1950: Vũ Trụ Hỗn Độn Bị Hủy Diệt Ư
Diệp Huyên vui vẻ trong lòng: “Được!”Nói xong, hắn rời khỏi đại điện.
Bên ngoài đại điện là cảnh tượng gió bụi cuồn cuộn, linh khí bốn phía vô cùng ít ỏi, sắc trời u ám, chẳng có chút ánh nắng nào.
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, đây là nơi nào vậy?”Tầng sáu đáp: “Một nơi bị lịch sử lãng quên, trước kia nơi này cũng rất phồn hoa, đáng tiếc không thể giữ được dáng vẻ ấy mãi mãi.
Vũ trụ hỗn độn của các ngươi rồi cũng sẽ có ngày bị hủy diệt như thế thôi!”Diệp Huyên trầm mặc.
Vũ trụ hỗn độn bị hủy diệt ư?Hắn không có thời gian để nghĩ quá nhiều, bởi vì hiện giờ hắn chỉ nghĩ đến việc phải làm sao để bản thân không bị hủy diệt.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, bắt đầu đu tới một khu đất trống, sau đó hỏi: “Tiền bối, bộ Táng Quyền này luyện kiểu gì?”Tầng sáu đáp: “Táng Quyền, ý của nó chính là chữ ‘táng’.
Còn Táng là gì? Chính là mai táng! Một quyền của ta đánh ra, nếu không phải địch mai táng ta thì chính là ta mai táng địch.
Cách tu luyện vô cùng đơn giản, chủ cần dựa vào sức mạnh thân thể rồi vận hành kinh mạch theo chỉ dẫn, nhưng mỗi lần thi triển Táng Quyền thì cũng làm nghịch chuyển kinh mạch huyền khí, bởi vậy sẽ có cảm giác hơi đau”.
Hơi đau?Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, thật sự chỉ hơi hơi thôi sao?”Tầng sáu nói: “Ừ”.
Mặt Diệp Huyên đen sì, còn lâu ta mới tin!Nhưng hắn cũng không có cách nào, bởi vì hắn muốn thử xem uy lực của Táng Quyền rốt cuộc mạnh tới đâu!Thân thể hiện giờ của hắn là Đế Cảnh, nếu như tu luyện một môn quyền kỹ cường đại, chắc hẳn lực chiến đấu sẽ tăng gấp bội.
Đau thì đau đi vậy!Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này, một luồng khí lưu bắt đầu chuyển động tán loạn trong cơ thể hắn, rất nhanh, luồng khí lưu kia bắt đầu ngược dòng kinh mạch của hắn.
Trong giây lát ấy, Diệp Huyên đột nhiên mở bừng mắt, ngũ quan nhanh chóng vặn vẹo: “Tiền bối, đau dã man mà!”Tầng sáu bảo: “Vậy ngươi khóc đi!”Diệp Huyên: “…”Huyền khí nghịch chuyển kinh mạch, loại cảm giác này chẳng khác nào kinh mạch đang bị kim đâm vậy, đau muốn chết!Thế nhưng Diệp Huyên vẫn cắn răng kiên trì.
Nếu mới có xíu xiu khổ đau này mà cũng không chịu được, vậy hắn thật sự chỉ có thể chờ chết mà thôi.
.
Chỉ một lát, không gian xung quanh Diệp Huyên bắt đầu chấn động kịch liệt, cả cánh tay phải của hắn nổi gân xanh, một luồng sức mạnh khủng khiếp tụ hết vào trên cánh tay phải của hắn.
Yên lặng thoáng chốc, Diệp Huyên đột nhiên gào thét, giáng thẳng một quyền về phía trước.
Uỳnh!
Một quyền vừa được đánh ra, cách đó hàng nghìn mét, một ngọn núi khổng lồ cao đến gần nghìn trượng đột nhiên ầm vang sụp đổ, không chỉ vậy, mặt đất xung quanh nó cũng bắt đầu sụp dần với tốc độ cực kỳ nhanh, tiếp tục lan ra đến hơn vài chục trượng…
Ngay cả Diệp Huyên cũng sững người vì tác động mạnh mẽ của nắm đấm mình vừa đánh ra.
Không ngờ uy lực của nó lại mạnh tới vậy!
Lúc này, tầng sáu bỗng lên tiếng: “Kinh ngạc cái gì? Bây giờ ngươi mới chỉ phát huy được một nửa sức mạnh của Táng Quyền mà thôi”.
Một nửa sức mạnh?
Diệp Huyên lại càng bất ngờ hơn nữa.
Lúc này hắn mới nhận ra bộ Táng Quyền kia còn mạnh hơn những gì hắn tưởng tượng ra vô số lần!
Diệp Huyên vội hỏi: “Tiền bối, vậy phải làm sao mới có thể phát huy được toàn bộ uy lực của Táng Quyền?”
Tầng sáu nói: “Luyện tập! Vả lại, ngươi còn sở hữu Đại Địa Chi Lực, nó có thể giúp ngươi củng cố, có Đại Địa Chi Lực rồi, uy lực của Táng Quyền ngươi đánh ra sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa”.
Đại Địa Chi Lực!
Diệp Huyên khẽ ngây người, sau đó hỏi: “Thật sự được chứ?”
Tầng sáu nói: “Được”.
Chân phải của Diệp Huyên khẽ đạp một cái, đạo tắc khắp nơi bỗng xuất hiện, chỉ một lát, vô số Địa Linh Chi Lực đã hội tụ trên người hắn.
Ước chừng một khắc sau, Diệp Huyên khẽ gầm một tiếng, rồi đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Quyền này vừa được đánh ra, không gian trong vòng mấy nghìn trượng xung quanh lập tức bị chôn vùi, trở nên đen kìn kịt!
Diệp Huyên ngây người triệt để.
Rất lâu sau, hắn mới hoàn hồn.
Táng Quyền này thật sự có vẻ hơi nghịch thiên quá rồi!
Diệp Huyên lại tiếp tục tu luyện.
1952: Ta Bị Giam Lâu Lắm Rồi!”
Giờ phút này Diệp Huyên vô cùng phấn khích, bởi vì thân thể của hắn hiện đã bước vào Đế Cảnh, lại thêm bộ Táng Quyền này, có thể nói rằng cho dù đối mặt với cường giả Đế Cảnh thì hắn cũng có thể đánh một trận sảng khoái.
Nên nói là hiện giờ hắn đã có thực lực để gi3t chết cường giả Đế Cảnh, đặc biệt là bộ Táng Quyền này, nó có sức uy hiếp trí mạng với cường giả Đế Cảnh.
Tiếp tục tu luyện!
Diệp Huyên bắt đầu điên cuồng tu luyện, hắn muốn luyện bộ Táng Quyền này tới mức cực hạn!
Cứ như vậy, khoảng năm sáu ngày sau, Diệp Huyên bỗng nhiên ngừng luyện, lúc này chỗ hắn tu luyện đã biến thành một vực sâu không thấy đáy.
Tất cả đều do uy lực lan tỏa của Táng Quyền tạo thành.
Tầng sáu nói: “Hiện tại cũng coi như tàm tạm”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Tiền bối, bộ Táng Quyền này là do ai nghĩ ra vậy? Khủng khiếp thật đấy!”
Tầng sáu bảo: “Ta!”
Diệp Huyên ngây người, sau đó vội nói: “Hóa ra là tiền bối nghĩ ra. Nó, nó thật sự quá khủng khiếp! Tiền bối, ta thật sự… thật sự vạn phần bội phục người. Ta...”
Tầng sáu cắt ngang: “Chém gió ít thôi, đừng giở trò trước mặt ta. Nhưng mà, thằng nhóc nhà ngươi hiếm lắm mới nói được một câu thành tâm, đáng khen đấy!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, tầng sáu lại bảo: “Đi kiếm mộ Thái Hư đi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Tầng sáu bảo: “Cứ đi thẳng về phía nam”.
Diệp Huyên ngự kiếm bay lên, trong chớp mắt đã biến mất ở nơi xa xa.
Giữa không trung, Diệp Huyên nhìn xuống phía dưới, lúc này hắn mới phát hiện ra, cả thế giới đã không có bất kỳ hơi thở của sinh mệnh nào nữa rồi.
Có lẽ thế giới này đã cạn kiệt linh khí từ lâu rồi!
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, thế giới này của mấy người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tầng sáu đáp: “Ai mà biết! Ta bị giam lâu lắm rồi!”
Diệp Huyên trầm giọng: “Tiền bối, vậy nơi này cách vũ trụ hỗn độn bao xa?”
Tầng sáu lại đáp: “Với thực lực hiện giờ của ngươi, có lẽ phải ngự kiếm ba mươi năm mới có thể trở về vũ trụ hỗn độn!”
Diệp Huyên: “…”
Tầng sáu nói: “Vũ trụ Tứ Duy cực kỳ lớn, đến mức ngươi không thể nào tưởng tượng ra được, cô nhóc ở vũ trụ hỗn độn kia của ngươi muốn chinh phục toàn bộ vũ trụ Tứ Duy, không thể không nói… ý tưởng này quả thật quá lợi hại”.
Tiểu Thất?!
1953: Ra Gặp Mặt Cái Nào!”
Diệp Huyên trầm giọng: “Tiền bối, người cảm thấy cô bé đó có thể thực hiện được không?”
Tầng sáu chìm vào im lặng.
Diệp Huyên cười nói: “Ta cảm thấy bất kể có làm được hay không thì cô bé đó cũng sẽ làm thôi”.
Tầng sáu bảo: “Bất kể thế nào, nhóc kia cũng là một người khó lường. Nhóc kia rất ư tú, tốc độ phát triển có thể hình dung bằng từ kh ủng bố, lần tiếp theo gặp lại, có lẽ nhóc đó đã bước sang cảnh giới mới rồi cũng nên!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Thế nên, ta càng phải cố gắng hơn!”
Nói tới đây, dường như nghĩ tới gì đó mà hắn lập tức cười hehe: “Tiền bối, người còn sáng tác võ kỹ gì khác nữa không?”
Tầng sáu đáp: “Có, nhưng không phù hợp với ngươi. Việc cấp bách của ngươi hiện giờ là nâng cao Kiếm đạo, và bộ Táng Quyền kia cũng cần tu luyện tới cực hạn. Táng Quyền của ngươi vẫn còn không gian để phát triển”.
Diệp Huyên gật đầu.
Quả thật, tham thì thâm thôi!
Diệp Huyên lại tăng tốc.
Sau khi vượt qua cả dãy núi, Diệp Huyên cảm nhận được một luồng kiếm ý.
Kiếm mộ Thái Hư!
Chỉ chốc lát sau, hắn đã dừng lại. Ở phía trước cách hắn không xa là một ngọn núi, bên trong là cả một vùng hoang tàn.
Diệp Huyên đi vào, trong đống hoang tàn kia có rất nhiều thanh kiếm, hầu hết chúng đều đã mất đi linh khí, rõ ràng là quá lâu rồi, lâu đến mức linh khí cũng bị hao mòn sạch sẽ.
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, nơi này chính là kiếm mộ Thái Hư gì đó sao?”
Tầng sáu nói: “Không ngờ nơi đây cũng biến thành thế này”.
Diệp Huyên nhìn lướt xung quanh, nơi nơi đều hoang vu, không hề có hơi thở của sự sống.
Tầng sáu nói: “Vào trong xem sao!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, chỉ lát sau hắn đã đi tới trước một tòa đại điện cũ nát, ở đó có một bức tượng của người trung niên nào đó trông có phần vỡ nát, cả hai cánh tay của bức tượng đã không còn nữa.
Diệp Huyên nhìn bức tượng, vào lúc hắn đang muốn nói chuyện gì giọng của tầng sáu bỗng nhiên vang lên: “Kiếm Thái Hư, ra đây đi!”
Im lặng thoáng chốc, bức tượng trước mặt Diệp Huyên đột nhiên vỡ ra, một người trung niên xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng không phải thực thể, mà là hư ảnh.
Ánh mắt người trung niên dừng lại tển người Diệp Huyên: “Ma chủ?”
Giọng nói của tầng sáu tiếp tục vang lên: “Đã lâu không gặp!”
Người trung niên nói: “Ra gặp mặt cái nào!”