Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2032-2035




2032: Thân Thể Của Hắn Có Cấp Bậc Đế Cảnh


Tướng lĩnh cầm đầu đột nhiên gào to, cả trăm người đồng loạt xông lên.

Tiểu Thất chỉ ngẩng đầu nhìn lên không trung, sau đó, nàng ta đột nhiên phóng thẳng lên đó.

Sau khi nhìn thoáng qua Diệp Huyên ở phía xa, cô gái áo đen liền quay người rời đi.


Ở nơi xa, Diệp Huyên xông thẳng về phía một trăm kẻ kia.

Trong đó, cường giả Đế Cảnh có bảy tên, số còn lại thấp nhất cũng là Chưởng Đạo Cảnh.

Không thể không nói, thực lực của hơn một trăm người kia vô cùng mạnh mẽ, khi bọn họ liên thủ với nhau có thể áp chế được Diệp Huyên.

Nếu như đánh đơn, Diệp Huyên có thể chấp bất cứ kẻ nào, thế nhưng khi đối phương liên thủ thì hắn lại chẳng có biện pháp nào cả.

Uỳnh!Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lùi lại hơn mấy trăm trượng, đến khi hắn vừa dừng lại thì vô số thanh trường thương lao vút về phía hắn.

Diệp Huyên cầm kiếm Thiên Tru chém mạnh về phía trước.

Xoẹt!Những thanh trường thương kia lập tức bị chém gãy, cùng lúc đó, hắn lại bước lên trước một bước, đấm ra thêm một quyền.

Táng Quyền!Ầm ầm!Trong nháy mắt, hơn chục binh linh đang lao về phía Diệp Huyên bị một quyền này của hắn đấm nát bấy, nhưng chỉ giây tiếp theo, một thanh trường thương lập tức đâm thẳng về phía trán hắn.

Ầm!Diệp Huyên nhanh chóng lùi lại mấy chục trượng.

Nhưng thanh trường thương kia cũng không hề phá vỡ phòng ngự của hắn.


Thân thể của hắn có cấp bậc Đế Cảnh cơ mà!Diệp Huyên đạp mạnh chân phải, nhanh chóng hóa thành một luồng sáng lao vút đi.

Xoẹt!Cách đó không xa, những cái đầu của mấy binh lính phe kia cứ thế bay thẳng ra ngoài, sau đó Diệp Huyên lại bị đẩy lui lần nữa, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã lại tiếp tục lao về phía đám binh sĩ.

Binh lính Bắc Cảnh quân càng lúc càng ít, mỗi giây đều có binh lính bị Diệp Huyên chém chết.

Giết!Trong đầu Diệp Huyên lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là giết!.

2033: Đạo Tắc Không Gian!


Hắn không hề có một chút hảo cảm nào với người của đại thế giới Huyền Hoàng!

Vào lúc người của đại thế giới Huyền Hoàng tới tìm hắn thì cũng đã chắc chắn một điều rằng hắn và bọn họ đứng ở hai phe đối lập.

Không phải ngươi chết thì chính là ta sống!



Diệp Huyên càng chém giết càng hăng, số binh lính của Bắc Cảnh quân càng lúc càng ít, lúc này chỉ còn lại chưa tới năm mươi tên.

Bọn chúng đã bị Diệp Huyên giết đến một nửa!

Diệp Huyên không chỉ có thân thể cấp bậc Đế Cảnh, mà còn mặc một bộ bảo vật phòng ngự cấp Đạo Cảnh nữa, trong tình huống như thế, tuy cũng bị thương nhưng lại không hề nguy hiểm đến tính mạng.

Ầm!

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên bị mười mấy binh lính liên thủ đẩy lùi.

Sau khi hắn bị ép phải lùi về phía sau, một tên tướng lĩnh trong đám Bắc Cảnh quân kia đột nhiên hô to: “Rút!”

Rút lui?


Bọn chúng đã không còn ý định đánh tiếp với Diệp Huyên nữa rồi, bởi vì phe chúng đã bị tổn thất quá nhiều, thế mà Diệp Huyên không những không hề suy yếu mà càng đánh lại càng mạnh hơn?

Bởi vậy, hắn đã quả quyết chọn cách rút lui.

Mấy chục tên lính Bắc Cảnh quân còn lại đều quay người rời khỏi.

Nhưng Diệp Huyên lại không có ý định buông tha cho bọn chúng, thân hình hắn nhoáng một cái đã lao thẳng về phía đám Bắc Cảnh quân kia.

Nhìn thấy một màn này, tướng lĩnh cầm đầu Bắc Cảnh quân đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Tăng tốc, nhanh chóng tiến về phía Truyền Tống Trận”.

Lời vừa dứt, tất cả đồng loạt tăng tốc lao nhanh ra phía ngoài thành.

Còn sau lưng bọn chúng, mỗi giây mỗi phút đều không ngừng có kẻ bị gi3t chết.

Tốc độ của Diệp Huyên rất nhanh, và kiếm của hắn lại còn nhanh hơn thế.

Một chiếc phi kiếm cứ thế luồn lách theo sát sau lưng đám lính Bắc Cảnh quân hệt như một con giòi ăn xương vậy.

Chỉ trong chốc lát, đám Bắc Cảnh quân đã đi tới chỗ một trận pháp truyền tống. Vào lúc bọn chúng vừa bước lên đài truyền tống thì bỗng có một ánh sáng xanh bao bọc xung quanh.

Đúng lúc này, giữa trán Diệp Huyên ở cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một chữ “Không” nho nhỏ.


2034: Quá Sung Sướng!


Nhận thấy chuyện ngoài ý muốn, sắc mặt đám Bắc Cảnh quân đều trở nên vô cùng khó coi. Tên tướng lĩnh cầm đầu thì nhìn chằm chằm Diệp Huyên đang đi về phía mình: “Ngươi có biết chúng ta là ai không! Chúng ta chính là thuộc hạ của Bắc Cảnh vương của đại thế giới Huyền Hoàng…”

Diệp Huyên đột nhiên nhếch miệng cười: “Ngươi biết ta là ai không?”

Tên tướng lĩnh kia nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là kẻ nào?”



Diệp Huyên cười nói: “Ta chính là Diệp Huyên, là người chuyên xử lý đám ô hợp đại thế giới Huyền Hoàng các ngươi!”

Lời vừa dứt thì thân hình hắn cũng đột ngột biến mất.

Oong!

Một tiếng kiếm bỗng nhiên vang vọng khắp nơi này.

Cách đó không xa, tên tướng lĩnh kia lộ rõ vẻ mặt dữ tợn: “Giết!”

Hắn ta vừa dứt lời, cả đám đều xông thẳng về phía Diệp Huyên.

Nửa canh giờ sau…

Diệp Huyên nằm trên đất, còn xung quanh hắn toàn là thi thể.

Một trăm tên lính thuộc Bắc Cảnh quân không còn ai sống sót.

Tất cả đều đã bị hắn giết sạch.


Trên mặt đất, Diệp Huyên lẳng lặng nhìn lên bầu trời, quanh người hắn tản ra một luồng sáng đỏ mơ hồ.

Đó không phải là sức mạnh huyết mạch.

Mà chính là ma tính trong cơ thể hắn.

Kể từ khi nhập ma tới nay, ma tính trên người hắn càng lúc càng mạnh.

Ngay bản thân hắn cũng phát hiện ra điều này.

Nhưng mà hắn lại chẳng cảm thấy có gì xấu cả, ma tính cũng chỉ như nhân tính mà thôi.

Dù giết sạch đám Bắc Cảnh quân kia nhưng hắn không hề hối hận, hoặc nên nói là, hắn đã chém giết cực kỳ thoải mái.

Quá sung sướng!

Đúng lúc này, chân trời phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm reo, ngay sau đó, Tiểu Thất cũng xuất hiện.

Tiểu Thất nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Ổn chứ?”

Diệp Huyên gật đầu.

Tiểu Thất nói: “Vừa nãy ở bên trên có một tên siêu việt Đế Cảnh, ta đã gi3t chết rồi. Nhưng hình như cũng đã để hắn gọi thêm người tới rồi”.

Gọi người rồi sao?!


2035: Diệp Huyên Bỗng Có Đôi Phần Cảm Khái.


Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Chuyện tốt!”

Tiểu Thất gật đầu: “Ta có một suy nghĩ thế này”.

Diệp Huyên bảo: “Nói đi”.



Tiểu Thất nói khẽ: “Chúng ta cứ đi tìm bọn chúng thế này quá lãng phí thời gian, không bằng cứ để bọn chúng tới tìm chúng ta, ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyên cười nói: “Tốt mà!”

Tiểu Thất gật đầu, sau đó khẽ mở lòng bàn tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn không gian.

Nhẫn không gian màu đen!

Tiểu Thất đưa chiếc nhẫn kia cho Diệp Huyên: “Cho ngươi này!”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta thật sự không phải người tham tài”.

Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: “Ta biết”.

Diệp Huyên hỏi: “Thật ư?”

Tiểu Thất gật đầu: “Ngươi nghèo mà. Ta hiểu, hiểu hết!”

Diệp Huyên: “…”


Một lát sau, Diệp Huyên bắt đầu thu dọn chiến lợi phẩm của mình.

Hơn một trăm chiếc nhẫn không gian.

Nhìn vào hơn một trăm chiếc nhẫn không gian trước mặt mình, Diệp Huyên cười tươi đến mức ngoác cả miệng.

Cuối cùng hắn cũng đã tính toán xong.

Cộng thêm những thứ trước mặt này thì hiện giờ Thần Tinh của hắn đã lên đến chừng năm tỷ bảy trăm triệu, bảo vật Đạo Cảnh là 52 món, số còn lại là một vài món đồ linh tinh.

Tất nhiên còn có cả siêu phẩm thần mạch trong tòa tháp kia của hắn nữa…

Nó tương đương với khoảng năm tỷ Thần Tinh.

Diệp Huyên bỗng có đôi phần cảm khái.

Cuộc đời này của hắn chưa từng thấy số tiền khổng lồ tới vậy bao giờ! Hơn nữa số tiền này còn chẳng phải hắn kiếm được, mà lấy được do giết người.

Diệp Huyên hắn còn chia ra đâu là kẻ nên giết không nên giết, nhưng đám người của đại thế giới Huyền Hoàng thì không, trong suy nghĩ của bọn chúng, tất cả những ai không thuộc đại thế giới Huyền Hoàng thì đều là đối tượng đáng bị cướp bóc cả.

Có thể tưởng tượng ra được người của thế giới đó giàu có đến mức nào.

Đúng lúc này, cô gái áo đen rời đi trước đó bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Tiểu Thất, sau lưng cô ta còn có thêm một cậu nhóc chừng sáu bảy tuổi, trông sắc mặt có vẻ tái nhợt, nhưng trong đôi mắt lại chẳng hề có chút sợ hãi nào.

Cô gái áo đen nhìn thoáng qua đống xác chết chất đầy, sau đó lại nhìn Diệp Huyên và Tiểu Thất: “Đa tạ!”