2044: “ngươi Không Phải Là Người Của Minh Tộc!”
Lúc này, ông lão gầy gò ở phía xa đột nhiên lùi ra sau hơn mười trượng, tiếp đó, ông ta chắp hai tay, miệng bắt đầu lẩm nhẩm gì đó, cây cầu dưới chân Diệp Huyên dần dần bắt đầu rung động dữ dội, rất nhanh sau đó, những ác hồn xung quanh đột nhiên trở nên cuồng bạo.
Kiếm Trấn Hồn bỗng nhiên nói: “Tiểu chủ, linh hồn của những người này đều bị nó khống chế trở thành linh hồn hung ác rồi”.
Diệp Huyên hỏi: “Linh hồn hung ác?”Kiếm Trấn Hồn nói: “Đúng, linh hồn những người này muôn đời muôn kiếp sẽ trở thành nô lệ của ông ta, không thể giải thoát được, rất thảm.
Nếu như ta hấp thụ bọn chúng thì có thể khiến bọn họ được giải thoát”.
Diệp Huyên nhìn những linh hồn đó, những linh hồn này đều không còn linh trí, có lã đã bị huỷ đi linh trí rồi!Diệp Huyên nói: “Ngươi có thể đối phó không?”Kiếm Trấn Hồn nói: “Tiểu chủ, người đừng có xem thường ta! Năm đó ở Minh Tộc, ta được dùng để trấn áp những linh hồn hung ác! Hơn nữa, là chuyên dùng để trấn áp những linh hồn hung ác cũng những cao thủ tuyệt thế, đối với ta mà nói, những linh hồn hung ác này quả thực chỉ là việc cỏn con mà thôi!”Diệp Huyên cười nói: “Vậy giao hết cho ngươi!”Kiếm Trấn Hồn rung mạnh, sau đó hoá thành một luồng sáng đen chợt lướt qua trong sân, trong phút chốc, hàng loạt linh hồn hung ác đã bị nó hấp thụ!Thấy cảnh này, sắc mặt ông lão gầy gò ở phía xa trở nên vô cùng khó coi: “Ngươi… Ngươi tại sao lại có kiếm Trấn Hồn của Minh Tộc năm đó!”Diệp Huyên nhìn ông lão gầy gò: “Ngươi đoán xem!”Ông lão gầy gò nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi có biết lão phu là người nào hay không!”Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết!”Ông lão gầy gò hung tợn đáp: “Lão phu chính là khách khanh dưới trướng Bắc Cảnh Vương của đại thế giới Huyền Hoàng!”Đại thế giới Huyền Hoàng!Diệp Huyên chợt sững người, sau đó nói: “Ngươi đến từ đại thế giới Huyền Hoàng?”Ông lão gầy gò lạnh giọng nói: “Không tin?”Diệp Huyên nghĩ một lát, lại nói: “Ta tin.
Ta có chút hiếu kỳ, sao ngươi lại biết Minh Tộc, theo như ta biết thì dường như Minh Tộc đến từ vũ trụ hỗn độn”.
Ông lão gầy gò nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không phải là người của Minh Tộc!”Diệp Huyên cười nói: “Sao lại nhìn ra được?”Ông lão gầy gò lạnh giọng nói: “Quả thực Minh Tộc đến từ vũ trụ hỗn độn, nhưng năm đó, một vài cao thủ trong tộc ta đã rời khỏi vũ trụ hỗn độn, ví dụ như vị Minh Vương kia, ông ta đã đi đến đại thế giới Huyền Hoàng”.
đại thế giới Huyền Hoàng!.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Minh Vương ở đại thế giới Huyền Hoàng?”
Ông lão gầy gò nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đến từ vũ trụ hỗn độn”.
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão gầy gò cười lạnh: “E là ngươi vẫn không biết, đại thế giới Huyền Hoàng ta đã nhắm vào vũ trụ hỗn độn ngươi rồi, chưa đến một tháng nữa, vũ trụ hỗn độn ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới này!”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu ta đoán không sai, ngươi đang gọi người đến, có đúng không?”
Ông lão gầy gò nheo mắt: “Ngươi biết ý đồ của lão phu, vậy sao còn chưa đi?”
Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Ngươi đoán xem?”
Ông lão gầy gò nhìn Diệp Huyên, đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi: “Ngươi chính là Diệp Huyên kia!”
Diệp Huyên chợt ngây người, sau đó nói: “Ngươi nhận ra ta?”
Ông lão gầy gò trầm giọng nói: “Trên người ngươi có chí bảo Ngũ Duy kia!”
Nói đến đây, trong mắt ông ta hiện lên vẻ tham lam không hề giấu giếm.
Diệp Huyên cười nói: “Có, ngươi muốn sao?”
Ông lão gầy gò nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Nói đến đây, không gian bên cạnh ông ta đột nhiên rung động, rất nhanh sau đó, không gian rung độ đó chợt nứt ra, một ông lão áo choàng tím đi ra từ trong đó.
Ông lão áo choàng tím nhìn ông lão gầy gò: “Ông lão gầy gò, ngươi vậy mà cũng đi cầu cứu!”
Ông lão gầy gò liếc nhìn Tiểu Thất cách đó không xa: “Giúp ta ngăn chặn nàng ta!”
Ông lão áo choàng tìm nhìn Tiểu Thất cười nói: “Ta có được lợi gì không?”
Ông lão gầy gò lạnh giọng nói: “Năm trăm triệu Thần Tinh!”
2046: Diệp Huyên Và Tiểu Thất Đã Biến Mất!
Ông lão áo choàng tím cười hì hì: “Một tỷ!”
Ông lão gầy gò liếc nhìn ông lão áo choàng tím: “Được!”
Ông lão áo choàng tím cười ha ha, sau đó nhìn Tiểu Thất, ông ta quan sát tiểu Thất sau lại nói: “Ngẫm nghĩ có lẽ là một yêu nghiệt, đến đi, để ta xem xem ngươi yêu nghiệt đến thế nào!”
Vừa dứt lời, đột nhiên ông ta đã biến mất.
Một tàn ảnh chợt loé lên trong sân!
Ở phía xa, vẻ mặt Tiểu Thất vô cảm, đột nhiên cô bé biến mất.
Vù!
Tiếng kiếm chợt vang vọng rung chuyển bầu trời, trong chớp mắt, ông lão áo choàng tím đã lùi lại đến nghìn trượng, đồng thời một cánh tay của ông ta đã biến mất.
Sau khi ông lão áo choàng tím dừng lại, vẻ mặt ông ta ngập tràn kinh sợ nhìn Tiểu Thất: “Ngươi…”
Nói đến đây, đột nhiên ông ta quay đầu nhìn Ông lão gầy gò cách đó không xa, rống giận: “Ngươi lừa lão phu!”
Ông lão gầy gò trầm mặc.
Ông ta phát hiện, thực lực cô gái nhỏ trước mặt này so với ông ta tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều!
Quá mạnh!
Ông lão gầy gò nhìn Tiểu Thất sau đó quay người rời đi.
Bỏ đi không chút do dự!
Nhìn thấy Ông lão gầy gò bỏ chạy, ông lão áo choàng tím vừa sợ vừa giận, ông ta cũng vội quay người rời đi.
Tiểu Thất lại muốn đuổi theo thì lúc này cô bé lại nhíu chặt mày, quay người nhìn về vị trí của Diệp Huyên, lúc này hàng loạt hồn phách đang lao về phía kiếm Trấn Hồn ở trước mặt Diệp Huyên, sau khi hấp thụ càng lúc càng nhiều linh hồn hung ác, kiếm Trấn Hồn lại tản ra hơi thở dường như đã tăng lên gấp mấy lần.
Tiểu Thất nhíu mày, bởi vì cây cầu dưới chân cô bé và Diệp Huyên đột nhiên rung lên!
Nguy hiểm!
Tiểu Thất đi đến bên cạnh Diệp Huyên, trong phút chốc cả cây cầu đột nhiên nổ tung.
Diệp Huyên và Tiểu Thất đã biến mất!
…
Mà sau khi Diệp Huyên và Tiểu Thất biến mất không bao lâu thì một người đàn ông trung niên xuất hiện trong sân, sau lưng ông ta còn có hai ông lão.
Một ông lão trong đó chính là ông lão gầy gò vừa nãy!
Ông lão gầy gò đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt nghi hoặc: “Vừa nãy bọn họ vẫn còn ở nơi này!”
Người đàn ông lướt nhìn khắp nơi, sau đó nói: “Ngươi chắc chắn cô gái nhỏ đã đạt đến Kiếm Thần Siêu Phàm?”
Ông lão gầy gò gật đầu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng: “Vô cùng chắc chắn!”
2047: Vẻ Tươi Cười Này Có Chút Đáng Sợ.
Người đàn ông trung niên nhẹ giọng nói: “Vị Quốc chủ Thần Quốc này không hề đơn giản!”
Ông lão gầy gò nhìn người đàn ông trung niên: “Tướng quân Phương Dạ, nếu muốn chinh phục vũ trụ hỗn độn kia, nhất định phải trừ khử hai người này!”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn ông lão gầy gò: “Ngươi đi giết?”
Nghe vậy, sắc mắt ông lão gầy gò khẽ thay đổi, vội cúi đầu.
Người trước mặt này chính là một trong ba chiến tướng vô song, thuộc hạ của Bắc Cảnh Vương!
Vô Song Chiến Tướng!
Ở đại thế giới Huyền Hoàng này, đó đều là cao thủ siêu cấp trấn thủ cả một vùng, cho dù là thực lực cá nhân hay là năng lực cầm binh, thì đều là những người ở đỉnh cao nhất.
Mà người ở trước mặt này lại là người nắm giữ một triệu Bắc Cảnh quân, ở Bắc Cảnh của đại thế giới Huyền Hoàng, địa vị của ông ta vô cùng được tôn kính.
Người đàn ông trung niên tên Phương Dạ ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nhẹ giọng nói: “Cô gái nhỏ kia có số mệnh Nhân Vương, người này không thể giữ lại được!”
Số mệnh Nhân Vương!
Nghe thấy vậy, sắc mặt ông lão gầy gò chợt thay đổi: “Chuyện này…. Nàng ta có số mệnh Nhân Vương?”
Phương Dạ không quan tâm ông lão gầy gò, ông ta hơi nghiêng đầu: “Triệu tập toàn bộ quân viễn chinh, trong vòng một ngày bắt buộc phải đến được tinh không vũ trụ hỗn độn, nếu kẻ nào không đến được, không quan tâm là lý do gì đều đem chém”.
Nói rồi, ông ta khẽ dừng lại rồi nói: “Lập tức thu thập toàn bộ tư liệu của Thần chủ Thần Quốc trong vũ trụ hỗn độn, không chỉ nàng ta, mà toàn bộ tư liệu của Thần Quốc từ khi bắt đến hiện tại, ta đều cần!”
Ông lão khẽ hành lễ rồi lặng lẽ lui đi.
Phương Dạ nhìn tinh không phía xa, nhẹ giọng nói: “Sẽ là một trận ác liệt đây!”
Vừa dứt lời ông ta đã biến mất.
…
Sau khi cây cầu kia đột nhiên nổ tung, Diệp Huyên và Tiểu Thất lại xuất hiện ở một nơi trên mặt sông, xung quanh tĩnh lặng, nước sông đục ngầu, ở trước mặt bọn họ không xa là một bà lão đang đứng.
Bà lão đang nấu canh!
Mùi canh ngào ngạt vô cùng mê người.
Diệp Huyên nhìn bà lão: “Tiền bối là?”
Bà lão múc một chén canh, sau đó nhìn Diệp Huyên và Tiểu Thất, nhếch miệng cười: “Húp canh đi!”
Vẻ tươi cười này có chút đáng sợ.
Diệp Huyên nhìn chén canh đó, lắc đầu: “Không, ta không húp!”