi. Ai muốn lui, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản hay hãm hại”.
Đối phương gật đầu: “Thế thì được”.
Bọn họ còn muốn kết minh hơn cả Diệp Huyên, bởi vì chỉ có người phía sau hắn mới có thể chống lại các Thần - kẻ thù trước mắt của Huyền Hoàng giới.
Nếu không có hắn, một khi chúng ồ ạt tràn đến, ai sẽ có thể cản đường?
Diệp Huyên gật đầu: “Quyết định như vậy đi. Nếu có thắc mắc gì, chư vị có thể thương lượng cùng Tiên Nhi và Tiểu Cửu. Ta thường ngày bận bịu, mọi việc đều do hai nàng giúp ta xử lý”.
Hắn nói xong thì rời đi.
Huyền Hoàng chủ liếc theo một cái rồi cũng đứng dậy nối gót.
Khi những người còn lại đang châu đầu thảo luận, Diệp Huyên và Huyền Hoàng chủ đang chậm rãi dạo bước trong hoa viên.
2502: “Ta Vẫn Chưa Biết Bà Tên Gì”.
Thấy đối phương vẫn giữ im lặng, Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ta biết bà đang nghĩ gì”.
Huyền Hoàng chủ cười cười, hỏi lại: “Ta nghĩ gì?"
"Dã tâm của bà rất lớn”.
Bà ta khẽ cười: “Có dã tâm cũng không phải là xấu, đúng chứ?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy. Ta nói luôn cho bà hay, ta không ôm mộng quyền lực, sẽ không đảm nhận chức Minh chủ nhiệm kỳ kế tiếp”.
Huyền Hoàng chủ nhìn hắn: “Tiểu Thất?"
Hắn chỉ cười: “Nàng ấy thì ta không biết”.
Tiểu Thất vẫn khá là để ý quyền lực, hay nói đúng hơn là nàng ấy muốn khiến Thần Quốc trở nên hùng mạnh hơn, vì vậy Diệp Huyên cũng không thể đảm bảo liệu nàng ấy có muốn trở thành Minh chủ - vị trí có quyền lực tối cao ở đại thế giới Huyền Hoàng hiện giờ hay không.
Thấy Huyền Hoàng chủ vẫn còn nhìn mình không dời mắt, hắn cười: “Ta vẫn chưa biết bà tên gì”.
Đối phương thu tầm mắt về: “Lý Thanh Tuyết”.
"Tên rất hay”.
Diệp Huyên vừa nói vừa tiếp tục rảo bước, Lý Thanh Tuyết lẳng lặng đi theo.
Trên đường đi, hắn lại cất tiếng: “Lý cô nương cho rằng vị trí Minh chủ của đại thế giới Huyền Hoàng này thú vị không?"
Đối phương nhìn hắn: “Ngươi có ý gì?"
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về chân trời: “Cho dù bà có làm Minh chủ thì trong mắt một số cường giả khác, bà vẫn chẳng khác gì một con kiến hôi, không phải sao?"
Lý Thanh Tuyết im lặng.
"Khát vọng của bà không sai, ta sẽ không thay đổi nó làm gì. Bà có thể tự mình tranh cử cho chức Minh chủ nhiệm kỳ sau, mà ta cũng sẽ không trợ giúp Tiểu Thất, ai được số đông chọn thì người ấy thắng. Còn ta thì chắc chắn sẽ không làm, bà có thể yên tâm”.
Sau một hồi im lặng, Lý Thanh Tuyết mới nói: “Ngươi cũng biết chức Minh chủ này tương đương với nắm cả đại thế giới Huyền Hoàng trong tay”.
Diệp Huyên chỉ bật cười mà không nói gì, tiếp tục đi về trước.
Lý Thanh Tuyết đứng tại chỗ trong im lặng, dần ngộ ra ý mà hắn muốn nói.
Diệp Huyên tuy không phải Minh chủ nhưng có ai ở đại thế giới Huyền Hoàng này dám động đến hắn không?
Tạm thời không nhắc đến người sau lưng, chỉ bản thân hắn thôi cũng đã kinh khủng lắm rồi.
Đến Thần sử Kiều Thiên Nhi mà còn bị hắn đánh bại trong chớp mắt.
Tất cả nằm ở hai chữ "thực lực".
Khi đạt đến một trình độ nhất định, ngươi có thể xem thường hết thảy.