2100: Coi Như Hắn Đã Hiểu!
Nói xong, ông ta vừa định ra tay thì có một giọng nói vọng lại từ phía chân trời: “Hoá ra là Diệp thành chủ của Thần Quốc giá lâm, xin lỗi vì đã không tiếp đón từ xa”.
Diệp Huyên ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng đang đứng trên không trung.
Người đàn ông trung niên áo bào trắng hờ hững hỏi: “Diệp thành chủ không đi đối kháng với đại thế giới Huyền Hoàng, sao lại có thời gian rảnh đến vũ trụ Hạo Hãn chúng ta thế?”Diệp Huyên nheo mắt: “Ông biết ta?”Người đàn ông áo bào trắng cười hỏi ngược lại: “Bây giờ có ai không biết Diệp thành chủ chứ?”Diệp Huyên cười mỉm: “Chắc hẳn các hạ là Tông chủ của Liêu Nguyên Tông phải không?”Ông ta lắc đầu: “Phó tông chủ!”Diệp Huyên gật đầu: “Phó tông chủ, có lẽ ông đã biết mục đích chuyến đi này của ta”.
Người đàn ông áo bào trắng cười đáp: “Ta biết, Diệp thành chủ muốn lôi kéo chúng ta cùng ngươi chống lại đại thế giới Huyền Hoàng, đúng không?”Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông áo bào trắng cười ha hả: “Diệp thành chủ, ý tưởng của ngươi không được ổn lắm.
Ngươi bảo chúng ta đối kháng với đại thế giới Huyền Hoàng, ta muốn hỏi xem chúng ta sẽ được lợi ích gì?”Diệp Huyên bình tĩnh tiếp lời: “Lợi ích? Nếu vũ trụ hỗn độn bị tiêu diệt, ông nghĩ họ sẽ đến tìm ai tiếp theo?”Ông ta lắc đầu: “Diệp thành chủ, vấn đề là người mà đại thế giới Huyền Hoàng tìm hiện tại là vũ trụ hỗn độn các ngươi, không phải vũ trụ Hạo Hãn chúng ta”.
Diệp Huyên trầm mặc.
Ông ta cười nói tiếp: “Diệp thành chủ, thứ cho ta nói thẳng, đây là chuyện của vũ trụ hỗn độn các ngươi với đại thế giới Huyền Hoàng, không liên quan gì tới chúng ta, ngươi hiểu ý ta chứ?”Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông có thể thay mặt cho cả vũ trụ Hạo Hãn à?”Ông ta trả lời: “Đương nhiên có thể! Liêu Nguyên Tông ta chính là chủ nhân của vũ trụ Hạo Hãn”.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó nhìn sang Triệu Mục: “Chúng ta đi thôi!”Coi như hắn đã hiểu!Liêu Nguyên Tông muốn làm ngư ông đắc lợi, hoặc nói là chuyện không liên quan, gạt sang một bên!Đối phương đã có suy nghĩ này, hắn nói thêm nữa cũng chỉ tự rước nhục cho mình thôi!Vào lúc hai người định đi, người đàn ông áo bào trắng chợt gọi lại: “Diệp thành chủ!”.
Diệp Huyên xoay người lại nhìn người đàn ông, ông ta cười nói: “Diệp thành chủ, chúng ta cũng biết một ít về đại thế giới Huyền Hoàng. Nghe nói Bắc Cảnh Vương muốn nhận ngươi làm nghĩa tử, nhưng ngươi lại từ chối, không thể không nói quyết định của ngươi là rất ngu xuẩn!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Vậy tại sao các hạ không làm nghĩa tử của ông ta đi?”
Người đàn ông áo bào trắng nheo mắt lại, Diệp Huyên nói tiếp: “Ta biết rồi! Chắc ngay cả tư cách làm nhi tử của người ta các hạ cũng không có, đúng không?”
Ánh mắt của ông ta dần lạnh đi: “Diệp thành chủ, ngươi nên hiểu một điều, đây là vũ trụ Hạo Hãn chứ không phải vũ trụ hỗn độn của ngươi”.
Dứt lời, vài gã cao thủ áo đen bỗng xuất hiện đằng sau Diệp Huyên và Triệu Mục không xa.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Phó tông chủ, ông định ra tay với ta à?”
Người đàn ông áo bào trắng nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên tiếp tục: “Nào, ta sẽ nhường ông ba chiêu, ông dám ra tay không?”
Hắn vừa nói xong, các cao thủ Liêu Nguyên lập tức sầm mặt lại.
Ở vũ trụ Hạo Hãn, chưa từng có ai dám kiêu ngạo trước mặt Liêu Nguyên!
Tất cả các cao thủ Liêu Nguyên đều nhìn người đàn ông áo bào trắng, nhưng ông ta vẫn không ra tay!
Diệp Huyên cười hỏi: “Sao, không dám hả?”
Người đàn ông áo bào trắng lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, những kẻ ngựa non háu đá thường không sống được lâu!”
Lúc này Diệp Huyên xoè tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn!
Kiếm Thiên Tru!
Diệp Huyên cầm kiếm bước về phía người đàn ông áo bào trắng, một luồng kiếm thế ngút trời trào ra từ trong cơ thể hắn.
Khi cảm nhận được luồng kiếm thế này, người đàn ông áo bào trắng lập tức biến sắc, lúc này trong mắt ông ta ngoài vẻ lạnh lẽo còn có kiêng dè!
Đương nhiên ông ta đã nghe nói về Diệp Huyên, hơn nữa ông ta còn biết mới đây không lâu, Diệp Huyên vừa đánh lui cuộc tiến công của đại thế giới Huyền Hoàng!
Diệp Huyên cách đó không xa bỗng dừng lại, hắn cầm trường kiếm nhìn người đàn ông áo bào trắng: “Đánh chứ?”
Ông ta nhìn Diệp Huyên, không dám trả lời.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thứ rác rưởi gì đây không biết!”
Nói xong, hắn quay lưng rời đi.
Đúng lúc này, một cao thủ Liêu Nguyên cách đó không xa đột nhiên hét lên: “Ai cho ngươi gan chó, dám ở Liêu Nguyên ta...”
Bất chợt...
Keng!
2102: Nhưng Diệp Huyên Không Cho Là Vậy!
Một tiếng kiếm reo vang vọng từ chung quanh, ngay sau đó đầu của gã cao thủ Liêu Nguyên vừa lên tiếng bị văng ra ngoài!
Roẹt!
Máu phun như suối!
Tất cả mọi người sững sờ.
Một nhát rơi đầu?
Cứ thế đã bị một nhát chém rơi đầu?
Diệp Huyên lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía: “Còn nữa không?”
Lúc này có một người đàn ông bước ra, gã ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, đang định nói thì một thanh phi kiếm chợt loé lên.
Roẹt!
Gã ta chưa kịp phản ứng, đầu gã đã bay ra ngoài!
Xung quanh yên tĩnh như đóng băng!
Cách đó không xa, Diệp Huyên lạnh lùng liếc nhìn chung quanh: “Còn ai nữa?”
Còn ai nữa!
Giọng nói của Diệp Huyên rất bình tĩnh nhưng lại lộ ra sát ý lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run!
Người đàn ông áo bào trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, ông ta nhận ra mình đã đánh giá thấp vị Diệp thành chủ trước mắt.
Không chỉ đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyên, còn đánh giá thấp tính tình của hắn.
Ở phía xa, Diệp Huyên nhìn lướt qua nhóm cao thủ Liêu Nguyên, nở nụ cười khinh thường rồi quay lưng rời đi.
Lúc này, người đàn ông áo bào trắng bỗng lên tiếng: “Diệp thành chủ, hôm nay ngươi sỉ nhục Liêu Nguyên Tông ta, chuyện này chúng ta sẽ nhớ kĩ”.
Diệp Huyên dừng bước nhưng không xoay người lại: “Cười người chớ vội cười lâu, các ông không tôn trọng ta, sao ta phải tôn trọng các ông?”
Nói xong, hắn dẫn Triệu Mục biến mất ở phía xa.
Hắn luôn cho rằng tôn trọng phải xuất phát từ hai phía!
Người ta tôn trọng ngươi, ngươi mới cần tôn trọng người ta. Nếu đối phương không tôn trọng ngươi, tại sao ngươi phải tôn trọng hắn?
Tục ngữ có câu, “Nếu một con chó điên sủa ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng phải học theo sủa lại nó sao?”.
Ý của câu này khuyên người ta không cần so đo với người bình thường!
Nhưng Diệp Huyên không cho là vậy!
Có một số người còn không bằng chó điên, hắn mắng ngươi, bắt nạt ngươi, nếu ngươi nhẫn nhịn lùi bước, hắn sẽ được nước lấn tới.
Hầu hết mọi người trên thế giới này đều như vậy, mềm nắn rắn buông.
2103: “Âm Dương Tông!”
Do đó, con người ta chỉ có thể trở thành người tốt hoặc kẻ xấu!
Sau khi Diệp Huyên đi, vẻ mặt của người đàn ông áo bào trắng cực kì tối tăm.
...
Diệp Huyên và Triệu Mục trở lại trong tinh không bao la, khi họ sắp rời đi, một cô gái bỗng xuất hiện trước mặt họ.
Nhìn từ bên ngoài, cô gái khoảng ba mươi tuổi, dáng người đầy đặn, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên vểnh thì vểnh, vóc dáng rất quyến rũ, khuôn mặt cũng rất đẹp. Mặt thiên sứ, thân hình ma quỷ điển hình là đây.
Đây chắc chắn là kiểu nữ nhân mà tất cả nam nhân mơ ước!
Triệu Mục nhìn sang Diệp Huyên, hắn nghiêm mặt bảo: “Ta là người đứng đắn!”
Triệu Mục nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Ở phía xa, cô gái bước lại gần Diệp Huyên, nàng ta nhìn hắn: “Ngươi là Thần chủ Thần Quốc phải không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Các hạ là?”
Cô gái nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó hỏi: “Diệp thành chủ, có thể đổi sang nơi khác không?”
Diệp Huyên không đáp.
Cô gái lại nói: “Ta biết mục đích đến của Diệp thành chủ, Liêu Nguyên Tông không muốn đàm phán với ngươi, ta đồng ý!”
Diệp Huyên nhìn cô gái: “Cô thay mặt ai?”
Cô gái trả lời: “Âm Dương Tông!”
Diệp Huyên cau mày: “Âm Dương Tông?”
Cô gái gật đầu: “Qua chỗ khác chứ?”
Diệp Huyên nhìn chung quanh rồi gật đầu: “Dẫn đường!”
Cô gái xoay người đi.
Chẳng mấy chốc cô gái đã đưa Diệp Huyên và Triệu Mục đến Âm Dương Tông, nhưng vừa vào trong, Triệu Mục lập tức nhíu mày.
Trong Âm Dương Tông có rất nhiều nữ tử, không đúng, phải nói tất cả đều là nữ tử, họ không chỉ ưa nhìn mà còn ăn mặc hở hang, trông rất nóng bỏng và gợi cảm.
Trên đường đi có rất nhiều nữ tử nhìn đăm đắm vào Diệp Huyên, trong mắt nhiều người còn có vẻ tham lam.