Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1984-1987




1984: Tương Lai Định Thế Nào


Nàng ta điềm nhiên nói: “Lên tầng bảy”.Khi họ đứng trước cửa vào, Viêm Già đưa tay ra.


Một con dấu màu đen xuất hiện chui tọt vào bên trong, sau đó cánh cửa dẫn vào tầng bảy dần dần hé mở.Tiểu Linh Nhi bay vào trước tiên.

Sau đó, mọi người chỉ nhìn thấy chiếc hộp trên tầng bảy - với một xâu kẹo hồ lô ở trên - đã bị cô bé vác đi mất với một nụ cười kéo đến tận mang tai.Bây giờ trong tay Tiểu Linh Nhi đã có hai chiếc hộp rồi, nhưng bên trong chứa gì thì chẳng ai biết.Diệp Huyên bước lên trước, vừa cầm quyển sách cổ lên thì nó đã hóa thành một tia sáng trắng dung nhập vào giữa trán hắn, kéo theo muôn vàn thông tin tràn vào tâm trí.Nhất Kiếm Vô Lượng!Giọng nói Ma chủ bỗng vang lên: “Kiếm kỹ này...!Hay cho Vô Thị giới...!Từ giờ phút này trở đi, trừ những người ở cấp bậc như ta, đã không còn ai mà ngươi không thể giết được”.Nhất Kiếm Vô Lượng!Nhất Kiếm Vô Lượng là gì?"Lấy kiếm làm niệm, lấy niệm làm kiếm, niệm đến đâu, kiếm đến đó.


Nhất niệm sinh, có thể tiến hành tập kích bất ngờ kẻ địch trong vòng trăm trượng, coi thường tất cả phòng ngự, coi thường tất cả rào chắn, coi thường tất cả pháp tắc, coi thường tất cả bí thuật, coi thường tất cả thần thông, coi thường tất cả đạo tắc, coi thường tất cả hạn chế của đất trời, coi thường tất cả cảnh giới!""Sau khi gi3t chết địch, có thể lập tức trốn vào Không Minh Cảnh, không bị thiên địa giới hạn, bất kỳ pháp tắc nào cũng không thể tra ra, bất kì bí thuật nào cũng không thể tìm thấy, bất kì đạo tắc nào cũng không mò ra, không kết nhân, cũng không gieo quả..."Không thể không nói, theo lời miêu tả, Nhất Kiếm Vô Lượng này thật sự quá là kinh khủng!Quan trọng nhất là sau khi giết người còn có thể trốn vào Không Minh Cảnh!Điều này có nghĩa là gì?Có nghĩa là giết người xong có thể bỏ chạy!Diệp Huyên ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện Nhất Kiếm Vô Lượng!Kiếm kỹ này nếu tu thành, trừ tháp Giới Ngục ra, có thể nói đây là lá bài tẩy mạnh nhất của hắn!Nhóm người Viêm Già ở bên cạnh lặng lẽ thối lui.Tầng năm.Chỉ có hai người, Viêm Già và A Việt.Viêm Già nhẹ giọng hỏi: "Có tin tức của đại tỷ không?"A Việt lắc đầu.Viêm Già lại nói: "Tương lai định thế nào?".

1985: Cô Gái Váy Trắng!


A Việt đáp: "Ta không muốn ở lại đây mãi, đợi đến khi hắn đủ mạnh, ta sẽ bảo hắn giải trừ cấm chế trên người ta".

Viêm Già hỏi: "E là tháp này sẽ không đồng ý!"

A Việt im lặng.



Đạo tắc!

Tháp này có tổng cộng mười đạo tắc, mà mười đạo tắc này đại diện cho quy tắc chí cao trong thiên địa, sở dĩ tháp Giới Ngục này mạnh đến thế không thể không kể đến công của mười đạo tắc này!

Viêm Già bỗng nói: "Tháp này đã thay đổi rất nhiều!"

A Việt lắc đầu: "Bây giờ nó vẫn chưa khôi phục linh trí hoàn toàn, nếu khôi phục lại rồi..."

Nói đến đây, nàng ta không tiếp lời nữa.

Tháp Giới Ngục!

Không ai biết được cái tháp rách này kh ủng bố đến mức nào!

Như nghĩ đến điều gì đó, A Việt lại nói: "Thật ra nó rơi vào tình trạng như bây giờ cũng là do tự làm tự chịu. Nó trước kia luôn nghĩ rằng sau khi thoát ra là có thể càn quét tất cả. Nhưng lại bị ba người nọ suýt nữa đánh nát... Nếu không nhờ nữ nhân kia hạ kiếm lưu tình, e là đến giờ nó vẫn chưa tỉnh lại đâu!"

Viêm Già gật đầu.

Năm đó, khi tháp Giới Ngục đại chiến cùng ba người kia, tháp Giới Ngục đã thua!

Mà nó mặc dù không bị xóa sổ triệt để, nhưng cũng đã phải bỏ ra một cái giá cực kì thê thảm!

A Việt nhẹ giọng nói: "Hắn cũng không tệ, nếu hắn có thể nắm giữ cái tháp này hoàn toàn, chúng ta có thể được tự do!"

Viêm Già trầm giọng nói: "E là rất khó!"

"Không khó đâu!"

Viêm Già nhìn A Việt, A Việt cười bảo: "Ngươi có biết tại sao cái tháp rách này lại nhận hắn làm chủ không?"

A Việt hờ hững kể: "Cái tháp rách này bây giờ thông minh hơn rồi! Nó biết tùy mặt gửi lời, không chỉ thể, còn biết nịnh bợ người khác! Sở dĩ nó chọn tiểu tử ấy làm Tháp chủ là bởi vì cô gái váy trắng kia, nó muốn ôm đùi nàng ấy, mà bây giờ xem ra nó rất thành công. Bởi vì lúc nó suy yếu nhất, nữ nhân kia sẽ giúp nó trấn áp tòa tháp này".

Cô gái váy trắng!

Vẻ mặt Viêm Già dẫn nghiêm lại: "Nữ nhân kia... Không chỉ mạnh mẽ bình thường thôi đâu!"

A Việt cũng trầm mặc.

Rất lâu về trước, tháp Giới Ngục từng dẫn theo những đạo tắc là bọn họ đi đánh nhau với cô gái váy trắng.

Lúc ấy, thật ra không riêng gì tháp Giới Ngục, ngay cả bọn họ cũng vô cùng ngạo mạn, cho rằng vũ trụ Tứ Duy này không ai là đối thủ của mình.


1986: Nhưng Cô Bé Chưa Từng Mở Ra Xem!


Mà lần đó, tháp Giới Ngục và bọn họ suýt nữa đã tan biến khỏi thế giới này!

Đúng lúc này, Viêm Già bỗng nói: "Ta vẫn luôn thấy hắn không đơn giản!"

A Việt nhìn lên tầng bảy: "Hắn?"



Viêm Già gật đầu: "Thân phận của hắn khá là quái dị".

A Việt trầm giọng nói: "Ta biết, nhưng cũng không liên quan gì đến chúng ta cả, đợi hắn nắm giữ được tháp này rồi, chúng ta lập tức rời đi, hắn đã đồng ý với ta rồi!"

Viêm Già cười khổ: "Chỉ là sợ tháp này không đồng ý thôi! Nếu nó khôi phục lại, ngoại trừ ba người kia, không ai có thể khống chế được nó!"

A Việt cười nói: "Yên tâm đi, tên kia sẽ có cách thôi, ở một phương diện nào đó, tháp này không phải là đối thủ của hắn đâu. Hơn nữa, có cô gái váy trắng nọ ở đây, cái tháp rách này căn bản không dám làm bậy!"

Viêm Già khẽ gật đầu: "Ta cũng không lo về chuyện này lắm, thứ ta lo là tháp này đã bại lộ, sẽ có vô số người đến tìm hắn gây chuyện!"

A Việt gật đầu: "Ta cũng lo chuyện này, hiện tại chỉ mong hắn trở nên mạnh mẽ hơn, có thể tự bảo vệ bản thân".

Viêm Già đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết tầng tám và tầng chín là gì không?"

A Việt lắc đầu: "Không biết!"

Viêm Già trầm giọng nói: "Hai tầng này chắc chắn không phải dạng vừa đâu!"

A Việt trầm mặc một lát rồi đáp: "Ta bỗng phát hiện, tiểu tử kia hình như sống cũng không dễ dàng mấy!"

Viêm Già: "..."

...

Tầng hai.

Tiểu Linh Nhi đang ngồi trước một cây linh quả, dưới tàng cây có hai chiếc hộp được bày ra!

Hai chiếc hộp này đều là do tiểu tử lông xù kia cho cô bé.

Nhưng cô bé chưa từng mở ra xem!

Lúc gặp nguy hiểm rồi hẵng mở!

Tiểu Linh Nhi nhìn hai chiếc hộp này một hồi lâu, cô bé bỗng nhếch miệng nở nụ cười, lát sau lại đi trồng linh quả.

Cô bé nhận của Diệp Huyên rất nhiều linh quả linh thảo mới, trái nào so với trái nấy đều chất lượng hơn, bởi vậy cô bé muốn trồng lên thật nhiều thật nhiều!

Đều là bảo bối!

Khoảng thời gian này, Tiểu Linh Nhi vô cùng vui vẻ!

Tầng bảy.


1987: Vào Lúc Ấy, Đã Khó Khăn Biết Bao Nhiêu?


Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong đầu hắn không ngừng hiện lên từng luồng tin tức.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Càng hiểu rõ về Nhất Kiếm Vô Lượng này, Diệp Huyên càng kinh ngạc!



Kiếm kĩ này quá kh ủng bố!

Nếu có người sử dụng kiếm kỹ này với hắn, hắn căn bản không có cách nào chống đỡ được!

Cứ thế, thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Sau ba ngày, Diệp Huyên ở trong tầng bảy mở choàng hai mắt, trong mắt hắn lóe lên hai tia kiếm quang như lôi điện.

Lúc này, A Việt và Viêm Già xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, A Việt đánh giá Diệp Huyên một chút rồi nói: "Thành công rồi?"

Diệp Huyên lắc đầu: "Còn một chút nữa!"

A Việt hỏi: "Một chút?"

Diệp Huyên gật đầu: "Ta chuyển sang nơi khác!"

Nói xong, hắn rời khỏi tháp Giới Ngục, chỉ chốc lát sau, hắn đã đến đỉnh núi phía sau Kiếm Tông, trên đỉnh núi, Diệp Huyên đưa mắt nhìn xuống dưới, hắn cứ đứng lặng thinh như vậy.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Thật ra hắn đã tu luyện thành công Nhất Kiếm Vô Lượng.

Nhưng vẫn còn thiếu một chút ý nghĩ nữa!

Vô lượng bao gồm rất nhiều thứ, từ, bi, hỉ, lạc, oán, hận, sát, nhân...

Bao hàm vô số!

Diệp Huyên lẳng lặng đứng ở trên đỉnh núi, hắn cứ thế nhìn xuống phía dưới, trong đầu bỗng hiện lên từng hình ảnh khi còn ở Thanh Thành...

Khó!

Vào lúc ấy, đã khó khăn biết bao nhiêu?

Bởi vì khi ấy hắn và muội muội đều còn nhỏ, muốn tiếp tục sinh sống trong thế gia toàn lừa lọc lẫn nhau như nhà họ Diệp kia, không chỉ khó khăn bình thường thôi đâu!

Nhất là lúc đầu, hắn và muội muội đã nhiều lần suýt nữa chết đói...

Mà sau khi rời khỏi Thanh Thành đến tận bây giờ, từng bước đi cũng không hề đơn giản.

Rất nhiều lúc, hắn cảm thấy rằng cuộc đời này, thật sự rất khổ!

Cũng có lúc ngọt ngào, nhưng đa số đều là đắng cay.

Con người sống sót chẳng mấy dễ dàng!

Sau một lúc, Diệp Huyên đột nhiên lắc đầu nở nụ cười.