2371: Xin Mời Diệp Vương
Diệp Huyên: "! "Người phụ nữ liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Diệp Vương lại có thể dùng thân thể để chống đỡ lại lực thôn tính này, tại hạ khâm phục, khâm phục!"Diệp Huyên nhàn nhạt trả lời: "Các hạ, ta với cô không thù không oán, tại sao lại nhằm vào ta?"Người phụ nữ nhìn về phía Diệp Huyên, nàng ta không ngờ Diệp Huyên lại thẳng thắn như vậy.
Diệp Huyên lại nói: "Nếu có chỗ nào đắc tội thì kính xin nói cho rõ, nếu là do Diệp Huyên ta sai, ta sẽ xin lỗi! Nếu không có! Vậy các hạ tốt nhất đừng nhắm vào ta nữa, nếu không tính tình ta nóng nảy, sợ là sẽ làm ra chuyện không hay!"Đúng lúc này, người mặc giáp đen cạnh nàng ta đột nhiên quay sang Diệp Huyên, một khắc sau, một luồng khí thế cường đại ập thẳng về phía Diệp Huyên!Diệp Huyên híp hai mắt lại, một khắc sau, hắn đột nhiên rút kiếm ra chém!Xoẹt!Một luồng kiếm quang bắ n ra, người mặc giáp đen kia lập tức bị chém bay ra ngoài hơn trăm trượng, gã vừa dừng lại thì bộ giáp đen trên người đã vỡ vụn!Người mặc giáp đen định ra tay tiếp thì kiếm Thiên Tru đã chĩa thẳng vào giữa lông mày gã!Diệp Huyên lạnh mặt đi: "Lúc trước không giết ngươi không có nghĩa là không thể giết ngươi, mà là ta đang nể mặt Khương Tộc, hiểu chưa?"Người mặc giáp đen kia nhìn Diệp Huyên chằm chằm, gã siết chặt nắm tay lại, hiển nhiên là không phục!Diệp Huyên không để ý đến người áo đen nữa, hắn trở tay phải, kiếm Thiên Tru về lại trong tay hắn!Mà đúng lúc này, người mặc giáp đen đột nhiên xông về phía Diệp Huyên!Thấy cảnh này, người phụ nữ kia lập tức biến sắc, nàng ta vội nói: "Diệp Vương thủ hạ lưu! "Xoẹt!Nàng ta còn chưa kịp nói hết câu, người mặc giáp đen đã bị chém bay đầu!Người phụ nữ đứng sững ra, nàng ta không ngờ rằng Diệp Huyên lại dứt khoát ra đòn sát thủ.
Mặt Diệp Huyên lạnh tanh, mà kiếm Thiên Tru trong tay hắn đang hơi rung lên.
Người phụ nữ nhìn về phía Diệp Huyên, cả giận nói nói: "Diệp Vương, nơi đây là Khương! "Diệp Huyên quay sang nhìn người phụ nữ, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt sắc như kiếm, khiến người khác không rét mà run.
Người phụ nữ cả kinh trong lòng, lúc này đây nàng ta mới đột nhiên nhớ ra mình đang đối mặt với loại người gì.
Người trước mắt này có thể gi3t chết Đăng Phong Cảnh!Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên giữa sân: "Xin mời Diệp Vương".
Người phụ nữ quay về phía xa xa cúi người thi lễ, sau đó búng tay một cái, một tảng đá đen kịt rơi xuống trước mặt Diệp Huyên: "Đây là Hắc Nguyên Thạch, có thể chống lại lực thôn tính của hắc động!".
Diệp Huyên nhận lấy Hắc Nguyên Thạch, rồi đi sâu vào hang động tiếp, chỉ chốc lát hắn đã hoàn toàn biến mất ở nơi sâu thẳm.
Người phụ nữ đứng tại chỗ nhìn cỗ thi thể kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ở một bên khác trong hang động, lại có một hang động khác!
Diệp Huyên được hang động truyền tống đến một thung lũng, trên đầu là trời xanh mây trắng, bốn phía là hoa thơm chim hót.
Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn, nàng ta nói: "Diệp Vương đi theo ta!"
Nói xong, nàng ta đi về phía xa xa.
Diệp Huyên đi theo, chỉ chốc lát sau hai người đã đến trước một tòa lầu gác, lầu gác được xây giữa sườn núi, trước cổng còn có một pho tượng nam đang lơ lửng.
Diệp Huyên liếc nhìn phô tượng rồi hỏi: "Đây là tiên tổ của Khương Tộc?"
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng!"
Diệp Huyên quan sát pho tượng một chút, lúc này người phụ nữ bỗng nói: "Tiên tổ của Khương Tộc ta không quen biết với Diệp Vương đâu!"
Diệp Huyên: "..."
Hai người đi vòng qua pho tượng kia, sau đó vào trong một gian điện gỗ.
Trong điện gỗ, có hai ông lão và một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên chính là Tộc trưởng Khương Tộc - Khương Mộc Phong.
Khương Mộc Phong nhìn Diệp Huyên: "Diệp Vương uy oai thật đấy, vừa đến Khương Tộc ta đã giết người!"
Diệp Huyên nói: "Thứ nhất, ta vừa tới nơi đây gã đã ra ta trước với ta, hơn nữa còn hạ đòn chí mạng! Thứ hai, ta đã cho gã một cơ hội sống sót, nhưng tiếc là gã không biết quý trọng, cứ muốn xuống ta với ta!"
Khương Mộc Phong lạnh nhạt nói: "Nhưng Diệp Vương rõ ràng có thể hạ thủ lưu tình, bán cho chúng ta một món nợ ân tình!"
Diệp Huyên nhìn Khương Mộc Phong: "Tôn trọng phải đến từ hai phía, nếu như từ ban đầu quý tộc đã tôn trọng ta, cớ gì ta phải xuất kiếm?"
Khương Mộc Phong nhìn Diệp Huyên, không nói gì nữa.
Diệp Huyên cười nói: "Khương tộc trưởng cho mời ta đến hẳn là có nguyên nhân, đúng không?"
Khương Mộc Phong giơ tay phải lên, hai ông lão cùng người phụ nữ đứng cạnh ông ta lập tức hành lễ, sau đó lui xuống.
Trong điện chỉ còn lại hai người!
Khương Mộc Phong nhìn Diệp Huyên: "Nghe nói trên người Diệp Vương có bảo vật Ngũ Duy!"
Diệp Huyên cười nói: "Khương Tộc cũng muốn có?"
Khương Mộc Phong lắc đầu: "Bảo vật cỡ này sao Khương Tộc ta có thể có được?"
2373: "Muốn Cướp Đồ Của Ta?"
Nói xong, ông ta đi đến trước mặt Diệp Huyên: "Diệp Vương, ta muốn làm một giao dịch với cậu, được không?"
Diệp Huyên cười nói: "Nói thử xem!"
Khương Mộc Phong nói: "Khương Tộc ta sẽ cho cậu mượn kiếm, nhưng để báo đáp lại, cậu phải cho ta xem bảo vật Ngũ Duy kia! Thế nào?"
Diệp Huyên nhìn Khương Mộc Phong: "Chỉ xem thôi?"
Khương Mộc Phong gật đầu: "Chỉ xem thôi!"
Diệp Huyên cười nói: "Vậy thì có gì mà không thể chứ?"
Vừa dứt lời, hắn xòe lòng bàn tay ra, tháp Giới Ngục xuất hiện trong tay hắn.
Thấy tháp Giới Ngục, vẻ mặt Khương Mộc Phong lập tức trở nên ngưng trọng, thấy ông ta đưa tay ra thì Diệp Huyên bỗng cười nói: "Kiếm đâu?"
Khương Mộc Phong nhìn về phía Diệp Huyên: "Sao, cậu sợ ta nuốt lời?"
Diệp Huyên cười đáp: "Lấy kiếm ra đi!"
Khương Mộc Phong liếc mắt nhìn Diệp Huyên, sau đó ông ta xòe tay ra, một chiếc hộp màu đen xuất hiện trong tay ông ta.
Diệp Huyên nhìn chiếc hộp đen kia, Khương Mộc Phong búng tay một cái, nắp hộp mở ra, trong hộp có một thanh kiếm.
Chính là thanh kiếm cô gái áo bào trắng muốn hắn đi tìm kia!
Diệp Huyên thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Khương Mộc Phong, hắn hất tay, tháp Giới Ngục lập tức bay đến tay Khương Mộc Phong.
Khương Mộc Phong nhìn tháp Giới Ngục trong tay, trong mắt ánh lên một tia sáng rực: "Bảo vật Ngũ Duy..."
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: "Nghe đồn vật này có thể giúp chúng ta vào vũ trụ Ngũ Duy trong truyền thuyết, thật không?"
Diệp Huyên chìa tay ra: "Kiếm!"
Hộp kiếm trong tay Khương Mộc Phong bỗng biến mất, ông ta khẽ mỉm cười: "Kiếm gì?"
Diệp Huyên híp mắt lại: "Sao nào, muốn quỵt?"
Khương Mộc Phong cười nói: "Diệp Huyên, ngươi giết tộc nhân của ta, chuyện này ta còn chưa tính sổ! Nhưng nể mặt bảo vật Ngũ Duy này, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!"
Diệp Huyên đột nhiên nở nụ cười: "Muốn cướp đồ của ta?"
Khương Mộc Phong nhìn Diệp Huyên: "Bảo vật này là do ngươi cho ta!"
...