1976: “tiền Bối Người Là Cao Thủ Cảnh Giới Gì”
Diệp Huyên gật đầu: “Một vị tiền bối rất lợi hại”.
Người đàn ông cười: “Lợi hại lắm sao?”Diệp Huyên gật đầu: “Rất lợi hại, ngươi muốn trò chuyện với người đó một chút không?”Người đàn ông áo đen hỏi ngược lại: “Ngươi biết ta lợi hại đến mức nào không?”Diệp Huyên lắc đầu.
Người đàn ông áo đen hỏi: “Cao thủ đứng đầu ở thế giới các ngươi là Phong Đế Cảnh, đúng không?”Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Người đàn ông cười khẽ: “Mười Đế Cảnh cũng không làm gì được ta”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Xem trọng ta thế! Ta chỉ mới mười tám tuổi thôi!”Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Nhìn từ căn cốt của ngươi, có lẽ ngươi đã hai mươi rồi”.
Diệp Huyên: “…”Người đàn ông áo đen lại nói: “Chúng ta từng điều tra về ngươi, thiên phú của ngươi không tệ lắm, rất có tiềm lực, vì thế chúng ta sẽ không xem thường ngươi.
Nếu muốn giết ngươi, đương nhiên phải phái một người chắc chắn mười phần đến.
Chúng ta cũng không muốn phái một vài người yếu hơn đến cho ngươi luyện tay!”Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngươi muốn đến tầng sáu ngồi một lát không?”Người đàn ông áo đen ngẩng đầu nhìn lên, cười nói: “Xem ra vị ở tầng sáu kia chính là chỗ dựa của ngươi! Đợi đi, ta sẽ lập tức đi lấy đầu của y”.
Dứt lời, hắn ta lập tức biến mất.
Đi tới tầng sáu.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên tầng sáu, lúc này, một cái đầu máu chảy đầm đề chợt rơi xuống trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên sửng sốt!Đây là đầu của người đàn ông áo đen!Diệp Huyên vô cùng ngạc nhiên: “Cái này…”Ma chủ đột nhiên cất lời: “Có lẽ hắn đã đánh giá thấp thực lực của ta rồi!”Diệp Huyên: “…”Thực lực của Ma chủ!Thật ra Diệp Huyên cũng không biết thực lực của Ma chủ mạnh bao nhiêu, nhưng có thể chắc chắn là hắn rất mạnh!Diệp Huyên thôi suy nghĩ, sau đó hỏi: “Tiền bối, người là cao thủ cảnh giới gì?”Ma chủ đáp: “Cảnh giới đã không còn ý nghĩa gì với chúng ta nữa rồi”.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Tiền bối, với thực lực của người, thật ra đã có thể ra ngoài rồi đúng không?”Ma chủ nói: “Đúng”.
.
Tiểu Linh Nhi hưng phấn nói: “Thật sao?”
Ma chủ nói: “Thật chứ!”
Tiểu Linh Nhi lập tức bay đến tầng sáu…
Lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Tiền bối, người có thể dạy bảo muội muội ta không?”
Diệp Liên!
Thật ra dù là hắn hay Diệp Liên đều rất cần có người chỉ bảo, đặc biệt là Diệp Liên, lúc này cô bé nhận được truyền thừa của Tiên Đạo Tông, nhưng nếu không có ai chỉ bảo, dựa vào chính cô bé, rất khó có thể tiếp thu hết được!
Ma chủ nói: “Được thôi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên thầm thấy vui mừng: “Cảm ơn tiền bối!”
Ma chủ đột nhiên nói thêm: “Thiên phú của nha đầu này rất cao, nhưng được ngươi bảo vệ quá tốt, khiến cô bé quá lệ thuộc vào ngươi, đây không phải chuyện tốt, ngươi cần phải chú ý!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi!”
Có cơ hội phải để Diệp Liên đi rèn luyện một mình mới được!
Một lát sau, Diệp Huyên bắt đầu thu gom chiến lợi phẩm!
Người áo đen có ba chiếc nhẫn chứa đồ.
Trong một chiếc nhẫn chứa đồ có khoảng hơn trăm triệu Thần Tinh!
Hơn trăm triệu Thần Tinh!
Lúc nhìn thấy nhiều Thần Tinh như vậy, Diệp Huyên cảm thấy không được khỏe lắm!
Giàu như thế sao?
Nhưng chuyện này cũng bình thường, cao thủ cấp bậc thế này, chắc chắn sẽ có của cải rất đáng sợ!
Có một trăm triệu Thần Tinh này, có thể nói, bây giờ e rằng chỉ có một vài thế lực lớn hàng đầu của Thần Quốc mới có thể so sánh với hắn thôi!
Trong chiếc nhẫn thứ hai là một vài thiên tài địa bảo!
Các loại bảo vật cực phẩm, linh quả, tiên thảo, còn có một vài linh đan cực kỳ quý giá… Những linh đan này có rất nhiều loại, có chữa thương, khôi phục huyền khí, thậm chí còn có tẩy kinh phạt tủy… Hơn nữa mỗi một loại đều là cực phẩm!
Chỉ giá trị của những linh đan này đã vượt qua một trăm triệu Thần Tinh kia rồi!
Diệp Huyên hưng phấn cười to trong tháp Giới Ngục!
Lời to!
Lời to rồi!
Diệp Huyên đưa những linh quả linh thảo kia cho Tiểu Linh Nhi, khiến Tiểu Linh Nhi vô cùng vui vẻ!
Trồng!
1978: Phát Triển Thần Võ Thành!
Tiểu Linh Nhi bắt đầu ra tay.
Nhìn Tiểu Linh Nhi bận rộn, Diệp Huyên cười ha ha, không bao lâu sau, những linh quả linh thảo này sẽ nhiều hơn gấp mấy lần!
Trước giờ hắn chưa từng nghi ngờ năng lực của Tiểu Linh Nhi ở phương diện trồng linh quả!
Diệp Huyên thôi suy nghĩ, tiếp tục xem chiếc nhẫn chứa đồ thứ ba!
Đồ trong nhẫn chứa đồ thứ ba khá ít, chỉ có ba mươi mấy món!
Nhưng đều là bảo vật cấp bậc Đạo Cảnh.
Hơn nữa trong đó còn có một thanh trường thương, thanh trường thương này là bảo vật cấp Thần Cảnh! Trong tất cả bảo vật của hắn, thanh trường thương này chỉ đứng sau kiếm Thiên Tru!
Mà kiếm Thiên Tru này tạm thời vẫn không thể đo lường bằng cấp bậc!
Ngoài thanh trường thương này còn có ba mươi mốt bảo vật cấp Đạo Cảnh khác!
Ba mươi mốt món!
Trong đó còn có chín món là kiếm!
Thấy cảnh này, Diệp Huyên không hưng phấn mà còn im lặng.
Giàu!
Tài sản của người đàn ông áo đen này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của hắn!
Một lúc lâu sau, Diệp Huyên lắc đầu thở dài: “Nghèo khó giới hạn trí tưởng tượng của ta”.
Diệp Huyên cất những bảo vật kia đi, có khoản tài sản này, hắn có thể làm rất nhiều chuyện!
Phát triển Thần Võ Thành!
Dù là Võ Viện hay Kiếm Tống, hắn cũng thật lòng hy vọng hai thế lực này trở nên ngày càng mạnh hơn. Bây giờ hắn còn là Thành chủ của Thần Võ Thành, cũng có trách nhiệm giúp hai thế lực này trở nên tốt hơn, mạnh hơn!
Mà có những bảo vật này, Thần Võ Thành chắc chắn có thể được lột xác!
Lúc này, Ma chủ đột nhiên nói: “Ta mơ hồ cảm thấy hình như tầng tám sắp thức tỉnh rồi!”
Tầng tám!
Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi lại: “Tầng tám?”
Ma chủ đáp: “Ừm, có một cảm giác rằng đối phương sắp thức tỉnh. Năm đó tháp này bị trấn áp, người bị giam có thực lực càng mạnh sẽ bị trấn áp càng dữ, mà bây giờ, vì ngươi thường xuyên sử dụng tháp, những phong ấn kia ngày càng được nới lỏng, cho nên có lẽ tầng tám này sắp tỉnh lại rồi”.
1979: "Ngươi Có Bệnh Đúng Không?"
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, người có biết tầng tám là nhân vật nào không?”
Ma chủ nói: “Không thể thăm dò được!”
Diệp Huyên im lặng một hồi rồi nói: “Người nói xem tầng tám có xử ta không?”
Ma chủ đáp: “Ai biết được? Nhưng ta cảm thấy có thể là có!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Ma chủ nói: “Vì ngươi trông thiếu đòn rất lâu rồi!”
Diệp Huyên: “…”
Một lát sau, Diệp Huyên rời khỏi tháp Giới Ngục.
Bây giờ hắn không muốn để ý đến tầng tám hay tầng chín nữa, bây giờ hắn có kẻ thù mạnh hơn, đó chính là đại thế giới Huyền Hoàng!
Sau khi Diệp Huyên ra ngoài, Thiên Đạo kia vẫn còn chưa đi, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Người nọ đâu?”
Diệp Huyên hờ hững đáp: “Ta dùng một kiếm giải quyết rồi!”
Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cảm thấy ta bị ngu sao?”
Diệp Huyên lạnh nhạt nói: “Thi thể của hắn còn ở trong tháp đây, hay là ngươi đi vào xem với ta đi?”
Thiên Đạo híp mắt, không nói gì.
Sao nàng ta dám đi vào chứ? Đi vào rồi còn đi ra được sao?
Diệp Huyên không quan tâ m đến Thiên Đạo nữa, bia mộ kia lại xuất hiện trước mặt hắn.
Thiên Đạo trầm giọng hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”
Diệp Huyên nhìn nàng ta, nàng ta lạnh lùng nói: “Nếu ngươi có thể thu nó vào vậy vì sao còn phải thả ra? Ngươi không biết người của đại thế giới Huyền Hoàng có thể thông qua nó truyền tống đến đây à?”
Diệp Huyên giận dữ nói: “Truyền tống tới thì sao? Người ta không thể đến đây à? Ngươi dựa vào cái gì không cho người ta đến? Người ta muốn đi qua là sự tự do của người ta, tự do, ngươi hiểu không?”
“…”
"Ngươi có bệnh đúng không?"
Diệp Huyên không thèm để ý đến Thiên Đạo mà trực tiếp xoay gót rời đi khiến sắc mặt nàng ta xấu xí vô cùng, nhưng chỉ có thể dõi mắt nhìn theo bóng lưng hắn.
Nàng ta vẫn chưa biết người của đại thế giới Huyền Hoàng kia như thế nào, nhưng chắc chắn không có gì tốt lành, bởi vì Diệp Huyên vẫn còn sống.
Sự kiêng kỵ nàng ta dành cho hắn càng ngày càng lớn.
Khi Diệp Huyên giở thói mặt dày thì sẽ tự biến thành một người vô cùng hiền lành chất phác, khiến cho không ai nhận ra được hắn nguy hiểm đến nhường nào.